Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1909 - Chương 1865: Tuyệt Đối Cường Thế, Tuyệt Đối Hung Tàn!

Chương 1865: Tuyệt đối cường thế, tuyệt đối hung tàn! Chương 1865: Tuyệt đối cường thế, tuyệt đối hung tàn!Chương 1865: Tuyệt đối cường thế, tuyệt đối hung tàn!

“Hỏa Nhãn” Vạn Tu biết rõ điểm yếu của mình.

Chính là điểm yếu như vậy làm hắn có suông tu vi cảnh giới Nguyên Anh kỳ đỉnh phong cùng thần thông “Thương Đấu Thuật” cường đại, vẫn như cũ chỉ có thể tính là cường giả nhị lưu trong hạm đội Hắc Phong.

Hắn cũng từng nhằm vào điểm yếu của mình tiến hành cường hóa khổ tu, thậm chí lấy được giấy phép “minh tu sư” của Đế Quốc Chân Nhân Loại, cường độ thần kinh vượt xa người tu tiên bình thường.

Nhưng đối mặt ảo giác khủng bố thế tới rào rạt của Lý Diệu, tâm thần hắn vẫn không khỏi chấn động, đại não trống rỗng.

Ngay trong nháy mắt này, thần niệm và linh năng của Lý Diệu như rắn hai đầu dây dưa cùng một chỗ tiến quân thần tốc.

Viên đạn vốn đã bị “Hỏa Nhãn” Vạn Tu khống chế chính xác tất cả đều kịch liệt chấn động, ảo giác không nhìn thấy càng lúc càng nồng đậm cùng rõ ràng, mà khoảng cách của Lý Diệu và hắn cũng đang không ngừng ngắn lại.

“Hỏa Nhãn” Vạn Tu ngẩn ra chỉ là một chớp mắt, ngay cả một phần mười giây cũng không đến đã giãy thoát vùng lầy sợ hãi, tia lửa tư duy chưa lóng lánh, thân thể đã phản ứng theo bản năng, mỗi một hộp đạn kiểu tổ ong cùng mỗi một khẩu súng treo thêm trên tinh khải hết thảy khai hỏa toàn bộ hỏa lực, nhưng mà ――

Chưa có phản ứng!

Ngay trong tích tắc đại não của hắn trống rỗng, linh năng và thần niệm của Lý Diệu hoàn toàn xâm nhập máy tính của hắn, thần niệm như virus, phá hoại khắp nơi ở trong hệ thống khống chế hỏa lực của tinh khải hắn, chặn một loạt chỉ lệnh hắn hướng tinh khải hạ đạt.

Cao thủ chiến đấu, thắng bại chỉ ở trong tích tắc, lấy lực phá hoại của thần niệm Lý Diệu bây giờ, loại ăn mòn trình độ này chỉ có thể duy trì trong nháy mắt ngắn ngủn, lại đủ hắn ở trước khi đối phương thay đổi chiến thuật, cắt vào trước mặt đối phương, bàn tay to xòe ra năm ngón tay hung hăng ấn ở trên đầu đối phương.

“Ầm!”

Một ánh lửa nồng đậm như máu từ lòng bàn tay Lý Diệu đánh ra, trực tiếp xuyên qua mũ giáp cùng đầu của “Hỏa Nhãn” Vạn Tu, từ phía sau mũ giáp tuôn trào ra.

Khi tiếng nổ vang trời sụp đất nứt kia từ giữa lòng bàn tay Lý Diệu và bộ vị cứng rắn nhất của mũ giáp “Hỏa Nhãn” Vạn Tu truyền ra, toàn bộ cao tầng hai bên đang xem chiến, không hẹn mà cùng cảm giác được đầu chấn động, như là có một thanh chùy lớn vô hình, đồng thời hung hăng đập một phát ở trên đầu bọn họ.

Có chút người tu chân hoặc là người tu tiên loại hình phi chiến đấu, thực lực thấp kém, thậm chí nhịn không được sờ sờ ót, lại đem mồ hôi lạnh như băng kia, coi là óc cùng máu tươi không ngăn chặn được.

“Quá, quá hung tàn rồi nhỉ!”

Thậm chí ngay cả người tu tiên không ít cùng hung cực ác, giết người không chớp mắt, cũng nhịn không được điên cuồng nuốt một ngụm nước miếng, lòng còn sợ hãi lẩm bẩm.

