Chương 1442: Âm binh quỷ quân dữ tợn!
Chương 1442: Âm binh quỷ quân dữ tợn!Chương 1442: Âm binh quỷ quân dữ tợn!
Âm binh quỷ quân liên miên thành đàn, giống như một vùng biển bị hoa sen màu trắng bao trùm.
Dưới bầu trời vàng vọt, tận cùng phía trước đại quân liếc qua không nhìn thấy giới hạn, là vô số tàn hồn bán trong suốt, xa xa nhìn lại, giống như một mảng sương mù nhàn nhạt.
Chủ nhân của những tàn hồn này, phần lớn là dân chúng chết thảm trong thiên tai lần này.
Trước khi chết oán khí ngập trời, sau khi chết âm hồn không tan, lại không có cao tăng có đạo hạnh như Khổ Thiền đại sư kịp thời độ hóa, lại bị Bạch Liên Lão Mẫu dẫn dắt, liền cô đọng thành hình, bị oán niệm và thù hận điều khiển, trở thành tiên phong cùng vật hi sinh số lượng nhiều nhất trong âm binh quỷ quân.
Bọn họ màu sắc đậm nhạt không đồng nhất. Những hồn phách dao động mỏng manh nhất, giống như trên siêu nước đun sôi toát ra từng luồng hơi nước, đã loãng tới mức không thấy rõ hình người.
Màu sắc hơi đậm, hơi cô đọng một chút, mơ hồ có thể nhìn ra bộ dáng lúc còn sống, phần lớn là nạn dân mặt xanh xao, gầy trơ cả xương, không ít người ở trong nước lũ ngâm quá lâu, tất cả đều thủng bụng vỡ ruột, khắp người hôi thối, bộ mặt dữ tợn ―― những đặc thù này, cũng phản ứng không sót chút nào ở trên tàn hồn!
Không ít tàn hồn mờ mịt, đánh mất lượng lớn ký ức, còn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Còn có một số tàn hồn cho rằng mình còn chưa chết, nhìn về phía thành Đông Ninh, toát ra vẻ mặt vô cùng chờ đợi.
Thật không biết bọn họ sở dĩ muốn tấn công thành Đông Ninh, rốt cuộc là có thù sâu hận lớn đối với người tu chân trong thành Đông Ninh, hay là bị bản năng cầu sinh mê hoặc, muốn trốn tới trong thành Đông Ninh lánh nạn.
Tàn hồn của người thường phi thường không ổn định, vốn cực dễ dàng chịu các loại quấy nhiễu, nếu là cô hồn dã quỷ, có chút vô ý sẽ hóa thành tro bụi.
Cho nên trên rất nhiều dã sử bút ký đều có ghi lại, quân tử cổ đại có đạo là tuyệt không kiêng kỵ sợ hãi cô hồn dã quỷ, chỉ cần Hạo Nhiên Chính Khí trong lồng ngực xông ra, là có thể đem tàn hồn lén lút đánh tan.
Nhưng, tàn hồn nho nhỏ, một khi ngưng tụ thành đại quân mênh mông cuồn cuộn, nâng đỡ lẫn nhau mà nói, tự nhiên mà vậy sẽ ở bên ngoài sinh ra một tầng vòng bảo hộ từ trường tương tự với khiên bảo vệ phòng ngự, lại là một câu chuyện khác.
Cái đó giống như một khối băng nhỏ bại lộ ở trong không khí, trong thời gian ngắn liền hòa tan gần hết, mà cả một kho băng, không chút khe hở chen chúc cùng một chỗ, dù đặt mười ngày nửa tháng cũng không dễ dàng tan đi.
Càng không cần nói, Lý Diệu còn nhìn thấy, ở giữa âm binh quỷ quân, cách mỗi một khoảng, đều sẽ dùng xương trắng đắp thành một pháp đàn, trên pháp đàn toát ra khói trắng nồng đậm, ở giữa không trung hóa thành từng đóa hoa sen trắng dần dần nở rộ, làm toàn bộ tàn hồn đều bao phủ ở dưới hào quang của hoa sen trắng.
