Chương 1688: Sơ hở cùng điểm mấu chốt
Chương 1688: Sơ hở cùng điểm mấu chốtChương 1688: Sơ hở cùng điểm mấu chốt
Lý Diệu lẳng lặng nghe Long Dương Quân phân tích, trước mắt lại dần dần hiện ra một bóng người mơ hồ ―― không phải Kim Tâm Nguyệt, mà là cha cô Kim Đồ Dị.
Cha con họ Kim, thật sự đều là tồn tại làm người ta tương đối đau đầu nha!
Long Dương Quân tiếp tục nói: “Kế hoạch của Kim Tâm Nguyệt chính là như thế, không cần nhìn sắc mặt của ngươi ta cũng có thể xác định, chỉ có một sự kiện, là ta như thế nào cũng không nghĩ ra.
“Kim Tâm Nguyệt bố cục lớn như vậy, không có khả năng bằng vào một mình cô ta hoàn thành, xem hơn nửa tháng qua cục Bí Kiếm tiến hành đả kích sấm sét, toàn diện càn quét đối với cô ta, lại thực có chút hương vị vận sức chờ phát động.
“Còn có, cô gái tự xưng ‘Nguyệt Lạc muội muội’ kia, cô ta tiếp nhận tu luyện thần hồn cao minh tới đâu, đã không thể gạt được chúng ta, thật sự cũng không có lý do lừa được ánh mắt cao tầng cục Bí Kiếm, đặc biệt Quá Xuân Phong đầu lĩnh tình báo lâu năm của liên bang.
“Quá Xuân Phong được xưng ‘Nguyên Anh toàn năng’, có được thiên phú bốn đại lĩnh vực, lại kinh doanh cả chiến tuyến tình báo liên bang suốt trăm năm, một lão hồ li cực độ khôn khéo như vậy, sẽ bị kỹ xảo của vẻn vẹn một ‘Nguyệt Lạc muội muội’ hoặc là nói Kim Tâm Nguyệt lừa được sao?
“Nhưng bọn họ lại đối với lời khai của ‘Nguyệt Lạc muội muội’ tin tưởng không nghi ngờ, cũng cuốn lên một trận bão siêu cấp, như vậy, giải thích hợp lý duy nhất là ―― Kim Tâm Nguyệt và Quá Xuân Phong, sớm có cấu kết!
“Có loại khả năng này sao?
“Nhìn từ mặt ngoài, Kim Tâm Nguyệt ở trăm năm trước sau khi dung nhập liên bang, đã luôn luôn ở trong cục Bí Kiếm phụ trách ‘công việc bẩn’, một thời trở thành phó thủ của Quá Xuân Phong, nhân vật số hai của cục Bí Kiếm.
“Nhưng hai người nhanh chóng trở mặt, nghe nói ồn ào đến mức như nước với lửa, cuối cùng Kim Tâm Nguyệt dẫn dắt một đám đông tinh binh cường tướng thoát ly cục Bí Kiếm, xây dựng ‘hội quỹ Ảm Nguyệt’, không những làm cục Bí Kiếm nguyên khí đại thương, còn bồi dưỡng ra đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cục Bí Kiếm.
“Cho nên, hôm nay người liên bang đều biết, Kim Tâm Nguyệt và Quá Xuân Phong như nước với lửa, ai cũng không nể mặt ai, vừa có cơ hội, sẽ hướng đỉnh đầu đối phương bỏ đá xuống giếng.
“Nhưng cái này có thể là biểu tượng giả dối hay không, có thể là Quá Xuân Phong và Kim Tâm Nguyệt liên thủ, ở mấy chục năm trước đã bày ra một bố cục hay không? Không có lý do nha, cục Bí Kiếm là lập nghiệp để phòng ngự Yêu tộc, Quá Xuân Phong thân là Bí Kiếm cục trưởng, nên có cảnh giác cùng thành kiến trời sinh với Yêu tộc, thậm chí hơn nữa đối với Đinh Linh Đang mới đúng, hắn sao có thể không chút giữ lại tín nhiệm Kim Tâm Nguyệt, tín nhiệm Yêu tộc, giữa hai người, thật sự tồn tại... cơ sở hợp tác nào đó sao?”
