Chương 1869: Đế quốc, công dân cấp mười hai!
Chương 1869: Đế quốc, công dân cấp mười hai!Chương 1869: Đế quốc, công dân cấp mười hai!
Lời của Địch Phi Văn giống như là một trận gió xuân mềm mại, thổi đến trong tai mắt Lý Diệu, lại đem lối suy nghĩ của hắn hoàn toàn đông lại.
Lý Diệu tiến hành phân tích toàn bộ đối với âm mưu Địch Phi Văn có thể bố trí, thậm chí là mang theo một chút tâm tính xem kịch vui tới gặp vị nhân vật số hai này của hạm đội Hắc Phong, lại không ngờ được đối phương sẽ ném ra đề nghị long trời lở đất, lại vớ vẩn tuyệt luân như thế.
Lý Diệu: “Ngươi... Có ý tứ gì, nếu đây là một cái âm mưu, không khỏi cũng quá vụng về rồi nhỉ!”
“Đương nhiên không phải âm mưu, đối mặt lực lượng mạnh không gì sánh được của ngài, chúng ta thần phục là vạn phần chân thành.”
Địch Phi Văn một lần nữa cúi đầu thật sâu, nói, “Ngài ban đầu tính toán là nâng đỡ Hắc Dạ Lan con rối này, thông qua thân phận cùng huyết mạch của cô ta để gián tiếp khống chế hạm đội Hắc Phong, nhưng ngài không hiểu chúng ta khinh miệt huyết mạch cùng coi trọng lực lượng. Hắc Dạ Lan chẳng qua là một con chó của ngài mà thôi, muốn chúng ta thần phục cô ta, chẳng phải là làm chó cho chó của liên bang, trở thành nô tài của nô tài của liên bang?
“Đạo lý tương tự, mặc dù bên trong chúng ta lại đề cử ra một lãnh tụ trên danh nghĩa, cái gọi là ‘Hắc Phong chi vương’, hắn cũng không thể so sánh nổi với những Hắc Phong chi vương quá khứ ở tinh hải trung ương oai phong một cõi, hắn cũng chỉ là một con rối, đã định sẵn phải cúi đầu thần phục liên bang, sẽ bị liên bang theo dõi nghiêm mật, liên bang vĩnh viễn sẽ phòng bị nhất cử nhất động của hắn, sẽ không cho hắn chút tự do thật sự nào cả.
“Lãnh tụ con rối như vậy, cần làm gì? Lại có cường giả Hắc Phong tâm cao khí ngạo nào muốn biến thành con rối như vậy, bị vẽ lên vệt sáng sáng rõ, đưa đến liên bang nghị hội đi cúi đầu xưng thần, miễn cưỡng cười vui?”
Lý Diệu: “Cái này...”
Địch Phi Văn thản nhiên nói: “Như ngài nói, bây giờ tình trạng hạm đội Hắc Phong phi thường không ổn, trong trăm năm ngắn ngủn liên tục hai lần thảm bại, không những khiến người tu tiên năm đại thế giới chúng ta hết thảy mất đi quê hương, thậm chí ngay cả cột sống của chúng ta cũng bị đánh gãy, làm chúng ta hầu như không nhìn thấy hy vọng đoạt lại quê hương, khôi phục vinh quang ngày xưa, thậm chí đứng ở đỉnh tinh hải nữa.
“Hy vọng, hy vọng là thứ quý giá nhất trong vũ trụ, vô luận cái gọi là chính nghĩa hay là tà ác, mọi người đều phải dựa vào hy vọng mới có thể chống đỡ. Ta nói tàn binh hạm đội Hắc Phong vô cùng có khả năng xé chẵn ra lẻ, biến thành tinh đạo ―― cái này cũng không phải ta uy hiếp, mà là sự thật phi thường bất đắc dĩ, một khi các tàn binh thật sự mất đi hi vọng cuối cùng, rất nhiều người đều sẽ hoàn toàn rơi vào bóng tối, hóa thành cái xác không hồn, thậm chí tồn tại đáng sợ nào đó không phải nhân loại, bao gồm ta ở trong, không có bất luận kẻ nào có thể khống chế bọn họ, thậm chí không thể tưởng tượng bọn họ rốt cuộc sẽ làm ra chuyện gì.
