Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1577 - Chương 1544: Kết Giao Bằng Hữu!

Chương 1544: Kết giao bằng hữu! Chương 1544: Kết giao bằng hữu!Chương 1544: Kết giao bằng hữu!

Lý Diệu nhìn lướt qua Cự Thần Binh "Âm Dương" bên cạnh hai người, không phủ nhận mình quả thực có động tay động chân trong Cự Thần Binh, mà chỉ nói: "Đối với một cao thủ Nguyên Anh kỳ đỉnh phong thậm chí là Hóa Thần kỳ, dù không có Cự Thần Binh, chỉ dựa vào một bộ Tinh Khải, thậm chí đến cả Tinh Khải đều không có, tay không tấc sắt cũng vẫn cực kỳ nguy hiểm!"

"Đáng sợ nhất không phải năng lực nhìn thấy được của Nguyên Anh và Hóa Thần, mà là năng lực học tập vô cùng khủng bố. Một khi lẻn vào Tinh Diệu Liên Bang, chúng nhất định sẽ như động không đáy điên cuồng hấp thu thôn phệ hết thảy về văn minh tu chân hiện đại, dựa vào khả năng suy diễn và sức tính toán cường đại, không mất bao lâu liền có thể triệt để dung nhập, biến thành một Tu Chân giả hiện đại tiêu chuẩn!"

"Chỉ dựa vào Cự Thần Binh thì không khả năng khống chế được tất cả bọn họ."

Long Dương Quân cười cười: "Thế nên ngươi vẫn sợ? Nếu ngay cả mười hai tên thổ dân cổ đại mà Tinh Diệu Liên Bang cũng sợ, vậy thì có tư cách gì đi tranh đấu cùng đế quốc Chân Nhân Loại, sớm đầu hàng chẳng phải hay hơn?"

Lý Diệu cũng cười, sắc mặt phủ đầy vẻ tự tin, khác hẳn phong thái có phần lầm lì lúc ở hội nghị: "Ai nói ta sợ, đây là một hạng khiêu chiến vô cùng nguy hiểm, chẳng qua Liên Bang chúng ta trước nay không cự tuyệt bất kỳ khiêu chiến nào, vô luận đến từ đế quốc Chân Nhân Loại hay đến từ Cổ Thánh giới, hoặc là đến từ các thế lực khác trong tinh thần đại hải!"

Đây là lần thứ nhất hắn thừa nhận bí mật mình đến từ Tinh Diệu Liên Bang trước mặt Long Dương Quân.

Đồng nghĩa với kể từ đây, hắn hoàn toàn gửi thân vào trong trò chơi nguy hiểm này, hơn nữa còn sẽ cướp lấy thắng lợi cuối cùng!

"Mà lại, ngươi hiểu sai một điểm."

Lý Diệu thoáng ngưng một lát rồi nghiêm mặt nói: "Tuy ngươi nói dùng âm mưu quỷ kế lừa mười vị kia lên tặc thuyền, để họ tự chui đầu vào lưới. Nhưng Tinh Diệu Liên Bang chúng ta không phải đầm rồng hang hổ, càng không phải “tặc thuyền”, ta cũng hoàn toàn không có suy nghĩ muốn hại ai."

"Ta vạn dặm xa xôi đi tới Cổ Thánh giới là hy vọng tìm kiếm được bằng hữu cùng chung chí hướng có thể thành tâm thành ý hợp tác, liên minh kề vai chiến đấu. Tới tận giờ khắc này, ta vẫn không buông bỏ hi vọng “cả hai cùng có lợi”, ta tin tưởng giữa Cổ Thánh giới và Liên Bang có cơ hội rất lớn để hợp tác, nếu có thể sóng vai nắm tay, đoàn kết nhất trí, đối với tất cả mọi người đều có lợi."

"Vậy nên, ta mới không phản đối mười vị cường giả kia tới Tinh Diệu Liên Bang chiêm ngưỡng một phen."

