Chương 1831: Cứ thế mà chạy sao
Chương 1831: Cứ thế mà chạy saoChương 1831: Cứ thế mà chạy sao
Bây giờ, chiến trường đã từ “tinh vực nhỏ hẹp” phạm vi trăm vạn km, khuếch tán đến mấy trăm triệu km thậm chí ở ngoài tinh hải càng thêm thâm thúy.
Tuy thắng bại đã phân, nhưng mọi chuyện còn xa mới chấm dứt.
Thế cục hiện nay, có chút giống phiên bản giai đoạn sau của chiến tranh Thiên Hoàn. Lực lượng trung tâm của hạm đội Hắc Phong tuy đã chia năm xẻ bảy, nhưng không ít đội bắt tàu vẫn duy trì sức đánh một trận, chỉ là thiếu vật tư tiếp tế tiếp viện, thậm chí như là hung thú bị thương, trở nên càng thêm điên cuồng mà nguy hiểm, lúc nào cũng có thể chó cùng rứt giậu.
Đối mặt kẻ địch không thể đoán trước như vậy, hạm đội liên bang cũng không muốn bức bách quá đáng, bọn họ lựa chọn không xa không gần bám theo đối phương, giữ thế công tâm lý cường đại không gián đoạn chút nào, hy vọng có thể có một phương án giải quyết thích đáng.
Đặc điểm của chiến tranh tinh hải chính là như thế. Trong vũ trụ chân không không có núi cao sông lớn cùng rừng cây rậm rạp ngăn trở, thậm chí không có lực ma sát cùng lực cản không khí ảnh hưởng, chỉ cần tốc độ ban đầu đủ, hơn nữa còn duy trì động lực mỏng manh, thì có thể lấy tốc độ cực cao hướng bốn phía bỏ chạy.
Đừng nói mấy ngày mấy đêm, chính là một năm hay một năm rưỡi, truy binh cũng không nhất định có thể đem cá lọt lưới bắt hết ―― tàu Đom Đóm ngày xưa, chính là đào vong suốt một ngàn năm!
Đương nhiên, tàu Đom Đóm đào vong là ủ mưu đã lâu, bản thân cũng là tàu thăm dò thâm không quy mô siêu lớn, bên trong tàu vũ trụ có được hệ thống tuần hoàn sinh thái cùng thu về lợi dụng tài nguyên hoàn thiện, lại ở mấy chục đại thế giới ven đường đạt được lượng lớn tàu vũ trụ cùng vật tư tiếp tế tiếp viện, mới có thể tiến hành đi xa không thể tưởng tượng như vậy.
Những con tàu vũ trụ đế quốc hốt hoảng chạy trốn này lại là vỡ nát, hết đạn cạn lương, mặc dù thực sự chạy thoát tàu vũ trụ liên bang truy kích và tiêu diệt, bởi vì tài nguyên cực độ thiếu thốn, không thiếu được phải diễn ra thảm kịch người ăn thịt người, xây dựng ra từng mảng “rừng rậm đen tối” quy mô nhỏ. Một điểm này, vô luận người liên bang hay là đế quốc, tất cả đều biết rõ trong lòng.
Người liên bang liền lợi dụng một điểm này triển khai chiêu hàng, cũng “tốt bụng nhắc nhở” thành viên hạm đội Hắc Phong kết bạn trong đào vong tuyệt đối phải đề phòng lẫn nhau, cẩn thận quân đội bạn bên cạnh trở mặt bất cứ lúc nào, thu gặt tàu vũ trụ của bọn họ làm vật tư bổ sung.
Có lẽ là ở trong chiến tranh tinh hải ngày xưa, người Hắc Phong không thiếu làm chuyện như vậy, chiến thuật tấn công tâm lý của liên bang quả nhiên hiệu quả.
Tuy còn chưa có kẻ đào vong nào đồng ý đầu hàng, nhưng trên một ít tàu vũ trụ trong đó, người tu tiên cấp cao uy vọng cùng thực lực đều đủ, đã triển khai đối thoại với hạm đội liên bang.
Trung tâm chỉ huy cao nhất dự tính, người tu tiên thật sự sẽ ngoan cố chống lại đến cùng hẳn vẫn là số rất ít, chỉ là cần một đoạn thời gian rất dài để tiếp xúc và đàm phán, cuối cùng để cho toàn bộ người tu tiên đều tiếp nhận sự thật lạnh lùng tàn khốc mà thôi.
