Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1551 - Chương 1518: Dư Nghiệt Tiền Triều

Chương 1518: Dư nghiệt tiền triều Chương 1518: Dư nghiệt tiền triềuChương 1518: Dư nghiệt tiền triều

"Đợi một chút!"

Mông Xích Tâm ngắt lời nàng: "Mở rộng lãnh thổ, viễn chinh nước ngoài, đó là chuyện vinh quang vô cùng, vì sao ở trong mắt đế quốc các ngươi lại như là nhiệm vụ không được coi trọng, rất là đê hèn?"

"Chư, chư vị có chỗ không biết."

Hắc Dạ Lan cười thảm một tiếng, rủ rỉ nói rõ nguyên nhân.

Lúc đế quốc Chân Nhân Loại vừa bắt đầu, mới chỉ chiếm giữ Cực Thiên giới và khu vực trung tâm Tinh Hải, khai cương khoách thổ, khống chế thêm càng nhiều Đại Thiên Thế Giới và tinh vực đương nhiên là đại sự hàng đầu, khi đó, thậm chí đến cả đối kháng Thánh Minh đều không quan trọng bằng mở rộng lãnh thổ, hết thảy chiến đoàn và hạm đội tinh nhuệ nhất đều được phái đi chinh phục thế giới mới.

Chẳng qua, sau gần ngàn năm phát triển, đế quốc Chân Nhân Loại đã nắm trong tay toàn bộ khu vực tinh hoa của đế quốc Tinh Hải xưa kia.

Những khu vực tinh hoa còn lại đều nằm dưới sự khống chế của Thánh Minh, không dễ để cướp đoạt.

Hai nhà này hầu như đã chia nhau nuốt trọn "Trung Nguyên", số còn lại, hoặc là đường xá xa xôi, hoặc là tài nguyên thiếu thốn, không thì cũng là vùng thế giới man hoang “khỉ ho cò gáy”.

Tinh Hải mênh mông, tìm kiếm một thế giới có người ở, có giá trị khai thác là nhiệm vụ tương đối không dễ dàng, những thế giới Man Hoang này nằm rải rác ở biên giới Tinh Hải rộng lớn bao la, cách nhau mấy trăm, mấy ngàn thậm chí là cả vạn năm ánh sáng!

Một chi hạm đội đế quốc ùn ùn kéo đi khai thác ngoại vực, rất có khả năng lãng phí thời gian mấy trăm năm cũng không tìm thấy một mục tiêu chinh phạt thích hợp, thậm chí những nơi thế giới vốn màu mỡ phồn vinh trên Tinh Đồ cổ xưa cũng có thể hóa thành vùng đất chết hoang vu sau trăm ngàn năm biến thiên!

Nói cách khác, đến lúc này, khai cương thác thổ đã biến thành nhiệm vụ hao người tốn của, mất thời gian, dù dốc sức thực thi cũng rất có khả năng không thu hoạch được gì!

Hạm đội Hắc Phong vốn là vương bài tinh nhuệ cao cao tại thượng của đế quốc, hẳn phải dùng để đối đầu Thánh Minh, giành lấy chiến công, thu hoạch tài nguyên, nhưng bây giờ lại bị phái đi chấp hành nhiệm vụ thăm dò và mở rộng lãnh thổ ngày rộng tháng dài cùng với đám bộ đội mèo quào, không chừng không thu được nửa điểm lợi ích nào, những lực lượng hổ lang này đương nhiên cảm thấy đành chịu và sỉ nhục!

"Chúng ta đều không muốn chấp hành nhiệm vụ này, chỉ một lòng muốn phản công đánh về thế giới mẹ."

Quai hàm Hắc Dạ Lan run lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chẳng qua, ai bảo chúng ta đánh thua chiến tranh? Đế quốc còn có rất nhiều chiến đoàn tinh nhuệ trừng to mắt nhìn kết cục của chúng ta, nếu chúng ta lại kháng mệnh bất tuân thì tất sẽ bị dỡ tán ngay!"

"Vừa khéo lúc này, đế quốc nhận được tín hiệu mơ hồ từ một Tinh Hài thả ra mấy trăm năm trước, ách, thứ kia là một tồn tại tương đương với thám báo trinh sát, theo như tin tức gửi về thì dường như ở biên giới Tinh Hải có thứ gì đó."