“Hỏa Nhãn” Vạn Tu ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra một tiếng, động tác giãy dụa cũng không làm ra được nửa cái, một loạt tham số tính năng trên giao diện theo dõi từ xa về tinh khải của hắn liền hết thảy hạ tới đáy vực.

Về phần bản thân hắn thì chưa biết sống chết, não vực bị phá hoại nghiêm trọng, đánh mất sức chiến đấu tạm thời hoặc vĩnh cửu!

Hầu như trong tích tắc, viên đạn nhanh như điện chớp còn ở giữa không trung hết thảy vồ trượt, lại rơi vào sự khống chế của Lý Diệu, vẽ ra từng đường cong thê lương, hướng “Tử Ảnh” Mộ Dung Nguy ngoài cùng bên phải bắn đi.

Mộ Dung Nguy là người tu tiên loại hình ám sát đi tuyến đường nhanh nhẹn, Lý Diệu cũng chưa trông cậy vào những viên đạn này có thể làm gã luống cuống tay chân, nhưng ít ra có thể kéo chân gã một đến hai giây thời gian.

“Vù!”

Bàn tay to của Lý Diệu gắt gao khống chế đầu của “Hỏa Nhãn” Vạn Tu, giống như xách nửa túi gạo đem hắn xách lên, quăng nửa vòng ở không trung, vừa lúc hất về phía “Trọng Pháo” Lôi Long điên cuồng xông lên!

“Trọng Pháo” Lôi Long, người tu tiên loại hình lực lượng số một trong hạm đội Hắc Phong, người khổng lồ quái lực vô song.

Lý Diệu cảm thấy ngoại hiệu của hắn căn bản đặt sai rồi, hắn nào phải “Trọng Pháo” cái gì, tư thái khi toàn lực xung phong, rõ ràng là một con tàu vũ trụ đem tốc độ tăng vọt lên đến cực hạn, không chút do dự húc vào tàu địch!

“Bốp!”

“Hỏa Nhãn” Vạn Tu hôn mê bất tỉnh trực tiếp bị khiên linh năng của “Trọng Pháo” Lôi Long bắn bay ra ngoài mấy trăm mét, đập mạnh ở trên vách khoang trạm không gian, từ trong khe hở tinh khải bắn ra mảng lớn máu, để lại ở trên vách khoang một hình người loang lổ.

Tốc độ “Trọng Pháo” Lôi Long không giảm chút nào, vẫn hướng Lý Diệu xông lên hết tốc độ, mà Lý Diệu cũng như là còn chưa từ trong chiến đấu kịch liệt vừa rồi khôi phục lại, thế mà không nghiêng không lệch, bị đối phương húc trúng, cũng húc bay ra vài trăm mét.

Chỉ là, vừa húc bay ra như vậy, cũng quấy rầy toàn bộ kế hoạch của “Tử Ảnh” Mộ Dung Nguy đang ở bên cạnh tìm cơ hội đánh lén, thậm chí suýt nữa ngay cả công kích của Mộ Dung Nguy, cũng phải rơi xuống trên thân “Trọng Pháo” Lôi Long.

Lý Diệu đoán không sai, những người tu tiên này ngủ đông trăm năm, thật sự không có quá nhiều thời gian tập luyện kết hợp, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới đến chinh phục người dã man biên thùy tinh hải, cũng cần vài tên cường giả liên thủ đối địch.

“Trọng Pháo” Lôi Long tiếp tục tiến lên, hắn tuy thân hình khổng lồ, nhưng tuyệt không vụng về, ở khoảng cách siêu ngắn mấy trăm mét xung phong đường thẳng, tốc độ thậm chí so với “Tử Ảnh” Mộ Dung Nguy còn nhanh hơn.

Hầu như ở khoảnh khắc Lý Diệu vừa mới bị đánh bay ra ngoài, hắn đã phát sau mà đến trước, đến điểm rơi của Lý Diệu, chuẩn bị thực thi đợt liên hoàn đả kích thứ hai.

Hắn nhanh, Lý Diệu so với hắn còn nhanh hơn, khi thân thể còn ở giữa không trung đã nâng tay bắn một phát, đem vách khoang trạm không gian chỗ điểm rơi đánh thủng một lỗ thủng to bằng nắm tay!