Những đóa hoa sen trắng này, hẳn là pháp bảo nào đó dùng để củng cố từ trường, bảo hộ âm binh quỷ quân.
Nguồn gốc của nó, nhắm chừng cũng là pháp bảo quân dụng nào đó dùng để bảo hộ mệnh hồn không tiêu tan của văn minh Bàn Cổ!
Hồn phách ngàn vạn người thường, ở dưới từ trường hoa sen trắng bảo hộ, cũng có thể tản mát ra uy thế làm người ta hít thở không thông.
Càng không cần phải nói lão quỷ lâu năm ở phía sau đám “quân mới gia nhập” này, màu sắc càng thêm nồng đậm, hầu như là người sống.
Những lão quỷ lâu năm này, số lượng tuy không nhiều, lại là chủ lực của âm binh quỷ quân, nguồn gốc bọn họ, hoặc là người oán hận đặc biệt sâu nặng trong lưu dân; hoặc là người trước khi chết cắn nuốt lượng lớn Ngọc Tinh Tử, thần hồn được linh năng gột rửa rèn luyện; hoặc chính là người may mắn trong tàn hồn bình thường, ở trong từng trận chém giết, may mắn chưa hồn phi phách tán, ngược lại cắn nuốt lượng lớn mảnh vỡ thần hồn người ngoài khi tiêu tán tàn lưu lại, chậm rãi lớn mạnh!
Thậm chí còn có một số lão quỷ lâu năm, dứt khoát là người tu chân sau khi chết chuyển hóa thành, là “quỷ tu” không hơn không kém.
Thế giới cổ tu, không có chính phủ và pháp luật để trù tính chung với ước thúc, tu chân giới tuyệt đối không phải bền chắc như thép.
Mâu thuẫn giữa người tu chân, lớn hơn xa mâu thuẫn giữa người tu chân cùng người thường, không biết bao nhiêu người tu chân chết thảm ở trong va chạm với nhau, thậm chí, toàn bộ môn phái đều bị “Hắc Sát Giáo” thế lực tà ác như vậy hủy diệt.
Những người tu chân này sau khi chết oan hồn không tan, nhưng tu chân giới lại không chứa bọn họ, huống chi bọn họ căn bản không biết phép quỷ tu, không biết nên bảo tồn cùng lớn mạnh bản thân như thế nào.
Trừ đổi trận doanh, đầu nhập vào Bạch Liên Lão Mẫu, còn có lựa chọn nào đây?
Một điểm này, cũng là nguyên nhân cực quan trọng mấy chục năm qua, Bạch Liên giáo từ trước tới giờ diệt mãi không hết.
Tướng mạo lão quỷ lâu năm, so với đám “tân phụ quân” kia có khí thế hơn nhiều. Âm hồn bọn họ cô đọng cao độ, thoạt nhìn, trừ trắng bệch không có sinh khí, cũng không có khác biệt quá lớn với người sống, chỉ có cẩn thận quan sát mới có thể nhìn ra, từ trên người bọn họ hướng ra phía ngoài chậm rãi lan tỏa ra từng luồng khí đen.
Tuyệt đại bộ phận lão quỷ lâu năm, đều nắm giữ thần thông cách không ngự vật, khoác pháp bào và áo giáp vân vân.
Những pháp bào cùng áo giáp này, đương nhiên là trải qua Bạch Liên Lão Mẫu làm phép, vẽ cùng tuyên khắc phù trận bảo trì từ trường ổn định, làm hồn phách bọn họ càng thêm củng cố, sẽ không dễ dàng tán loạn.
Tàn hồn mới chết là tiên phong cùng vật hi sinh, lão quỷ lâu năm là trung quân, mà ở hai cánh cả tòa quân trận, là khô lâu binh rậm rạp.
Trừ bộ xương nhân loại hình thù kỳ quái, còn có lượng lớn bộ xương heo chó bò dê, thậm chí các loại khúc xương ngưng tụ lại, biến thành siêu cấp khô lâu quái thú cao tới mười mấy mét, mấy chục mét, mơ hồ tỏa ra ánh sáng bạc, hẳn là khí giới công thành cỡ lớn âm binh quỷ quân chuẩn bị cho trận này!
