Chương 1795: Nhớ kỹ tên của ta!
Chương 1795: Nhớ kỹ tên của ta!Chương 1795: Nhớ kỹ tên của ta!
Lúc không có việc gì, Chó Điên cũng từng ảo tưởng cái chết của mình.
Tựa như Tinh Diệu Liên Bang ngàn ngàn vạn vạn thiếu niên nhiệt huyết bình thường, hắn không sợ chết, lại sợ chết không có tiếng tăm gì, trở nên tầm thường.
Đó là thời điểm liên bang cũ nguy hiểm nhất, dân phong cực độ dũng mãnh, các loại trò chơi chiến tranh cùng phim nhựa anh hùng một mình một ngựa, toàn bộ thanh niên mười sáu mười bảy tuổi vô luận linh căn hay là cái căn gì khác (thằng nhỏ) đều chưa phát dục hoàn toàn, cho nên tràn ngập nhiệt huyết không chỗ phát tiết, đều tưởng tượng chết đi như anh hùng trong trò chơi cùng phim nhựa, tốt nhất là làm nhiều việc cùng lúc đao kiếm song tuyệt đại sát bốn phương ba ngày ba đêm, sau khi để lại ở sau người núi thây biển máu của yêu thú, ở dưới ánh rạng đông màu máu đầu tiên chiếu rọi, khiêng pháo tinh từ nóng bỏng lao về phía thú triều rợp trời rợp đất, lại để lại một hai câu nói hùng hồn đủ để ghi vào lịch sử sách giáo khoa—— đây là kiểu chết hoàn mỹ nhất.
Chó Điên khi đó, vô luận như thế nào cũng không thể ngờ được, mình sẽ chết đi như vậy, chết như là một cái rắm vang mà không thối.
Đó là năm tháng hoàng kim trong cuộc đời của hắn, khi đó hắn là thiên chi kiêu tử, nhân vật phong vân, siêu cấp thiên tài vạn người chú ý.
Hắn từng cho rằng vận mệnh đã sớm định sẵn, phía trước là tiền đồ xán lạn, là kinh tâm động phách, là rung động đến tâm can, là oanh oanh liệt liệt, mặc dù hắn không phải nhân vật chính tuyệt đối cả thế giới, ít nhất cũng là của một khoảng trời đất nhỏ ở bên người.
Nhưng, “người kia” đã đến, hoàn toàn phá vỡ giấc mộng của hắn, bóp chết tươi con đường vận mệnh chưa mở ra của hắn!
Trong một đêm, mọi thứ thay đổi, phụ thân lận đận vào tù, gia sản đều bị thu hết đi, còn nợ một khoản cực lớn, mà hắn cũng gặp hai tầng đả kích sinh lý cùng tâm linh, thanh danh thối ở trong giới, cuối cùng không có một khu đại học trọng điểm nào đồng ý chọn, chỉ có thể qua loa theo học một học viện hạng hai cho xong việc.
Hắn vốn tưởng thế giới cùng vận mệnh đã sụp đổ.
Chịu đả kích này, hắn không gượng dậy nổi, ngẩn ngơ vượt qua hai mươi năm thời gian thảm đạm.
Không phải là hắn không muốn lấy lại tinh thần, mà là mỗi một lần hắn chuẩn bị tập hợp lại, quyết chí tự cường, tin tức “người kia” đều như là u hồn không xua đi được vồ tới.
Nếu chỉ là “đối thủ” hoặc là “kẻ địch” bình thường, có lẽ còn có thể liều mạng tu luyện để đuổi theo, đi báo thù.
Nhưng “người kia” quả thực là một con quái vật không hơn không kém, mỗi lần tin tức đều là kinh thiên động địa, nghe rợn cả người như vậy, làm hắn hoàn toàn tuyệt vọng, không sinh ra nổi chút ý chí đối kháng nào.
Hắn nản lòng thoái chí, không có can đảm đấu với “người kia”, cũng không ý nghĩa cơn bão “người kia” cuốn lên sẽ không quét đến trên thân hắn.
Theo thực lực cùng danh tiếng “người kia” điên cuồng tăng lên, ân oán khúc mắc ngày xưa của hắn với “người kia” cũng bị một lần nữa lấy ra làm thành tin vỉa hè để sáng tác đủ thứ, đương nhiên tuyệt đại bộ phận tin tức đều là vì nhuộm đẫm “người kia” là anh minh thần võ như thế nào, hắn tự nhiên là hình ảnh một hòn đá kê chân không chút bắt mắt, ngẫu nhiên thoáng “thấy được” những đoạn đó, cũng lấy hắn dữ tợn đáng ghê tởm cùng không biết tự lượng sức mình, để làm nổi bật hình tượng quang huy của “người kia” mà thôi.
