Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1864 - Chương 1820: Kẻ Vô Tri, Không Biết Sợ!

Chương 1820: Kẻ vô tri, không biết sợ! Chương 1820: Kẻ vô tri, không biết sợ!Chương 1820: Kẻ vô tri, không biết sợ!

Bạch Khai Tâm, Bạch Tinh Kiếm, Kim Tâm Nguyệt, Đinh Linh Đang, Vu Mã Viêm, còn có toàn bộ liên bang quân đang chiến đấu hăng hái đẫm máu, toàn bộ người tu chân, hết thảy trinh sát đo lường được từng đám vật thể trọng lượng cao ẩn chứa linh năng dao động cực mạnh, đang không thể ngăn cản đổ bộ thế giới này.

Linh năng dao động vặn vẹo là mạnh như thế, dẫn tới ngoại hình dữ tợn hung mãnh ác liệt của tàu vũ trụ đế quốc, cũng ở trên màn hình phác họa rõ ràng rành mạch, như là một đám tuyệt thế Thiên Ma từ trong sào huyệt vực sâu phá xác mà ra!

Tàu Liệu Nguyên lại lần nữa xảy ra vụ nổ mãnh liệt, vô số nhiên liệu, mảnh vỡ cùng mảnh thi thể thuyền viên phun ra, khoang động lực số 2 hoàn toàn biến mất, khoang động lực số 3 cùng số 4 bốc lên ngọn lửa màu tím, khí độc tràn ngập, dòng sắt tung hoành, phần giữa và sau của tàu vũ trụ hóa thành Tu La địa ngục, địch ta hai bên tổng cộng tám bộ Cự Thần Binh, vẫn chém giết ở trong địa ngục này.

Vài chiếc chiến hạm chủ lực bên cạnh cũng bị kẻ địch đánh cho không ngẩng nổi đầu, ở trong vô số quả cầu lửa phát nổ như u cục đau khổ giãy dụa, phía trước, là lượng lớn thủy lôi vũ trụ tàu vũ trụ đế quốc phun ra, ngưng tụ thành một bức tường đồng vách sắt như vành đai tiểu hành tinh!

Thua rồi, liên bang hoàn toàn thua rồi, không còn có bất cứ lực lượng nào, có thể ngăn cản viện quân kẻ địch đổ bộ!

Nhưng, đã đi tới một bước này, bọn họ trừ đi tới, còn có lựa chọn thứ hai sao?

...

“Phân hạm đội thứ ba, thứ bốn cùng thứ sáu, không tiếc trả giá tất cả, lập tức thoát ly chiến trường, trở lại phía sau vách sắt Thiết Nguyên, chuẩn bị tử thủ Thiên Nguyên tinh! Phân hạm đội thứ nhất, thứ hai, thứ năm, theo tàu Liệu Nguyên cùng nhau tiến lên! Vì hạm đội Liệu Nguyên, vì vinh quang liên bang sáu trăm năm!”

Trên phòng điều khiển hừng hực thiêu đốt của Tàu Liệu Nguyên, Bạch Khai Tâm máu chảy đầy mặt, sứt đầu mẻ trán rống giận.

...

“Tiến lên, cả một trăm tỷ đồng bào đều ở phía sau nhìn các ngươi, các ngươi chính là nghề nghiệp người tu chân cường đại nhất trong truyền thuyết, luyện khí sĩ!

Đinh Linh Đang theo quân đoàn luyện khí sĩ cùng nhau điên cuồng lao đi rít gào.

...

“Cái gì Trúc Cơ Kết Đan, đi con mẹ nó Ngưng Anh Hóa Thần, chúng ta là luyện khí sĩ, Thiết Nguyên luyện khí sĩ! Là nam nhân, thì để chiến hồn bùng nổ, phá tan một ngàn tầng, một vạn tầng, phá tan toàn bộ vũ trụ!”

Vu Mã Viêm và toàn bộ luyện khí sĩ cùng nhau cười ha ha, linh khí cùng chiến hồn của bọn họ kích động, bùng cháy, cộng hưởng, như là một vạn mặt trời lao đi như bão.

...

“Tiến lên, để người đế quốc ti tiện nhìn xem, sự kiêu ngạo cuối cùng của Yêu tộc!”

