Chương 1836: Về nhà thật tốt
Chương 1836: Về nhà thật tốtChương 1836: Về nhà thật tốt
Kiếm kích thành núi, đao thương như rừng, hơn một ngàn cao thủ Trúc Cơ, Kết Đan thậm chí Nguyên Anh phát ra tiếng hò hét từ trong lòng, hội tụ thành sóng triều cuồn cuộn, hướng bốn phương tám hướng khuếch tán nhanh như điện chớp.
Cả tòa thành lũy vũ trụ đều cảm nhận được lực lượng mang tính rung động, mặc dù trên tàu vũ trụ lao như bay ở mặt trái tinh cầu, cũng có người tích tắc mở to mắt nhìn, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lý Diệu vốn đã không quen loại trường hợp vạn người hoan hô này, lúc này thân thể cùng tinh thần đều có chút mệt mỏi, lại sửng sốt một phen, nhỏ giọng hỏi Đinh Linh Đang: “Không phải nói một cái nghi thức hoan nghênh rất đơn giản, chỉ làm quen với mọi người một phen sao, sao có nhiều người như vậy?”
“Đã rất đơn giản rồi, bằng không anh cho rằng thế nào?”
Đinh Linh Đang cũng đè thấp thanh âm, “Hội Song Giao, tập đoàn Diệu Thế cùng tổ chức Thiên Hỏa, anh đều là người sáng lập đó. Anh hoa lệ trở về, tầng trung tâm bọn họ về tình về lý đều phải đến bái kiến nhỉ? Bây giờ bọn họ đều là quái vật lớn vắt ngang qua bảy đại thế giới, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tùy tiện cũng có thể gom ra ba năm triệu người, bọn họ đem nhân số giảm rồi lại giảm, cuối cùng áp súc đến hơn một ngàn, đã là cực hạn rồi!”
“Ặc...”
Lý Diệu cố nén xúc động muốn đi vò tóc.
Hắn chưa chắc thật sự là một người quá mức thu mình khiêm tốn, nhưng vẫn không có cách nào bình thản ung dung tiếp thụ hơn một ngàn cao thủ. Loại hình thức thăm hỏi này, ánh mắt vô cùng sùng kính thậm chí có chút “sợ hãi” của bọn họ, khiến Lý Diệu đã xấu hổ lại không được tự nhiên, da gà cũng sắp nổi lên rồi.
Hắn chung quy vẫn không thuộc về trường hợp như vậy, không phải là “Tam giới chí tôn” bọn họ chờ mong!
May mắn, “Lý hội trưởng” cái xưng hô này, nghe qua coi như miễn cưỡng dễ nghe.
Về mọi người rốt cuộc nên xưng hô hắn như thế nào, Lý Diệu cũng bàn bạc với Đinh Linh Đang rất lâu, chủ yếu là tình huống của hắn tương đối đặc thù, cả liên bang cũng tìm không ra ví dụ tương tự thứ hai.
Lấy bản tâm mà nói, hắn chưa từng đem mình coi là đại nhân vật gì cao không thể với tới để đối đãi, trừ đệ tử cùng vãn bối, trực tiếp gọi hắn “Lý Diệu” hoặc là “Diệu ca” đều được.
Điều này tự nhiên là không có khả năng.
Ở liên bang, cường giả giống hắn có chiến công cùng danh vọng cực lớn, nhưng không đảm nhiệm công chức chính phủ, cũng chưa có bất cứ chức vụ tông phái nào, bình thường có thể ở phía sau họ thêm chữ “Lão” để bày tỏ tôn kính.
Nhưng cái xưng hô “Lý lão” này thật sự quá quỷ dị, nghe qua còn không thoải mái bằng “Lý lão ma”, sẽ bị Long Dương Quân đám người đó cười nhạo cả đời.
“Lý tiền bối” quá tục khí, “Lý chân nhân” lại quá cổ lão, quê nhà của hắn là thành Phù Qua, dựa theo quy củ bất thành văn, cũng có thể gọi hắn “Lý Phù Qua”, nhưng chung quy cảm giác là lạ.