Cuộc sống như vậy ước chừng trôi qua hai mươi năm, ở thế giới chung quanh hắn, hắn giống như buộc chung một chỗ với “người kia”, mỗi lần nhắc tới tên “người kia”, người khác đều sẽ nhân tiện nhắc tới hắn, căn bản không cần nói lời nhục nhã, chỉ cần loại ánh mắt tựa cười mà không cười đó hướng hắn tùy tiện liếc hai cái, đã đủ khiến thần kinh làm bằng sắt đều hoàn toàn vặn vẹo!
Hai mươi năm sau, những bạn học ngày xưa tư chất kém xa hắn đều có thành tựu riêng, bắt đầu bộc lộ tài năng; cho dù bạn học bình thường không có gì lạ, đều đã lập gia đình hạnh phúc mỹ mãn, trải qua cuộc sống náo nhiệt, chỉ có hắn vẫn như cũ đắm chìm ở trong hối hận cùng cam chịu không thể rút ra được, trở thành một tên tửu quỷ cùng lưu manh bất trị.
Là phụ thân được thả ra, trước khi mất ở trên giường bệnh hung hăng cho hắn cái tát đó, lần thứ hai xoay chuyển vận mệnh của hắn.
“Lão tử... Lão tử không có đứa con như ngươi!”
Đây là một câu cuối cùng của phụ thân.
Hai tay hắn phát run, muốn vuốt mắt của ông già, lại như thế nào cũng không khép lại được, từ đó về sau vô luận đi đến nơi nào, hắn giống như đều có thể nhìn thấy đôi mắt đó của ông già, ở cao nhìn xuống theo dõi hắn, đem ngọn lửa giận hắn không tranh hung hăng đập tới!
Hắn nghĩ, hắn đã biết ý tứ của phụ thân.
Bình tĩnh mà xem xét, lấy thị giác một người trưởng thành ba bốn mươi tuổi lại đi nhìn rất nhiều chuyện lúc mười mấy hai mươi tuổi còn trẻ lông bông, quả thực đều là lỗi của hắn, là hắn gieo gió gặt bảo.
Cho nên, cảm xúc của hắn đối với “người kia” rất phức tạp, so với nói là “thù hận”, chẳng bằng nói là “Ghen tị” cùng “Không cam lòng” vô cùng nồng đậm nhỉ?
Hắn muốn báo thù, hướng “người kia”, càng hướng vận mệnh hoang đường, hướng lão giặc trời chết tiệt! Hắn muốn báo thù không phải vì hắn thật sự hận người kia bao nhiêu, hắn chỉ là muốn nói cho cả thế giới biết, thứ thuộc về hắn hắn nhất định sẽ đoạt lại, hắn mới là——nhân vật chính thật sự của thế giới này!
Canh linh cữu cho ông già ba ngày, hắn thay da đổi thịt, đại triệt đại ngộ.
Bảy ngày của ông già vừa trôi qua, hắn liền hoàn toàn cáo biệt cuộc sống quá khứ, đi vào sân thi đấu thế giới ngầm tàn khốc nhất trong góc âm u của liên bang.
Dựa vào tiền vốn lúc còn trẻ điên cuồng tu luyện lưu lại, hắn từ đấu lót cấp bậc thấp nhất đánh lên, một đường đánh tới vòng chung kết năm sân thi đấu liên hợp của một trăm hai mươi tòa thành thị, lần đầu tiên đánh ra uy danh hiển hách “Chó Điên”.
Mỗi lần trước khi ra sân, trong nháy mắt đeo mặt nạ, là nháy mắt hắn nhẹ nhàng nhất thích ý nhất, bởi vì ở trong thế giới tàn khốc của sân thi đấu thế giới ngầm, không có ai biết hắn là hắn, hắn chính là —— Chó Điên!
Hắn dùng ngắn ngủn năm năm điên cuồng tăng vọt, từ Luyện Khí đột phá đến Trúc Cơ, lấy sự từng trải cùng quá khứ của hắn mà nói, có thể xưng là một cái kỳ tích không lớn không nhỏ.
Trong lúc thi đấu, hắn cũng từng mang cái đầu mặt mũi bầm dập nhìn lên vũ trụ, ảo tưởng có một ngày mình thật có thể sánh vai với “người kia” hay không.
Dù sao “người kia” đã biến mất rất lâu, nghe nói là tiến vào trạng thái ngủ đông, thực lực hẳn là trì trệ không tiến, chính là cơ hội tốt cho hắn “vượt qua khúc cua”.
