Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1812 - Chương 1768: Lầm Nhập Chốn Đào Nguyên

Chương 1768: Lầm nhập chốn đào nguyên Chương 1768: Lầm nhập chốn đào nguyênChương 1768: Lầm nhập chốn đào nguyên

Khi Lý Diệu tỉnh lại, từ ngoài cửa sổ gỗ nghe được tiếng thác nước “Ào ào” chảy xiết, không khí ẩm ướt cũng mang theo vài luồng hương vị ngon ngọt của sơn thủy, hắn có chút cố sức mở hai mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là trên xà nhà đen sì, cùng cá khô, thịt muối và da heo chiên vàng óng treo ở bên trên.

Khẽ cựa quậy, dưới thân vang lên tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, là một cái giường trúc đã dùng rất nhiều năm, đã lỏng lẻo rồi.

Trên mặt đất có đặt một đôi giày rơm, được bện chặt chẽ mềm mại, xỏ vào đi rất thoải mái, như là chân trần giẫm trên mặt cỏ, khiến từng ngón chân đều vui vẻ nhảy lên.

Mà trên thân của mình thì mặc một bộ áo vải đay thô xam xám, như là dùng nước cỏ nhuộm, lại bị phơi nắng chói chang, tràn ngập hương vị ánh mặt trời cùng thực vật.

Lý Diệu hoạt động thân thể tê đau sưng lên, cẩn thận quan sát hai tay cùng quanh thân mình, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, nhưng trên người lại có thêm mấy chục vết sẹo vừa mới kết vảy, những vết sẹo này bị chế tác sống động như thật, hắn thậm chí có thể cảm giác được cảm giác cổ quái da thịt bị kéo, như con kiến bò ở bên trong.

Nhưng, nhẫn Càn Khôn của hắn không thấy đâu nữa.

Nhẫn Càn Khôn đặt toàn bộ tinh khải, pháp bảo, bom tinh thạch đặc biệt Cự Thần Binh của hắn, tất cả không thấy nữa, tại phía dưới bộ đồ vải đay thô này, toàn thân hắn trống không một vật, cái gì cũng không có.

Lý Diệu chưa kinh hoảng thất thố, hắn khoanh chân mà ngồi ở trên giường trúc, nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, cởi dây lưng, hướng giữa hai chân nhìn lại.

Quả nhiên, đây không phải của hắn. Nếu giáo sư Mạc Huyền đã đưa vào lượng lớn sức tính toán của máy tính siêu cấp cấp “Cai” cùng với bản thân hắn, quả thực có khả năng xây dựng ra một thế giới mô phỏng giống như đúc, thậm chí đem mặt, tay thậm chí số liệu thân thể Lý Diệu hắn ở trong thế giới hiện thực vụng trộm quay chụp được, đều phục chế hoàn mỹ đến trong thế giới mô phỏng nhỉ.

Nhưng hắn tuyệt đối không có khả năng rình coi được cậu nhỏ của Lý Diệu, cũng chỉ có thể dùng bừa một cái khuôn mẫu.

Mà một nam nhân, mặc dù là người mù, lại sao có khả năng không biết ‘thằng đệ’ của mình bộ dáng rốt cuộc thế nào?

Đây là thế giới mô phỏng, nhìn giống như đúc, sống động như thật, nhưng những sơ hở trí mạng này, nói trắng ra giải quyết không thỏa đáng.

Lý Diệu đùa nghịch nó một phen, nó lập tức sung huyết sôi sục hẳn lên, loại cảm giác từng tấc một căng lên đó rất chân thật, lại có khác biệt cực kỳ nhỏ với mình quá khứ thể nghiệm ―― bất cứ nam giới nào trải qua thời kỳ trưởng thành đều có thể nháy mắt phân biệt ra.