Lý Diệu hít sâu một hơi, không chút nào che giấu ý tán thưởng ở đáy mắt đối với Long Dương Quân.
Một chuỗi kế hoạch của Kim Tâm Nguyệt biểu hiện đặc sắc, quả thực ra ngoài dự kiến của hắn gã sư phụ này rất nhiều, nhưng năng lực căn cứ dấu vết tiến hành thôi diễn của Long Dương Quân, càng sắc bén đến mức khiến người ta không rét mà run.
Không sai, phóng mắt toàn bộ Tinh Diệu Liên Bang, trừ đương sự, cũng chỉ có Lý Diệu biết ――
Quá Xuân Phong và Kim Tâm Nguyệt, nhìn như hai đại đầu lĩnh tình báo như nước với lửa, lại là cùng loại người.
Bọn họ đã không phải Nhân tộc thuần túy, cũng không phải Yêu tộc thuần túy, đều là ở sau khi cắn nuốt lượng lớn “Hỗn Độn Thánh Thủy”, từ Yêu tộc chuyển biến thành Nhân tộc.
Kim Tâm Nguyệt là yêu nữ, Quá Xuân Phong là “Thâm Uyên”, thân phận một kẻ trước người đời đều biết, thân phận một kẻ sau trừ Lý Diệu không ai biết, lại đủ để trở thành cơ sở hai người hợp tác chiều sâu.
Long Dương Quân từ trong ánh mắt Lý Diệu đọc được một vài thứ, hài lòng nói: “Hiểu rồi, ta không cần biết tất cả, chỉ cần biết, hai người bọn họ là có khả năng liên thủ là được rồi.
“Chậc chậc chậc chậc, thật không ngờ, hai tổ chức tình báo lớn của liên bang, bình thường nhìn như đối chọi gay gắt, như nước với lửa, thật ra lại là một bọn, đã sớm nắm giữ trong tay ‘tập đoàn Lý Diệu’ các ngươi, âm thầm mưu tính mấy chục năm ―― Các hào môn ngày xưa đã sớm mục nát không chịu nổi, lại làm sao thoát được lòng bàn tay tập đoàn Lý Diệu các ngươi?
“Đến đây, với ta mà nói, bí ẩn của cả sự kiện đều được gỡ bỏ hết, loại cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa này thật sảng khoái, thật sự đa tạ ngươi thẳng thắn, ta cũng càng ngày càng kiên định quyết tâm phải gắt gao ôm lấy đùi ngươi!
“Cuối cùng, ta còn có một chút xíu tò mò nho nhỏ, Lý lão ma, ngươi dạy dỗ ra một đồ đệ đáng sợ như thế, bây giờ là cảm thụ gì, có thể hay không...”
Lý Diệu chớp chớp mắt, vươn hai ngón tay nói: “Ngươi biết không, trên thế giới có hai loại người, một loại là làm bánh nướng, một loại là bán bánh nướng.”
Long Dương Quân sửng sốt: “Có ý tứ gì?”
Lý Diệu nói: “Giả thiết ta là một gã tên là Vương Nhị mặt rỗ, ta có thể làm bánh nướng ngon nhất trên thế giới, hơn nữa làm không biết mệt, nhưng không ý nghĩa ta am hiểu bán bánh nướng, càng không có nghĩa ta có thể mở tiệm bánh nướng quy mô lớn nhất, dễ bán nhất, trường thịnh không suy nhất trên thế giới, đúng không?
