Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1861 - Chương 1817: Tiểu Đội Tự Sát!

Chương 1817: Tiểu đội tự sát! Chương 1817: Tiểu đội tự sát!Chương 1817: Tiểu đội tự sát!

Khi bộ Cự Thần Binh trên giáp ngực được khảm chiến huy ánh chớp ba sao của đế quốc, sơn thành màu tím đậm, như một con bọ cạp độc kia xuất hiện ở trước mắt, cánh mũi Hách Liên Liệt cay cay, nhịn không được muốn rơi nước mắt.

Hắn cảm thấy vận khí tốt trăm năm qua mãi chưa chiếu cố hắn, hết thảy đều tập trung đến một ngày này, một giây này bùng nổ rồi!

Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, bị thương nặng, linh năng khô kiệt, hắn còn có thể giãy dụa trên chiến trường vượt qua mười hai giờ, như kỳ tích tránh thoát từng chùm pháo huyền quang, từng viên linh năng phi đạn cùng tinh khải quân địch công kích càn quét, xuyên qua tầng tầng lửa đạn, một đường trôi giạt đến nơi này, gặp cỗ máy giết chóc cường đại nhất của Đế Quốc Chân Nhân Loại!

Có thể ở trước khi chết, kiến thức được vô thượng uy lực của Cự Thần Binh đế quốc, còn có kết cục nào tốt hơn thế này sao?

Phía sau Hách Liên Liệt còn dẫn theo chiến hữu bốn năm hạm đội Thiên Nguyên ―― đều là tàn binh hắn ở lúc thu dọn chiến trường, tìm kiếm hộp đạn dược cùng đơn nguyên động lực trên hài cốt tinh khải tìm được. Các tàn binh đều bị thương nặng như hắn, mạng không còn lâu nữa, dựa vào keo tu bổ mô phỏng sinh học cùng thuốc cường hóa của tinh khải miễn cưỡng chống đỡ, như là mấy ngọn nến đốt tới cuối, lại như thế nào cũng không nỡ tắt.

Bọn họ lơ lửng như những đống rác vũ trụ không chút bắt mắt, mắt thấy liên bang trận này đánh rối tinh rối mù, sẽ không có ai đến cứu bọn họ, so với ở trong hũ sắt cô tịch lạnh lẽo chậm rãi chờ chết, chẳng bằng nghênh đón vật hi sinh mãnh liệt nhất, cho mình cái thống khoái.

Những tàn binh này đều ôm mục đích tương tự, ở dưới sự dẫn dắt của Hách Liên Liệt, tạo thành một tiểu đội tự sát, nghênh đón hào quang của một vạn mặt trời đi tới, xông đến nơi này, trước mặt Cự Thần Binh của đế quốc.

Trong kênh thông tin chiến thuật quy mô nhỏ lâm thời dựng lên truyền đến tiếng cười của các tàn binh.

“Chó Điên” Hách Liên Liệt cũng không phải một người dễ dàng mở rộng cửa lòng, đại bộ phận thời điểm vô luận ở quân đội hay là trong nhà, hắn đều là một bộ dáng trầm mặc ít lời, chuẩn bị cắn người bất cứ lúc nào.

Nhưng cảm giác được sinh mệnh của mình đang trôi đi từng giọt từng giọt, lại nhìn thấy vòng xoáy lửa ở bốn phương tám hướng xoay tròn cực nhanh, hắn lại giống với toàn bộ tàn binh, bất tri bất giác mở ra máy hát, thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, cũng nghe rất nhiều.

Bây giờ, hắn có thể từ trong tiếng cười khác nhau nhận ra thân phận của các tàn binh, nhận ra thằng nhóc vừa mới từ trường học quan quân tốt nghiệp, sốt ruột khó dằn nổi muốn đạt được huân chương; Lão lính dày dạn trái tim vỡ mất một nửa, vẫn quan tâm hôn sự của con cái; Thượng úy đánh xong trận này liền chuẩn bị về nhà kết hôn.

Bọn họ đều là người thường, binh sĩ bình thường chưa từng nghĩ tới cũng tuyệt đối không có khả năng trở thành anh hùng gì, giống như là ngàn ngàn vạn vạn bồ công anh trong chiến trường tinh hải.