Chiến tranh xa xa chưa chấm dứt, chiến đấu săn giết quy mô nhỏ cùng chiến tranh diệt phỉ vũ trụ có lẽ sẽ kéo dài mấy năm thời gian, đàm phán của hai bên, càng là một chiến trường gian khổ khác vượt mọi khó khăn ―― nhưng mặc kệ nói như thế nào, Tinh Diệu Liên Bang cuối cùng từ trong vòng xoáy tai ương ngập đầu giãy thoát ra, một lần nữa nắm giữ quyền chủ động, chi tiết một loạt chiến sự và đàm phán vụn vặt đến tiếp sau, cũng không cần Lý Diệu đi quan tâm.
Nghe xong Đinh Linh Đang kể, Lý Diệu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Hắn bây giờ chỉ quan tâm những người thân, đệ tử cùng bạn bè của mình có làm sao hay không.
“Rất may mắn, mọi người đều bình yên vô sự!”
Đinh Linh Đang đếm trên đầu ngón tay nói, “Vu Mã Viêm, Kim Tâm Nguyệt, Bạch Khai Tâm, Hỏa Nghĩ Vương còn có sư huynh anh Yêu Đao Bành Hải, các cường giả có tiếng này của liên bang, tuy đều thần hồn khô kiệt, chi chít vết thương, cũng may cũng chưa có vết thương trí mạng gì không thể nghịch chuyển. Thủ đoạn chữa bệnh của chúng ta bây giờ, so với một trăm năm trước lại có sự tăng lên trên diện rộng, bọn họ điều dưỡng một đoạn thời gian cũng sẽ khôi phục lại.
Còn có, bọn Tạ An An và Quá Xuân Phong đang lên tàu giao thông chạy đến nơi đây, chờ gặp nhau với anh đó!”
“Vậy thì tốt.”
Lý Diệu như trút được gánh nặng cười lên, bỗng nhớ tới một người, “Đúng rồi, ở trước khi ba bộ Cự Thần Binh của bọn anh xâm nhập tàu Vòng Xoáy Màu Đen, có một con tàu vũ trụ hung hăng húc lên trước, phá hủy nghiêm trọng kết cấu bên trong của nó, quấy nhiễu sự cơ động tốc độ cao của nó, xem lớp sơn là đến từ hạm đội Đại Bạch nhỉ? Anh từng gặp quan chỉ huy Bạch Tinh Kiếm của hạm đội Đại Bạch, hắn thế nào?”
Ảnh hưởng của Lý Diệu đối với Bạch Tinh Kiếm phi thường khắc sâu, đó là tồn tại đáng sợ khiến Kiếm Si Yến Ly Nhân cũng có thể cháy lên chiến ý mạnh nhất!
Còn có, ba người Lý Diệu chỉ là chém giết Hắc Dạ Minh và Vực Ngoại Thiên Ma mà thôi, tàu Vòng Xoáy Màu Đen phát nổ cùng hoàn toàn giải thể, rõ ràng không quan hệ với bọn họ, mà là công lao của tàu vũ trụ kia của hạm đội Đại Bạch, cùng với các đội viên đánh bất ngờ trên tàu vũ trụ.
Không biết vì sao, Lý Diệu luôn cảm thấy Bạch Tinh Kiếm người này khá thần bí, lại mang tới cho hắn một cảm giác cực kỳ cổ quái.
Hắn đối với người này càng ngày càng cảm thấy hứng thú, quyết định mấy ngày nay tìm Bạch Tinh Kiếm luận bàn một phen hẳn hoi, lại xem chi tiết của hắn chút.
Nào ngờ, Đinh Linh Đang lại toát ra vẻ mặt hoang mang cùng bi thương, do dự một phen rồi nói: “Không sai, đó là kỳ hạm của hạm đội Đại Bạch ‘tàu Thiêu Đốt Vô Tận’ .
“Trừ bọn anh ‘-mười hai Cổ Thánh cường giả ’, hạm đội Đại Bạch có thể xưng là nhân tố cùng công thần ngoài ý muốn lớn nhất của trận này, nếu không có bọn họ ra ngoài dự liệu đánh bất ngờ cùng tận hết sức lực quấy rầy, cổng vũ trụ hạm đội Hắc Phong đã sớm hoàn thành lắp ráp, đem đại bộ đội kẻ địch triệu hồi đến Thiên Nguyên giới rồi.