Cuối cùng, Lý Diệu phát hiện Đinh Linh Đang lấy danh nghĩa của hắn, đem bộ phận tài sản hắn năm đó lưu lại lấy ra sáng lập một hội quỹ, chuyên môn giúp trẻ mồ côi chiến tranh.
Đối với chức vụ hội trưởng hội quỹ này, Lý Diệu ngược lại không bài xích gì cả, gọi hắn một tiếng “Lý hội trưởng”, cũng không tính là quá khoa trương.
“Nhịn một chút đi.”
Đinh Linh Đang ôm cánh tay hắn nói, “Em năm đó lúc từ U Minh giới cùng Thiên Hoàn giới trở lại liên bang cũng rất không quen, nhưng dù sao là trường hợp như vậy, chung quy không thể quá mức theo ý muốn được.
“Bây giờ còn là trường hợp nhỏ, nhỡ đâu qua hai ngày nữa em thật sự lên làm nghị trưởng tối cao liên bang, anh chính là chồng của nghị trưởng, phải cùng nhau dự trường hợp lớn, bị một trăm tỷ đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm, vậy làm sao bây giờ?”
“Còn có loại chuyện này?”
Lý Diệu chớp mắt thật nhanh, “Anh còn tưởng sau khi chủ lực hạm đội Hắc Phong bị đánh tan, sứ mệnh của em đã hoàn thành, có thể thoái ẩn núi rừng!”
“Sao có khả năng?”
Đinh Linh Đang nói, “Chiến tranh xa xa chưa chấm dứt, anh cho rằng tàn binh hạm đội Hắc Phong dễ dàng như vậy đã đầu hàng sao, kế tiếp mới là trận chiến truy kích cùng tiêu diệt ướt át bẩn thỉu lại càng thêm tàn khốc. Với lại, tranh cử nghị trưởng liên bang việc lớn như vậy, sao có thể nói biến là biến. Em muốn thay đổi, Trận Tuyến Người Yêu Nước sau lưng em cũng không có khả năng để em biến! Thôi, tạm thời đừng nói nhiều như vậy, mọi người đều đang nhìn vào anh, nói mấy câu với mọi người đi!”
“Vù vù vù vù!”
Căn cứ quân sự chật như nêm cối, rậm rạp đầy người, lại là một mảng yên tĩnh cực kỳ quỷ dị.
Mọi người đều ngừng thở, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lý Diệu giữa không trung, bóng người đó cũng không cao lớn bọn họ bao nhiêu.
Đó… Đó là “Tam giới chí tôn, Kền Kền Lý Diệu” trong truyền thuyết, siêu cấp vô địch sét đánh đại anh hùng đó, hắn rốt cuộc sẽ nói cái gì đây?
Mặt Lý Diệu có chút nóng lên.
Không ngờ sẽ đến nhiều người như vậy, bài vừa rồi nghĩ sẵn trong đầu có chút không thích hợp nữa.
Cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn nhớ tới một màn không lâu trước đó ở thành Bách Hoa bị quần chúng vây quanh, nhớ tới nháy mắt mọi người thần hồn cộng hưởng, đồng thanh hát vang quốc ca liên bang.
Cực kỳ ra ngoài mọi người dự liệu, hắn thế mà hai chân khép lại, ngược lại hướng mọi người vái một cái thật sâu, như là đang đáp lễ mọi người thăm hỏi.
“Cảm ơn mọi người không ngại xa vạn dặm chạy đến nơi đây đón gió tẩy trần cho ta.”
Lý Diệu nói, “Có chuyện phi thường xin lỗi, có thể mọi người có chút hiểu lầm đối với ta, đợi tiếp xúc lâu các ngươi sẽ biết, ta không phải ‘Tam giới chí tôn, Kền Kền Lý Diệu’ kia trong tranh ảnh tuyên truyền hoặc là các loại tác phẩm điện ảnh cùng trò chơi, ta là, nói như thế nào đây, một người hoàn toàn ngược lại với trên tuyên truyền.
