Chương 1510: Người giữ cửa
Chương 1510: Người giữ cửaChương 1510: Người giữ cửa
"Nói như vậy, lai lịch Long Dương Quân cũng nói được thông!"
Sâu trong não vực, Lý Diệu lầu bầu với huyết sắc Tâm Ma: "Ở thời cuộc chiến Phong Thần, kiếp trước của Long Dương Quân là nhân vật trọng yếu, thậm chí có thể là “đội trưởng đột kích” của chiếc chiến hạm Nữ Oa này."
"Chi hạm đội Nữ Oa mà hắn có mặt trong một lần tuần tra ngẫu nhiên phát hiện Cổ Thánh giới giấu mình sâu trong tinh vân hắc ám, nhờ cơ duyên xảo hợp mà biết được kế hoạch truyền thừa bí mật của Bàn Cổ Tộc!"
"Chẳng qua, bởi vì đủ loại nguyên nhân, bọn hắn hãm sâu vào vũng bùn, không cách nào nhảy ra tinh vân hắc ám, cũng không cách nào truyền tin về bản thổ của mình."
"Ai..., có thể là ngay lúc đó tinh vân hắc ám còn rất dày đặc, triệt để ngăn cách cùng bên ngoài, không cách nào liên lạc được."
Trong quá trình ngủ đông dài đến trăm năm, Lý Diệu đã quan trắc được, tùy theo thời gian trôi qua, trên thực tế mật độ tinh vân hắc ám đang dần giảm thiểu, qua mấy vạn năm nữa, rất có khả năng tinh vân hấc ám bao phủ quanh Cổ Thánh giới sẽ triệt để biến mất.
Mặt khác, mười mấy vạn năm trước, mật độ tinh vân hắc ám nhất định rất cao, tính che đậy và can nhiễu rất mạnh, một khi trong vô tình khiêu dược tiến vào liền rất khó khả năng nhảy lại ra ngoài.
Lý Diệu đã từng phát hiện một bộ Tinh Đồ thời đại hồng hoang trong di tích Côn Luân, trên phiến Tinh Đồ kia, ở bên ngoài Cổ Thánh giới không hề có tinh vân hắc ám nào tồn tại.
Như vậy, rất có khả năng "tinh vân hắc ám" chính là “bức màn nhân tạo” văn minh Bàn Cổ mượn nhờ sức mạnh to lớn của các thiên thể trong Tinh Hải kiến tạo ra, là một loại đại trận phòng ngự quân dụng, dùng để bảo hộ tính tuyệt mật của "phòng thí nghiệm truyền thừa"!
Cho nên, lúc tòa "đại trận hắc ám" này vừa mới được kích hoạt, cường độ của nó nhất định là mạnh nhất, tin tức truyền tống không ra được cũng là điều bình thường!
Tóm lại, bất luận là bởi vì tin tức truyền tống không hay là vì sợ bị Bàn Cổ Tộc đóng quân đương địa phát hiện, trong lúc chờ đợi viện quân đối phương liền di chuyển phòng thí nghiệm đi, hạm đội Nữ Oan của Long Dương Quân cuối cùng làm ra quyết định —— dựa vào lực lượng của mình, phát động tập kích Cổ Thánh giới!
"Hạm đội Nữ Oa tiến công, gần như tiêu diệt toàn bộ quân Bàn Cổ Tộc trú ở Cổ Thánh giới, đồng thời phá hủy hơn phân nửa phòng thí nghiệm, chỉ sót lại cơ địa ấp trứng ở tầng dưới cùng."
"Chiếc chiến hạm Nữ Oa này một mực trấn áp phía trên cơ địa ấp trứng, ngay lúc đó tính mạng kiếp trước của Long Dương Quân cũng suy kiệt, bèn để lại một “hạt giống sinh mạng”, hi vọng trong năm tháng đằng đẵng sau này sẽ tiếp tục hoàn thành sứ mạng của mình!"
"Một mặt, nàng kiên trì không ngừng gửi tin tức về mẫu cảng, báo cáo tình hình nơi này, hy vọng sau khi tầng tinh vân hắc ám bên ngoài mỏng đi, tin tức có thể truyền ra được."