Điểm rơi này, trên thực tế là Lý Diệu tỉ mỉ chọn lựa, trên vách khoang là một cánh cửa áp suất không kiên cố, một khi đánh thủng, lượng lớn dưỡng khí nhất thời từ lỗ thủng nho nhỏ trút ra ngoài, làm trạm không gian ở trong trạng thái nhiệt độ thấp, áp lực thấp, lại có những luồng khí vô hình, tranh nhau chạy ra ngoài, hình thành lốc xoáy vô hình, nhiễu loạn động tác của mọi người!

Lý Diệu sớm có chuẩn bị, tự nhiên có thể kịp thời khởi động phù trận động lực của tinh khải, né tránh một lần.

“Trọng Pháo” Lôi Long lại vừa lúc hướng về phía điểm rơi ban đầu của Lý Diệu, cũng chính là phương hướng “lỗ thủng” lao đi.

Hắn là đơn thuần loại hình lực lượng, tuy ở trên xung phong cự ly ngắn có thể đạt tới tốc độ của “Tử Ảnh” Mộ Dung Nguy, nhưng ở phương diện phanh khẩn cấp cùng đổi hướng phạm vi nhỏ thì xa xa không bằng.

Tốc độ đã tăng vọt lên, lại thêm lực hút mạnh mẽ quấy nhiễu, căn bản không dừng được bước chân, thế mà lập tức bị hút đến trên lỗ thủng kia.

Phía sau hắn là vũ trụ rộng lớn vô ngần, trước mặt là không khí khổng lồ của cả một trạm không gian, dựa hết vào tinh khải cùng thân thể của hắn chặn lỗ thủng này để cách trở, hắn bị cứng rắn “đè” ở trên vách khoang.

Dù là lấy lực lượng kinh người của “Trọng Pháo” Lôi Long, cũng không khỏi giống “Hỏa Nhãn” Vạn Tu vừa rồi, xuất hiện sơ hở trong nháy mắt.

Vậy là đủ rồi.

Hoặc là nói, vậy là xong rồi.

Một màn tiếp theo xảy ra, mặc dù người tu tiên lãnh khốc vô tình nhất cũng nhìn mà hết hồn.

Cả người Lý Diệu biến mất không thấy, như hóa thành một mảng mưa sao sa liên miên không dứt, vĩnh viễn không dừng lại, điên cuồng oanh tạc ở trên người “Trọng Pháo” Lôi Long bị lỗ thủng hút chặt, hướng mọi người thuyết minh hai chữ “Trọng Pháo” rốt cuộc nên viết như thế nào.

Siêu trọng tinh khải trên thân Lôi Long lấy gấp ba tài liệu tỉ mỉ luyện chế thành, trong một giây đã bị lực lượng san núi lật biển, bẻ gãy nghiền nát triệt để phá vỡ, thân thể hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lõm xuống, làn da vốn màu đồng cổ cũng ở nháy mắt hóa thành tro tàn, ngay cả quá trình sung huyết, sưng cùng vỡ vụn… cũng không trải qua, liền trực tiếp nhảy tới giai đoạn “hoại tử”.

Mọi người còn không kịp thấy rõ thương thế cùng sự sống chết của hắn, cũng không kịp phát ra kinh hô, thậm chí không kịp ném ra nghi vấn ―― vì sao trong hình ảnh bỗng nhiên sẽ truyền đến một đợt âm nhạc tản ra kích tình, rung động lòng người, toàn bộ sao băng liền hóa hết thành một vầng mặt trời gào thét mà tới, trực tiếp đem Lôi Long cùng vách khoang thuyền phía sau hắn hoàn toàn đánh nổ, đem hắn trực tiếp đánh đến trong vũ trụ!

“Đây, đây là sự khủng bố của Kền Kền Lý Diệu sao?”

“Thế mà ở trong nhịp thở, liên tiếp xử lý hai cao thủ của chúng ta, hắn, hắn quả thực đem tu vi cảnh giới Nguyên Anh phát huy đến mức vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi một chút tiềm năng nhỏ bé nhất đều bị kích phát ra!”

“Thật sự không phải Hóa Thần, nhưng có được sức chiến đấu khủng bố có thể so với Hóa Thần, không thể tưởng tượng, thật sự không thể tưởng tượng.”

“Thực, thực không hổ là cường giả có thể chém giết Hắc Dạ Minh, bá chủ hoàn toàn xứng đáng biên thùy tinh hải, nam nhân ngay cả lão bà cũng có thể lên làm nghị trưởng tối cao liên bang!”

