Chương 1452: Gia viên người chết
Chương 1452: Gia viên người chếtChương 1452: Gia viên người chết
Thanh âm Bạch Liên Lão Mẫu, tựa như từ trong cửu u hoàng tuyền thổi ra khí lạnh, mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo không chút nào che giấu.
Dù sao, trơ mắt nhìn âm binh quỷ quân mình vất vả ngưng tụ lại, húc đầu lên trên tường đồng vách sắt của phủ Đông Ninh, húc cái vỡ đầu chảy máu, chia năm xẻ bảy, mùi vị đó tuyệt đối không dễ chịu.
Dựa theo chiến lược ban đầu của Bạch Liên Lão Mẫu, trăm vạn âm binh quỷ quân này, ít nhất có thể ở vùng đông nam đấu một năm tới năm rưỡi.
Cho dù một năm tới một năm rưỡi sau đại quân bị tiêu diệt hết, trong đó khẳng định có thể nuôi dưỡng ra một đám lực lượng tinh nhuệ, trở thành hạt giống một lần khởi sự tiếp theo.
Nghe ra Vạn Minh Châu bất mãn, thanh âm Long đặc sứ cũng trở nên có chút ngưng trọng: “Hồi bẩm thánh mẫu, đồ tuyệt đối không sai, chỉ cần tổ hợp lại, liền có thể khiến các vị nhìn thấy chứng cứ không thể cãi lại!”
“Tốt!”
Vạn Minh Châu lạnh lùng nói, “Vậy mời các vị đặc sứ đi xuống nghỉ ngơi trước đi, đợi tới ‘đảo Bạch Liên’, chúng ta lại nói chuyện!”
Mấy đặc sứ đến từ thế lực khác nhau lần lượt hướng Vạn Minh Châu cáo lui, một đoạn thời gian rất dài kế tiếp, trong khoang thuyền đều yên tĩnh không tiếng động, nghĩ hẳn Vạn Minh Châu vì thoát khỏi Tề Trung Đạo, Yến Ly Nhân, Ba Tiểu Ngọc và Khổ Thiền đại sư vây đuổi chặn đường, cũng trả giá không nhỏ.
Lý Diệu như là một con cá linh hoạt, ở dưới trợ lực của dòng chảy biển, theo quỷ thuyền tiến lên, ước chừng bơi tiếp về phía trước vài trăm km, khi sắp đến bên cạnh thềm lục địa, trong bóng đêm phía trước mơ hồ tản mát ra từng mảng hào quang muôn màu rực rỡ, như có một thành trì đèn đuốc huy hoàng, đứng sừng sững ở sâu trong biển lớn!
Quỷ thuyền hướng “tòa thành đáy biển” này bơi nhanh!
Lý Diệu thầm giật mình, một nửa thân thể chôn trong cát biển, tay chân cùng sử dụng hướng phía trước phủ phục đi tới, cẩn thận quan sát hào quang lấp lánh phía trước.
Đáy biển phía trước hơi hướng lên trên nhô lên, giống như là một đồi gò nho nhỏ.
Trên đồi gò mọc đầy các loại san hô và đá ngầm, lại bị hải quỳ, tảo biển cùng vỏ sò rực rỡ muôn màu bao trùm, hợp thành từng mảng kiến trúc thuần thiên nhiên.
Trong nước biển xung quanh phiêu đãng vô số con sứa hơi phát sáng, như ánh đèn nhẹ nhàng nhảy múa.
Quay chung quanh khu đồi gò này, còn dùng vỏ sò và san hô xây thành mấy trăm pháp đàn, phía trên cùng của mỗi một pháp đàn đều được khảm một viên ngọc trai so với nắm tay còn lớn hơn.
Toàn bộ ngọc trai đều rạng rỡ tỏa sáng, từ chỗ trung tâm nở rộ ra hào quang đẹp mắt nhất, dung hợp cùng ánh sáng nhu hòa sứa tản mát ra, chiếu sáng lên cả khu thế giới đáy biển.