“Giờ này khắc này, nếu nói có một người có thể mang tới cho hạm đội Hắc Phong hy vọng, nói cho các tàn binh cột sống bị đánh gãy, hấp hối kia, có một ngày nào đó bọn họ vẫn có thể trở lại tinh hải trung ương, đoạt lại quê hương cùng vinh quang, từ tàn binh thất bại thảm hại, biến thành chiến sĩ cường đại nhất trong vũ trụ mênh mông ―― Lý hội trưởng, ngài cảm thấy người này sẽ là ai? Hắc Dạ Lan sao? Ta sao? Hay là các hạm trưởng dưới trướng ta vốn đã phải khuất phục ở hàng ngũ thứ hai?
“Không, chúng ta không làm được, mặc dù là nô binh người vượn ngu xuẩn nhất trên tàu vũ trụ đế quốc, cũng sẽ không tin tưởng chuyện ma quỷ gạt người của ta hoặc là Hắc Dạ Lan.
“Ta chẳng qua là một con buôn, Hắc Dạ Lan càng là một con rối không có tư cách từng trải, uy vọng cùng đầu óc, chúng ta đều không có năng lực làm người ta hoàn toàn thần phục.
“Chỉ có ngài, bá chủ vô địch biên thùy tinh hải, tồn tại cực mạnh ngay cả Bàn Cổ tộc và Vực Ngoại Thiên Ma cũng có thể dễ dàng chém giết, ngài mới có được uy vọng cùng thực lực như vậy, chỉ cần ngài nguyện ý vung tay hô to, có một ngày dẫn dắt tàn binh Hắc Phong đánh về nhà, trở thành hạm đội cường đại nhất đế quốc, thậm chí ―― cướp lấy toàn bộ đế quốc! Lời thề như vậy, rít gào như vậy, lực lượng như vậy, mới có thể rót vào trong cột sống vỡ tan tành của các tàn binh Hắc Phong, thành trụ cột tinh thần hoàn toàn mới của chúng ta!
“Tu tiên đại đạo, cường giả vi tôn ―― đây là cách ngôn lập lại vô số lần, là pháp tắc khắc vào sâu trong thần hồn mỗi một người tu tiên, không thể dao động. Ngài đã là người mạnh nhất biên thùy tinh hải, thần phục ngài, mời ngài thành lãnh tụ mới của chúng ta, không phải chuyện hiển nhiên sao?”
Trong con mắt nhỏ của Địch Phi Văn phóng ra ánh mắt trong suốt, vô cùng chân thành, ánh mắt như vậy phối hợp khuôn mặt tam giác xấu xí tới cực điểm đó của hắn, làm Lý Diệu có chút không chịu nổi: “Đợi chút, đợi chút đợi chút, ‘Hắc Phong chi vương’ thứ này, có thể tùy tiện lựa chọn người ngoài đến đảm đương sao? Ta không những không phải người Hắc Phong, thậm chí không phải người đế quốc nha!”
“Người tu tiên chỉ coi trọng lực lượng, đối với xuất thân cùng địa vực không có thành kiến gì, nghĩ hẳn ngài phi thường rõ ràng, Hắc Tinh Đại Đế kẻ thành lập Đế Quốc Chân Nhân Loại chúng ta, cũng không phải xuất thân tinh hải trung ương, thậm chí khi hắn đăng cơ xưng đế, tuyên bố nước cộng hòa Tinh Hải cải tổ thành Đế Quốc Chân Nhân Loại, ‘Vũ Anh giới’ quê hương hắn, cũng chưa được bao quát đến trong lãnh thổ đế quốc.”
Địch Phi Văn giải thích, “Chính cái gọi là ‘Trên làm dưới theo’, khai quốc hoàng đế đều là như thế, các chư hầu cùng giới chủ phía dưới nào còn nhiều quy củ thối như vậy? Chỉ cần lực lượng đủ mạnh, tất cả quy củ đều có thể đánh vỡ!
“Hơn nữa, ở sau khi liên tục thâu tóm hạm đội tàn binh cùng di dân Tử Hỏa, Hỏa Chu, Bàn Thạch cùng Hoang Lang Tứ Giới, hàm nghĩa của ‘Hắc Phong chi vương’ đã kéo dài thật lớn, trở thành kẻ thống trị cả năm đại thế giới.
“Đối với người tu tiên bốn thế giới Tử Hỏa, Hỏa Chu, Bàn Thạch cùng Hoang Lang mà nói, Hắc Dạ Minh lãnh đạo cùng ngài lãnh đạo, rốt cuộc có gì khác nhau, không phải đều là bị cường giả một đại thiên thế giới khác lãnh đạo sao?”
“Cái đó làm sao mà giống nhau?”
Lý Diệu thốt ra, “Hắc Dạ Minh và bọn họ tốt xấu đều là người đế quốc!”
“Ngài cũng là người đế quốc.”
