Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1625 - Chương 1592: Gặp Được Cao Thủ!

Chương 1592: Gặp được cao thủ! Chương 1592: Gặp được cao thủ!Chương 1592: Gặp được cao thủ!

Tin tức lưu trong đầu Lý Diệu giống như sóng triều tận trời điên cuồng bắt đầu khởi động, rất nhanh nhận ra hai lần tập kích là ba quả đạn pháo khác nhau.

Lần đầu tiên đánh trúng toa xe xa hoa của hắn và Đường Hiểu Tinh hẳn là một quả "Chấn hám đạn", ẩn chứa sóng xung kích linh năng mãnh liệt, đối với vận chuyển linh năng của Tu chân giả quấy nhiễu nghiêm trọng và gây tắc nghẽn. Làm một gã tu sĩ cao giai tầm thường như Đường Hiểu Tinh sẽ hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, vô cùng có khả năng lâm vào trạng thái hôn mê nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Quả sau nhằm vào hai toa xe của bảo tiêu mới mang tính sát thương mạnh mẽ.

Cho nên, bọn họ mới có thể lông tóc không tổn hao gì.

Nhưng pháo hạm này chỉ dùng để mở bọc thép dày đến chục mét.

Nếu bị đạn sát thương đánh trúng trực tiếp, ngay cả Nguyên Anh lão quái như Lý Diệu cũng không có khả năng chỉ đơn giản là đổ máu ít nhất đều phải trọng thương.

Đương nhiên, cảm giác của Nguyên Anh lão quái đối với nguy hiểm càng sâu sắc bội phần so với tu sĩ tầm thường. Nếu ngay từ đầu đối phương đã sử dụng đạn sát thương để tập kích nhất định sẽ bị Lý Diệu cảm giác được, vậy căn bản không có khả năng đánh trúng.

Nguyên nhân là bởi vì đối phương sử dụng là đạn rung động, cũng không có nửa điểm sát ý, cho nên cảm giác của Lý Diệu mới thoáng trì độn nửa giây.

Dùng sóng xung kích linh năng mãnh liệt nhiễu loạn chân tay, kinh mạch thậm chí toàn bộ não vực của Tu chân giả làm cho hằn đánh mất hoàn toàn sức chống cự, thậm chí mất đi ý thức, nhưng lại không thể xúc phạm đến da thịt hắn, thậm chí không để lại di chứng - loạn rung đọng đạn này kỹ thật rất cao. Từ tin tức tình báo tìm hiểu được mấy ngày nay, cũng không phải ở Long Xà Tinh Vực có thể luyện chế ra.

Tuy nhiên có cần dùng pháo hạm tập kích mục tiêu trong trung tâm thành phố không?
>
Ngay cả khi có thể gỡ từng chi tiết cho các cấu kiện giấu trong Càn khôn giới bí mật mang đến Long Xà Tinh Vực. Nhưng trọng hình pháp bảo phức tạp như vậy lắp ráp hẳn là cần thời gian nhất định, đặc biệt để giảm sức giật cần cố định pháp trên bệ, cần một cái bệ lớn. Hết thảy những việc này không thể hoàn thành nếu không có mười phút.

Tứ thánh thương hội khống chế Ngư long thành dù trì độ nhưng trong mười phút, một pháp bảo khổng lồ như vậy tuyệt đối sẽ bị phát hiện.

Như vậy kết luật chỉ có một Ngư Long thành làm cục, cũng chính là Tứ thánh thương hội tham dự tập kích nhằm vào Đường Hiểu Tinh lần này, ít nhất là ngầm đồng ý hành động lần này.

Thật là có ý tứ…


Xác của Phi toa xe xoay tròn rất nhanh trong không trung, giống như Ma Tước bị phong bạo bẻ gãy hai cánh, vô lực rơi xuống.

Mặc dù có linh năng hộ thuẫn của Lý Diệu bảo hộ Đường Hiểu Tinh vẫn ở giây đầu tiên liền ngất đi, chỉ còn có Lý Diệu bình tĩnh suy nghĩ.
Oành!

Xác của toa xe rơi xuống từ độ cao vài trăm mét hung hăng đập trên mặt đất. Còn có vô số những xác toa xe cũng xảy ra tai nạn đều liên tiếp rơi xuống bốn phía của họ.

Lý Diệu thầm thở dài.
Người thích điệu thấp lại không màng danh lợi như mình vậy rõ ràng có thể thế vô tranh vì cái gì mỗi lần đều phải ép tôi.

Hắn nhổ một bãi nước miếng mang theo tơ máu, một cước đá văng cửa xe vặn vẹo biến hình nghiêm trọng, tức giận bành trướng như độc xà, từ trong toa xe chui ra.

Toa xe xa hoa này chia làm hai khoang, ngoài hắn cùng Đường Hiểu Tinh khoang điều khiển phía trước vốn có hai gã tu sĩ tinh hải là lái xe và bảo tiêu.

Thật đáng tiếc họ đã chết.