Mấy trăm pháp đàn, hợp thành một cái lồng thủy tinh vô ảnh vô hình, đem cả tòa thành đáy biển đều bao phủ ở bên trong.
Mà ở dưới “lồng thủy tinh” bảo hộ...
Thế mà có vài trăm bộ xương khô, đang hoạt động ở chung quanh đáy biển!
Nhìn kỹ, những thứ trắng bệch, âm trầm đó, lại không giống như đang giương nanh múa vuốt làm hoạt động gì tà dị, mà là đang chăm sóc hải quỳ và tảo biển, lại ở trong cát biển đào cái gì không biết, lại có một số quay quanh cá biển nhiều màu, quả thực như là đang “chăn thả” những con cá này!
Lý Diệu còn nhìn thấy, có mấy bộ xương nho nhỏ, như là thi hài trẻ con bảy tám tuổi, ở trong cát biển chạy tới chạy lui, tranh đoạt với nhau một viên ngọc trai lam đậm.
Tuy trong nước biển rất khó truyền thanh âm, nhưng Lý Diệu vẫn từ trên thân những bộ xương nho nhỏ này, cảm giác được một cảm xúc vô ưu vô lự, thoải mái cười to.
Giống như là bọn nó đang lấy ngọc trai làm bóng để đá, đang chơi trò chơi rất vui vẻ!
Một màn quỷ dị như thế, làm Lý Diệu sinh ra ảo giác rất buồn cười.
Giống như trấn nhỏ được lồng thủy tinh bao phủ này, chính là quê nhà của người chết, mà những bộ xương này cũng cùng giống nông phu sống sờ sờ tren mặt đất, là ở đây gieo trồng tảo biển, chăn nuôi sứa, chăn thả cá biển, thu thập ngọc trai, có cuộc sống vui vẻ.
“Quá khứ Vương công chủ chính, cũng từng hoài nghi pháp đàn của Bạch Liên Thánh Mẫu có thể giấu kín ở trên hòn đảo nào đó vùng ven biển, cho nên vô luận ở trên đất liền trong núi sâu rừng già tìm tòi như thế nào, mãi không thu hoạch được gì!”
Trong khoang quỷ thuyền, vài tên đặc sứ lại tụ tập ở cùng chỗ, Long đặc sứ kia cười nói, “Vương công còn từng liên hợp không ít người tu chân, đến vùng ven biển trên một quần đảo chi chít như sao trên trời tìm kiếm, nhưng vẫn chưa thể tìm được tung tích của Bạch Liên Thánh Mẫu, thật không ngờ, thì ra ‘đảo Bạch Liên’ trong truyền thuyết, lại là ẩn sâu ở đáy biển!”
“Trên mặt đất đã không còn đường sống của dân chúng.”
Vạn Minh Châu lạnh lùng nói, “Chúng ta những người chết không có chỗ mà đi này, không ở đáy biển miễn cưỡng tìm được một chỗ cư trú, lại có thể chạy đi đâu đâu?”
“Chỉ cần lần hành động này thành công ―― “
Long đặc sứ nói, “Tin tưởng không cần bao lâu, Bạch Liên Thánh Mẫu và các tín đồ của ngài, liền có thể chính đại quang minh hành tẩu ở thế gian!”
“Vậy để chúng ta xem, ‘trung tâm’ này đúng như Vương công các ngươi nói, ẩn chứa vô số ảo diệu hay không đi!”
Quỷ thuyền như là nhẹ nhàng đâm thủng một cái bọt khí, tiến vào trong lồng thủy tinh.
Âm binh quỷ quân không cần không khí, cho nên lồng thủy tinh cũng không phải dùng để ngăn cách nước biển, mà là dùng để ổn định từ trường, không cho quỷ hồn tan thành mây khói.
Quỷ thuyền ở phía trước đồi gò chậm rãi dừng lại, bèo và rong rêu phía trước mấp máy một phen, mở ra một lỗ thủng nho nhỏ.
