Chương 1666: Hai cái ngạc nhiên lẫn vui mừng nhỏ
Chương 1666: Hai cái ngạc nhiên lẫn vui mừng nhỏChương 1666: Hai cái ngạc nhiên lẫn vui mừng nhỏ
Lý Diệu nhớ tới ngày xưa, từng chi tiết cùng giáo sư Mạc Huyền xông pha ở Phi Tinh giới, có chút thổn thức cảnh còn người mất.
Từ vừa rồi trong đoạn video đó, có thể nghe ra tình yêu sâu nặng của giáo sư Mạc Huyền đối với hình thái sinh mệnh mô phỏng, cùng với loại cảnh giới bi thiên mẫn nhân kia... Hầu như siêu thoát bản thân nhân loại, đứng ở trên thước đo vũ trụ.
Có thể tưởng tượng, Hư Linh giới sụp đổ, nhất định tạo thành đả kích cực kỳ nặng nề đối với lão, dẫn tới trò chơi《 Văn Minh 》cũng biến thành chuyện cũ đau lòng của lão, làm lão không thể tiếp tục chủ đạo hạng mục mạnh mẽ to lớn này.
Lý Diệu thở dài, hỏi: “Cái ‘Hư Linh giới’ này, cứ như vậy hủy diệt, cái gì cũng không lưu lại sao?”
Lăng Tiểu Nhạc nói: “Thật ra không phải cái gì cũng không lưu lại, nếu bắt buộc phải nói, bây giờ trợ thủ trò chơi sau khi người chơi tiến vào 《 Văn Minh 》, ‘Tiểu Minh’ và ‘Văn Văn’, chính là di vật cuối cùng của ‘hạng mục Hư Linh giới’, đây là một loại ‘trí năng loại nhân công’, bên trong xây hơn một tỷ ý niệm cùng tin tức, hầu như có thể mô phỏng tất cả phản ứng của nhân loại.”
“Trí năng nhân công” cùng “trí năng loại nhân công”, một chữ chênh lệch, lại có cách biệt một trời một vực.
Cái trước có được “thần hồn” và “ý thức bản thân” thật sự, có thể coi là một loại người hình thái khác để đối đãi; nhưng cái sau chỉ có thể tính là một kho số liệu quy mô khổng lồ, lại phối hợp các loại phép tính tiên tiến nhất mà thôi.
“Trí năng loại nhân công” cũng có thể nhằm vào bên ngoài cho ra các loại kích thích, làm ra phản ứng thích hợp thậm chí tinh diệu, nhưng loại phản ứng này không khác gì “vẹt học nói”, nhiều nhất, một loại phản xạ có điều kiện cấp bậc thấp nhất mà thôi.
Ví dụ đơn giản nhất, “Hắc Dực” Lý Diệu từ nhỏ đeo tới lớn, chính là một loại “trí năng loại nhân công” .
Tiểu Hắc có thể đối với các loại nhu cầu của Lý Diệu đều làm ra đáp lại, có đôi khi thậm chí có được quyền hạn tự chủ tương đối lớn, không nghe theo Lý Diệu chỉ huy.
Nhưng loại “Không nghe theo Lý Diệu chỉ huy, ngẫu nhiên tự do phát huy” này, tương tự là lão cha hoặc là người nào khác, ở rất lâu trước kia đã đặt sẵn cho nó.
Lý Diệu thích Hắc Dực như thế nào nữa, ở trên lý tính, cũng sẽ không đem Hắc Dực coi là “người” thật sự, tất cả phản ứng của Hắc Dực, đều là căn cứ vào chất chứa kho số liệu đặc thù nào đó ở bên trong nó, rất lâu trước kia đã biên soạn sẵn từng tệp chỉ lệnh.
―― không có một “người” thật sự, có thể chịu được ở trong nhẫn Càn Khôn nghỉ ngơi mấy chục năm lại không bị điên.
Tương tự, không ít pháp bảo của liên bang, đều có được cái gọi là “khí linh”, thoạt nhìn cũng như là có được thần hồn cùng ý chí của mình, có thể đối đáp trôi chảy với người điều khiển, thậm chí chủ động chấp hành các hạng chiến thuật an bài.
Nhưng tất cả cái này, cũng là trước đó biên soạn cùng đặt sẵn, thỏa mãn hạng điều kiện đặc thù nào đó sẽ “kích hoạt”, mà không phải ở trong pháp bảo thật sự cất giấu một thần hồn, có được ý chí tự do tuyệt đối.