Lý Diệu cùng Đường Hiểu Tinh ngồi trong khoang hành khách là kết cấu hoàn toàn phong bế, nếu không sự dụng tấm thép nhiều tầng cường hóa tiên tiến nhất, ở trong tấm thép nà còn thiết trí trên một trăm tòa phù trận bảo hộ, mà khoang điều khiển thì yếu hơn một chút.

Kẻ tập kích hiển nhiên là cao thủ tinh thông việc này, hơn nữa rất rõ ràng đặc tính của toa xe xa hoa của Đường Hiểu Tinh, điều tiết uy lực của rung động đạn vừa đúng, vừa vặn có thể cách tấm thép cường hóa, giảm hiệu quả của giảm sóc và phù trận làm cho người bên trong hôn mê

Mà lái xe và bảo vệ phía trước, vì phù trận bảo vệ chung quanh hơi yếu nên sẽ chết sống.

Lý Diệu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai gã tu sĩ tinh hải, khóe mắt hơi trợn lên, cũng không có thời gian thở dài và ảo não, nheo ánh mắt như luồng điện quét tới bốn phương tám hướng nhà cao tầng cùng bầu trời.

Lả tả lả tả!

Trong não vực của hắn, toàn bộ thế giới đều được số hóa, biến thành một chuỗi các con số không ngừng xuâất hiện, biển áo, tính toán, làm cho hắn rõ như lòng bàn tay kẻ tập kích, người vây xem, giám thị, cùng người chỉ huy cùng những người chờ hư hư thực thực ở phía xa.

Lý Diệu từ chíp trong đầu lấy ra bản đồ lập thể của Ngư Long thành, vừa nhanh chóng phân tích tính toán con đường chạy trốn tốt nhất, vừa đặt tay lên huyệt Ngọc Chẩm của Đường Hiểu Tinh đưa một đạo linh khí đi vào sau đó nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, làm nàng tỉnh lại từ trạng thái hôn mê.
Sao lại thế này…

Ánh mắt của Đường Hiểu Tinh tán loạn, vẻ mặt hoảng hốt, cả người đều ngây ngốc – đây là di chứng của rung động đạn. Tu vi của nàng cũng không thấp, nhưng thuần túy là Tu chân giả sáng tạo, não vực tự nhiên cũng không cường hãn như quái vật như Lý Diệu, vẫn còn đứng trong đống hỗn độn.
Không việc gì.

Lý Diệu vừa nhìn bóng người lờ mờ bốn phương tám hương vừa nói
Nằm đừng nhúc nhíc, để tôi sờ cô.

Đường Hiểu Tinh
A?

Lý Diệu
Đừng hiểu lầm, tôi đối với cô không có chút hứng thú nào, cũng không ở hoàn cảnh như vậy làm chuyện gì quá phận đối với cô. Xin cô tuyệt đối yên tâm, nếu thực sự làm ra hành động gì bên ngoài tôi sẽ lấy tính mạng làm đảm bảo.

Không đợi Đường Hiểu Tinh phản ứng lại từ trong hoảng hốt, Lý Diệu đã đưa một đạo linh khí vào chân tay của nàng, làm huyết quản của nàng co rút lại, không tự chủ đã bày ra một hình chữ “Đại”.

Hai tay của Lý Diệu tràn đầy lưu quan màu sắc, từ trong không trung kéo ra từng dải sáng, hai tay nháy mắt hóa thành một dải lốc xoáy màu hồng giở trò trên người Đường Hiểu Tinh.

Sau một lát Lý Diệu khẽ hừ một tiếng từ sau tai của Đường Hiểu Tinh kéo xuống một tấm lá mỏng màu da lớn bằng ngón tay cái, giống như màu da của Đường Hiểu Tinh như đúc.

Khồng có đôi tay có độ nhạy cực cao cẩn thận sờ soạng căn bản không nhận thấy được.

Trên tấm lá mỏng này là một màng mỏng như đôi cánh của thiên thần, có thể uốn cong không lớn hơn hạt gạo bao nhiêu.
Thật sự là tinh xảo.

Lý Diệu dính màng mỏng này vào đầu ngón tay, nhìn kỹ lại đưa đến trước măt Đường Hiểu Tinh

Đây là chíp định vị, chẳng những có thể theo dõi vị trí của cô, thậm chí trực tiếp phát ra tọa độ cho pháo hạm hoặc các thiết bị có tính công kích, cung cấp sự chỉ đạo từ xa, đạt tới hiệu quả bách phát bách trúng, Tôi đang nghĩ sao đối phương có thể đánh chuẩn như vậy.
>
Còn có loại chip này lại có thể kích hoạt hôn mê, khi ở trạng thái hôn mê, sẽ được bảo hộ bởi một lớp màng, ngay cả Đại La Kim Tiên cả người đầy mắt cũng không phát hiện ra nó.

Ông…


Đường Hiểu Tinh hoàn toàn há hốc mồm, trong đầu toàn là hỗn loạn, cũng không biết là bởi vì thình lình xảy ra tập kích hay là do bị người khác tiếp cận thần không biết quỷ không hay dán chíp vẫn là vì đôi tay kỹ thuật thần kỳ của Lâm tiền bối.