“Đây là giả, cơ thể của ta còn ở trong trạm không gian số 01 của thành Bách Hoa, đã được Cự Thần Binh nghiêm mật bảo hộ, giáo sư Mạc Huyền trong thời gian ngắn đừng nghĩ xâm nhập Cự Thần Binh, cho nên hắn liền nghĩ cách thi triển công kích tinh thần, đem thần hồn của ta kéo vào Linh Giới.”

Lý Diệu lặng lẽ nghĩ. Tuy bị lạc Linh Giới, nhưng cũng không chút kinh hoảng, công kích tinh thần là một thanh kiếm hai lưỡi, thần hồn hai bên trực tiếp va chạm, có chút vô ý, sẽ cắn trả bản thân.

Muốn đem hắn vây chết ở trong Linh Giới? Vậy thì xem giáo sư Mạc Huyền có sức tính toán, tinh thần lực cùng lực lượng thần hồn cường đại như vậy hay không!

Lý Diệu một lần nữa thắt lưng quần, nhảy xuống khỏi giường trúc, như có hứng thú đánh giá gian nhà gỗ nho nhỏ này.

Bố trí trong nhà gỗ nhỏ cực kỳ đơn sơ, trừ giường trúc, chính là một cái bàn gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Trên bức tường bị bùn vàng bôi vẽ cẩn thận treo một cái áo tơi, trừ trong góc còn có một cái hòm gỗ được lau không dính một hạt bụi, thì không có vật gì khác.

Tuy đơn giản, lại cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, Lý Diệu theo cửa sổ nhỏ nhìn ra phía ngoài, căn nhà gỗ này tựa như xây dựng ở cách một cái thác nước không xa, mơ hồ có thể nhìn thấy vách núi treo đầy dây leo, cùng thác nước bắn tung tóe ra giọt nước long lanh trong suốt.

Một con thạch sùng từ trên bệ cửa thò đầu ra, nhìn nhau với Lý Diệu chốc lát, lại nhanh chóng bò xuống, biến mất ở giữa dây leo.

Ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng ca vui vẻ mà du dương, Lý Diệu hít sâu một hơi, kéo mạnh cửa ra, liền nhìn thấy một sơn thôn nhỏ như thế ngoại đào nguyên.

Sơn thôn nhỏ nằm ở trong một chỗ lòng chảo thật lớn, bốn phía đều là vách núi cao ngất trong mây, trên vách núi như là rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, ngay cả bầu trời cũng bị mây mù nhàn nhạt bao phủ, đám mây cực thấp, thấp tới mức như là vươn tay ra có thể bắt được, làm sơn thôn nhỏ tràn ngập hương vị tiên vân lượn lờ.

Nhà gỗ chỗ hẳn xây dựng ở nơi địa thế cao nhất của sơn thôn nhỏ, bên trái là một thác nước như dải mây, ở trên mặt đất đập ra một cái hồ sâu trong suốt, lại hóa thành sông nhỏ uốn lượn xuyên qua thôn. Hai bên dòng sông nhỏ bố trí mấy chục guồng nước, các nông dân chăm chỉ lao động mà vui vẻ vừa hô ký hiệu ngân nga, vừa giẫm guồng nước đem nước sông ngọt lành đưa đến trong đồng ruộng, không biết thế giới mô phỏng là thời tiết gì, nhưng những bông lúa đã căng tới mức sắp vỡ ra, trong không khí thấm hương lúa, trong cơn hoảng hốt làm người ta mê say như rượu hoa quế.

Các nam nhân dùng sức giẫm guồng nước, các nữ nhân ở đồng ruộng khom lưng lao động, bọn nhỏ vừa học đi vẫn như cũ vừa đi vừa bò, ở sân phơi lúa đầu thôn chơi đùa với gà mái “Cục ta cục tác”,cuối thôn còn như có một lớp học nho nhỏ, truyền đến tiếng đọc sách “Y y nha nha”, chỗ mây sâu không biết, có thôn nữ hái quả hái thuốc đang ca hát, các tỉnh cấp cửu khúc mười tám loan, giống như là sông nhỏ chảy nước.