"Mặt khác, có lẽ nàng cũng sắm vai người “quan sát và cảnh giới”, hướng dẫn kẻ đến sau về những gì từ xảy ra nơi đây, cảnh báo trong phòng thí nghiệm Bàn Cổ sâu dưới lòng đất đang cất dấu tồn tại đáng sợ cỡ nào!"
Lý Diệu tâm tư điện chuyển, lần lượt suy diễn lại toàn bộ sự việc.
Về mặt chi tiết nhất định còn tồn tại nhiều sai biệt, còn có rất nhiều thứ bị hắn xem nhẹ. Chẳng qua từ đầu mối chính mà nói, có lẽ đã đúng với sự thật tám chín phần mười!
Như thế, chuyện "hai đời Long Dương Quân" bắn ra chiến hạm Nữ Oa từ khoang cứu thương cũng có được lời giải thích hoàn mỹ.
Bằng vào hai gã tu sĩ Hóa Thần Vu Tùy Vân và Mông Xích Tâm, tự nhiên không khả năng kinh động đột trưởng đột kích của hạm đội văn minh Nữ Oa 10 vạn năm trước.
Nhưng bọn hắn đánh vỡ cấm chế, xâm nhập phòng thí nghiệm Bàn Cổ, còn thả ra “thú kích hoạt” đáng sợ, khiến bản thân biến thành Bàn Cổ Tộc sống sờ sờ!
Trong chiến hạm Nữ Oa nhất định có tồn tại phù trận hoặc pháp bảo giám sát Bàn Cổ Tộc nào đó, một khi phát hiện Bàn Cổ Tộc lần nữa xâm lấn vào trong chiến hạm liền thức tỉnh khẩn cấp Long Dương Quân trong trạng thái phôi thai, tùy tiện rót vào một tí tin tức rải rác, sau đó liền bắn ra ngoài chiến hạm.
Đồng thời, lại một lần ngưng tụ toàn bộ Linh Năng tích lũy trong suốt mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm, rót vào trong pháp bảo thông tin, hướng mẫu cảng cách đó hàng tỉ năm ánh sáng phát ra cảnh báo mới nhất!
Có lẽ, trong mấy chục vạn năm trước đây, chiến hạm Nữ Oa từng vô số lần gửi cảnh báo ra bên ngoài, nhưng bởi vì tinh vân hắc ám che đậy và quấy nhiễu, hết thảy cảnh báo đều chôn vùi trong tinh đồ dài đằng đẵng.
Thẳng đến lúc này, tinh vân hắc ám rốt cục đã mỏng manh đến độ đủ cho cảnh báo xuyên qua.
Cảnh báo lập tức được mẫu cảng hạm đội Nữ Oa ngày xưa, cũng là hai giới Thiên Nguyên và Phi Tinh hiện nay tiếp nhận!
Bởi vậy mới dẫn phát Tinh Diệu Liên Bang sợ hãi, Lý Diệu xuyên qua tinh vân hắc ám đi tới nơi này!
"Hô —— "
Lý Diệu nghĩ thông suốt các then khớp trước sau trong toàn bộ sự việc, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm, có cảm giác như vừa ăn lẩu cay, mồ hôi đầm đìa, toàn thân thư thái!
"Giúp ta chỉnh lý lại xem, phỏng đoán vừa rồi có thiếu sót nào không?"
Lý Diệu nói với huyết sắc Tâm Ma, chẳng qua không đợi đối phương nói chuyện, chính bản thân hắn đã nhíu mày tự nhủ: "Không đúng, còn một vấn đề nhỏ không cách nào giải thích."
"Vài vạn năm gian qua hiển nhiên còn có một ít Tu Chân giả cũng đã từng tiến vào trong chiến hạm Nữ Oa, bằng không “Tiên cung” đã không truyền lưu ra bên ngoài, thổ dân Cổ Thánh giới cũng không lý nào lại biết luyện chế ra “Vạn La Thiên Tinh Bàn” có thể phân tích “địa đồ Tiên cung”!"