“Ta cũng chưa làm hành động vĩ đại gì ‘chỉ mành treo chuông, ngăn cơn sóng dữ’, hoàn toàn ngược lại, so với nói là ta cứu vớt liên bang, ngược lại không bằng nói là các ngươi ―― ngàn ngàn vạn vạn người liên bang tạo thành Tinh Diệu Liên Bang, cứu vớt chính mình, cũng cứu vớt ta.
“Nếu không phải nhiều quỷ tu như vậy bị nhốt ở trong thế giới mô phỏng đồng thời thức tỉnh, ban cho ta vô cùng vô tận lực lượng, Vực Ngoại Thiên Ma thành Bách Hoa sẽ không dễ dàng bị đánh tan như vậy, nói không chừng ngay cả ta cũng sẽ trở thành con rối của nó.
“Nếu không phải hạm đội Thiên Nguyên, hạm đội Liệu Nguyên, hạm đội Đại Bạch còn có các ngươi, ở Thiên Nguyên giới huyết chiến quên cả sống chết, cũng căn bản không kiên trì đến một khắc chúng ta chạy tới, càng không sáng tạo được cơ hội tuyệt hảo, để chúng ta có thể thuận lợi phá huỷ cổng vũ trụ của đế quốc.
“Càng quan trọng hơn là, nếu không phải mọi người ở trong một trăm năm qua đổ máu đổ mồ hôi, lặng lẽ kính dâng, đem hết khả năng thiêu đốt bản thân, đem Tinh Diệu Liên Bang xây dựng trở thành quốc gia cường thịnh như thế, nó căn bản không hấp dẫn được bất cứ bằng hữu nào, cũng không chống lại được bất cứ kẻ địch nào.
“Thật sự, cảm ơn các ngươi trả giá toàn bộ cố gắng cùng hy sinh, có thể để ta ở sau một giấc ngủ trăm năm, trở lại một quê nhà tốt đẹp như vậy.
“Cảm giác về nhà, thật tốt!”
Lý Diệu nói xong, lại hướng mọi người cúi đầu thật sâu, toát ra ý cảm kích phát ra từ trong lòng.
Vô luận hắn đối mặt là thuộc hạ trên danh nghĩa, vãn bối hay là đệ tử, có “cảm kích” như thực chất, hay là kèm theo năng lượng cường đại mà linh động, trong tích tắc truyền tống đến trước mặt mỗi người, khiến mọi người đều sinh ra cảm giác vi diệu “gió xuân thổi vào mặt”.
Cả căn cứ quân sự tiếp tục đắm chìm ở trong một mảng lặng im.
Mọi người đều hơi hé miệng, vẻ mặt rung động cùng kinh ngạc.
Làm bọn họ cảm thấy rung động, tự nhiên là sức khống chế của Lý Diệu đối với linh năng, thế mà cường đại đến loại trình độ này, thanh âm rõ ràng không cao không thấp, lại thoải mái xuất hiện ở trong lỗ tai mỗi người, giống như Lý Diệu đứng ở chỗ một mét trước mặt bọn họ, hướng bọn họ “giáp mặt” biểu đạt cảm kích, vô luận là hàng trước nhất hay là phía sau cùng, đám người cách nhau hơn trăm mét, mỗi người nghe được tiếng đều là cao thấp giống nhau, rõ ràng giống nhau!
Điều kinh ngạc, tự nhiên là nội dung đoạn lời này của Lý Diệu, vốn bọn họ còn tưởng Lý Diệu cho dù không dùng giọng nhà cầm quyền gì, ít nhất cũng nên nói những lời mạnh như thác đổ, hào hùng vạn trượng chứ!
Không ngờ lại là tiếng thông tục đơn giản như vậy, một vị “tam giới chí tôn” như vậy, quá khác với bọn họ tưởng tượng.
Vu Mã Huyền, Dạ Lưu Sa và Ma Kiếm Bành Liệt nhìn nhau, đều cho rằng mình có phải nghe sót cái gì hay không.