"Tuy lập trường, trận doanh, trải nghiệm của bọn hắn không giống nhau, nhiều người hoàn toàn không thể dùng 'thiện nam tín nữ' để miêu tả, thậm chí không thiếu hạng lãnh khốc vô tình, giết người như ngóe, nhưng ta tin tưởng một điểm… ít nhất bọn hắn không phải bè lũ xu nịnh, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân. Mà đều là người biết nghĩ cho cộng đồng, muốn tìm đường ra trong thế sự hỗn loạn!"

"Ở Cổ Thánh giới, bọn hắn vĩnh viễn không tìm được đường ra, thể chế và “đạo tâm” của đế quốc Chân Nhân Loại cũng không khiến bọn hắn hoàn toàn thoả mãn. Nhưng ta tin tưởng khi thấy được phương thức hoạt động của Tinh Diệu Liên Bang, kiến thức được phong thái của Tu Chân giả hiện đại, bọn hắn nhất định sẽ có điều xúc động."

"Người khác tạm thời bất luận, ít nhất ta tin tưởng Ba Tiểu Ngọc và Khổ Thiền đại sư sẽ thích Tinh Diệu Liên Bang; người xuất thân cùng khổ như Thích Trường Thắng và Vạn Minh Châu cũng sẽ giành được cảm ngộ mới từ phương thức Liên Bang đối đãi với người bình thường; Vu Tùy Vân và Tề Trung Đạo cũng có thể đi tìm hiểu nghiên cứu sâu về “tu chân cơ bản pháp” của Liên Bang, qua đó thấy được dưới quy củ của văn minh tu chân hiện đại, thiên hạ rốt cục sẽ như thế nào."

"Mông Xích Tâm, Hàn Bạt Lăng, Yến Ly Nhân, Phượng Hoàng Đế. . . Có lẽ đều từ các lĩnh vực của Liên Bang tìm được điểm sáng, cuối cùng khiến các ngươi ý thức được, điều Liên Bang có thể mang đến cho Cổ Thánh giới tuyệt đối hơn xa đế quốc!"

"Đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến ta tán thành “kế hoạch Trích Tinh”, chứ không phải chỉ vì lừa gạt những người này đến Liên Bang rồi bắt như ngươi nói. Dùng cấm chế đi nô dịch và sai khiến bọn hắn, bức bách bọn hắn giao ra toàn bộ Cổ Thánh giới, đấy là cách làm của đế quốc, không phải của Liên Bang chúng ta."

Mắt Long Dương Quân sáng lên: "Thì ra đây mới thực sự là ngươi, đúng là bá khí tuyệt luân, rất tự tin vào bản thân a!"

"Không phải ta tự tin vào bản thân."

Lý Diệu cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Ta tự tin đối với tổ quốc của mình, tự tin đối với đồng bào mình! Ta tin tưởng trong khoảng thời gian mình rời đi, bọn họ nhất định đã kiến thiết Liên Bang trở nên vô cùng cường thịnh và phát đạt, xây dựng nên tương lai thực sự cho… văn minh nhân loại!"

"Ta tin tưởng, những tu sĩ Cổ Thánh giới đau khổ mò mẫm trong bóng đêm suốt mười vạn năm kia hẳn sẽ không cự tuyệt tương lai!"

Đáy mắt Long Dương Quân chớp động u mang, lẩm bẩm nói: "Nghe ngươi nói vậy, ta thật sự rất muốn kiến thức xem sao. Chỉ là, nếu ngươi đã tự tin về Liên Bang như vậy, lại có thể dùng Cự Thần Binh để khống chế hết thảy, vậy vì sao ta vẫn cảm giác được một tia băn khoăn trên người ngươi, ngươi đang lo lắng điều gì?"

Lý Diệu nhướng mày nói: "Ngươi nói đúng, chỉ mười hai tên thổ dân Cổ Thánh lẻn vào Liên Bang thì quả thực có rất nhiều loại cách để giải quyết gọn gàng, qua đó giành lấy kết cục cả hai cùng có lợi. Cũng không phải ta hao tâm tốn sức vì đám người Mông Xích Tâm, Tề Trung Đạo, Hàn Bạt Lăng, mà là đang lo lắng một vấn đề khác."

"Hả?"