"Vậy thì lạ thật, vì sao trong mười vạn năm qua không có Tu Chân giả nào mở ra phong ấn, không bị “thú kích hoạt” đâm trúng, rót vào “thuốc kích hoạt gien”, chuyển hóa thành Bàn Cổ Tộc?"
Lý Diệu có chứng ám ảnh cưỡng bách nhẹ, dù là chút lỗ thủng nhỏ không giải thích được rõ ràng, trong lòng cứ cảm giác khó chịu giống như bị mèo quào.
"Vấn đề này có gì khó giải thích đâu."
Huyết sắc Tâm Ma lại đột nhiên bật ra một câu: "Có hai loại khả năng."
"Một là, lúc văn minh Bàn Cổ bày ra “kế hoạch truyền thừa”, bọn họ nhất định đã cài đặt hạn chế thời gian, tỷ dụ phải chờ năm vạn năm hoặc mười vạn năm sau khi phát động kế hoạch, bọn hắn không muốn sống lại quá sớm, để tránh bạo lộ bản thân khi Tinh Hải còn đang nằm dưới quyền khống chế tuyệt đối của văn minh Nữ Oa."
"Cho nên, trước khi kế hoạch phát động, tất cả “thú kích hoạt” đều ở trong trạng thái hôn mê hoặc là bào tử, không thể đi ra ngoài quấy phá."
"Chẳng qua khả năng này không lớn, ta vẫn nghiêng về loại khả năng thứ hai hơn —— thú kích hoạt không phải tùy tiện ai cũng cắn, nó phải lựa chọn những mục tiêu “cường đại đủ để biến thành Bàn Cổ Tộc”!"
Lý Diệu hơi ngớ: "Cường đại đến đủ để biến thành Bàn Cổ Tộc, có ý gì?"
"Thì là như trên mặt chữ thôi!"
Huyết sắc Tâm Ma thản nhiên nói: "Nhân loại bình thường tối đa cao 2m, Bàn Cổ Tộc lại cao đến bảy tám mét, hơn mười mét, thậm chí càng thêm khổng lồ, ngươi cho rằng từ nhỏ biến lớn, từ nhân loại biến thành Bàn Cổ Tộc không cần tiêu hao Linh Năng ư?"
"Bàn Cổ Tộc dù cường đại đến mấy cũng khó có khả năng từ không biến có, bọn hắn nhất định vẫn phải tuân theo “định luật bảo toàn Linh Năng”, như vậy, trong quá trình nhân loại biến thành Bàn Cổ Tộc, nhất định sẽ tiêu hao lượng lớn Linh Năng!"
"Nếu những Linh Năng này không cách nào hấp thu từ bên ngoài, vậy thì nhất định phải dựa vào dự trữ của bản thân nhân thể!"
"Nói đơn giản thế này, người bình thường hoặc là tu sĩ cấp thấp căn bản không chịu nổi tiêu hao điên cuồng của quá trình kích hoạt chuỗi gien, chuyển hóa thành Bàn Cổ Tộc, đoán chừng chuyển hóa chưa đến một nửa thì máu thịt đã khô kiệt, thần hồn héo rút, hóa thành một đoàn thây khô, vừa chạm liền nát!"
"Chỉ có đạt tới đẳng cấp nhất định, như là cường giả tuyệt thế cảnh giới Nguyên Anh hay Hóa Thần, trong cơ thể tồn trữ đủ nhiều Linh Năng, mới có thể thừa nhận toàn bộ quá trình chuyển hóa, đó mới là mục tiêu “thú kích hoạt” nhắm tới!"
"Có lý!"
Trong thâm tâm, Lý Diệu vỗ tay phát ra tiếng: "Chỉ có tu sĩ đủ cường đại mới có tư cách chuyển hóa thành Bàn Cổ Tộc, như thế, trọn cả sự tình liền được giải thích thông, ngươi cũng tán thành suy đoán của ta?"
"Tán thành chứ!"
Huyết sắc Tâm Ma cười tủm tỉm nói: "Văn minh truyền thừa và đoạt xá vốn đều là chuyện thường thấy trong vũ trụ, Huyết Văn tộc biết đoạt xá, văn minh Bàn Cổ trong lúc gần như diệt vong đương nhiên cũng sẽ nghĩ cách tiếp diễn ."
