Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1560 - Chương 1527: Hai Đại Hóa Thần, Ý Định Thế Nào?

Chương 1527: Hai đại Hóa Thần, ý định thế nào? Chương 1527: Hai đại Hóa Thần, ý định thế nào?Chương 1527: Hai đại Hóa Thần, ý định thế nào?

Lý Diệu đi theo hai đại Hóa Thần Mông Xích Tâm và Vu Tùy Vân, lần nữa về lại đại điện Cự Thần Binh.

Lúc này đại điện Cự Thần Binh đã bị hai đại Hóa Thần liên thủ bố xuống cấm chế, không cho phép các Tu Chân giả từ Nguyên Anh trở xuống tiến vào, thậm chí đến cả đứng xung quanh vây xem đều không được, triệt để biến thành “khu không người”.

Hai đại Hóa Thần đều là quỷ tu, như khói nhẹ, như sương mù, một trái một phải, vô thanh vô tức lơ lửng ở sau lưng Lý Diệu, mắt nhìn chằm chằm vào ót hắn.

Trong nhà kho trống trải chỉ có tiếng bước chân chợt cao chợt thấp của mình Lý Diệu, cộng với đám Cự Thần Binh hoặc nằm hoặc ngồi, trầm mặc không nói quanh bốn phía, hệt như một tòa phần mộ tiền sử!

"Bọn hắn nhìn thấu thân phận của ta rồi ư?"

Biểu hiện của Lý Diệu vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ lộ ra vẻ hưng phấn cùng một thoáng nghi hoặc khi được hai đại Hóa Thần “chọn trúng”, hô hấp, nhịp tim, mạch đập đều hết sức bình thường.

Nhưng sâu trong não vực lại đang cuộn lên sóng cả, huyết sắc Tâm Ma ở trong đó như ngâm mình trong hồng thủy, đau khổ giãy dụa.

Lý Diệu cẩn thận nhớ lại biểu hiện của mình từ sau khi hai đại Hóa Thần xuất hiện, ngoại trừ thỉnh thoảng lúc "sá dị" có vẻ hơi cứng ngắc ra thì không còn sơ hở gì quá lớn.

Riêng biểu hiện “sá dị” lại có hơi đặc biệt, thân là một Nguyên Anh lão quái, vốn hẳn phải là người thành phủ cực sâu, dù nghe được tin tức về "tiên giới" cũng chưa hẳn đã tỏ vẻ cả kinh!

Bằng vào chút vết tích đó, có lẽ không đến nỗi bị hai đại Hóa Thần nhìn thấu mới đúng.

Nhưng "Linh Thứu Thượng Nhân" trước kia mai danh ẩn tích gần trăm năm, nửa năm gần đây mới tái hiện nhân gian, thân phận cũng đột nhiên leo cao, bản thân đó đã là điều tương đối đáng nghi.

Từ thẩm vấn của hai đại Hóa Thần đối với Hắc Dạ Lan thì thấy, hai người bọn họ, đặc biệt là "Lang Thần" Mông Xích Tâm, tuyệt đối đều là hạng tâm tư mẫn tiệp, đa mưu túc trí.

Có lẽ từ trong não vực Hắc Dạ Lan bọn hắn đã thu được tư liệu kỹ càng về mười đại cao thủ Tu Chân giới hiện giờ, bởi vậy mới nảy sinh nghi ngờ với cao thủ mới tấn thăng là "Linh Thứu Thượng Nhân".

"Làm sao bây giờ?"

"Bọn hắn rốt cuộc đã xác định thân phận “người ngoài hành tinh” của ta chưa? Dụ ta đến đây là để công kích à?"

"Hay là vẫn chưa xác định, cho nên mới tìm nơi trống vắng không người đề ra truy vấn?"

"Hay là ta quá mức đa nghi, bọn hắn không hề hoài nghi thân phận ta, mà quả thực có chuyện quan trọng muốn tìm ta thương lượng?"

Ba khả năng khác nhau, cần ba phương án ứng đối khác nhau.

Lý Diệu chậm rãi bước đi trước mặt hai đại Hóa Thần, đại não lại đang cao tốc vận chuyển tìm phương án đối phó.

Hắn có nên chủ động thừa nhận thân phận, sau đó đưa ra điều kiện càng thêm hậu đãi, lôi kéo hai đại Hóa Thần, chín đại Nguyên Anh và toàn bộ Tu Chân giới Cổ Thánh ngả về phe Liên Bang?

Lý Diệu tâm tư điện chuyển, lập tức phủ định chủ ý ngu xuẩn này.

Sở dĩ nói ngu xuẩn là vì chọn cách đó bằng với một hơi ném sạch át chủ bài trong tay ra ngoài, đánh mất hết quyền chủ động, giao vận mệnh của chính mình thậm chí vận mệnh toàn Tinh Diệu Liên Bang cho đối phương quyết định!