Nhưng hiện thực tàn khốc lại từng lần một phá vỡ hy vọng của hắn, một lần cách Kết Đan gần nhất, hắn lại ở trong một trận đấu kim bài tranh bá bị đánh bị thương nặng, sau khi tu dưỡng nửa năm, thực lực xuống dốc không phanh.
Từ đó về sau hắn ở trong giới sân thi đấu thế giới ngầm lên voi xuống chó rất nhiều năm, từ đầu tới cuối không có thành tựu cao hơn, sau đó nữa, vô luận là lấy thân phận “thợ săn tiền thưởng” đi tinh cầu khai thác tài nguyên, hay là gia nhập liên bang quân, chém giết với kẻ địch muôn hình muôn vẻ, vô luận hắn dùng thủ đoạn điên cuồng nữa, tàn khốc nữa, biến thái nữa để tra tấn mình, thực lực tăng lên vẫn chậm như ốc sên.
Kim Đan, ha ha, suốt trăm năm, cũng chỉ là lăn lộn một cái Kim Đan mà thôi, ở trong mắt người thường có lẽ rất ghê gớm rồi, nhưng mà so với “người kia”, quả thực so với phân ngựa bị bánh xe đè ép cũng không bằng.
Không biết từ khi nào trở đi, hắn trong giây lát ý thức được —— mình cả đời, vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng thua kém người kia.
Không sao cả, thực lực không quan trọng, chiến công mới là vị trí số một.
Hắn sẽ lập ra chiến công kinh thiên vượt xa người nọ, cho dù chết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt!
Ôm tín niệm như vậy, ở trong chiến tranh to nhỏ trong quân đội, hắn vĩnh viễn đều là ở trong nhiệm vụ nguy hiểm nhất xông lên trước nhất.
Nhưng vận mệnh lại mở một trò đùa thật lớn với hắn.
Hắn cũng chưa gặp đúng thời điểm, trừ chiến tranh Thiên Hoàn, liên bang trăm năm qua chỉ gặp được một ít trận chiến diệt phỉ cùng trị an lác đác, cho dù một mình một ngựa bình định yêu thú cùng đạo tặc trên toàn bộ tinh cầu, lại là công lao gì đáng khoe khoang?
Giờ phút này, “Đế quốc phản kích chiến” vốn là cơ hội tốt nhất của hắn.
Nhưng hắn không ngờ chủ lực hạm đội Hắc Phong sẽ đánh bất ngờ Thiên Nguyên Giới, mà hắn tuy đích thân trải qua trận chiến tranh này, lại là nhóm bộ đội nghênh địch đầu tiên, là vật hi sinh không hơn không kém, nhất định không có tiếng tăm gì chết đi trong cái hũ sắt này, tựa như nhiều binh sĩ bình thường như vậy bên người.
Đúng vậy, bình thường...
Thẳng đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh, quay đầu nhìn cuộc đời đơn điệu chán nản qua, Chó Điên rốt cuộc dỡ xuống bệnh thần kinh cùng điên cuồng ngụy trang, không thể không vô cùng chán nản thừa nhận:
“Thì ra, ta chỉ là người thường, giống với bọn họ, đều là tồn tại sống thì không quan trọng gì, chết rồi cũng là râu ria, vẫn luôn là vậy.
“Lão giặc trời, mẹ ngươi, thì ra Lý Diệu mới là con cưng ngươi lựa chọn, ta thật sự chỉ là một tảng đá kê chân mà thôi.
“Ta vĩnh viễn cũng không đuổi kịp hắn, tra tấn bản thân như thế nào nữa cũng vô dụng, chênh lệch với nhau sẽ chỉ càng lúc càng lớn —— bây giờ ta ngay cả ở trong phim nhựa của hắn, đảm đương tiểu lâu la đầu trâu mặt ngựa cũng chưa có tư cách!
“Cái này... Chính là mệnh à?
“Ta vốn chính là người thường, người thường làm sao đấu với siêu cấp anh hùng? Được, vậy thì ở trong trận chiến tranh chết tiệt này, bình thường phổ thông, không tiếng tăm gì chết đi, tựa như toàn bộ binh sĩ bình thường chung quanh, tựa như bùn đất cùng cứt chó, còn có cái gì đáng giãy dụa? Càng giãy dụa, lại càng như là trò cười!
“Chết đi, cái gì cũng đừng nghĩ nữa. Ông già, xin lỗi, kiếp sau, kiếp sau...”
Ý thức của Chó Điên dần dần tiêu tán, thần hồn lâm vào trong một mảng bóng đêm suy yếu.