Vu Mã Viêm vội ho một tiếng, hắn ngược lại sớm đã biết sư phụ là tính tình gì, nhưng ở trước mặt tiểu bối từ trước tới giờ không phải nói như vậy, đặc biệt ở trước mặt con, từ nhỏ đều là đem sư phụ thổi phồng anh minh thần võ, đức cao vọng trọng, cảm giác được ánh mắt tràn ngập dấu chấm hỏi của con trai từ phía sau nhìn quét hắn, hắn trái lại có chút xấu hổ.
Đinh Linh Đang vui vẻ: “Chỉ như vậy?”
Lý Diệu chớp mắt: “Bằng không thì sao?”
Đinh Linh Đang nói: “Em còn tưởng anh sẽ đùa giỡn uy phong ‘Tam giới chí tôn’, làm bộ làm tịch một phen chứ!”
“Thôi, đều là người nhà, với người nhà còn giả vờ cái gì, tự nhiên có cái gì nói cái đó.”
Lý Diệu nhếch miệng cười, “Cho dù thật sự phải giả bộ, tương lai có cơ hội đi tinh hải trung ương, đến trước mặt người đế quốc và người Thánh Minh để giả bộ, đến Bàn Cổ tộc cùng Vực Ngoại Thiên Ma nơi đó đùa giỡn uy phong, vậy mới đã nghiền chứ!”
“Cũng đúng.”
Đinh Linh Đang bẻ tay, “Nếu không phải bị thân phận ‘người ứng cử nghị trưởng liên bang’ này quấn lấy, em thật muốn bây giờ đi tinh hải trung ương, tìm mấy tên hoàng đế đế quốc, thống lĩnh Thánh Minh còn có Bàn Cổ tộc, Vực Ngoại Thiên Ma các thứ, luyện kỹ một chút!”
“Anh cũng không chờ được ―― “
Lý Diệu lẩm bẩm, “Muốn nhìn thấy hình ảnh phấn khích tuyệt luân đó.”
...
Ứng phó ánh mắt sùng kính của hơn một ngàn thành viên hội Song Giao, tập đoàn Diệu Thế cùng tổ chức Thiên Hỏa, khiến Lý Diệu có chút đứng ngồi không yên, không biết theo ai.
Mà ở trên tiệc riêng thật sự vào buổi chiều, đám “tiểu bối” kia gióng trống khua chiêng bái kiến, càng khiến hắn hô to ăn không tiêu.
Lại không phải xưng hô “sư thúc, thái sư phụ, Lý thúc thúc, Lý tiền bối”… có gì không ổn, mấu chốt là không ít người trong những “tiểu bối” này, cũng có bốn năm mươi tuổi thậm chí bảy tám mươi tuổi, dựa theo tuổi thật sự mà nói so với hắn còn lớn hơn chút.
Để một nam tử trung niên thân ở địa vị cao, khí độ trầm ổn, để năm chòm râu dài cung kính gọi mình “Lý tiền bối”, còn nói hắn từ nhỏ là nghe sự tích anh hùng của mình lớn lên, từ rất lâu trước kia đã dựng lên mục tiêu to lớn muốn hướng mình học tập ―― với Lý Diệu mà nói, loại lời này nghe qua thật sự có chút dựng tóc gáy.
“Thực có chút không quen.”
Lý Diệu vừa xoa xoa da gà, vừa hướng hai đệ tử chân truyền, Vu Mã Viêm và Tạ An An lầu bầu, “Ở trong cảm giác của ta, lần trước rời khỏi liên bang chỉ là chuyện ba năm năm trước, các ngươi còn là bộ dáng quá khứ ngoài hai mươi, thanh xuân niên thiếu.
“Nhưng chớp mắt một cái, ta chưa thay đổi như thế nào, các ngươi lại đều biến thành người trung niên hơn một trăm tuổi, thậm chí ngay cả đứa nhỏ của các ngươi, cũng lớn hơn ta lúc rời khỏi các ngươi.
“Loại cảm giác này thật sự là quỷ dị, giống như ta đánh mất một trăm năm, sống ở trong duy độ thời gian khác nhau với các ngươi.”