"Thế là chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ, một bên càn quét, một bên thăm dò, một bên bay tới tọa độ mà tín hiệu mơ hồ kia gửi về."

Nội tâm Lý Diệu khẽ động, biết thứ Hắc Dạ Lan đang nói chính là Tinh Hài trong hơn “loạn Tu Tiên giả” ở Phi Tinh giới 100 năm trước, thông qua Tinh Không chi môn phụ cận Tri Chu Sào Tinh phát đi tín hiệu!

Hết thảy đều phù hợp!

Mông Xích Tâm khá là hứng thú hỏi: "Hơn 100 năm, các ngươi dùng trọn vẹn hơn 100 năm bay tới đây?"

"Đúng vậy."

Hắc Dạ Lan thành thật nói: "Trong Tinh Hải rộng lớn bao la, một lần thực hiện nhiệm vụ, một trường chiến tranh giằng co kéo dài ba năm trăm năm là điều hết sức bình thường, chiến tranh giữa chúng ta và Thánh Minh đã kéo dài hơn ngàn năm, là đại chiến ngàn năm không thêm không bớt! Chỉ mới trăm năm thì đã có là gì?"

"Các ngươi… "

Mông Xích Tâm nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Không thể nghĩ cách trực tiếp truyền tống tới ư?"

"Không thể."

Hắc Dạ Lan lắc đầu nói: "Tọa độ Tinh Hài truyền về quá mơ hồ, nếu tùy tiện tiến hành khiêu dược, cực dễ mất phương hướng, nhảy vào phong bạo trong không gian bốn chiều, bị… bị siêu cấp cương phong xé thành mảnh nhỏ!"

"Siêu cấp cương phong", khái niệm này rất nhiều thổ dân Cổ Thánh giới đều có thể hiểu được, đám đông nhao nhao gật đầu.

"Hơn nữa, chúng ta không cần phải quá mức vội vã bay tới, dù sao cũng là một đường càn quét, một đường thăm dò, hy vọng có thể thanh lý ra một mảnh hậu phương bền chắc sau lưng đế quốc."

Hắc Dạ Lan nói: "Có lòng trồng hoa hoa không nỡ, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng, nói không chừng ven đường có thể phát hiện một ít thế giới hoặc tinh cầu giàu tài nguyên chưa biết, càng có giá trị hơn cả mục tiêu thiết lập ban đầu, chuyện như vậy cũng rất thường xuyên xảy ra."

"Suốt trăm năm, các ngươi đều ở trong chiến hạm."

Vu Tùy Vân hỏi: "Không buồn bực à?"

"Quen rồi."

Hắc Dạ Lan nói: "Đế quốc có kỹ thuật ngủ đông rất phát triển, tuyệt đại bộ phận thuyền viên có thể ngủ đông trong lữ đồ buồn chán, chỉ cần một nhóm nhỏ thay phiên nhau bảo trì trạng thái thanh tỉnh, tiến hành tu luyện, thăm dò tình hình quanh bốn phía Tinh Hải, nghe thì trăm năm, nhưng thật ra thời gian thanh tỉnh chỉ khoảng bảy tám năm, tối đa là hơn mười hai mươi năm mà thôi."

"Hơn nữa chiến hạm của chúng ta rất lớn, giống như từng tòa thành trấn quy mô khổng lồ, mọi phương diện sinh hoạt đều đủ cả, sống cả đời trong đó cũng không sao!"

Số đông Nguyên Anh và Hóa Thần tuy đang gửi thân trong chiến hạm Nữ Oa, nhưng đều rất khó tưởng tượng cảm giác sống cả đời trong chiến hạm khổng lồ này se như thế nào, không khỏi tấm tắc xưng kỳ.

Vu Tùy Vân tiếp tục hỏi: "Thế là, một trăm năm sau, hạm đội Hắc Phong tìm được Cổ Thánh giới chúng ta, vậy tại sao lại chỉ có một mình ngươi?"

"Ách. . ."

Hắc Dạ Lan xoắn xuýt.

"Hả?"

Vu Tùy Vân nhíu mày, Mông Xích Tâm cười lạnh, các Nguyên Anh còn lại cũng đều quắc mắc nhìn chằm chằm Hắc Dạ Lan.