Một thứ giống như hải sâm khổng lồ từ trong lỗ thủng kéo dài ra, vươn vào đáy biển trong một huyệt động bí ẩn phía dưới đồi gò.
Đây là ống dẫn thiên nhiên nào đó dùng để vận chuyển nhân viên.
May mắn ống dẫn này và bốn vách huyệt động dán cũng không chặt chẽ, Lý Diệu khống chế tàu Kiêu Long, dọc theo khe hở ống dẫn cùng vách hang miễn cưỡng chui vào.
Ở sau một đoạn hành trình tối tăm hết hồn, phía trước bỗng tỏa sáng rạng rỡ, lại là một gian cung điện to lớn do vô số thủy tinh xây đắp thành, thể hiện ra khuynh hướng cảm xúc bán trong suốt.
Lối ra của huyệt động mở ở phía trên, sau khi bò ra ngoài, vừa lúc là một cái ao lớn giữa thuỷ tinh cung.
Trong cung điện lại thi triển cấm chế đặc thù, duy trì không khí mới mẻ và đủ áp suất không khí, không có nửa giọt nước biển rót vào trong đó.
Có tư cách vào tòa thuỷ tinh cung này, chỉ có bản thân Bạch Liên Lão Mẫu, cùng ba đặc sứ đến từ “Tam hung” còn lại.
Lý Diệu cố kỵ thủ đoạn quỷ dị bí hiểm của Vạn Minh Châu, không dám để tàu Kiêu Long quá mức tới gần, chỉ có thể dính sát vào mép ao, xa xa quan sát bốn gã hung nhân.
Giờ phút này, Vạn Minh Châu không là quái vật do mảnh xương ngưng tụ thành nữa, lại là thay một thân thể trông rất sống động, thế mà lại là một trung niên mỹ phụ bạch ngọc tạo hình thành.
Đây là thi thể con rối cô tỉ mỉ luyện chế cho bản thân, nếu không phải tu sĩ bậc cao lấy “linh nhãn” rót linh năng cẩn thận quan sát, rất khó nhận ra cô rốt cuộc sống hay chết.
Chỉ là đôi mắt lạnh như băng kia hơi ngại có chút cứng ngắc, còn có cái gáy ngọc thon dài cùng trên cổ tay trắng như tuyết kia, đều đeo vòng cổ, vòng tay xương khô thật nhỏ mài thành, tản mát ra một luồng mị hoặc âm lạnh.
Nàng ngã ngồi ở trên một pháp đàn sen trắng ngọc thạch tạo hình mà thành, lạnh lùng nhìn ba đặc sứ.
Vân Tần đặc sứ Hàn Nguyên Thái tự nhiên không có gì phải nói, so sánh với non nửa năm trước, biến hóa không lớn.
Còn có một nam tử vừa ốm vừa cao, rõ ràng là một cái rễ cây vót cắt mà thành tượng gỗ, không cần ngửi, nhìn một cái đã tràn ngập mùi đất, nghĩ hẳn là đặc sứ của Hỗn Thiên Vương Thích Trường Thắng.
Về phần tên “Long đặc sứ” mấu chốt nhất kia đến từ Vương Hỉ, hình tượng của cô ta lại làm Lý Diệu hơi ngẩn ra.
Lý Diệu vốn tưởng, cô hoặc là loại mỹ nhân rắn rết mạnh vì gạo bạo vì tiền, thiên kiều bá mị, hoặc là tạo hình nữ sát thủ lạnh lùng, như máy móc, nhìn từ vừa rồi nói chuyện, vẫn là loại hình tượng thứ nhất tương đối có khả năng.
Bộ dáng thật sự của cô, lại bình thường ra ngoài dự liệu, tóc hơi có chút ngả vàng, làn da cũng hơi tỏ ra thô ráp, ngũ quan lại quá mức bình thường, trừ phía trên khóe miệng bên trái có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt, không có chút chỗ nào có thể làm người ta lưu ý.