“Nếu đại bộ đội quân địch có thể ở trước khi các anh chạy tới, đã đem tinh nhuệ của hạm đội liên bang đánh tan, cho dù các anh chạy tới cũng vô dụng, bằng vào hỏa lực rợp trời rợp đất, cuồn cuộn không ngừng, người ta mấy ngàn tàu vũ trụ, tuyệt đối có thể đem các anh tiêu hao chết tươi!
“Càng không cần phải nói thời điểm cuối cùng, tàu Thiêu Đốt Vô Tận còn phấn đấu quên mình húc tàu Vòng Xoáy Màu Đen, đem kỳ hạm quân địch triệt để đánh nổ, thật sự làm chúng ta đều trợn mắt há hốc mồm, nghĩ như thế nào cũng không thể ngờ được!”
Lý Diệu gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên anh mới rất muốn gặp quan chỉ huy Bạch Tinh Kiếm của bọn họ một phen, nhìn cho rõ, đó rốt cuộc là một người xuất sắc như thế nào.”
Đinh Linh Đang cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Vấn đề này, tất cả mọi người của liên bang quân và nghị hội đều muốn biết đáp án, lại không có khả năng, bởi vì Bạch Tinh Kiếm đã... Ngã xuống!”
Lý Diệu chấn động: “Cái gì!”
Đinh Linh Đang nói: “Tàu Vòng Xoáy Màu Đen phát nổ kịch liệt như thế, đem tàu Thiêu Đốt Vô Tận khảm thật sâu ở trong cơ thể nó cũng cùng nhau nổ tan xương nát thịt, chúng ta lúc thu dọn chiến trường tìm tòi trước hết chính là khu vực đó, phát hiện lượng lớn hài cốt bộ vị mấu chốt của tàu Thiêu Đốt Vô Tận, chứng minh nó đã hoàn toàn giải thể, nhưng lại chưa tìm được di thể cao tầng hạm đội Đại Bạch bọn người Bạch Tinh Kiếm, hẳn là phá thành mảnh nhỏ thậm chí triệt để hoá khí rồi nhỉ?”
Chiến tranh tinh hải vô cùng tàn khốc, huyền quang kích động cùng tàu vũ trụ phát nổ động cái sẽ phát ra nhiệt độ cao mấy ngàn độ, mặc dù không thể đem người ta triệt để hoá khí, nhưng sau khi đánh chia năm xẻ bảy, mảnh thi thể thổi bay ra xa xa, trôi giạt đến cuối tinh hải ―― đây cũng là chuyện vô cùng có khả năng xảy ra.
Thi thể chiến tranh mặt đất sẽ thành thành thật thật nằm ở trong hố bom hoặc là khe rãnh, chờ đợi lúc thu dọn chiến trường sưu tập sửa sang lại; thi thể trong chiến tranh vũ trụ đều là sẽ chạy loạn khắp nơi, sau cuộc chiến thống kê tỷ lệ binh sĩ mất tích, thường thường so với chiến tranh mặt đất cao hơn mấy trăm lần.
Dưới 99.99% tình huống, mất tích chẳng khác nào chết trận ―― mặc dù ở lúc bay khỏi chiến trường còn chưa chết trận, sau khi trôi giạt ở trong tinh hải tối tăm mấy ngày mấy đêm, tinh khải hoàn toàn mất động lực cùng năng lượng dùng để giữ ấm, cũng chỉ còn lại đường chết.
Cho nên, cao tầng hạm đội Đại Bạch bọn người Bạch Tinh Kiếm mất tích, không ra ngoài trung tâm chỉ huy cao nhất dự kiến.
Dù sao tàu Vòng Xoáy Màu Đen phát nổ quy mô to lớn, là điều mọi người đều cùng nhìn thấy.
Mặc dù Bạch Tinh Kiếm có được sức tính toán cùng năng lực chỉ huy cấp Hóa Thần, nhưng hắn chỉ là một quan chỉ huy hạm đội đơn thuần, chưa từng nghe nói thân thể máu thịt của hắn cường đại bao nhiêu, không thể ở trong loại vụ nổ quy mô này may mắn thoát nạn, cũng chẳng có gì lạ.
Lý Diệu lại lâm vào hoài nghi thật sâu.
Sát ý mạnh nhất “một kiếm bão táp mười vạn dặm” đó của Kiếm Si Yến Ly Nhân rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu, không có ai rõ ràng hơn so với Lý Diệu.
Nhưng “Kiếm Si” đáng sợ như thế, cũng cảm thấy hứng thú như vậy đối với Bạch Tinh Kiếm, quan chỉ huy cao nhất của hạm đội Đại Bạch, thật sự chỉ là một người tu chân loại hình quản lý đơn thuần sao?