Địch Phi Văn nói như là lẽ đương nhiên, “Chúng ta tìm đọc lượng lớn tư liệu, phát hiện sớm ở hơn một trăm năm trước, ở trên di tích Côn Luân, Tô Trường Phát lúc ấy có thân phận ‘quan viên cục di dân Đế Quốc Chân Nhân Loại’, đã từng dẫn ra《phép di dân》 cùng 《dự luật tiến cử nhân tài cao tầng hải ngoại》của đế quốc, từng trao tặng Lý hội trưởng thẻ xanh của Đế Quốc Chân Nhân Loại, làm Lý hội trưởng trở thành ‘thần dân đế quốc’, lúc ấy Lý hội trưởng hẳn là từng nghe quốc ca đế quốc, hướng ‘Chiến kỳ ba sao ánh chớp’ của đế quốc tuyên thệ nguyện trung thành nhỉ?”
Lý Diệu rất muốn đi vò đầu: “Hình như thật sự là vậy, ta con mẹ nó thế mà lại là thần dân đế quốc?”
“Không không không, không phải thần dân, mà là công dân.”
Địch Phi Văn cực kỳ kiên nhẫn giải thích, “Tô Trường Phát ở lúc hướng ngài trao tặng thẻ xanh, hẳn là từng cẩn thận giới thiệu ‘chế độ công dân hai mươi cấp’ của đế quốc, chỉ cần mở rộng lãnh thổ, kiến công lập nghiệp, làm ra đủ loại cống hiến cho đế quốc, đều có thể thăng lên từng cấp một, từ bình dân biến thành công dân, từ công dân biến thành quý tộc, phải không?
“Hạm đội Hắc Phong chúng ta là đi ra mở rộng lãnh thổ cho đế quốc, cũng có thể nói chúng ta chính là quốc thổ lưu động của đế quốc, ở trên tàu vũ trụ của chúng ta, tự nhiên có được quyền hạn cao hơn so với Tô Trường Phát.
“Tô Trường Phát chỉ có thể trao tặng ngài thẻ xanh cùng thân phận thần dân của đế quốc, nhưng chúng ta lại có thể trao tặng ngài thân phận công dân cao nhất tới cấp mười hai.
“Ngài là cường giả tiếp cận cấp Hóa Thần, lại liên tiếp phát hiện cho đế quốc Thiên Nguyên giới, Cổ Thánh Giới tám đại thiên thế giới, cộng thêm một chỗ di tích chiến tranh hồng hoang ‘Côn Luân’, chậc chậc chậc chậc, cống hiến như vậy, trực tiếp trao tặng ngài tước vị cũng dư dả, chúng ta hoàn toàn có thể hợp lý hợp pháp đem ngài tăng lên tới thân phận ‘công dân Đế Quốc Chân Nhân Loại cấp mười ba’, về phần tiến thêm một bước, thì cần ngài tự mình đi nhà cầm quyền của đế quốc, đổi điểm cống hiến, nghiệm chứng chiến công, thậm chí xin bản thân hoàng đế bệ hạ tự mình trao huân chương.”
“Đợi chút!”
Lý Diệu trợn tròn mắt, “Cái gì gọi là ‘Ta phát hiện cho đế quốc tám đại thế giới’ !”
Địch Phi Văn nói: “ ‘Phát hiện’ là một từ rất vi diệu, nếu ngài tán thành lúc trước ở Côn Luân đạt được thân phận ‘thần dân đế quốc’, như vậy nói ngài phát hiện biên thùy tinh hải nhiều đại thiên thế giới như vậy, lại có vấn đề gì đâu?
“Mặc dù ngài không thích loại ý kiến này, như vậy Bàn Cổ tộc và Vực Ngoại Thiên Ma, chính là kẻ địch chung của đế quốc cùng liên bang, ngài tiêu diệt bọn họ, chẳng phải là cũng làm ra cống hiến rất lớn cho đế quốc sao? Chỉ riêng phần cống hiến này, trước tiên ở chỗ chúng ta tăng lên tới thân phận ‘công dân đế quốc cấp mười hai’, là không có một chút vấn đề nào cả.
“Được rồi, ngài đã là công dân cấp mười hai của đế quốc, đương nhiên là có tư cách trở thành ‘giới chủ’ thế giới nào đó dưới sự cai trị của đế quốc, đây là hoàn toàn hợp pháp.”
Lý Diệu sửng sốt thật lâu: “Đúng rồi, lúc trước Tô Trường Phát giống như cho ta một khối thẻ bài, hình như là thẻ xanh gì đó hay huy chương không biết của Đế Quốc Chân Nhân Loại, bây giờ hẳn là còn cất giấu ở nhà bảo tàng nào đó hoặc là trong phòng nghiên cứu Bí Kiếm cục.”