Cô mặc nam trang gọn gàng lưu loát, pháp bào bó sát người, giày bó đế mỏng, đai lưng buộc rất chặt, bả vai cực rộng, nhưng lại không nịt ngực, bộ ngực nhô lên cao cao, ngược lại hiện ra một nét tuấn tú mơ hồ.
Lý Diệu chớp mắt một cái, đã có chút quên diện mạo của “Long đặc sứ” này.
Cẩn thận nghĩ qua, thế này ngược lại phù hợp thân phận siêu cấp thích khách của “Quỷ Họa Phù” ―― chỉ có dung mạo như vậy, mới có thể nháy mắt ẩn nấp ở trong đám người.
Về phần nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng cùng bộ ngực nhô lên cao cao, hiển nhiên đều là cố ý lộ ra sơ hở, cố ý làm người ta lưu lại ấn tượng khắc sâu, thực đến lúc cần ẩn nấp hành tung, chỉ cần đem nốt ruồi nhỏ che đi, đem bộ ngực nịt lại, thì có thể hoàn toàn thay hình đổi dạng!
Lý Diệu nhìn không ra tu vi cao thấp của “Long đặc sứ” này cùng “đặc sứ của Thích Trường Thắng” kia.
Nhưng phân tích đơn giản một lần, có tư cách đại biểu hai tuyệt thế hung nhân đến tham dự hội nghị bí mật, nhất định là tâm phúc bọn họ tín nhiệm nhất, giống như Vân Tần nhiếp chính Hàn Bạt Lăng, không phải cũng phái ra Hàn Nguyên Thái sao?
Tâm phúc như vậy, thực lực thấp nữa có thể thấp đến đâu?
Hàn Nguyên Thái là tu vi Nguyên Anh kỳ trung giai, hai đặc sứ phân biệt đại biểu Vương Hỉ và Thích Trường Thắng, ít nhất đều có thực lực Nguyên Anh kỳ sơ giai nhỉ?
Hai Nguyên Anh kỳ sơ giai, một Nguyên Anh kỳ trung giai, cộng thêm Vạn Minh Châu siêu cấp Nguyên Anh thần bí khó lường này, nơi này lại là sân nhà của Vạn Minh Châu, sâu trong tòa thành đáy biển không biết ngủ đông bao nhiêu xương khô cương thi, Lý Diệu đánh giá một phen, mình tựa như không phải đối thủ.
“Bắt đầu đi.”
Trong thuỷ tinh cung, Vạn Minh Châu nói với Long đặc sứ.
Long đặc sứ đánh giá một phen kích cỡ thuỷ tinh cung, tựa như đang tính toán địa điểm thích hợp, sau đó đi đến giữa thuỷ tinh cung, quỳ một gối xuống đất, hai tay đeo bốn chiếc nhẫn Càn Khôn lập lòe, lấy ra mấy chục cấu kiện pháp bảo rải rác vụn vặt, rơi “Đinh đinh đang đang” ở trên mặt đất.
Mắt Lý Diệu sáng ngời, phong cách luyện chế những cấu kiện pháp bảo này rõ ràng chia làm hai bộ phận, một ít trong đó như lấy đồng đỏ làm tài liệu chủ yếu, công nghệ luyện chế tương đối thô ráp và đơn sơ, như là rất lâu rất lâu trước kia, lấy thuần thủ công chế tạo thành.
Nhưng một số cấu kiện khác, nhìn từ mặt ngoài, liền thể hiện ra tính chất đặc biệt không kém chút nào, không một kẽ hở, lập lòe tỏa sáng, biểu hiện ra thực lực tinh gia công siêu mạnh!
Ý tứ đó chính là nói, nếu là một cấu kiện góc vuông, vậy góc độ tuyệt đối là chín mươi độ, không sai chút nào, nếu là một đường thẳng, vậy cũng là tuyệt đối thẳng tắp, vô luận đo như thế nào, cũng không có một phần vạn sai lệch!
Đây là công nghệ luyện chế pháp bảo rõ ràng dẫn trước Cổ Thánh giới!
Không phải đến từ văn minh Bàn Cổ, thì đến từ Nữ Oa tộc!