Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1749 - Chương 1705: Gặp Lại Thanh Thanh Tỷ

Chương 1705: Gặp lại Thanh Thanh tỷ Chương 1705: Gặp lại Thanh Thanh tỷChương 1705: Gặp lại Thanh Thanh tỷ

Toàn bộ tài sản của giáo sư Mạc Huyền!

Lý Diệu cả kinh.

Thân là đệ tử của Mạc Huyền, hắn biết rất rõ điều này ý nghĩa cái gì ―― nói không chút khoa trương, lão sư của hắn chính là một trong mấy phú hào lớn nhất cả liên bang, phú khả địch quốc đó!

Đúng, hơn một trăm năm trước, Lý Diệu vừa mới lấy thân phận học sinh mới gia nhập Đại Hoang Chiến Viện, giáo sư Mạc Huyền thân là chủ nhiệm hệ Luyện Khí, đem toàn bộ tài sản đều đưa vào “hạng mục Huyền Cốt Chiến Khải”, nghèo vô cùng, còn mượn tiền khắp nơi.

Nhưng, theo “Huyền Cốt Chiến Khải” trở thành loại tinh khải sản xuất đại trà đầu tiên do quân đội liên bang chỉ định, trang bị toàn diện ở trong mười mấy chiến đoàn, giáo sư Mạc Huyền liền hoàn toàn xoay người.

“Hạng mục Huyền Cốt Chiến Khải” cũng không thuộc về Đại Hoang Chiến Viện, trên cơ bản xem như hai vợ chồng giáo sư Mạc Huyền và Nguyên Mạn Thu tự mình gánh vác, không những dàn giáo Huyền Cốt Chiến Khải sớm nhất là hai người bọn họ dùng mảnh vỡ tinh khải của Tinh Hải đế quốc một lần nữa thiết kế, ngay cả tuyệt đại bộ phận tài chính nghiên cứu phát triển đều là hai vợ chồng nghiến răng kiếm.

Cho nên, bọn họ là người thu lợi lớn nhất của hạng mục này, Lý Diệu chỉ là nhân viên nghiên cứu kiêm nhân viên thử máy thời gian sau mới gia nhập vào, chiếm một chút số lẻ mà thôi.

Nhưng chính là một chút “số lẻ” này, mỗi năm sau đó đều cuồn cuộn không ngừng mang đến vô số tiền lời cho Lý Diệu, đổi lấy cho hắn vô số tài nguyên tu luyện, đặt trụ cột kiên cố cho hắn sau này tiến bộ như bão.

Khi Lý Diệu lần đầu tiên từ Phi Tinh Giới trở về, tiền lời dựa vào trao quyền “Huyền Cốt Chiến Khải” sinh ra đã là con số thiên văn.

Càng không cần nói sau một trăm năm, các loại phiên bản thăng cấp cùng diễn sinh lấy Huyền Cốt Chiến Khải làm cơ sở là vô số kể.

Cho đến ngày nay, “gia tộc Huyền Cốt Chiến Khải” là tinh khải lượng tiêu thụ cao nhất Tinh Diệu Liên Bang gần trăm năm qua, đặc tính phí tổn rẻ, kiên cố dùng bền dễ sửa chữa của nó, ở hoàn cảnh phức tạp nhiều biến đổi của bảy đại thế giới, cùng với trên tinh cầu tài nguyên vô cùng khắc nghiệt được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, cực được các giai tầng dân chúng liên bang, đặc biệt người thường hoan nghênh.

Có thể nói, nơi có thể nhìn thấy chiến huy Cửu Tinh Thăng Long của liên bang, thì có thể tìm được Huyền Cốt Chiến Khải vỡ nát, loang lổ vết gỉ, nhưng vẫn kiên trì sử dụng, lập công lao hãn mã cho cuộc phát triển lớn hoàng kim của liên bang!

Xưởng đen thế giới ngầm tạm thời bất luận, ở trong nhà xưởng tinh khải chính quy trao quyền, luyện chế mỗi một bộ Huyền Cốt Chiến Khải, thì phải hướng người thiết kế lúc ban đầu trả một khoản phí dụng nhỏ, hơn một trăm năm, tích cát thành tháp, Huyền Cốt Chiến Khải làm dòng tinh khải lượng tiêu thụ cao nhất liên bang, ngay cả Lý Diệu được chia “số lẻ” cũng là con số thiên văn, giáo sư Mạc Huyền cầm phần lớn, quả thực không thể tính toán được!