Nhưng ông trời đã đem bọn họ ép đến một bước này, mang bọn họ đi tới trước mặt Cự Thần Binh của đế quốc, ít nhất ―― bọn họ còn chưa sợ.

Hách Liên Liệt nhìn trung ương chiến trường một cái cuối cùng.

Ở trên chiến trường màu đỏ tươi hừng hực khí thế kia, kỳ hạm của hạm đội Liệu Nguyên và hạm đội Hắc Phong, tuyệt thế cường giả của liên bang cùng đế quốc, các đại nhân vật oai phong một cõi, gầm rú vũ trụ đang tiến hành quyết chiến khí thế hừng hực, thắng bại của trận chiến tranh này, có lẽ vẫn phải do bọn họ đến quyết định nhỉ?

Vậy thì sao nào, đại nhân vật có chiến tranh của đại nhân vật, bọn họ cũng có chiến tranh của bọn họ, chiến trường của hắn ở ngay nơi này, hắn tuyệt đối sẽ không lui về phía sau!

“Hách Liên thiếu tá, còn chờ cái gì, không phải là vẻn vẹn một bộ Cự Thần Binh sao?”

Trong kênh thông tin truyền đến các tàn binh rít gào, “Ngươi chính là người ngay cả ‘Kền Kền Lý Diệu’ cũng dám đánh đó!”

Không sai.

Hách Liên Liệt nhếch miệng cười lên.

Trên cái đầu sắt thép của Cự Thần Binh đế quốc giống như mọc ra khuôn mặt Lý Diệu ―― thời gian cách nhiều năm như vậy, hắn đã không nhớ rõ Lý Diệu thời thiếu niên rốt cuộc bộ dáng thế nào, đại khái không khác lắm bộ dáng trên các loại tranh tuyên truyền chính khí nghiêm nghị, ánh mắt sâu sắc, vẻ mặt kiên nghị nhỉ?

Hắn khinh miệt nhổ một ngụm máu, cùng với các tàn binh, đem toàn bộ thứ có thể phóng ra quanh thân bắn hết ra ngoài.

“Mở to mắt, nhìn cho rõ đi, tạp chủng, nơi này là Thiên Nguyên giới, chúng ta chính là liên bang quân, hạm đội Thiên Nguyên!”

Hỏa lực như mưa rào thành công khiến cho Cự Thần Binh đế quốc chú ý, bọ cạp độc vũ trụ màu tím đậm mang theo mười mấy nanh vuốt hướng bọn họ vồ mạnh tới.

Bọn họ hài lòng bắn hết một hộp tinh thạch cuối cùng và một viên đạn cuối cùng, may mắn còn có kiếm lưỡi cưa, chiến đao chấn động, nắm đấm cùng răng nanh.

Khi trảm hạm đao dài đến hơn mười mét của Cự Thần Binh đế quốc đem hắn từ vai trái chém chéo thành hai nửa, Hách Liên Liệt cảm thấy ân oán trăm năm của mình cùng lão giặc trời xóa bỏ hết thảy.

Tiếc nuối duy nhất là đối phương, sát ý cuồng bạo đem mỗi một bó cơ quanh thân hắn gắt gao tập trung, làm hắn không phát ra được chút thanh âm nào.

Đương nhiên, mặc dù hắn còn có được năng lực gào rống, bởi vì vừa rồi suốt đường đều đang nghe các tàn binh kể lại từng câu chuyện xưa bình thường, bình bình đạm đạm, hắn tựa như cũng đã quên còn phải nghĩ vài câu nói hùng hồn lên được mặt bàn.

“Đời này của ta, đáng giá không?”

Hách Liên Liệt nói như thế nào cũng là cao thủ Kim Đan, mặc dù thân thể máu thịt bị một đao chém thành hai đoạn, thần hồn vỡ tan chung quy còn có thể giãy giụa mấy phút đồng hồ, hắn dùng thời gian mấy phút đồng hồ này suy tư thật sâu, cũng chưa chú ý tới tàu Xương Cá ngụy trang thành hài cốt tàu vũ trụ, lại bởi vì công kích kiểu tự sát của bọn họ, giãy thoát Cự Thần Binh đế quốc ngăn trở, từ cánh hướng tàu Vòng Xoáy Màu Đen lao đi như bão!