Đây là luyện khí thuật gì vậy, có thể dùng hai tay tạo ra luồn ánh sáng trong suốt màu hồng không thể tưởng tượng được.

Ngay lúc nàng không biết nói gì cho tốt, Lý Diệu đã ở mắt cá chân của nàng phát hiện một chíp khác che giấu rất hoàn mỹ,
Thật đẹp.

Lý Diệu phóng xuất ra một tia linh năng, hơi híp mát cảm giác phù trận của hai chiếc chíp siêu mini này. Đây thật sự là một loại cảm giác “lắng nghe tiếng sấm trong im lặng” đây chân chính là một tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng…
Đại sư có thể luyện chế ra loại tác phẩm nghệ thuật này, ở cùng một mục tiêu có thể trang bị hai con chíp sao? Như vậy thủ đoạn cũng không khỏi quá đơn điệu.

Ánh mắt Lý Diệu giống như là thanh đao sắc bén, muốn thật cẩn thận sờ rất cả khí quan của Đường Hiểu Tinh, sợ tới mưc Đường Hiểu Tinh sắc mặt trắng bệch không biết phải làm sao.

Bỗng nhiên, tay hắn như có điện nhẹ nhàng trên đầu Đường Hiểu Tinh một chút nhổ một sợi tóc.
A!

Đường Hiểu Tinh không phải rất đau nhưng lại bị Lý Diệu dọa cho giật mình, nàng còn bị ảnh hưởng bởi rung động đạn, lực tính toán cùng tư duy giảm sút toàn bộ, kém hơn so với người bình thường, căn bản không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

Lý Diệu nhẹ nhàng vuốt sợi tóc của nàng ở đầu ngón tay hai lần, ngón tay bắn ra một luồng hỏa diễm xanh rời, sợi tóc hoàn toàn bị đốt thành tro, nhưng đầu ngón tay vẫn còn lại một vòng rất nhỏ giống như tinh thể meca.
Oa!

Ký Diệu mở to hai mắt nhìn than một tiếng sợ hãi

Vậy mà có thể luyện chíp định vị thành đường kính nhỏ như vậy, tính mềm dẻo cùng cường độ đều siêu cao, còn có thể ngụy trang thành sợi tóc, thực sự gắn với da đầu. Thật giống như là một dây anten vậy, lấy năng lượng là sóng điện não của bả thân, cuồn cuộn không ngừng phát tín hiệu ra ngoài.
>
Quả thực ý nghĩ đáng sợ, tuyệt đối là thủ pháp khủng bố, còn có loại tài liệu này.


Lý Diệu từ Càn khôn giới lấy ra một một vật bằng cao su, cẩn thận đặt thiết bị định vị tinh vi này vào bên trong,

Lại lấy ra một chục hạt tròn vo như hạt trân châu dán hai miếng chíp lên những hạt trân châu đó, đưa vào trong hạt trân châu này mấy chục Đạo thần niệm, sau đó vứt xuống đất cho nó lăn xa xa xuống khe hở của cống thoát nước.

Ngư long thành mặc dù là tinh hải thành thị, nhưng suy xét cho độ thoải mái của mọi người, ngẫu nhiên vẫn tạo ra mấy cơn mưa nhân tạo.

Mà cống thoát nước chẳng những giúp thoát nước còn là tuyến ống dẫn và con đường kiểm tra quan trọng, hai người cúi đầu đi qua không vấn đề gì.

Đây là kết luận của Lý Diệu sau khi tìm tòi bản đồ.
Đi thôi, thay đổi vẻ mặt của cô một chút.

Lý Diệu nhẹ nhàng chạm vào lông mày thay đổi khuôn mặt mẫu một chút, vẫn rất đơn giản không đáng chú ý.

Mãi đến giờ phút này, Đường Hiểu Tinh mới thoáng nhớ lại sao lại thế này. Một luồng luyện khí sư thiên phú trong máu thức tỉnh

Chúng ta nổ mạnh, trời chúng ta lại bị pháo hạm đánh trúng.
>
Đúng vậy!


Lý Diệu nhíu mày

Có vấn đề gì, đi nhanh đi.
>
Có vấn đề gì?


Đường Hiểu Tinh sắp sụp đỏ, ôm huyệt thái dương, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm Lý Diệu, không cũng không nên lời

Chúng ta, chúng ta bị pháo hạm tập kích, ở một khu náo nhiệt. Lâm tiền bối, vì sao còn có thể trấn định tự nhiên như vậy?
>
Vì cái gì không thể?


Lý Diệu gãi gãi bộ tóc bị chấn động thành tổ chim, vẻ mặt bình thản nhìn cô bé
Mọi người là Tu chân đi ra, bị pháo chủ chiến hạm tùy tiện bắn trúng thực bình thường, có gì ngạc nhiên?
Bình Luận (0)
Comment