Tuy biết rõ tất cả đều là giả, nhịp tim mô phỏng của Lý Diệu vẫn không tự chủ được chậm lại vài phần.

Một chỗ thế giới mô phỏng này so với tòa Linh Giới công khai kia trong căn cứ kế hoạch Mồi Lửa càng thêm tinh xảo cũng càng thêm mị hoặc, xem ra đây mới là thực lực thật sự xây dựng thế giới mô phỏng của giáo sư Mạc Huyền!

“A, ngươi tỉnh rồi!”

Lý Diệu quay đầu nhìn, phát hiện một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, đang cầm một chậu lớn ốc đồng nướng thơm ngào ngạt, vẻ mặt ngạc nhiên lẫn vui mừng nhìn hắn.

Tiểu cô nương cũng là một thân trang phục thôn cô, áo đay vải thô cộng thêm một đôi guốc gỗ đỏ cao, trên khuôn mặt vô cùng mịn màng không dùng chút phấn son nào, nhưng hào quang thanh xuân dào dạt cùng vẻ mặt ngây thơ rạng rỡ, lại đủ hóa giải tất cả cảnh giác và địch ý. Cô đem ốc đồng nướng đặt tới trên một cái bàn gỗ nhỏ dưới mái hiên đối diện thác nước, nóng tới mức phải thổi ngón tay, vừa xoa tai, vừa cười giòn tan nói: “Đừng vội, chờ ông nội trở về là có thể ăn cơm, liên tục mưa mấy ngày rồi, cuối cùng đã tạnh, ông nội nói hôm nay ăn ở bên ngoài, không cần phải ngột ngạt như vậy nữa.”

Lý Diệu chăm chú nhìn cô thật lâu, tuy 80% khẳng định cô là... Dị linh, lại thật sự không phân biệt được sự khác nhau với người thường, nhíu mày nói: “Ta...”

“Ngươi không nhớ sao?”

Tiểu cô nương chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, chỉ chỉ phía trên vách núi nói, “Ngươi từ phía trên rơi xuống, trên người còn có mấy chục vết sẹo máu tươi đầm đìa, thật đáng sợ, là ông nội cứu ngươi, lúc ấy còn tưởng ngươi chắc chắn mất mạng rồi!

“Đó đều là chuyện nửa tháng trước rồi, nửa tháng qua ngươi vẫn luôn phát sốt, nói mê sảng, còn luôn nói cái gì đánh trận, xông lên giết đi các kiểu, ngươi là binh sĩ sao, nghe nói thế giới bên ngoài suốt ngày đều đang đánh trận, thật sao?”

Tiểu cô nương là kẻ lắm lời, không đợi Lý Diệu trả lời, tiếp tục xua tay nói: “Chúng ta nơi này gọi là ‘thôn Đào Hoa’, đừng nhìn bây giờ không có gì, hàng năm tháng hai tháng ba hoa đào đầy khắp núi đồi, là đẹp lắm đó!

“Nghe người già trong thôn nói, tổ tiên chúng ta ban đầu cũng ở bên ngoài, nhưng bên ngoài rối loạn, cả ngày không phải ngươi giết ta, chính là ta giết ngươi, thật sự đáng sợ.

“Về sau bọn họ tìm được nơi này, liền lục tục chuyển rất nhiều người tiến vào, ừm, ta nghĩ chút, đại khái có hơn một ngàn năm rồi nhỉ? Mấy trăm năm qua, cũng có rất nhiều binh sĩ giống ngươi, bị người ta đuổi giết, đuổi giết người khác, từ trên vách núi rơi xuống, sau khi đến nơi này, đều không nỡ đi nữa!

“Ừm, Triệu lão tứ gia đầu đông thôn, Lâm bà bà đầu tây thôn, nghe nói thái gia gia của thái gia gia của bọn họ, chính là rơi xuống như thế.