Địch Phi Văn nói: “Quá tốt rồi, cái này nói lên ngài là một vị công dân đế quốc phi thường thâm niên!”
Lý Diệu vẫn cảm giác rất hỗn loạn: “Đợi chút nữa, ngươi ý tưởng kỳ lạ như vậy, trong các ngươi không có ý kiến khác sao, bao gồm đám đại lão dã tâm bừng bừng, kiệt ngạo bất tuân của các giới còn lại?”
“Đối mặt tranh đoạt quyền lực chí cao vô thượng, đương nhiên sẽ có ý kiến bất đồng, cho nên chúng ta cuối cùng quyết định, dựa theo phương thức truyền thống của người tu tiên để giải quyết, đó là nắm đấm.”
Địch Phi Văn nhẹ nhàng bâng quơ nói, “ ‘Hỏa Nhãn’ Vạn Tu, ‘Trọng Pháo’ Lôi Long cùng ‘Tử Ảnh’ Mộ Dung Nguy vừa rồi đối chiến với ngài, tất cả đều đại biểu cho phe phái khác nhau trong hạm đội Hắc Phong, thế lực sau lưng bọn họ đều tương đối mạnh, hơn nữa tính độc lập khá mạnh, ngay cả ta cũng không khống chế được, nhưng ta đánh cược với bọn họ, ngài nhất định sẽ dùng biểu hiện không thể hoài nghi, chứng minh ngài là ‘Hắc Phong vương’ duy nhất, thậm chí là mạnh nhất trong lịch sử.
“Quả nhiên, ngài đã làm được, ngắn ngủn hai mươi hai giây, đem ba gã Nguyên Anh thâm niên đánh cho chưa biết sống chết, lại có được cả tám đại thiên thế giới thêm một chỗ di tích hồng hoang của biên thùy tinh hải làm hậu thuẫn, lực lượng cùng quyền thế như vậy, mặc dù người tu tiên kiệt ngạo bất tuân nhất, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.”
Lý Diệu vẫn không thể tiếp nhận logic của người tu tiên: “Người tu tiên Tử Hỏa, Hỏa Chu, Bàn Thạch cùng Hoang Lang bốn tiểu giới tạm thời bất luận, các ngươi các tu sĩ Hắc Phong chính tông này thì sao? Ta là xử lý Hắc Dạ Minh lãnh tụ nhiệm kỳ trước của các ngươi đó!”
“Vậy càng thêm chứng minh tính hợp pháp ngài lãnh đạo chúng ta.”
Địch Phi Văn thản nhiên nói, “Người Hắc Phong chúng ta bưu hãn cùng dũng mãnh, ở cảnh nội toàn bộ đế quốc cũng là tiếng tăm lừng lẫy. Tranh bá chiến giới chủ Hắc Phong giới, xưa nay đều là hung tàn như vậy, cường giả mới giết chết giới chủ cũ, chứng minh thời đại hoàn toàn mới đến, ở chỗ chúng ta là chuyện nhìn quen lắm rồi, ngay cả bản thân Hắc Dạ Minh ở lúc đi lên vị trí giới chủ, cũng từng giết chết không ít cường giả của ‘Địch gia’ chúng ta, nếu thế này cũng phải nhất nhất ghi thù, Hắc Phong giới thậm chí rất nhiều thế giới của đế quốc sớm sụp đổ hết, không còn tồn tại nữa.
“Tóm lại, quy củ người tu tiên chúng ta chính là như thế, một khi lực lượng mất cân bằng, tiến vào ‘thời kỳ tranh đoạt quyền lực’, toàn bộ cường giả đều sẽ rục rịch, dùng mọi thủ đoạn tồi tệ leo lên trên, đấu tới mức đầu rơi máu chảy, ngươi chết ta sống.
“Nhưng một khi cường giả mới không thể tranh luận xuất hiện, mọi người còn lại sẽ lập tức quên xung đột cùng thù hận của quá khứ, hướng hắn cúi đầu xưng thần, mau chóng tiến vào ‘thời kỳ quyền lực ổn định’ mới, do hắn dẫn dắt, từ đấu tranh nội bộ chuyển biến thành hướng ra ngoài phát triển, đem toàn bộ lửa giận cùng hận ý trút hết xuống trên thân con mồi bên ngoài.
“Có lẽ, đây là nguyên nhân chúng ta những người tu tiên nội đấu không ngừng này, vẫn có thể ở trong vũ trụ tối tăm sinh tồn cho tới hôm nay nhỉ?”