“Bạch Tinh Kiếm, ngươi rốt cuộc...”
Lý Diệu lẩm bẩm, nheo mắt, hướng tới sâu trong tinh hải nhìn lại.
Ở nơi ánh mắt hắn không thể phóng đến, một ngôi sao nhỏ lập lòe tỏa sáng đang tăng tốc bỏ chạy.
...
Bên ngoài Thiên Nguyên tinh hệ, cách hành tinh thủ đô gần hai tỷ km, trong ngoại tinh hải u ám lạnh lẽo, một con tàu tiếp tế tiếp viện tổng hợp nhìn như rách tung toé, ảm đạm không ánh sáng, đang lấy tốc độ siêu cao tuyệt không tương xứng với ngoại hình rách nát, đưa lưng về phía thủ đô, nhanh như điện chớp.
Chiến trường trung ương hỗn loạn như thế, mấy trăm hơn một ngàn tàu vũ trụ điên cuồng bỏ chạy, càng có ngàn vạn tàu vũ trụ ở phía sau đuổi theo không bỏ, ở trong truy đuổi cùng đào vong cực dễ dàng mất đi liên lạc, lạc phương hướng, cô độc tiến lên giống con tàu tiếp tế tiếp viện tổng hợp này.
Cho nên, con tàu tiếp tế tiếp viện tổng hợp đến từ hạm đội Đại Bạch này giống như là một khối băng ném xuống biển, không chút bắt mắt, không có bất cứ chỗ nào đáng giá hoài nghi.
Đến trên khoảng cách này rồi, trong vòng phạm vi mấy trăm vạn km cũng không có tàu vũ trụ thứ hai, cho dù bị hoài nghi cao độ, cũng không có bất cứ lực lượng nào có thể đuổi theo nó.
Phần đuôi tàu chỉ huy tổng hợp, sàn phóng của khoang chạy trốn, mấy chục thành viên hạm đội Đại Bạch bị nhét vào ba khoang chạy trốn, trong con mắt trừng lớn của bọn họ che kín tơ máu hãy còn phát ra tiếng rống giận khó hiểu: “Thống soái, đây là ý tứ gì, ngài rốt cuộc muốn làm gì! Chúng ta đối với hạm đội cùng liên bang đều trung thành và tận tâm, ở trong một trận chiến này chưa từng lùi nửa bước, đây rốt cuộc là vì sao chứ?”
“Ta biết.”
Bên ngoài ba khoang chạy trốn, Bạch Tinh Kiếm nhìn các thủ hạ dốc sức giãy dụa, tràn ngập ủy khuất, cảm thán, “Vô luận trận này hay là nhiều năm trước như vậy, các ngươi biểu hiện từ đầu tới cuối không thể bắt bẻ, phi thường xuất sắc, là quân nhân liên bang hàng đầu, có thể có được thủ hạ như các ngươi, là... kiêu ngạo lớn nhất đời này của ta.
“Cho nên, ta viết cho mỗi người các ngươi một phong thư đề cử đánh giá cực cao, đem sở trường cùng chiến công của các ngươi bày ra rõ ràng hết thảy, tin tưởng sau khi trở lại liên bang, các ngươi nhất định có thể ở trên cương vị mới tỏa sáng rạng rỡ, thậm chí có một ngày, chỉ huy tàu vũ trụ thậm chí hạm đội của mình, trở thành trụ cột vững vàng của liên bang quân.
“Chẳng qua, ngươi ta chung quy không phải cùng loại người, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, đại đạo đôi bên đã khác nhau, vậy chỉ có thể ―― mỗi người đi một ngả.”
Bạch Tinh Kiếm chậm rãi nâng tay, hướng các các bộ hạ mặt đỏ tai hồng, không biết làm sao đó, kính một cái quân lễ liên bang tiêu chuẩn, sau đó...
Thế mà đem chiến huy Cửu Tinh Thăng Long trên mũ quân đội, quân hàm ba hoa hai sao trên vai, dấu hiệu đặc thù quan chỉ huy cao nhất hạm đội ở ngực của mình tháo hết xuống, tùy tay nhét vào trong một khoang chạy trốn.
“Phóng ra đi!”
Hắn như là dỡ xuống một tầng khải giáp nặng nề, rất có khoái ý như trút được gánh nặng, đáy mắt tuy còn lưu lại ba phần quyến luyến, cánh tay lại không chút do dự, vung mạnh xuống.