Trên tàu Ánh Sáng Chết Chóc Màu Đen, toàn bộ người tu tiên trừ Địch Phi Văn, tất cả đều trợn mắt cứng lưỡi, mồ hôi như mưa rơi.

Bọn họ chưa tham dự quyết chiến tinh hải nửa năm trước, cũng vô duyên tự mình trải qua trường hợp hoa lệ trở về Lý Diệu khống chế Cửu U Huyền Cốt, thống soái mười hai bộ Cự Thần Binh, một đường tia lửa mang tia chớp.

Nhưng sự rung động Lý Diệu hôm nay mang cho bọn hắn, lại không kém gì trơ mắt nhìn cổng vũ trụ khổng lồ, không thể ngăn chặn đi về phía sụp đổ cùng hủy diệt.

Ban trị sự phòng ngự liên bang, trong trung tâm chỉ huy cao nhất.

Tất cả mọi người ngoại trừ Đinh Linh Đang cũng chậc chậc kinh ngạc than thở, lâm vào sự rung động như biển lớn.

Không ít nghị viên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Diệu ra tay, thẳng đến giờ phút này bọn họ mới hoàn toàn hiểu, vì sao một thằng cha dung mạo không kinh người, bình thường nhìn qua có chút tản mạn cùng tùy tiện như vậy, thế mà sẽ trở thành nam nhân duy nhất của đường đường “Liên bang chiến thần, Xích Diễm Long Vương”.

Quả thực, cũng chỉ có nam nhân như vậy, mới có thể từ các góc độ, toàn diện chinh phục một con mẫu long đích thực nhỉ?

Đám đông nghị viên nhìn Lý Diệu trong hình ảnh, lại nhìn nhìn Đinh Linh Đang bất động thanh sắc, giống như tập mãi thành thói quen, đều gian nan nuốt một ngụm nước miếng, như là uống vào một gáo nham thạch nóng chảy.

Đây chỉ sợ là một đôi vợ chồng khủng bố nhất trong vũ trụ mênh mông.

Bây giờ, chỉ còn lại có một người tu tiên cuối cùng.

Được xưng tốc độ nhanh nhất, ngay cả quỷ mị cũng không bắt được bóng dáng, có thể liên tục hai mươi tư giờ giữ tốc độ siêu cao, không bị máy quay bắt giữ được - “Tử Ảnh” Mộ Dung Nguy!

Hắn là một chút xíu hy vọng cuối cùng của một chút xíu tôn nghiêm cuối cùng của hạm đội Hắc Phong.

Nhưng hắn lại như là bị hai lần công kích dứt khoát lưu loát lại bạo ngược vô cùng của Lý Diệu dọa choáng váng, thế mà từ bỏ tốc độ lấy làm kiêu ngạo, si ngốc ngơ ngác ở giữa trạm không gian.

Lý Diệu xoay người, vừa chậm rãi trút bỏ Huyền Cốt Chiến Khải ở trong bạo kích như gió giật mưa rào vừa rồi cũng tan tành, vừa đi về phía “Tử Ảnh” Mộ Dung Nguy.

Hắn như là không chút lo lắng đối phương sẽ ở lúc hắn trút bỏ tinh khải triển khai đánh bất ngờ, căn bản chưa thi triển ra tuyệt kỹ “đổi giáp trên không”, thậm chí chưa tính từ trong nhẫn Càn Khôn lấy ra bộ tinh khải thứ ba nữa.

Nhưng “Tử Ảnh” Mộ Dung Nguy lại không nhúc nhích, cực kỳ cứng ngắc nhìn hắn, như thật sự là một cái bóng chết cứng.

“Chuyện gì vậy? Mộ Dung Nguy sao không đánh?”

“Cho dù không đánh, tốt xấu chạy đi, dùng tốc độ siêu cao của mình đấu với Kền Kền Lý Diệu, đối mặt quái vật khủng bố như thế, có thể chống đỡ qua năm phút đồng hồ là đủ rồi!”

“Nhưng, Kền Kền Lý Diệu vì sao cũng không đánh chứ, ngược lại dỡ xuống toàn bộ tinh khải, bộ dáng không lo lắng một chút nào cả.”

Trên tàu Ánh Sáng Chết Chóc Màu Đen, đám đông người tu tiên không hiểu gì cả, ùn ùn nghị luận, đúng lúc này, có người kinh hô, “Mau nhìn, sau đầu Mộ Dung Nguy ―― “
Bình Luận (0)
Comment