"Thân thể sinh tử tồn vong không quan trọng, thứ văn minh Bàn Cổ truy cầu cũng không phải là loại “thân thể Bàn Cổ Tộc” phục sinh, mà là sống dậy cả một nền văn minh!"
"Nếu chuyển hóa triệt để hoàn thành, Vu Tùy Vân vẫn là Vu Tùy Vân, Mông Xích Tâm cũng vẫn là Mông Xích Tâm, nhưng bọn hắn lại từ nhân loại biến thành Bàn Cổ Tộc, sẽ tự nhiên mà vậy gánh vác trên lưng sứ mệnh phục hưng văn minh Bàn Cổ!"
"Chậc chậc chậc, quả là một kế hoạch xuất sắc, thực sự tinh diệu, tính thực thi cao hơn đám Huyết Văn tộc ngốc nghếch ẩn núp trong thiên thạch, nay đây mai đó giữa vũ trụ hắc ám nhiều!"
Huyết sắc Tâm Ma cười khanh khách, có vài phần hả hê trên nỗi khổ của người khác: "Nếu suy đoán của ngươi thành lập, tình cảnh văn minh nhân loại đúng là lúng túng a!"
"Kể ngươi nghe một câu chuyện —— "
"Xưa kia có một đại tướng quân bách chiến bách thắng, lại giàu giang một nước, hắn cùng kiều thê mỹ thiếp ở trong một tòa lâu đài vàng son lộng lẫy, cao lớn nguy nga, bao quát vạn tượng."
"Trong lâu đài có núi vàng núi bạc, cũng có hồ rượu rừng thịt, lại có đao kiếm sắc bén và áo giáp kiên cố!"
"Ở trong góc tòa thành còn có một tên nô lệ, làm đủ mọi việc bẩn nhất, mệt nhất, đê tiện nhất trong lâu đài, không khác gì trâu ngựa gia súc cả."
"Chợt một ngày, đại tướng quân có việc sắp sửa đi xa, tạm thời đề bạt nô lệ trở thành “người giữ cửa”, giao trọn cả tòa thành cho nô lệ quản lý, đến sau liền vứt bỏ núi vàng núi bạc, ao rượu rừng thịt, đao kiếm áo giáp và kiều thê mỹ thiếp, một đi không trở lại."
"Cứ vậy, thời gian trôi qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm, mấy vạn năm, chủ nhân thực sự của tòa lâu đài mãi vẫn không trở về."
"Có lẽ mới đầu tên nô lệ kia còn một mực nhớ kỹ thân phận “người giữ cửa” của mình, quy quy củ củ làm đúng bổn phận, không dám có nửa điểm vượt qua."
"Nhưng mà, đời đời con cháu của nô lệ, sau mấy thế hệ lại dần quên mất thân phận “người giữ cửa”, yên lòng yên dạ thoải mái hưởng thụ vàng bạc, rượu thịt, đao kiếm nữ nhân trong lâu đài, nghiễm nhiên tự cho mình là chủ nhân nơi này!"
"Ha ha, nếu chủ nhân thực sự của tòa thành mãi đi không quay về, vậy thì tất cả đều vui vẻ."
"Vạn nhất, chủ nhân trở lại thì sao?"
"Nhân loại a, từ khi chúng ta nhìn lên bầu trời, sinh ra dã tâm đến nay, vẫn luôn xem bản thân là “chủng tộc chiến đấu mạnh nhất trong tinh thần đại hải”, “chúa tể duy nhất của 3000 Đại Thiên Thế Giới”."
"Nhưng chúng ta rốt cục là chủ nhân của phiến vũ trụ này, hay chỉ là một tên “giữ cửa” hèn mọn mà thôi?"
"Hiện giờ, tiếng bước chân quen thuộc của chủ nhân ngày xưa đã dần dần quanh quẩn bên ngoài tòa thành, càng lúc càng gần, chúng ta lại nên tự xử thế nào?"