Ánh mắt Long Dương Quân sáng lên lấp lánh: "Có vấn đề gì mà nghiêm trọng hơn cả đám người Mông Xích Tâm, Tề Trung Đạo, Hàn Bạt Lăng cộng lại, khiến cho nhân vật cao minh đến từ thiên ngoại như ngươi cũng phải thất thần?"

Lý Diệu chằm chằm đối phương: "Có, đó chính là ngươi!"

Long Dương Quân chớp chớp mắt: "Ta?"

"Ngươi thật sự quá nguy hiểm."

Lý Diệu cau mày nói: "Mấy ngày nay ta nhiều lần suy xét lại lời ngươi nói ngày đó trên hội nghị, thật sự là nhận thức khắc sâu về cái gọi là “bị người bán đi còn giúp kiếm tiền”, khó trách ngươi có thể hô phong hoán vũ suốt vài chục năm trên triều đường Đại Càn, nháo cho toàn bộ Tu Chân giới chia năm xẻ bảy, thậm chí không phí một binh một tốt mà có thể đùa chết không ít tông phái!"

"Chỉ có điều, lời ngươi nói ngày đó với đám Mông Xích Tâm trong hội nghị và lời ngươi nói hôm nay khi đối mặt ta lại hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng là cùng một chuyện, lại có thể đạt tới hai loại hiệu quả hoàn toàn trái ngược, vậy người ngươi muốn bán đứng rốt cục là ai?"

"Có phải, thật ra cả ta đều bị ngươi bán rẻ, lúc này chính đang vui tươi hớn hở giúp ngươi kiếm tiền?"

"Đây chính là vấn đề ta lo lắng, điều ta lo không phải bản thân “kế hoạch Trích Tinh”, mà là người ném ra kế hoạch kia!"

Long Dương Quân nhịn không được cười lên: "Linh Thứu đạo hữu, ngươi quá đa nghi rồi. Đám người Mông Xích Tâm không biết thân phận và lai lịch thực sự của ta mới bị ta gạt; nhưng ngươi thì lại rõ ràng, mục đích của ta rất đơn giản, đó là tìm kiếm một phương thế lực có thể hợp tác, sửa chữa chiến hạm Nữ Oa, đi tìm sứ mạng của mình, chỉ thế mà thôi."

"Hiện tại, Tinh Diệu Liên Bang là đối tượng hợp tác thích hợp nhất, dưới áp lực từ đế quốc và Thánh Minh, các ngươi không khả năng triệt để trở mặt, nuốt mất chiến hạm của ta, đúng khôn? Ta tìm các ngươi chân thành hợp tác chẳng phải là điều vô cùng hợp lý? Thẳng tới bây giờ, hết thảy những gì ta làm đều có lợi đối với Liên Bang, điểm đáng ngờ của ta nằm ở đâu?"

"Ở đây."

Lý Diệu chỉ chỉ huyệt Thái Dương chính mình: "Trực giác."

"Trực giác?"

Long Dương Quân vừa cười vừa lắc đầu.

"Trực giác của ta tuy không phải lần nào cũng linh nghiệm, nhưng lúc nó thật sự linh nghiệm, thường thường đều là đại sự không ổn."

Lý Diệu nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt đối phương, nhưng trong đó lại như phủ kín bởi một tầng sương mù, thấy không rõ ba động trong não vực Long Dương Quân: "Mông Xích Tâm, Tề Trung Đạo, Hàn Bạt Lăng, Phượng Hoàng Đế. . . Những người kia muốn cái gì, ta đều biết."

"Thậm chí ý đồ chiến lược của Hắc Dạ Lan và hạm đội Hắc Phong cùng đế quốc Chân Nhân Loại ta đều phỏng đoán được phần nào."

"Nhưng mà ngươi, Long Dương Quân, hoặc nói cách khác là “tồn tại” nào đó tự xưng “Long Dương Quân”, ngươi rốt cục là ai, rốt cục muốn làm gì, ta thật sự đoán không ra."

"Ta không thích cảm giác này."

"Thả đám “cổ nhân” Mông Xích Tâm, Tề Trung Đạo, Hàn Bạt Lăng, thậm chí là hạng cùng hung cực ác trong mắt “tu sĩ chính đạo” như Thích Trường Thắng và Vạn Minh Châu vào Liên Bang, ta đều không sao cả, bởi vì ta tin tưởng bọn họ sẽ bị Liên Bang hun đúc và đồng hóa."