Trên tàu Ngân Nguyệt.

Kim Tâm Nguyệt nhìn cảnh đồ sát của Cự Thần Binh đế quốc đối với tàn binh hạm đội Thiên Nguyên, theo bản năng bưng kín miệng, hầu như muốn hét lên.

“Đã tiến vào khoảng cách đả kích, lúc nào cũng có thể dẫn nổ, dự tính năm phút đồng hồ sau tiến vào khoảng cách triệt để hủy diệt!”

Toàn bộ mọi người nghe được âm thanh của tự nhiên này, không hẹn mà cùng tháo xuống mũ quân đội, không biết là vì đặt ở lòng bàn tay vò đi vò lại giảm bớt khẩn trương, hay là hướng các tàn binh hạm đội Thiên Nguyên vô danh kia ngả mũ kính trọng!

Sâu trong tàu Vòng Xoáy Màu Đen.

Một mảng ma hồn xao động bất an điên cuồng nhảy lên, lượng lớn hình ảnh chiến trường ở trong gợn sóng năng lượng của nó phun ra nuốt vào, phân tích cùng chỉnh hợp.

Trong đó một luồng gợn sóng bỗng hóa thành răng cưa bén nhọn, nhô lên cao cao!

“Không ổn!”

Mặc dù đối mặt chính diện với tàu Liệu Nguyên, khi pháo khổng lồ bắn nhau, tiếng của Lữ Khinh Trần cũng chưa bao giờ sắc nhọn cùng hỗn độn như thế, “Chúng ta bị lừa rồi! Khẩn cấp tránh né, chặn lại nó, hủy diệt nó!”

Tàu Vòng Xoáy Màu Đen như là một con trâu đực bị bọ cạp độc hung hăng đốt, ở trong tinh hải “nhảy” lên cao cao, không tiếc trả giá tất cả, điên cuồng thay đổi hướng đi, căn bản không để ý tới vấn đề trận hình cùng thương tổn mang tính kết cấu bên trong.

Càng có vô số tàu vũ trụ đế quốc đều xoay nòng pháo nhắm tàu Xương Cá, ánh sáng có tính hủy diệt vận sức chờ phát động!

Nhưng tàu vũ trụ chung quy không phải ngón tay người ta, từ phân tích tình hình địch đến mệnh lệnh truyền đạt lại đến các đơn nguyên chiến đấu trên tàu vũ trụ làm ra phản ứng, thời gian dài lâu hơn ức vạn lần so với dòng điện sinh vật từ não vực truyền đến đầu dây thần kinh cần.

Khi lưới lửa chặn lại rốt cuộc gào thét sắp ra, tàu Xương Cá đã đột phá đến cách tàu Vòng Xoáy Màu Đen trong vòng một trăm km!

Trên tàu Ngân Nguyệt.

“Kẻ địch đã phát hiện tàu Xương Cá, tàu Vòng Xoáy Màu Đen đang tăng tốc độ lệch hướng đi, không kịp tiếp tục tiến lên, dẫn nổ ngay bây giờ!”

Kim Tâm Nguyệt rất quyết đoán, hầu như sắp ở trên đài khống chế, đem xương tay mình đập nát hết!

“Ba ―― “

Sâu trong tinh hải, trong đường đạn giăng khắp nơi, ở giữa vô số con thú sắt thép khổng lồ của hạm đội Hắc Phong, một cái bọt khí nho nhỏ không đáng kể phát nổ.

Trong vòng một phần triệu giây vừa mới sinh ra, nó chỉ là nằm ở trung ương một quả cầu kim loại màu xám đậm, một cái bong bóng nho nhỏ so với tế bào không lớn hơn bao nhiêu, đã không có chút thanh âm nào, cũng không phát ra phóng xạ gì.