Đây còn chỉ là một bộ phận nhỏ trong tài sản của giáo sư Mạc Huyền.

Đừng quên, ngày xưa ở Phi Tinh Giới thành lập “tập đoàn Diệu Thế”, chủ yếu là đánh ngụy trang cho “phòng thí nghiệm pháp bảo Diệu Thế” dưới nó, mà chủ nhân phòng thí nghiệm pháp bảo Diệu Thế, chính là giáo sư Mạc Huyền lúc ấy đã hóa thành “tinh linh”.

Cho nên, giáo sư Mạc Huyền ở trong tập đoàn Diệu Thế, cũng chiếm một khối cổ phần rất lớn, so với cổ phần của bản thân Lý Diệu không ít hơn là bao.

Lý Diệu phi thường tôn kính đối với lão sư, hắn cùng lão sư đều không phải người ham thích tiền tài, tự nhiên sẽ không để ý những việc nhỏ này.

Hôm nay, tập đoàn Diệu Thế phát triển phi thường không tệ, là tập đoàn cường đại trong hai mươi hạng đầu của liên bang, bộ phận cổ phần đó của giáo sư Mạc Huyền cũng nước lên thì thuyền lên, đạt tới trình độ làm người ta trợn mắt cứng lưỡi.

Còn có, giáo sư Mạc Huyền ở trong một trận chiến đó người tu tiên Tiêu Huyền Sách phản loạn, cắn nuốt không ít sức tính toán của “Tinh Hài”, cùng Lý Diệu ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt Phi Tinh Giới, cũng gián tiếp thay đổi hướng đi sau này của Thiên Nguyên, Huyết Yêu cùng toàn bộ liên bang mới ―― mà sức tính toán của bản thân lão cũng điên cuồng bành trướng, trên rất nhiều chỉ tiêu đều có thể xưng “mạnh nhất liên bang” !

Bằng vào phần sức tính toán vô cùng cao minh này, quả thực chính là một bộ máy tính siêu cấp có thần hồn nhân loại, giáo sư Mạc Huyền trở thành người khai phá sớm nhất trò chơi《 Văn Minh 》.

Khai phá lúc ban đầu, trên cơ bản chính là Lý Diệu và Tô Trường Phát va chạm ra một ít tia lửa sáng tạo, Lữ Khinh Trần ở bên cạnh ghi lại, lại do giáo sư Mạc Huyền nghĩ cách chứng thực.

Tự nhiên, giáo sư Mạc Huyền ở trong hạng mục《 Văn Minh 》, cũng chiếm không ít cổ phần.

Cho đến ngày nay, 《 Văn Minh 》 đã phát triển trở thành một quái vật lớn ảnh hưởng cả liên bang, tài sản của giáo sư Mạc Huyền... Còn cần nói sao?

Nhưng lão thế mà lại đem tài sản đủ có thể mua một tinh cầu, đập hết vào trong “kế hoạch Mồi Lửa” nhìn như không bắt mắt, tựa như chỉ có thể ảnh hưởng ức vạn năm sau?

“Kế hoạch Mồi Lửa” thần bí này được lão phát triển đến hôm nay như vậy, nên sâu không lường được bao nhiêu!

Lý Diệu cân nhắc như thế nào, cảm thấy có vấn đề như thế đó.

Long Dương Quân kinh ngạc nói: “Vị giáo sư Mạc Huyền này, cũng là nhân vật phong vân của liên bang, tài sản hẳn là không ít nhỉ, tất cả đều đưa vào trong một cái ‘kế hoạch chủ nghĩa thất bại’ hư vô mờ mịt, thật sự là si nhân!”

“Ai nói không phải chứ?”

Lăng Tiểu Nhạc nhún vai nói, “Nghe nói vì chuyện này, hắn cùng vợ trước, một vị đại sư luyện khí nổi tiếng khác của liên bang - Nguyên Mạn Thu còn cãi nhau to một trận, thậm chí vì thế ly hôn! Thật sự là, thật sự là đem tâm huyết suốt đời, toàn bộ tài sản, toàn bộ thần hồn đều dung nhập đến trong ‘kế hoạch Mồi Lửa’!”