"Nhưng mà, nếu thả “Long Dương Quân” ngươi vào Liên Bang, chẳng biết tại sao, ta cứ có cảm giác “hãi hùng khiếp vía”, cảm thấy ngươi còn nguy hiểm hơn mười người trước đó cộng lại, dù trong đó có hai Hóa Thần, mà ngươi chỉ là một Nguyên Anh!"

Long Dương Quân khẽ cười quỷ dị, không phủ nhận tính nguy hiểm của mình mà chỉ nói: "Nhưng ngươi không ngăn cản được ta tiến vào vũ trụ, nếu ngươi không đồng ý ta tới Liên Bang, không sao cả, ta tự nhiên sẽ nghĩ cách liên lạc cùng hạm đội Hắc Phong, làm vậy cũng có thể tiến vào Tinh Hải, dung nhập vào trong vũ trụ."

Lý Diệu nhìn chằm chằm nàng: "Rốt cục ngươi muốn làm gì?"

Long Dương Quân giang tay ra: "Không có gì đặc biệt cả, đại khái là như một người bất tỉnh đã lâu đột nhiên tỉnh lại, thương hải tang điền, vật còn người mất, muốn biết một chút về thế giới mới, kết giao cùng mấy bằng hữu mới, chỉ thế mà thôi."

Sắc mặt Lý Diệu lộ vẻ cổ quái: "Bằng hữu?"

"Đúng vậy a."

Long Dương Quân nói: "Tuyệt đại bộ phận nhân loại bình thường đều có bằng hữu. Những cảm xúc như giết chóc, âm mưu và phản bội ta đều trải nghiệm đủ rồi, giờ muốn thể nghiệm cảm xúc khác trong thất tình lục dục, bao gồm cả “tình hữu nghị”, vậy thì có gì kỳ quái?"

"Đúng rồi, lại nói tiếp, tính từ đảo hoang Đông Hải đến giờ, chúng ta đã quen biết mấy tháng, cũng biết được bí mật lớn nhất của nhau, lại là kỳ phùng địch thủ, tỉnh táo tương tích, trước mắt còn đồng tâm hiệp lực, bắt tay hợp tác, cũng có thể tính là bằng hữu rồi đúng không? Nhưng ngươi biết tên thật của ta, ta lại còn chưa tên thật của ngươi, như thế phải chăng có hơi. . . Không quá công bằng?"

Lý Diệu nheo mắt lại: "Thứ nhất, chẳng ai “tỉnh táo tương tích” với ngươi cả; thứ hai, ai dám cam đoan “Long Dương Quân” là tên thật của ngươi; thứ ba, ta sẽ không nói cho ngươi biết tên thật của ta, có bản lĩnh ngươi cứ tự mình từ từ suy diễn đi thôi!"

"Ta chân tâm thật ý kết giao cùng ngươi, cần gì phải cự người ngàn dặm như vậy?"

Long Dương Quân sâu kín nói: "Có lẽ một ngày kia ngươi sẽ phát hiện, mỗi câu ta nói hôm nay đều là thật, ta thật sự chỉ muốn đi ra ngoài. . . Quan sát thế giới ngoài kia, xem xem Nhân tộc ở bên ngoài thế nào mà thôi."

"Chỉ tiếc, khi ngươi thật sự phát hiện ta không nói sai thì nói không chừng đã. . . Không cách nào vãn hồi."

Lời của Long Dương Quân khiến Lý Diệu thất thần trong thoáng chốc.

Đang muốn mở miệng hỏi lại, Long Dương Quân bỗng chợt mỉm cười, như một làn khói vút lên giữa không trung, bay vào trong Cự Thần Binh.

Cự Thần Binh "Âm Dương" kích hoạt, lân phiến đen trắng đan xen đột nhiên dựng thẳng lên, sâu trong khoang điều khiển tư duy truyền đến tiếng than thở thần bí sau suốt mấy chục vạn năm phủ bụi.
Bình Luận (0)
Comment