Nhưng ở một phần triệu giây sau, nó liền lấy tốc độ nhân loại khó có thể tưởng tượng chợt bành trướng, phát ra gợn sóng vô cùng vô tận, lấy thế quét ngang ngàn quân, hướng bốn phương tám hướng khuếch tán!

Khiên linh năng, lực tràng quấy nhiễu, bọc thép tổng hợp, tinh khải, vũ trụ chiến toa, tàu vũ trụ, không có bất cứ tồn tại nào có thể ngăn được sóng to vô ảnh vô hình của nó.

Bởi vì nó căn bản không phải đang “phá hoại”, chỉ là đang “vặn vẹo” cùng “dời đi”, là ở giữa đầu này cùng đầu kia của vũ trụ mở ra một khe hở mang tính lâm thời, làm thứ vừa vặn ở trên khe hở, hết thảy đều “rơi” vào mà thôi!

Trong phút chốc, trên chiến trường xuất hiện một màn làm vô số người cả đời khó quên.

Bao gồm một bộ phận của tàu Vòng Xoáy Màu Đen ở bên trong, không ít tinh khải, Cự Thần Binh thậm chí tàu vũ trụ của đế quốc lập tức trở nên trong suốt, giống như là dùng thủy tinh lấp lánh trong suốt tạo hình thành, ngay cả lục phủ ngũ tạng của người tu tiên cấp Nguyên Anh ẩn thân ở trong Cự Thần Binh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sau đó, những “thủy tinh” này liền bắt đầu xoay tròn cùng kéo dài, biến thành một vòng xoáy không gian ba chiều thật lớn.

Có một số tàu vũ trụ đem hết khả năng muốn thoát khỏi vòng xoáy hấp dẫn, lại bị phân giải thành từng luồng ánh sáng trắng lóa, như là quấn thành một cục mỳ sợi rơi vào chỗ sâu nhất của vòng xoáy; càng không cần phải nói những tinh khải, vũ trụ chiến toa cùng Cự Thần Binh nho nhỏ kia, ngay cả giãy dụa cũng không thể làm ra, đã mang theo tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói tru cùng nhau bị ép cuốn vào trạng thái “phá vỡ hư không”.

Vòng xoáy giống như một con Thao Thiết cự thú lòng tham không đáy, sau khi nhận được lượng lớn hiến tế, vẫn như cũ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được điên cuồng bành trướng.

Tàn hồn Hách Liên Liệt chưa hoàn toàn hủy diệt, cũng ở trong bán kính hủy diệt của bom lỗ giun.

Hắn đã không thể thoát đi, cũng căn bản không nghĩ tới muốn giãy dụa, lại lấy phương thức hoàn toàn khác với người sống, tận tình cảm giác kỳ quan vũ trụ hết sức rực rỡ, vô cùng lấp lánh.

Linh năng dao động của hạm đội Hắc Phong loạn thành một cục, làm tàn hồn hắn mơ hồ phát hiện, vòng xoáy khổng lồ muôn màu rực rỡ này, tựa như là vũ khí kiểu mới nào đó của liên bang quân tạo thành.

Mà một đòn trí mạng này, giống như còn có quan hệ nào đó với mình.

Nhưng, không sao cả.

Mỗi người đều có vận mệnh của mình, con đường tương lai trong cõi đã sớm triển khai, hắn rất may mắn trước khi chết có thể thấy rõ một đường đi tới cùng con đường sắp sửa đi đến của mình, đời này của hắn, đáng giá!

Ở một khắc cuối cùng trước khi tàn hồn hủy diệt, “Chó Điên” hoàn toàn buông xuống chấp niệm dây dưa trong lòng trăm năm. Hắn là Hách Liên Liệt, kệ ngươi là kền kền hay là chim trĩ, lại có gì quan hệ với hắn đâu?

“Lý Diệu, đi ăn cứt đi.”

Tàn hồn Hách Liên Liệt nhẹ nhàng chấn động, giống như cánh hoa dần dần nở rộ giãn ra từng cánh một, vô cùng bình tĩnh mà đối diện cơn sóng thời không khổng lồ, đối mặt mãnh liệt mênh mông... Kết cục tốt đẹp nhất.
Bình Luận (0)
Comment