Hắc Dạ Lan cảm giác được từng dây thần kinh trên người mình đều bị thần niệm của hai đại Hóa Thần quấn quanh, nói dối rất khó lừa gạt được bọn hắn, ngược lại sẽ khiến bọn hắn nảy sinh địch ý và cảnh giác đối với đế quốc, bất lợi cho kế hoạch sau này, thế là bèn dứt khoát cắn răng nói thật: "Hạm đội Hắc Phong chưa hề phát hiện Cổ Thánh giới, các ngươi căn bản không phải mục tiêu ban đầu của chúng ta, ta bị địch nhân đuổi giết mới trong lúc vô tình trốn đến nơi đây!"

"Đuổi giết?"

Tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Diệu đều hơi ngớ.

Mông Xích Tâm nhướng mày hỏi: "Là đại địch của các ngươi, “Thánh Minh” ư?"

"Không phải."

Mặt Hắc Dạ Lan lộ vẻ cổ quái, nói: "Là một thế lực biên hoang. . . Gọi là “Tinh Diệu Liên Bang”."

Tâm tạng Lý Diệu lập tức nguội lạnh một nửa.

Trong đầu liên tục kêu hét: "Cái gì thế này, chuyện này là thế nào!"

"Vì sao Hắc Dạ Lan lại biết sự tồn tại của Liên Bang?"

"Đáng chết, đáng chết, đáng chết! Chẳng lẽ hạm đội Hắc Phong đã đi tới cương vực Liên Bang, “cuộc chiến bảo vệ Liên Bang” đã khai hỏa?"

"Không lý nào, nhìn bộ dạng Hắc Dạ Lan cũng không giống!"

Số đông Nguyên Anh và Hóa Thần ngơ ngác nhìn nhau, Vu Tùy Vân cau mày nói: "Trước là đế quốc, sau lại Thánh Minh, giờ bỗng đột nhiên lòi ra thêm Liên Bang? Cái này. . . Liên Bang là thứ quái quỷ gì?"

"Thật ra ta cũng không rõ lắm."

Hắc Dạ Lan gian nan nói: "Chỉ biết bọn hắn hẳn là thế lực bản thổ cách vùng này không xa, chẳng qua thực lực chỉnh thể sẽ không quá mạnh, kém xa đế quốc, Thánh Minh, là một nước nhỏ ở biên hoang mà thôi."

Hàn Bạt Lăng hừ lạnh một tiếng, chen miệng nói: "Man hoang liền nhất định là nước nhỏ?"

Hắc Dạ Lan liếm liếm bờ môi khô khốc, không đáp lại nghi vấn của Hàn Bạt Lăng, tiếp tục nói: "Đó là. . . Chuyện ước chừng hơn mười năm trước, lúc ấy chu kỳ ngủ đông của ta vừa chấm dứt, đến phiên chấp hành nhiệm vụ trinh sát, cùng phân hạm đội rời khỏi phạm vi mẫu hạm."

"Vì chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ trinh sát và thăm dò, thế nên hạm đội được phân ra mấy chục chi phân hạm, xưng là “tiểu hạm đội”, giống như xúc tu vươn ra bốn phía từ cơ thể mẹ, khuếch tán ra xa mẫu hạm, chia nhau tìm kiếm các nơi."

"Khoảng cách giữa tiểu hạm đội và mẫu hạm thậm chí có khả năng lên tới trên trăm năm ánh sáng, có hệ thống chỉ huy và tác chiến riêng, có thể hoạt động độc lập nhiều năm!"

"Ách, có lẽ trong nhất thời các ngươi không cách nào hiểu được hàm nghĩa của khái niệm “năm ánh sáng”, chỉ cần biết khoảng cách giữa những “tiểu đội trinh sát” chúng ta và đại quân là rất xa rất xa!"

"Kết quả, tiểu hạm đội chúng ta rất may mắn, mặc dù không tìm được tinh cầu tài nguyên hoặc thế giới có người ở, nhưng mà, chúng ta lại đã tìm được “Huỳnh Hỏa Trùng hào” !"

Giọng Hắc Dạ Lan hưng phấn đến phát run, hai mắt đỏ rực như phún lửa.

Vu Tùy Vân hỏi: "Huỳnh Hỏa Trùng hào là cái gì?"