Trên tàu Ngân Nguyệt, Kim Tâm Nguyệt tóc tai bù xù, bộ dạng như phát điên, đáy mắt cũng không nhìn thấy chút giảo hoạt nào nữa, tất cả đều là sự điên cuồng của cường giả Yêu tộc.

Có lẽ ở trên ngoại hình, không ít chiến sĩ Yêu tộc cùng chiến sĩ Nhân tộc còn có chút khác nhau, nhưng máu tươi mọi người, lại là nóng rực giống nhau!

...

“Tránh ra, ta đến tự mình điều khiển tàu vũ trụ, hướng tới cửu liên trang huyền quang chủ pháo của tàu Vòng Xoáy Màu Đen đột tiến! Khẩu chủ pháo đó đã hư hao nghiêm trọng, không có khả năng khóa mục tiêu được lão tử!”

Trên ghế điều khiển chính của tàu Thiêu Đốt Vô Tận, ánh mắt Bạch Tinh Kiếm hóa thành nước lũ tràn bờ đê, thần niệm của hắn điên cuồng mở rộng, hoàn toàn hòa hợp một thể với tàu vũ trụ. Hắn cười vô cùng càn rỡ, “Đến đi, mặc kệ là người tu tiên Đế Quốc Chân Nhân Loại, hay là cái gì Vực Ngoại Thiên Ma đều không sao cả, để lão tử đến dạy các ngươi, cái gì mới là ‘Ngự hạm thuật’ tinh hải vô song!” (ngự hạm thuật: thuật điều khiển tàu)

...

“Chậc chậc chậc chậc, lũ sâu bọ đáng thương muốn liều mạng rồi sao?”

Trên phòng điều khiển tàu Vòng Xoáy Màu Đen, Hắc Dạ Minh sâu sắc cảm giác được hạm đội liên bang khác thường, trong nháy mắt đã hiểu rõ ý tưởng của đối phương.

Loại giãy dụa châu chấu đá xe, thiêu thân lao đầu vào lửa này, chỉ có thể kích lên một nụ cười lạnh khinh miệt ở khóe miệng hắn.

Thống soái hạm đội Hắc Phong khoanh hai tay, ngón tay không chút hoang mang gõ cánh tay, “Ba phút nữa, đại bộ đội của ta sẽ hoàn toàn đổ bộ tới thế giới đáng thương này, mà kỳ hạm ‘tàu Liệu Nguyên’ của lũ sâu bọ các ngươi, cũng sắp hoàn toàn sụp đổ rồi!

“Lấy lửa cháy lan ra đồng cỏ, chiếu sáng lên toàn bộ vũ trụ? Ha ha, thật sự là kẻ không biết thì không sợ, vũ trụ tối tăm, vượt xa xa các ngươi lũ sâu bọ này tưởng tượng. Để ta tới hủy diệt ảo tưởng của các ngươi, nói cho các ngươi chân tướng tàn khốc đi!”

...

Trên Thiên Nguyên tinh, mỗi tòa thành thị cùng nông thôn đều bao phủ ở trong không khí thấp thỏm lo âu.

Hạm đội chiến đấu của địch ta hai bên quyết chiến tinh hải, linh năng va chạm vượt quá tưởng tượng, sẽ phóng ra lượng lớn phóng xạ dị thường cùng dòng hạt năng lượng cao, không có khả năng giấu được mọi người.

Tuy ban trị sự phòng ngự liên bang còn chưa tuyên bố “lệnh cảnh giới cao nhất”, nhưng sơ tán nhằm vào dân chúng đã sớm bắt đầu.

Nhóm đầu tiên bị sơ tán là bọn nhỏ tiểu học cấp hai cùng trong nhà trẻ.

Bọn nó làm hy vọng của liên bang, sẽ ưu tiên tiến vào pháo đài lòng đất trang bị đến tận răng, hưởng thụ bảo hộ nghiêm mật nhất.

Trên sân thể thao của từng trường học, phía dưới chiến kỳ Cửu Tinh Thăng Long đón gió phấp phới, bọn nhỏ ở dưới giáo viên cùng hiệp hội quân nhân xuất ngũ tạo thành đội hành động sơ tán đặc biệt chỉ huy, đều xếp thành hàng, lên xe bay lao về phía lòng đất.