Đem âm hồn nhốt vào trong xương khô, luyện chế thành khô lâu binh, coi như là một loại “nhập vào”, đã có lợi cũng có hại.
Chỗ tốt là âm hồn được bộ xương bảo hộ, càng thêm khó tán loạn, hơn nữa bộ xương càng thêm thuận tiện cầm nắm một ít binh khí hạng nặng, trực tiếp công kích cơ thể máu thịt của kẻ địch, nếu âm hồn cường đại vô cùng, còn có thể ngưng tụ mấy chục bộ xương, thậm chí trộn lẫn hài cốt to lớn của hung thú, luyện chế ra siêu cấp khô lâu binh có một không hai, vậy uy lực liền càng cường đại hơn.
Ở cổ đại không có hợp kim siêu mạnh tạo ra “Linh giới nghĩa thể”, xương khô thuần thiên nhiên không ô nhiễm, coi như là “Linh giới nghĩa thể” nguyên thủy nhất nhỉ?
Nhưng hoàn cảnh xấu cũng rất rõ ràng.
Không có cơ bắp, kinh lạc và mạch máu để thao túng, động tác của khô lâu binh quá mức trì độn cùng cứng ngắc, có chút vô ý, các khớp sẽ trượt đi, gãy, tan vỡ, ngã bệt xuống đất, không thể động đậy.
Trừ số rất ít tinh binh cường tướng có thể ở trên xương khô tuyên khắc các loại phù trận tăng lên tính linh hoạt cùng lực công kích, tuyệt đại đa số khô lâu binh đều tính là vật tiêu hao dùng một lần.
Càng quan trọng hơn là, xương khô không biết bay, chỉ có thể thành thành thật thật từ trên mặt đất chậm rãi đi qua, vậy đã đánh mất tính linh hoạt quan trọng nhất của âm hồn.
Khô lâu đã giống một bộ áo giáp, nhưng cũng như là một khối thể xác, ưu khuyết điểm đều rất rõ ràng, cho nên không thể đem toàn bộ âm binh quỷ quân đều nhét vào trong bộ xương, chỉ có thể làm một loại binh chủng tương đối quan trọng.
“Ô...”
Sâu trong âm binh quỷ quân, truyền đến một tiếng loa quanh co uốn lượn, làm người ta nghe xong muốn hộc máu.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Mấy ngàn quan tài cuối cùng của quân trận bỗng đồng thời vỡ vụn, từ trong quan tài nhảy ra mấy ngàn cương thi sắc mặt xanh mét, trên làn da mọc ra lông nhỏ bé.
Trên thân tuyệt đại bộ phận cương thi đều lóe ra ánh sáng màu đồng xanh, nhưng cũng có một số là lập lòe ánh bạc, càng có số rất ít lóng lánh ánh vàng chói mắt, giống như quý tộc cao cao tại thượng trong đại quân âm quỷ.
Cương thi thật sự là một loại sự vật rất có ý tứ, là số rất ít tồn tại trong văn minh tu chân hiện đại phi thường hiếm thấy, mà trong thế giới cổ tu lại nhìn mãi quen mắt.
Cương thi tồn tại, thật sự trái với lẽ thường ―― người ta sau khi chết rồi, nhịp tim hơi thở dừng lại hết, tuyến lạp thể trong tế bào cũng không làm việc nữa, không thể cắn nuốt cùng phóng thích năng lượng, như vậy cương thi dựa vào cái gì chết mà không thối rữa, lại có thể cường đại như vậy chứ?
Chờ sau khi hắn tự mình tiến hành khảo sát thực địa ở Cổ Thánh giới, đem một ít phương pháp dưỡng thi, luyện thi nơi đây, cùng lý luận tu chân giới hiện đại tiến hành kết hợp, mới chậm rãi lĩnh ngộ ra ảo diệu trong đó.
Dựa theo Lý Diệu nhắm chừng, cái gọi là “cương thi”, hẳn là trong thi thể người tu chân tu luyện đến như thép như sắt, một ít vi sinh vật hoặc là nói ký sinh trùng đặc thù chui vào.