"Huỳnh Hỏa Trùng hào là một chiếc tinh hạm lưu vong tháo chạy từ hơn ngàn năm trước, ngàn năm qua nó một mực trốn đông trốn tây sâu trong Tinh Hải, lay lắt hơi tàn, vô số lần đào thoát khỏi sự vây quét của đại quân đế quốc, đã mất đi tung tích từ mấy trăm năm gần đây, rất nhiều người cho rằng nó đã táng thân trong gió lốc Tinh Hải, không ngờ lại chạy trốn tới tận biên giới phạm vi thế lực đế quốc, cuối cùng vẫn bị chúng ta bắt được!"

Hắc Dạ Lan nhếch môi cười nói, tuy thân hãm nhà tù, không thành hình người, nhưng trong ý cười vẫn hiển lộ hiện ra một tia dữ tợn và võ dũng.

Mông Xích Tâm trầm ngâm nói: "Huỳnh Hỏa Trùng hào rất quan trọng đối với đế quốc?"

"Cái này "

Nhãn châu Hắc Dạ Lan đảo quanh.

"Nói đi, ngươi không thành khẩn khai ra hết thảy, như vậy chúng ta sao hợp tác được?"

Mông Xích Tâm mỉm cười, đáy mắt thâm thúy thả ra hào quang sáng rực, tia sáng này giống như một con rắn nhỏ sặc sỡ, ngưng kết thành một luồng cực quang chui vào trong con mắt Hắc Dạ Lan.

Cùng lúc đó, Vu Tùy Vân cũng điên cuồng khuấy động linh ti “đây đàn” đâm sâu trong não vực Hắc Dạ Lan !

Đầu Hắc Dạ Lan bất giác run rẩy, ánh mắt dần dần cứng lại, thanh âm trở nên có phần trống rỗng, lẩm bẩm nói: "Vô cùng quan trọng."

"Bởi vì lúc đầu trên Huỳnh Hỏa Trùng hào chở theo cao tầng trong quốc hội nước cộng hòa Tinh Hải, bọn họ là lực lượng kháng cự cuối cùng của cộng hòa Tinh Hải, cũng tự xưng là “chính phủ hợp pháp cộng hòa Tinh Hải”, Huỳnh Hỏa Trùng hào là quốc thổ cuối cùng của cộng hòa Tinh Hải!"

"Cộng hòa Tinh Hải, đó là tiền triều của đế quốc Chân Nhân Loại mà ngươi vừa kể?"

Mông Xích Tâm mỉm cười: "Ta hiểu rồi, trên thuyền kia có cựu đế tiền triều, tượng trưng cho một đám vương khí chính thống truyền lại, khó trách khiến các ngươi căng thẳng như thế!"

"Cộng hòa Tinh Hải theo chế độ cộng hòa đại nghị, không có “cựu đế”."

Hắc Dạ Lan tiếp tục dùng thanh âm mờ mịt mà trống rỗng nói: "Chẳng qua rất nhiều người truyền tai nhau, nói rằng một bộ phận cao tầng trong quốc hội cộng hòa Tinh Hải ngày xưa, trong lúc lén lút tháo chạy khỏi Cực Thiên giới đã mang theo một thứ vô cùng quan trọng là “Tinh Hải đại ấn”, ấn này được luyện chế từ mảnh vỡ của ngọc tỷ đế quốc Tinh Hải một vạn năm trước, tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng trong tinh thần đại hải! Theo truyền thuyết, nó còn liên quan tới một bí mật về “Đế Hoàng”!"

Hai mắt Mông Xích Tâm sáng rực lên: "Ngọc tỷ truyền quốc?"

Nhãn châu Hắc Dạ Lan con thoáng ngưng trệ: "Truyền quốc thì không đến nỗi, đế quốc định đô đã lâu, thống trị sớm đã thâm căn cố đế, không phải chỉ bằng một mảnh đại ấn là có thể dao động."

"Chẳng qua, cứ để mặc cho dư nghiệt tiền triều Huỳnh Hỏa Trùng hào mang theo mảnh vỡ ngọc tỷ của đế quốc Tinh Hải ngày xưa bay tới bay lui bên ngoài cũng là phiền phức không nhỏ."

"Ngàn năm qua, đế quốc đặc ý tổ chức vài trăm lần vây quét trên quy mô lớn, nhưng lần nào Huỳnh Hỏa Trùng hào cũng đều trơn trượt như cá chạch, chuồn mất không chút tăm hơi."

"Lần này vừa khéo bị chúng ta phát hiện, há sẽ cho nó cơ hội tiếp tục bỏ trốn mất dạng?"
Bình Luận (0)
Comment