Nghe tiếng cảnh báo chói tai ở bốn phương tám hướng, từng khuôn mặt nhỏ đều sợ tới mức trắng bệch, mắt to trong suốt như nước có thêm vài phần gợn sóng phức tạp, mặc dù cậu nhóc bình thường nghịch ngợm gây sự nhất lúc này cũng lặng lẽ không lên tiếng, thậm chí chủ động đi an ủi các bạn nhỏ lớp dưới khóc sướt mướt.

Ngắn ngủn nửa ngày, bọn nhỏ đều đã trưởng thành lên không ít, hiểu được càng nhiều thứ không thuộc về lứa tuổi này.

Nhưng chỗ sâu nhất của hai mắt, hào quang tinh thuần như thủy tinh, trong thời gian ngắn lại vẫn chưa rút đi.

Kẻ không biết thì không sợ, câu này có lẽ là đúng.

Có lẽ so sánh với những người hiểu rất rõ vũ trụ tối tăm, những đứa bé này, mới càng thêm kiên định, càng thêm chấp nhất, càng thêm tin tưởng ―― tin tưởng thế giới này, là tồn tại quang minh!

Quanh vườn trường, từng cột khói cùng ánh lửa quấn quanh cùng một chỗ, hóa thành ngàn vạn tòa tháp thông thiên, thông đến tận trên tầng mây, đem bầu trời dày đặc mây đen cũng chiếu ra nhiều màu sặc sỡ.

Ánh lửa là no đủ như thế, rực rỡ như thế, lấp lánh như thế, tựa như nồng đậm thêm một chút nữa, thật sự chỉ cần một chút, là có thể hoàn toàn xé rách mây đen.

Ở cuối từng tòa “Thông Thiên tháp”, người tu chân cùng thành viên hiệp hội quân nhân thương tàn xuất ngũ phân tán ở dân gian bắt đầu tự phát tổ chức, lao về phía tinh hải, muốn đem bầu trời dày đặc mây đen đâm thủng!

“Chu lão sư...”

Một cô bé mập mạp đeo nơ con bướm đỏ thẫm ôm chặt một con rối hình dạng vũ trụ chiến toa, rụt rè hỏi, “Ba ba nói, ông phải lên trên trời đánh người xấu, chờ đánh đuổi người xấu rồi mới có thể trở về đón con. Ngài nói bọn họ có thể đánh đuổi được người xấu không, ba ba cần khi nào mới có thể trở về?”

Chu lão sư kinh ngạc nhìn mây đen chân trời, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, lại không biết nên đối mặt ánh mắt thiên chân vô tà của đứa nhỏ như thế nào.

“Đương nhiên có thể đánh đuổi người xấu rồi, ba ba mình cũng ở trên trời, ông là khải sư, lợi hại lắm, mỗi lần vật tay, chỉ dùng một ngón tay đã đem mình cùng mẹ cộng lại cũng vật đổ! Ba ba của cậu không được, còn có ba ba của mình, bọn họ nhất định sẽ thắng, ba quyền hai cước liền đem người xấu đánh chạy hết!”

Không đợi Chu lão sư trả lời, một bé trai thiếu cái răng cửa ở bên cạnh đã hô lên, còn cực kỳ như ông cụ non vỗ vỗ ở trên vai cô bé ―― động tác này là nó vừa rồi từ chỗ một lão binh xuất ngũ học được, “Yên tâm, yên tâm!”

“Ba ba cậu tính là cái gì, ba ba bọn mình mới lợi hại. Ba ba làm việc ở trong khoang động lực tàu vũ trụ, tàu vũ trụ lớn như vậy, lớn như vậy, như vậy..., so với ngọn núi nhỏ kia bên cạnh trường học chúng ta còn lớn hơn, đều nghe lời của một mình ba ba, chạy cực nhanh, ừm, so với ánh sáng còn nhanh hơn!”

Lại một cô bé nhanh mồm nhanh miệng hô lên.

“Ba ba mình cũng vậy, ông cũng ở ―― “

“Ba ba mình, còn có ba ba mình!”

Trong xe ba nhất thời biến thành một vùng biển xôn xao, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một câu: “Yên tâm, nơi này là nhà của chúng ta, ba ba mụ mụ, nhất định sẽ đem người xấu đánh chạy hết!”

“Ầm!”