“Huống chi, mặc dù ta thật có thể đem ‘tiệm bánh nướng Vương Nhị mặt rỗ’ mở đến trời nam biển bắc, mở hơn một vạn chi nhánh, kiếm núi vàng núi bạc, thậm chí đem tiệm bánh nướng cải tạo thành quán cơm tráng lệ nhất, xưng bá giới ẩm thực ―― vậy ta liền hoàn toàn không có thời gian, đi làm bánh nướng ta thích làm nhất, miễn cưỡng làm, hương vị làm ra cũng có thể nghĩ mà biết.
“Có lẽ, ý định ban đầu của ta, căn bản không muốn mở ‘chuỗi tiệm bánh nướng siêu cấp Vương Nhị mặt rỗ’ gì cả, ta chỉ muốn im lặng làm ra bánh nướng ngon nhất trên thế giới, hơn nữa nhìn người khác từng miếng một ăn hết bọn nó, ăn tới mức miệng đầy dầu mỡ, nụ cười rạng rỡ, hài lòng... Chỉ vậy mà thôi.
“Cho nên, nếu có một người am hiểu bán bánh nướng, có thể chuyên môn kinh doanh ‘tiệm bánh nướng Vương Nhị mặt rỗ’, để cô ta đi làm quản lý đứng đầu tiệm bánh nướng là được rồi, ta hết sức chuyên chú làm bánh nướng của mình ―― vậy không phải tốt lắm sao?
“Ngươi có lẽ có thể từ truyện ký cá nhân cùng video diễn thuyết của Kim Tâm Nguyệt, đi xâm nhập hiểu biết nó, nhưng ngươi không có khả năng hiểu biết nó giống ta, cũng không có khả năng hiểu biết ta giống nó.
“Ta hiểu biết nó, biết nó sẽ tuyệt đối không phản bội ta; nó cũng hiểu ta, biết ta và Đinh Linh Đang giống nhau, đều không phải thích kinh doanh tiệm bánh nướng, mà là người chỉ thích làm bánh nướng, cho nên chỉ cần nó đủ cẩn thận, đừng đụng vào điểm mấu chốt, ta cũng sẽ không đi nghi kỵ và trói buộc nó, nó hoàn toàn có thể buông tay ra chân, làm việc mình muốn làm ―― đây là tín nhiệm giữa thầy trò chúng ta.
Long Dương Quân: “Điểm mấu chốt? Điểm mấu chốt gì?”
Lý Diệu mỉm cười, mây trôi nước chảy kích phát máy tính mini, triệu hồi ra từng màn hình lập thể, bên trên tất cả đều là chữ cực nhỏ đan xen phức tạp, còn có một chuỗi biểu thức số học, bảng kê khai cùng số liệu thống kê.
“Hơn nửa tháng qua, bao gồm ngươi và Hàn Bạt Lăng ở trong, các ngươi đều vắt hết óc cân nhắc tất cả, đối với cường giả Cổ Thánh không biết tin tức liên bang mà nói, thật là làm khó dễ các ngươi rồi.”
Lý Diệu nói, “Nhưng đối với ta hiểu rất rõ đám người Kim Tâm Nguyệt, Đinh Linh Đang thậm chí Quá Xuân Phong mà nói, muốn từ trong thủ pháp quen thuộc cân nhắc ra bố cục của Kim Tâm Nguyệt, lại không phải việc khó ―― chẳng qua, trọng điểm ta quan tâm không ở đây.
“Ta không để ý ‘tiệm bánh nướng Vương Nhị mặt rỗ’ rốt cuộc do ai đến kinh doanh, lại có thể làm lớn làm mạnh hay không, so với các âm mưu quỷ kế, cường thủ hào đoạt, tranh quyền đoạt lợi ở trên bề ngoài, ta càng để ý hơn là một tổ chức, một con người ―― hội Đế Lâm, Lữ Khinh Trần.”
Long Dương Quân nheo mắt, lẩm bẩm: “Hắn chỉ là quân cờ của Kim Tâm Nguyệt, một tiểu nhân vật không quan trọng gì.”
“Không, hắn rất quan trọng.”