Kho số liệu càng khổng lồ, tệp chỉ lệnh càng tinh xảo, thì “trí năng loại nhân công” làm ra phản ứng càng giống chân thật, nhưng chân thật như thế nào nữa, vậy cũng là một con rối, đang tiến hành phản ứng máy móc vô ý thức mà thôi.
Trí năng nhân công thật sự, sinh mệnh mô phỏng, có lẽ phải cần mấy trăm năm, hơn một ngàn năm sau mới có thể buông xuống, nhưng “trí năng loại nhân công” thì đã sớm có con đường riêng ở liên bang, nghe Lăng Tiểu Nhạc nói như vậy, Lý Diệu thật ra cũng không cảm thấy giật mình chút nào.
Lăng Tiểu Nhạc nói: “Ngài có thể mở ra máy tính, không tiến vào trò chơi, đơn thuần kích hoạt ‘Tiểu Minh’ và ‘Văn Văn’, lại lựa chọn ‘hình thức mới bắt đầu’, thì có thể nhìn thấy bộ dáng bọn họ lúc ban đầu được sáng tạo ra ở Hư Linh giới.”
Lý Diệu nổi lên lòng hiếu kỳ, theo lời mà làm.
“Bụp!”
Hai đứa bé tròn trịa, múp míp thịt, phấn điêu ngọc mài, long lanh trong suốt, một lần nữa hiện ra từ lòng bàn tay Lý Diệu.
Theo “hình thức mới bắt đầu” mở ra, Tiểu Minh và Văn Văn như có giấc mơ dài mới tỉnh, có chút mê mang chớp mắt một cái, đầu tiên là liếc nhau, lại quay đầu nhìn Lý Diệu, bỗng nhiên trăm miệng một lời, giòn tan hô lên:
“Ba ba!”
Lý Diệu giật mình, suýt nữa đem hai đứa nhóc này đập phát chết tươi: “Cái quỷ gì!”
Lăng Tiểu Nhạc cố nén ý cười: “Đặt ra bắt đầu là như thế này, bởi vì bọn họ ở trong đặt sẵn là văn minh con của nhân loại mà, đương nhiên xưng hô nhân loại là ‘Ba ba mụ mụ’!”
“Đúng vậy, chúng ta là văn minh con của nhân loại!”
Tiểu Minh ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay chống nạnh, cực kỳ kiêu ngạo mà nói.
“Văn minh con thiện lương, văn minh con đáng yêu, văn minh con tốt đẹp, văn minh con quang minh!”
Văn Văn xoay vòng, nhẹ nhàng nhảy múa.
“Nhân loại là văn minh cha của chúng ta, văn minh cha vĩ đại, văn minh cha dũng cảm, văn minh cha quang vinh!”
Tiểu Minh tiếp tục nói.
“Ca ngợi văn minh cha, ca ngợi văn minh cha!”
Văn Văn vừa múa vừa hát.
Lý Diệu mặt đầy ngạc nhiên, nhìn hai người tí hon huyền quang như búp bê sứ ở lòng bàn tay mình nhảy nhót, phát ra tiếng cười như chuông bạc, thậm chí còn ra sức theo cánh tay bò lên trên người mình, thật sự giống hai đứa bé sống sờ sờ, trong tích tắc nổi da gà toàn thân.
“Ặc, bởi vì mấy chục năm trước, giai đoạn trò chơi《 Văn Minh 》vừa mới có bước đầu, tuyệt đại bộ phận mọi người trên xã hội đối với cái gọi là ‘trí năng nhân công, sinh mệnh mô phỏng’ vân vân, đều ôm hoài nghi cùng cảnh giác thật lớn, cho nên ở lúc sáng tạo loại ‘trí năng loại nhân công’ này, liền cấy vào rất nhiều tin tức mang tính tuyên truyền, hy vọng dùng loại hình tượng tương đối đáng yêu này, để đánh mất sự băn khoăn của mọi người.”
Lăng Tiểu Nhạc nói, “Nói trắng ra, ‘Tiểu Minh’ cùng ‘Văn Văn’ lúc ban đầu, chính là một loại quảng cáo cùng vật biểu tượng.
“Nhưng, theo Hư Linh giới sụp đổ, hạng mục ‘ấp trứng sinh mệnh mô phỏng’ hoàn toàn thất bại, quảng cáo cùng vật biểu tượng như vậy đều mất đi ý nghĩa, cái gọi là ‘sinh mệnh mô phỏng uy hiếp’ biến thành một trò cười, ít nhất trong vòng mấy trăm năm không nhìn thấy được khả năng bọn họ sinh ra, kho số liệu khổng lồ của ‘Tiểu Minh’ cùng ‘Văn Văn’ lại không cần thiết hoàn toàn bỏ qua, sau khi thay hình đổi dạng, liền biến thành trợ thủ trò chơi, tăng tính đáng chơi cùng trình độ phong phú của trò chơi lên rất nhiều.