Làm vậy, trừ trông mong đối phương, cầu khẩn đối phương ra, hắn chẳng làm gì được nữa cả!

Thế thì khác gì người là dao thớt, ta là thịt cá!

Quan trọng nhất là, “át chủ bài” trên tay Lý Diệu thật sự không đủ lớn.

So với điều kiện đế quốc Chân Nhân Loại đưa ra, thứ Tinh Diệu Liên Bang có thể cho Cổ Thánh giới không nhiều, thậm chí hắn còn không cách nào đảm bảo an toàn cho Cổ Thánh giới.

Điều này không liên quan gì tới chính tà, thiện ác, chỉ cần suy bụng ta ra bụng người là biết, nếu Lý Diệu là một thành viên Cổ Thánh giới, tựa hồ cũng không khả năng trước sự uy hiếp từ một quái vật khổng lồ như đế quốc Chân Nhân Loại lại vì chút lợi nhỏ mà chạy đi bồi táng cùng Tinh Diệu Liên Bang.

Dù có là cao tăng đắc đạo bi thiên mẫn nhân như Khổ Thiền đại sư e là cũng khó làm ra lựa chọn như thế.

Vậy nên, vô luận Lý Diệu nói hùng hồn đến mấy đều không tránh được một vấn đề trí mạng, Tinh Diệu Liên Bang có năng lực thực hiện hứa hẹn với Cổ Thánh giới ư?

Lý Diệu không biết.

Sự do dự của hắn rất có thể sẽ bị thổ dân Cổ Thánh giới cho là lời phủ định.

Sau đó tất cả bí mật trong đầu hắn sẽ bị hai đại Hóa Thần móc ra, hệt như vừa rồi bọn hắn đào ra thông tin trong đầu Hắc Dạ Lan.

Mà hắn thân là "anh hùng cấp 1 Liên Bang”, trong đầu chứa đựng nhiều thông tin quan trọng hơn xa một chiến sĩ thuần túy như Hắc Dạ Lan!

Hắn biết tọa độ của ba giới Thiên Nguyên, Phi Tinh và Huyết Yêu, cũng biết mâu thuẫn ẩn ước tồn tại trong lòng ba thế giới, biết tất cả ưu nhược điểm, tình trạng và phối trí quân lực của liên bang… vân vân.

Một khi những thông tin này rơi vào tay hai đại Hóa Thần, bị bọn họ đưa cho hạm đội Hắc Phong nhằm trao đổi một ít lợi ích, hạm đội Hắc Phong liền có thể chế định ra phương án thích hợp đối phó liên bang!

Lý Diệu không thể mạo hiểm như vậy, ít nhất hiện tại không thể.

Hiện tại, thế cục chưa tới mức triệt để không còn cách cứu vãn, hai đại Hóa Thần và chín đại Nguyên Anh vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, mình còn dư địa để tạo ảnh hưởng, thậm chí, hai đại Hóa Thần chưa hẳn thật sự khám phá ra thân phận hắn!

Nếu hai đại Hóa Thần tìm hắn hoàn toàn chỉ là vì có chuyện quan trọng cần thương lượng, kết quả chính hắn lại không giữ được bình tĩnh, chủ động thừa nhận: "Thực xin lỗi, thật ra ta là người ngoài hành tinh."

Thế không phải không đánh đã khai ư? Quá ngu xuẩn!

Lý Diệu phỏng chừng bọn hắn cùng lắm chỉ là hơi nghi ngờ mà thôi.

Như thế bọn hắn tuyệt không khả năng vận dụng thủ đoạn quá mức thô bạo, tỷ như dùng cách trực tiếp công kích não vực Lý Diệu để thu lấy thông tin, chứng thực nghi kị của mình.

Bởi vì hai đại Hóa Thần ly khai trần thế đã hơn một trăm năm, sức ảnh hưởng tới thế lực trần tục đã cực yếu, bản thân lại là quỷ tu, sức chiến đấu chưa chắc cao hơn được "Nguyên Anh kỳ đỉnh phong" bao nhiêu.

Cho nên bọn hắn phải cần hợp tác cùng mười siêu cấp Nguyên Anh mới có thể khống chế toàn bộ Cổ Thánh giới.

Nếu đã muốn hợp tác, song phương đều cần có thành ý, đặc biệt là trong cục diện các bên còn ôm theo nghi ngờ, chưa triệt để bỏ đi nghi kị trước mắt.

Nếu bọn hắn thật sự sử dụng thủ đoạn thô bạo như là Sưu Hồn Đại Pháp với Lý Diệu, cuối cùng lại phát hiện thân phận "Linh Thứu Thượng Nhân" hoàn toàn không vấn đề, như vậy hợp tác giữa "Hóa Thần" và "Nguyên Anh" liền triệt để tan tành.

Hậu quả nghiêm trọng như thế, hai đại Hóa Thần không dám đánh cược!

Huống hồ. . .