Nhưng qua rất lâu, vẫn như cũ chưa thể đợi được hoàn toàn giải thoát, cảm giác ngược lại còn từng bước tăng cường, miệng vết thương ở bụng càng truyền đến một cảm giác mát lạnh, ngứa ngáy vô cùng!
Chó Điên mở to hai mắt nhìn, phát hiện trên võng mạc một điểm nhỏ màu lam đang vui vẻ nhảy lên.
Hệ thống chữa bệnh của tinh khải thế mà như kỳ tích tự động chữa trị, đang hướng gan của hắn tiêm vào tế bào hoạt tính nhân tạo, có lẽ là một số vẫn thạch nhỏ vụn nào đó va chạm, vừa lúc gõ trúng điểm mấu chốt của đơn nguyên chữa bệnh nào đó nhỉ?
Trên chiến trường hỗn loạn, chuyện không thể tưởng tượng gì cũng có khả năng xảy ra, mặc dù tỷ lệ chỉ có một phần ức vạn!
“Cái này rốt cuộc là có ý tứ gì, lại không cho ta chết?”
Trong hoảng hốt, Chó Điên lại nhìn thấy đôi mắt tràn ngập lửa giận cùng không cam lòng đó của phụ thân, ngay tại bên ngoài kính nhìn của mũ giáp gắt gao trừng mắt lên với hắn.
Không sai, không cam lòng, không cam lòng, thực con mẹ nó không cam lòng nha!
“Lão giặc trời, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nếu thực không muốn để ta chết, nếu thật sự còn có một tia cơ hội, có thể cho ta đấu với Lý Diệu một lần nữa mà nói, cho ta chút gợi ý đi!
“Ta không cầu có thể chiến thắng hắn, ta chỉ muốn đứng ở trước mặt hắn, để hắn nhìn xem bộ dáng ta bây giờ, nói cho hắn —— ta rốt cuộc là ai!
“Lão giặc trời, giúp ta, mặc dù, mặc dù Lý Diệu thật sự là nhân vật chính của toàn bộ thế giới, ít nhất để ta làm nhân vật chính hiện tại, của mảnh chiến trường nho nhỏ này một giây, một giây cũng được mà!”
Chó Điên rơi cả nước mắt, gào thét không thành tiếng.
Vừa dứt lời, cách đó không xa xuất hiện một chuỗi ánh chớp.
“Đây, đây là gợi ý ngươi cho ta sao, lão giặc trời?”
Chó Điên hơi ngẩn ra, một lần nữa dâng lên hy vọng, không để ý bụng đau đớn, thúc giục vài phù trận còn sót lại trên tinh khải, hướng ánh chớp bay qua.
Sau một lát, hắn liền phanh gấp, đáy mắt trong tích tắc che kín tơ máu.
Đó là bốn năm bộ tinh khải đế quốc quét tước chiến trường.
Bọn họ vốn chưa phát hiện hắn, nhưng hắn chủ động kích hoạt phù trận động lực, bại lộ mục tiêu, làm những tinh khải đế quốc này hết thảy hướng hắn bay tới.
“Đệch.”
Chó Điên nói với lão giặc trời.
Trên chiến trường 90% khu vực đều bị chiến kỳ ba sao ánh chớp của đế quốc chiếm lĩnh, hắn cùng đường rồi, nên nhắm mắt chờ chết.
Nhưng mà...
Không cam lòng! Không cam lòng! Không cam lòng! Không cam lòng! Không cam lòng! Không cam lòng! Không cam lòng!
Trong hoảng hốt, hắn không biết sao lại nhớ tới năm tháng hoàng kim trăm năm trước ở thành Phù Qua, nghĩ tới thiếu niên từng cả vú lấp miệng em, vô cùng kiêu ngạo đó.
“Ha ha, ha ha ha ha!”
Chó Điên hộc cả đống máu, nửa thanh sát long hai tay đao đeo chéo ở sau người, dựa vào từ tính hấp thụ một lần nữa vung lên, phát ra tiếng cười điên cuồng coi trời bằng vung, máu phun đầy bên trong toàn bộ mũ giáp, ngay cả kính quan sát cũng bị nhuộm đỏ hết.
Xuyên thấu qua máu tươi nhìn ra ngoài, tinh hải xán lạn, hừng hực khí thế!
“Lão giặc trời, còn có các ngươi bọn rác rưởi này...”
Chó Điên vung sát long đại đao, kích hoạt năm phù trận động lực cuối cùng, lao xuống như sao băng rơi, “Bổn đại gia chính là cao thủ số một Xích Tiêu Nhị Trung thành Phù Qua Tinh Diệu Liên Bang ngày xưa, Hách Liên Liệt! Các ngươi rốt cuộc cho rằng ta là ai chứ, muốn giết ta, vậy đến thử xem!”