Lý Diệu chỉ vào mấy dòng tin tức trên màn hình nói, “Vụ án vụ nổ lớn mỏ quặng Ngọc Trần tinh, số người gặp nạn tổng cộng bốn vạn hai ngàn bảy trăm hai mươi hai người, là ‘Hội Đế Lâm’ tổ chức người tu tiên tà ác này lần đầu tiên trồi lên mặt nước tập kích, mà Lữ Khinh Trần cũng bởi vì vụ án này, nhảy trở thành tội phạm truy nã quan trọng đầu bảng của liên bang, người tu tiên tiếng thối rõ ràng nhất của liên bang.
“Sau vụ nổ lớn ở Ngọc Trần tinh, trong mười năm ngắn ngủn, hắn lại lục tục phát động vài lần tập kích khủng bố nhằm vào tinh cầu tài nguyên, đều tạo thành hủy hoại khá nghiêm trọng, người tử nạn cộng lại vượt qua mười vạn người.
“Ở sau đó, cục Bí Kiếm và hội quỹ Ảm Nguyệt đều tận hết sức lực tăng mạnh đả kích đối với hội Đế Lâm, Lữ Khinh Trần mới thu liễm chút kiêu ngạo, hội Đế Lâm hoàn toàn chuyển vào lòng đất, một đoạn thời gian rất dài sau đó cũng chưa làm ra án lớn kinh thiên động địa ―― nhưng bảng hiệu ‘tổ chức người tu tiên cuối cùng của liên bang’ của bọn hắn, đã hoàn toàn dựng lên.”
Long Dương Quân như có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Nếu những tập kích khủng bố này, thật sự đều là Kim Tâm Nguyệt bày mưu đặt kế Lữ Khinh Trần làm, thậm chí chỉ là biết tình huống mà không báo, vậy cũng đã hoàn toàn vượt qua điểm mấu chốt của ngươi, ngươi liền muốn ‘thanh lý môn hộ’?
“Nhưng, ngươi đã chưa nhìn thấy Kim Tâm Nguyệt, cũng chưa tìm được Lữ Khinh Trần, sao có khả năng biết chân tướng chứ?”
“Ta tính ra một vài thứ.”
Lý Diệu đem số liệu thống kê cùng đường cong xu thế mình tốn nửa tháng thời gian điên cuồng tính toán ra đều phóng đại, giải thích cho Long Dương Quân nghe, “Liên bang ở trăm năm quá khứ, đã khai phá vô số tinh cầu tài nguyên, dựng lên ngàn vạn mỏ quặng, tuyệt đại đa số đều thiết lập ở nơi hoàn cảnh ác liệt, cực độ hung hiểm.
“Vô luận chúng ta dự phòng như thế nào, sự cố mỏ quặng cũng là không thể tránh khỏi, những thứ này, chính là số liệu thống kê toàn bộ sự cố mỏ quặng trăm năm qua ta từ con đường công khai sưu tập được, đã loại bỏ lãnh thổ liên bang mở rộng, kỹ thuật đào quặng cải tiến mang đến hệ số an toàn tăng lên, vân vân các loại nhân tố quấy nhiễu.
“Xem đường cong này, có phát hiện cái gì hay không?”
Lý Diệu chỉ vào một đường cong chậm rãi hạ xuống hỏi.
Long Dương Quân cân nhắc hồi lâu: “Không có vấn đề gì nha, theo kỹ thuật đào quặng của liên bang cách tân, vận dụng tinh khải đào quặng quy mô lớn, cùng phương tiện cơ sở đầy đủ, tỷ lệ xảy ra sự cố quặng của các ngươi giảm xuống từng năm, đường cong rất trơn nhẵn, không đúng sao?”
“Không đúng, rất không đúng.”