"Hừ, não vực bản thượng nhân cũng đâu phải dễ xâm nhập, nếu các ngươi cho rằng đầu óc ta yếu ớt không kham nổi một kích như Hắc Dạ Lan, vậy thì lầm to!"

Lý Diệu tự an ủi trong lòng.

Có lẽ sức chiến đấu của hắn không bằng hai đại Hóa Thần liên thủ, nhưng nếu âm hồn bọn họ thật sự dám tiến vào não vực hắn, khi đó rốt cục ai hấp ai, ai khống chế ai, ai thôn phệ ai còn là điều chưa biết!

"Trên đường đi Linh Thứu đạo hữu có vẻ hơi mất tập trung, như có điều suy nghĩ, xem ra là có tâm sự?"

Giọng Mông Xích Tâm đột nhiên vang lên bên tai Lý Diệu.

Lý Diệu thoáng dừng chân, tiếp sau liền thản nhiên tiến về phía trước, cười khổ nói: "Đúng vậy, vừa nãy nghe được nhiều tin tức kinh thiên động địa như vậy, ai mà bình tĩnh cho được? Thật không ngờ bên ngoài thế giới chúng ta đang sống lại vẫn còn một mảnh trời đất bao la như thế, còn có rất nhiều chủng tộc và thế lực sâu không lường được! Nói thế nào nhỉ, giờ tâm cảnh ta có phần thấp thỏm bất an, thực sự rất chấn động, phảng phất về lại thủa thiếu thời tâm phù khí nóng ngày xưa!"

"Mông tiền bối, Vu tiền bối, vừa rồi ta một mực suy xét, các ngươi nói xem, lời Hắc Dạ Lan khai rốt cục là thật hay giả, hạm đội Hắc Phong và đế quốc Chân Nhân Loại liệu có chân tâm thật ý thu nạp chúng ta, hay đây là một âm mưu bẫy rập?"

Lý Diệu dùng công thay thủ, đá quả bóng ngược trở về.

Mông Xích Tâm mỉm cười, nói: "Thật thật giả giả, giả giả thật thật, Linh Thứu đạo hữu không cần quá mức chấp nhất, cái kia căn bản không nói trước được gì."

"Mượn Vu Nam của Linh Thứu đạo hữu mà nói, ngươi cảm thấy, vương triều Đại Càn sắc phong Man Vương Vu Nam các ngươi làm thổ ty, cho các ngươi quyền tự trị, trừ bề ngoài xưng thần, hàng năm triều cống ra, nghiễm nhiên là một vương quốc độc lập, vậy triều đình là chân tình hay giả ý? Là quốc sách lâu dài hay là âm mưu nhất thời?"

Lý Diệu hơi ngớ: "Cái này "

"Đạo lý rất đơn giản, sở dĩ Vu Nam có thể giữ được địa vị bán độc lập như hiện nay, xuôi chèo mát mái giữa Đại Càn và U Vân Quỷ Tần, toàn là nhờ Vu Nam núi cao nước xa, khắp nơi toàn là sương mù và khói độc, tu sĩ Vu Man lại thần thông quỷ quyệt, vô luận thế lực nào muốn viễn chinh xâm nhập Vu Nam đều khốn khó vô cùng, lại tổn binh hao tướng, được không bù mất!"

Mông Xích Tâm ung dung nói: "Mặt khác, tuy các nơi đều có không ít bộ lạc man hoang, lại không nơi nào được hưởng lợi ích như Vu Nam mà đều bị quân đội vương triều Đại Càn đồ diệt không chút lưu tình!"

"Cùng là bộ lạc man hoang, nhưng lại có hai loại vận mệnh hoàn toàn khác biệt, là bởi triều đình nhân nghĩa khi đối xử với Vu Nam ư? Tất nhiên không phải!"

"Sau cùng, lập trường đối phương thật giả thế nào đều không quan trọng, quan trọng là ... Tự chúng ta!"

"Rèn sắt còn cần bản thân đủ cứng, nếu thực lực chúng ta đủ mạnh, thì dù không phải hùng sư mãnh hổ, ít nhất cũng là một ngạnh sắt làm cho không ai nuốt trôi được, khi đó hứa hẹn của đối phương mới là thật, dù mới đầu chỉ là kết tạm thời thích ứng, nhưng tiếp sau chúng ta cũng có cách để ứng đối, binh tới tướng đỡ, nước tới đập ngăn, có gì đâu mà lo lắng?"

"Còn nếu nội bộ chúng ta chia năm xẻ bảy, mềm yếu vô lực, vậy đối phương cần gì phải giữ đúng hứa hẹn?"

"Mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết, đây là thiết luật trên đại thảo nguyên, xem ra cũng là chân lý trong tinh thần đại hải. Vậy nên, “thật giả” không quan trọng, “mạnh yếu” mới quan trọng, ít nhất ở điểm này Hắc Dạ Lan nói rất thẳng thắn, khiến ta sau một phen thẩm vấn cũng phải thán phục nàng!"
Bình Luận (0)
Comment