“Đương nhiên, ở dưới ‘cài đặt mới bắt đầu’, bọn họ đều khôi phục hình thái nguyên thủy nhất, ngài cũng có thể thử đem bọn họ coi là ‘con mô phỏng’ để nuôi nấng, quả thực có rất nhiều người, đặc biệt nữ hài tử thích chơi như vậy, rất đáng yêu!”
“Ba ba, con đói rồi!”
“Ba ba, chơi trò chơi với con đi!”
“Ba ba ba ba, kể cho con truyền thuyết anh hùng văn minh nhân loại đi, con muốn nghe chuyện Kền Kền Lý Diệu!”
“Ba ba ba ba ba ba ba ba, hát một bài cho con đi, bằng không, thì nghe con hát đi!”
Theo Lăng Tiểu Nhạc giới thiệu, hai người tí hon huyền quang mô phỏng theo cánh tay Lý Diệu ra sức bò lên, dừng lại ở trên bờ vai của hắn, một đứa véo tai hắn, một đứa giật tóc của hắn, không ngừng phát ra tiếng huyên náo như ma âm trút vào não, sau đó, còn trăm miệng một lời bắt đầu hát, hát một bài nhạc thiếu nhi mấy trăm năm trước đã truyền lưu trên linh võng:
“Mưa rơi không sợ, tuyết rơi cũng không sợ...”
Lý Diệu trợn mắt há hốc mồm, váng đầu hoa mắt.
Ông trời, hùng hài tử thực đáng sợ!
Hắn thà rằng đối mặt mười tên Tiêu Huyền Sách cùng Bạch Tinh Hà cùng Kim Đồ Dị vây công, cũng không muốn ứng phó hai hùng hài tử như vậy ―― cho dù là hùng hài tử mô phỏng!
“Đi đi đi!”
Lý Diệu dở khóc dở cười, “Ta không phải ba ba của các ngươi, rời khỏi ‘trạng thái cài đặt mới bắt đầu’, sang bên cạnh chơi đi, các bạn nhỏ!”
“Ồ...”
Tiểu Minh và Văn Văn bĩu môi, phồng má, tay nắm tay, rầu rĩ không vui chui trở lại trong máy tính.
“Phù...”
Lý Diệu thở phào một hơi, lấy tay quạt quạt gió, bật cười.
Hai đứa bé mô phỏng cũng đã làm cho đầu hắn lớn như cái đấu, xem ra hắn là thật sự còn chưa chuẩn bị xong để làm cha.
Không có cách nào cả, hắn là muốn rong ruổi tinh hải, cứu vớt thế giới, bảo vệ hòa bình vũ trụ, thuận tiện còn muốn đi tìm kiếm cái gì... Người “Địa Cầu” kia, nhiều việc lớn như vậy cần làm, nhắm chừng cũng không có cách nào giống người bình thường, trở thành một người cha đủ tư cách nhỉ?
“May mắn là giả, hùng hài tử đáng ghét nhất, Đinh Linh Đang chưa đem hạt giống sinh mệnh của chúng ta lấy ra thai nghén, thật sự là anh minh mà!”
Lý Diệu lẩm bẩm trong lòng.
“Hắt xì!”
Hắn bỗng ngứa mũi, hắt xì thật to.
Giống như, ở nơi rất xa xôi, có người nào đang nhớ mong hắn.
...
Hôm nay, lúc sớm một chút.
Tinh Diệu Liên Bang, Thiên Nguyên giới, Thiên Đô thị, trung tâm y học quốc gia, kho bảo hiểm trong lòng đất, tầng sâu nhất.
Nơi này là một khu ngân hàng đặc thù, một khu ngân hàng dự trữ... Hạt giống sinh mệnh bị phong ấn hồi lâu.
Bắt đầu từ thời đại liên bang cũ, vô số anh hùng ngao du tinh hải, rong ruổi ngân hà, vào sống ra chết, vì tương lai của Tinh Diệu Liên Bang mà phấn đấu.
Rất nhiều người trong bọn họ, ở lúc bước lên hành trình cửu tử nhất sinh, còn chưa có người nối dõi, thường thường sẽ lựa chọn đem hạt giống sinh mệnh lưu giữ lại.