“Xem trên người ngươi bị thương nhiều như vậy, ngươi ở bên ngoài cũng nhất định đánh không ít trận, giết không ít người nhỉ, vậy không tốt lắm đâu, ngươi cũng đừng đi nữa, cứ ở lại chỗ này của chúng ta sống, cuộc sống nơi này tốt bao nhiêu, thanh tĩnh bao nhiêu chứ!

“Này, ngươi tên là gì thế, quên rồi sao? Quên rồi cũng không sao, ta tên A La, không phải ‘Loa’ của Điền Loa (ốc đồng), là ‘La’ của Đằng La (cây tử đằng), ừm, cũng chính là ‘La’ của La Bặc (cây cải củ) đó! Nhưng ốc đồng ta nướng ngon lắm, ông nội chưa trở về, ngươi có thể ăn vụng trước hai con, sau đó đem vỏ ném vào trong đầm nước, hì hì!

“Còn có một món ăn, ta đi đun, ngươi ngồi trước, chờ ta nha!”

Cô gái cười hì hì chạy về bếp phía sau, guốc gỗ ở trên phiến đá gõ ra tiếng vang “Cùm cụp cùm cụp”.

Lý Diệu vòng tới dưới mái hiên, hướng trên bàn gỗ nhỏ nhìn lướt qua, đã đặt bốn món ăn thôn dã, trừ ốc đồng nướng, còn có một bát đậu phụ nấu rau, một khay cá khô nhỏ xào cay, một khay rau xanh nhỏ xào bì lợn, món ăn đơn giản thô lậu, nhưng hương thơm lại nồng đậm mê người, làm người ta nhịn không được dâng trào cơn thèm ăn.

Tiếng guốc gỗ một lần nữa vang lên, A La thật cẩn thận bưng một cái hũ sành sâu đậm, bên trong truyền đến mùi thơm câu hồn của chim trĩ, bước nhanh đi tới.

Cô đem hũ sành đặt tới giữa bốn món ăn thôn quê, canh gà đun đến mức tận cùng thế mà như rượu nguyên chất, nở rộ ra ánh vàng rực rỡ, thịt gà kia mềm tới mức như là thổi một hơi sẽ từ trên khung xương rơi xuống, ở trong canh gà hoàn toàn hòa tan, Lý Diệu ở trong thế giới chân thật, chưa bao giờ gặp canh gà ngon như vậy.

A La cực kỳ kiêu ngạo đối với tay nghề của mình, không chút tâm cơ cười lên. Cô hướng chân núi nhìn lại, bỗng mắt sáng ngời: “A, ông nội về rồi!”

Một lão nông dân đội nón, hai chân trần, mặc áo vải đay, gánh hai bó củi lớn, bên hông dùng một sợi thừng cỏ thắt vô cùng đơn giản, trong tay còn cầm một cái hồ lô rượu lớn, chậm rãi đi lên giữa sườn núi.

Sương mù dần dần dày, cái nón của hắn lập loè, đôi mắt sáng ngời có thần, như thiếu niên ngây thơ mà nóng rực kia dưới nón lại chưa từng bị che giấu đi chút nào.

Chính là giáo sư Mạc Huyền.

Chỉ một lát, giáo sư Mạc Huyền trang phục lão nông về tới trước nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Hắn đem củi đều đổ hết ở sau nhà, nhẹ nhàng đấm đấm lưng, lúc này mới vòng về tới trước bàn gỗ nhỏ, đem hồ lô rượu đặt tới trước mặt Lý Diệu.

“Sơn thôn đơn sơ, khó gặp khách quý, tiếp đón không chu toàn, khách quý đường xa mà đến, thông cảm thêm nha!”

Giáo sư Mạc Huyền cười ha ha nói, nhổ nắp rượu, dịch rượu vàng óng như mật đường đổ nghiêng ra, ngàn tơ vạn sợi, liên miên không dứt.
Bình Luận (0)
Comment