Lý Diệu và Long Dương Quân liếc nhau, đều thấy được sự kinh ngạc ở đáy mắt nhau.

Thì ra không chỉ là vì vượt quá giới hạn đơn giản như vậy, chuyện này càng ngày càng cổ quái.

Lý Diệu vốn tìm đến giáo sư Mạc Huyền, điều tra Lữ Khinh Trần hư thật là thứ yếu, chủ yếu nhất là vì thông qua giáo sư Mạc Huyền, tìm một con đường tin cậy đi liên hệ Đinh Linh Đang và Kim Tâm Nguyệt.

Nhưng bây giờ xem ra...

Giáo sư Mạc Huyền, dần dần trở thành “nhân vật chính” thật sự!

“Lão sư, ở trên người ngài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, suốt một trăm năm qua, ngài rốt cuộc đã biến thành bộ dáng gì, hay là...”

Lý Diệu đang lúc trầm ngâm, xe thoi bay nhẹ nhàng chấn động, chậm rãi đỗ ở trên một đường ray màu bạc trắng tới gần mặt đất.

Hai bên là cỏ xanh rờn, trước mặt là gió mát vi vu, đỉnh đầu là trời xanh mây trắng cùng ánh nắng, mặc dù biết rõ là ảo giác mô phỏng, vẫn cho người ta cảm giác vui vẻ thoải mái.

Bên tai Lý Diệu truyền đến tiếng cười nói, tiếng hoan hô như dòng suối nhỏ róc rách, cười như chuông bạc vang lên.

Nhìn theo tiếng động, lại là hơn trăm học sinh tiểu học đang ở trên mặt cỏ chơi đùa, chí chóe, còn có vài lão sư mặc váy trắng tham dự trong đó, cùng nhau chơi trò chơi với bọn nhỏ, giống như ra ngoài đạp thanh nấu cơm dã ngoại, du lịch mùa xuân mùa thu.

Khác với học sinh tiểu học bình thường du xuân, bên cạnh mỗi một đứa nhỏ nơi này, đều dẫn theo một vật... Cổ cổ quái quái.

Lý Diệu chớp chớp mắt, không biết nên hình dung như thế nào.

Có một số học sinh tiểu học, thứ lơ lửng bên cạnh như là vật cưng nào đó lông xù, tròn xoe, cực kỳ đáng yêu, như “Phốc kỷ thú” mọc cánh vừa ngắn vừa ngốc trong trí nhớ của Lý Diệu.

Nhưng cũng có một số học sinh tiểu học, ở đỉnh đầu lơ lửng những con giao long giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn có chút dọa người, đám học sinh tiểu học này lại mặc kệ, mặc dù là nữ hài tử nũng nịu cũng coi như không thấy đối với mãnh thú ở đỉnh đầu.

Còn có một số học sinh tiểu học, theo phía sau là con rối lập lòe ánh bạc, thậm chí chính là một người sống sờ sờ!

Những người này, có một bộ đạo bào hoặc là trang phục đấu kiếm, tiên phong đạo cốt, cổ kính, giống như là tu sĩ cổ đại từ bốn vạn năm trước xuyên việt đến.

Có một số lại mặc bộ đồ chiến đấu phân tử, trên mặt còn đeo “máy dò xét yêu thú” Lý Diệu cực kỳ quen thuộc.

Thậm chí có một số sau lưng mọc cánh trắng noãn, trên đầu sinh trưởng sừng hoa lệ, như là vương giả trong Yêu tộc.

Bên cạnh mỗi một học sinh tiểu học, đều có một “tồn tại” như vậy.

Lý Diệu còn chưa cân nhắc ra hương vị, liền nhìn thấy cách đó không xa hai cậu nhóc học sinh cao lớn, cùng tồn tại một tấc cũng không rời đi theo ở phía sau bọn nó, như thủ hộ thần, đã va vào nhau!

“Ôi! Hôm nay coi như bị ta đợi được cơ hội rồi, nhìn xem lão gia gia này của ta, là thế hệ thứ chín mới nhất, chưa từng thấy à, nhất định có thể đem lão gia gia của ngươi đánh hoa rơi nước chảy!”

“Hừ, thế hệ thứ chín tính là gì, lão gia gia của ta tuy là thế hệ thứ tám, nhưng hôm qua vừa mới thăng cấp hệ thống chiến đấu, đổi mới vài môn thần thông hoàn toàn mới đó!”