Lý Diệu nói, “Xem xem tỷ lệ xảy ra sự cố quặng bình quân những năm đó trước khi Lữ Khinh Trần xuất hiện, cùng với số liệu Lữ Khinh Trần tàn phá mười năm, cùng với số liệu mười mấy năm sau khi hắn mai danh ẩn tích, hoàn toàn chuyển vào lòng đất, trơn nhẵn, quá trơn nhẵn rồi!
“Cái này thể hiện cái gì? Lữ Khinh Trần cùng hung cực ác, phát rồ, lại nhiều lần nhằm vào các tinh cầu tài nguyên lớn của liên bang, kích động tập kích khủng bố làm người ta giận sôi, nhưng nhìn từ số liệu lớn của một trăm năm, mười năm đó hắn cực độ sinh động, tính cả hành vi của hắn, tỷ lệ xảy ra sự cố mỏ quặng bình quân, cùng mấy chục năm trước sau đều không có biến hóa quá lớn, hắn làm tất cả đều là vô dụng?”
“Nếu đem những cuộc tập kích khủng bố hội Đế Lâm tuyên bố chịu trách nhiệm xóa hết, ngươi lại xem xem.”
Lý Diệu ở trên màn hình nhẹ nhàng gõ một cái, giữa đường cong lập tức lõm xuống một khối lớn thật sâu, như là bị cắn một miếng thật to.
“Mười năm Lữ Khinh Trần sinh động, tỷ lệ bình quân xảy ra sự cố mỏ thế mà ù ù cạc cạc giảm xuống một mảng lớn, chờ sau khi Lữ Khinh Trần chuyển vào trong lòng đất, tỷ lệ sự cố lại nhanh chóng khôi phục bình thường?”
Long Dương Quân cẩn thận nghiên cứu những số liệu này, sau một lát, đáy mắt phát ra ánh sao muôn màu rực rỡ.
“Ngươi hiểu chưa, số liệu quỷ dị như thế, chỉ có hai khả năng.”
Lý Diệu nói, “Hoặc là, ngay cả ông trời cũng đang chiếu cố liên bang, khi Lữ Khinh Trần tích cực tập kích khủng bố, vừa vặn tinh cầu tài nguyên khác đều vận khí tốt tới cực điểm, một lần sự cố mỏ nghiêm trọng cũng chưa từng xảy ra.
“Hoặc là, căn bản không có ‘tập kích khủng bố’ gì cả, mà là sau khi xảy ra một vụ tai nạn mỏ bình thường, cục Bí Kiếm và hội quỹ Ảm Nguyệt liên thủ thao túng, do hội Đế Lâm, Lữ Khinh Trần đứng ra chủ động nhận trách nhiệm, đem sự cố bình thường đóng gói thành tập kích khủng bố, dùng phương thức này, tạo ra hội Đế Lâm ‘tổ chức người tu tiên cực độ tà ác ngủ đông ở trong liên bang’ này!”
Long Dương Quân chớp mắt thật nhanh: “Quả thực như thế, tập kích khủng bố là giả, Lữ Khinh Trần căn bản chưa hại chết hơn mười vạn người vô tội, vậy cho dù hắn thật sự là thủ hạ của Kim Tâm Nguyệt, cũng không có vấn đề gì, là ‘dụ rắn rời hang, câu cá chấp pháp’ trong phạm vi hợp lý?
“Nhưng, ngươi có thể suy tính ra một chuỗi số liệu này, người khác tự nhiên cũng có thể, đây có lẽ sẽ biến thành sơ hở lớn nhất trong toàn bộ kế hoạch của Kim Tâm Nguyệt!”
“Không, đây không phải sơ hở của Kim Tâm Nguyệt.”
Trên khuôn mặt luôn bị cái cống lớn ngàn cân khóa chặt của Lý Diệu rốt cuộc phát ra hào quang nhu hòa, đôi mắt hắn hoàn toàn tan ra, như là hồ nước rã đông khi xuân về đại địa, nhộn nhạo ra từng vòng gợn sóng, “Mà là điểm mấu chốt của đồ đệ ta.”