Chân trời có một tiếng sấm, nổ ra từng chuỗi tia chớp như rắn vàng múa máy, mây đen tích tụ suốt một ngày, thế mà thật sự bị xé rách một khe hở hẹp dài, ánh sáng như nham thạch nóng chảy màu lửa đỏ lăn loạn ở trên mây đen, đem mỗi khuôn mặt tròn múp míp của bọn nhỏ đều chiếu rọi đỏ bừng. Trong cơn hoảng hốt, thế mà không phân biệt được rốt cuộc là ánh chiều tà, hay là ánh bình minh vạn trượng!

...

Chiến trường vũ trụ, hệ thống trinh sát đo lường linh năng của toàn bộ máy tính chiến thuật, hết thảy phát ra tiếng kêu chói tai “Đô đô đô đô”, năng lượng phản ứng cao phụ cận cổng vũ trụ đế quốc càng lúc càng mãnh liệt, vượt xa phía trên chiến hạm tinh hải tầm thường!

“Có chút không đúng nha, năng lượng phản ứng kịch liệt như vậy, đại bộ đội hạm đội Hắc Phong không khỏi quá cường đại một chút...”

Đám người Đinh Linh Đang, Bạch Tinh Kiếm cùng Bạch Khai Tâm kinh nghiệm tác chiến vũ trụ cực kỳ phong phú, nhìn tinh khải truyền ra chỉ số linh năng sóng sau cao hơn sóng trước, lâm vào mê hoặc thật sâu.

“Cái này, cái này không phải linh năng dao động của tàu vũ trụ, đây là linh năng dao động của Cự Thần Binh!”

“Đáng chết, đáng chết, đáng chết! Hạm đội Hắc Phong rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu bộ Cự Thần Binh chứ!”

“Ba bộ? Năm bộ? Bảy bộ? Không, không đúng, cả thảy vượt qua mười bộ Cự Thần Binh! Sao có khả năng, chiến đến loại thời điểm này, hạm đội Hắc Phong thế mà còn có thể lấy ra mười mấy bộ Cự Thần Binh? Quá khoa trương rồi nhỉ!”

Dù là lấy sự trầm tĩnh của Bạch Khai Tâm, sự điên cuồng của Bạch Tinh Kiếm cùng võ dũng của Đinh Linh Đang, ở lúc cảm giác được mười mấy bộ Cự Thần Binh đang lấy tư thái mạnh nhất linh diễm điên cuồng tăng vọt đổ bộ tới trước mặt bọn họ, vẫn không hẹn mà cùng từ trong mạch máu cùng xương tủy phát ra cơn run rẩy thật sâu.

Lại không biết, trên phòng điều khiển của tàu Vòng Xoáy Màu Đen, Hắc Dạ Minh vừa rồi còn nắm chắc thắng lợi, bình tĩnh mỉm cười cũng trợn mắt há hốc mồm, lộ gân xanh, tóc dựng thẳng lên từng sợi, đầu quả thực muốn nổ tung.

“Mười mấy bộ Cự Thần Binh!”

“Linh diễm thật cường đại, đây đều là Cự Thần Binh cấp bậc gì, bảo tồn hoàn hảo như thế!”

“Bọn họ rốt cuộc là từ đâu toát ra, bọn họ rốt cuộc là ai, vì sao? Vì sao!”

Thống soái hạm đội Hắc Phong điên cuồng hét lên một tiếng, không để ý tất cả hướng đài khống chế lao tới, muốn ngăn cản bi kịch xảy ra, lại thật sự quá muộn rồi.

Vòng xoáy bốn chiều cổng vũ trụ triệu hồi ra đã nở rộ đến cực hạn, vô số tàu vũ trụ đế quốc giống như là khủng long mập mạp, đang chậm rãi thông qua lỗ giun “chật hẹp”. Đúng lúc này, ở sâu trong vòng xoáy thời không lại trào ra một chuỗi bong bóng nhỏ chớp sáng.

Những bong bóng nhỏ này như là u linh năng lượng không thể nắm lấy, va chạm lẫn nhau, dồn dập lóng lánh, điên cuồng phân liệt, thẳng đến cuối cùng, hóa thành cơn bão hủy diệt thổi quét cả vòng xoáy bốn chiều!
Bình Luận (0)
Comment