“Nói mạnh miệng, xem sự lợi hại của ta, giết đi!”

“Đến thì đến, ai sợ ai!”

Hai cậu nhóc học sinh giống như nghé con ôm lấy nhau, lăn lộn cỏ dại cùng bùn nhão dính đầy người, hai “lão gia gia” phía sau bọn nó cũng bay tới giữa không trung, đánh cuốn lấy nhau.

Làm Lý Diệu có chút giật mình là, hai “lão gia gia” này từng chiêu từng thức lại rất có phong phạm cao thủ, trong lúc giơ tay nhấc chân, từng đạo đao quang kiếm ảnh hoa lệ đẹp mắt, như pháo hoa nở ra xung quanh.

Nếu không phải Lý Diệu chưa cảm giác được linh năng dao động mãnh liệt, quả thực muốn đem hai “lão gia gia” này coi là người thật rồi.

Quả nhiên, lão sư dẫn đội ở bên cạnh rất nhanh chú ý tới hai học sinh tiểu học vật lộn đánh nhau, nhanh chóng chạy tới, nhẹ nhàng nhấn một cái trên máy tính cổ tay, “Vù” một tiếng, “lão gia gia” đang đánh tới mức tràn đầy đặc sắc ở đỉnh đầu hai thằng nhóc lần lượt hóa thành hai luồng ánh sáng, bị hút vào trong máy tính cổ tay của lão sư.

“Tiểu Long, Tiểu Kỳ, lại là hai đứa bay! Lão gia gia là dùng để dạy các ngươi tri thức, không phải dùng để đánh nhau quậy phá! Phạt hai đứa bay ba ngày không được dùng lão gia gia!”

Giáo viên váy trắng tức giận nói.

“Ba ngày? Đừng mà sư phụ!”

Hai cậu nhóc học sinh nhất thời rụt cổ, nước mắt lưng tròng bắt đầu xin xỏ.

Lý Diệu nhìn Lăng Tiểu Nhạc một cái, Lăng Tiểu Nhạc thè lưỡi, buông tay, tỏ vẻ mình cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng cổ quái như vậy, cô đối với mọi thứ trong căn cứ Mồi Lửa cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Ba người đang lúc hồ nghi, một con chim nhỏ màu xanh dùng tinh thạch mài giũa thành, long lanh trong suốt, thất khiếu linh lung lượn hồi lâu ở trên không xe thoi bay, chậm rãi đáp xuống phía trước xe thoi bay, “lắc mình biến hóa”, hóa thành hình tượng một nữ tử thanh thuần, yên tĩnh, tao nhã lại có chút cô đơn, như u lan khe sâu, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Đầu quả tim Lý Diệu khẽ run lên.

Hình tượng này, hắn ở hơn một trăm năm trước trên xe lửa bắc thượng Đại Hoang đã từng nhìn thấy.

Là Vệ Thanh Thanh tu vi thấp nhất, sức chiến đấu yếu nhất, không cần thiết đứng ra nhất trong bảy người tu chân vì cứu vớt dân chúng bình thường của cả xe lửa mà lừng lẫy hy sinh... Con chim xanh nhỏ tự do tự tại đó.

Một trăm năm không gặp, nhưng vẫn chưa từng quên.

Cái đó không quan hệ với tình yêu, lại là thứ gì đó so với tình yêu càng sâu cùng nồng đậm hơn.

Ngày xưa Lý Diệu thật ở dưới đám người Vệ Thanh Thanh khích lệ mới thức tỉnh linh căn, bước lên con đường tu chân.

Một màn đám người Vệ Thanh Thanh lừng lẫy hy sinh cũng hóa thành một bộ phận đạo tâm của hắn, dung nhập thật sâu trong thần hồn của hắn, vĩnh viễn cũng không có khả năng xóa nhòa.

“Chào ba vị, ta tên Vệ Thanh Thanh, là lão sư nơi này, các ngươi cũng có thể gọi ta ‘Vệ lão sư’, ngày mai ta sẽ xuất phát đi ức vạn năm sau, hoan nghênh ba vị đến tiễn ta.”

Vệ Thanh Thanh huyễn hóa ra hình tượng mô phỏng, dịu dàng mà bình tĩnh nói.
Bình Luận (0)
Comment