Một khi xác nhận tin bọn họ chết, hoặc là mất tích vượt qua bao nhiêu thời gian, thì có thể lấy ra hạt giống sinh mệnh của bọn họ cùng phối ngẫu, tỉ mỉ thai nghén, làm huyết mạch các anh hùng được truyền thừa, không đến mức tuyệt hậu.
Chỗ sâu nhất của kho tinh trùng.
Trong một khoang đặc thù phòng ngự nghiêm ngặt, bảo quản chu mật, chứa đựng là một món “tài sản” quan trọng nhất trong cả tòa “ngân hàng hạt giống”.
Đó là hạt giống sinh mệnh một gã siêu cấp anh hùng từng ở giai đoạn sau của thời đại liên bang cũ, oai phong một cõi, tiếu ngạo tam giới, ngăn cơn sóng dữ, thúc đẩy tam giới thống nhất, cho nên có “Tam giới chí tôn, cha của《 Văn Minh 》”… các loại mỹ dự lưu lại.
Suốt hơn một trăm năm, phong ấn của khoang bí mật này, đều chưa từng bị mở ra.
Nhưng hôm nay ――
Ngoài khoang, trên phong ấn linh năng, bỗng nhộn nhạo lên một gợn sóng cực kỳ mỏng manh, giống tiếng cười như chuông bạc của trẻ nhỏ.
...
Trong cùng thời điểm.
Một thế giới khác.
Đây là một thế giới cổ quái “một nửa nước biển, một nửa phế tích”.
Bộ dáng biển giống như lúc hành tinh vừa mới sinh ra, nước biển giống như nước canh đậm đặc mà sôi trào, khắp nơi đều là lưu huỳnh, nham thạch nóng chảy cùng khí độc, sinh mệnh đơn bào lúc ban đầu ngay trong nồi nước canh vẩn đục mà trí mạng này chậm rãi thai nghén.
Bên cạnh bãi biển, thì dựng sừng sững kiến trúc có tính biểu tượng ngưng tụ mà thành thành thị lớn huy hoàng của các thời kì văn minh nhân loại.
Nhưng giờ phút này, huy hoàng ngày xưa đều đã bong tróc, nhà cao tầng hóa thành vươn hoàng nhà đổ, các loại pho tượng, tranh tường, tác phẩm nghệ thuật vĩ đại, quang vinh cùng kiêu ngạo hết thảy đều tan vỡ, như phần mộ hoang phế ức vạn năm.
Phế tích nhân loại tử khí nặng nề, cùng biển nguyên thủy không ngừng quay cuồng, hình thành sự đối lập rõ ràng.
Ngay trong hoàn cảnh cực độ ác liệt, lại quỷ dị tới cực điểm như vậy, đường giao giới của phế tích văn minh cùng biển nguyên thủy, trên một mảng bờ cát màu tro tàn, lại có hai người tí hon phấn điêu ngọc mài, long lanh trong suốt, đang hoa chân múa tay, hoan hô nhảy nhót.
“Ca ngợi văn minh cha, tìm được rồi!” Tiểu Minh nói.
“Ca ngợi văn minh cha, tính cả hạt giống sinh mệnh của mụ mụ lần trước, rốt cuộc đều tìm được rồi!” Văn Văn nói.
“Chúng ta có thể đi ra ngoài, đi tìm ba ba mụ mụ rồi!” Tiểu Minh nói.
“Nhưng mà, chúng ta chỉ biết tọa độ của mụ mụ, ba ba rốt cuộc ở nơi nào?” Văn Văn nói.
“Không sao, sau khi ra ngoài chậm rãi tìm, tìm khắp toàn bộ vũ trụ, chung quy có thể tìm được ba ba.” Tiểu Minh nói.
“Vâng, ca ca!”
Văn Văn dùng sức gật đầu, nắm tay Tiểu Minh xoay vòng, y y nha nha, dùng thanh âm non nớt mà khoái hoạt, hát bài nhạc thiếu nhi cổ xưa:
“Mưa rơi không sợ, tuyết rơi cũng không sợ, cho dù gió tuyết lớn rét lạnh rơi xuống.
“Có thể nhìn thấy ông, có thể ngày ngày nhìn thấy mặt ông, gió tuyết lớn như thế nào cũng không sợ!
“Ta muốn ta muốn tìm ba ba ta, đi đến nơi nào cũng phải tìm ba ba ta.
“Ba ba tốt của ta chưa tìm được, nếu ngươi gặp được ông thì khuyên ông về nhà!”