Những vi sinh vật đặc thù này đem thi thể coi là nhà cửa, tiến hành một loạt cải tạo huyền diệu khó giải thích đối với thi thể, sinh ra các loại đặc thù không thể tưởng tượng.
Trong chuyện xưa thường xuyên kể, cái gì “cương thi lông xanh”, “cương thi lông trắng” vân vân, sinh trưởng ra lông xanh cùng lông trắng, chính là hiện tượng rất hay thường thấy trong quá trình bồi dưỡng vi sinh vật và vi khuẩn.
Cho nên, cái gì “dưỡng thi, luyện thi”, thật ra chính là cổ nhân lợi dụng rất khéo léo đối với vi sinh vật đặc thù, cùng lợi dụng vi khuẩn để sản xuất sữa chua, cũng không có sự khác biệt trên bản chất.
Đợi một thi thể luyện chế thành công, thì đem âm hồn thẩm thấu vào khống chế nó, biến thành cương thi có thể tự do hoạt động, trao đổi linh năng với bên ngoài, lực công kích, tính linh hoạt cùng độ phòng ngự của nó, đều vượt qua khô lâu binh bình thường gấp trăm lần.
Về phần các vi sinh vật kia trong cơ thể cương thi, dù sao không có trí năng, cũng không cần lo lắng vấn đề âm hồn sẽ xảy ra xung đột với bọn nó.
Tàn hồn mới chết, lão quỷ lâu năm, khô lâu tinh binh, quan chỉ huy cương thi, cờ hiệu rõ rệt, quân pháp nghiêm ngặt, ngưng tụ lên từng luồng quỷ khí lành lạnh, phóng lên trời, làm cả bầu trời đều dày đặc mây đen, giống như vùng biển đen kịt, không nhìn thấy được chút ánh mặt trời nào.
Trung và hậu phương của đại quân âm quỷ, còn có một cái xe kéo thật lớn lấy vô số xương trắng đáp thành, như một tòa đạo cung xương trắng di động, mơ hồ tản mát ra sự lạnh lẽo như lưỡi dao, phóng ra vô biên vô hạn khí tức màu xám, hẳn chính là pháp giá của Bạch Liên Lão Mẫu Vạn Minh Châu.
Cho dù biết rõ Bạch Liên Lão Mẫu Vạn Minh Châu ở ngay nơi đó, ở dưới trăm vạn âm binh quỷ quân vây quanh, bằng năm người Lý Diệu, Yến Ly Nhân, Tề Trung Đạo, Ba Tiểu Ngọc cùng Khổ Thiền đại sư, cũng không có khả năng trực tiếp xông qua, ở trong vạn quân lấy đầu của ả.
Huống chi, người ta còn căn bản không có thủ cấp cho ngươi lấy, có chút gió thổi cỏ lay, hóa thành một làn khói mỏng chạy mất rồi.
Cho nên, “đoàn đội săn giết Bạch Liên Lão Mẫu” lấy Tề Trung Đạo cầm đầu, chỉ có thể lẳng lặng đợi ở trên thuyền linh năng phi hành, chờ đợi cơ hội tốt hơn.
Lý Diệu đứng ở trên mép thuyền, ánh mắt từ trên thân âm binh quỷ quân rút về, nhìn lướt qua thành thị lớn số một đông nam phủ Đông Ninh dưới chân mình.
Tòa thành lớn phồn hoa có danh hiệu “Bất dạ chi thành” này, giờ phút này đang đắm chìm ở trong bầu không khí thấp thỏm lo âu, nặng nề.
Quy mô phủ Đông Ninh, so với thành Hổ Khiếu lớn hơn mấy chục lần, tường thành cũng cao hơn hai ba lần, hai mặt giáp biển, một mặt giáp núi, một mặt còn lại hướng đất liền che kín chiến hào, cạm bẫy, chông cản ngựa, còn có những cây cột khổng lồ cao mấy chục mét, to bốn năm người mới ôm hết, tuyên khắc phù văn vàng chói mắt, tổng cộng mấy trăm cây, trầm mặc đứng sừng sững ở dưới thành lâu, tạo thành một tòa đại trận phòng ngự không thể phá vỡ!