Chương 1897: Hung trong hung!
Chương 1897: Hung trong hung!Chương 1897: Hung trong hung!
Phải biết rằng “Tiết Long Hổ” này chính là đường đường một đại Kim Đan, thật muốn đường hoàng giết hắn, tốt xấu lấy ra chút tội danh kinh thiên động địa chứ, bị tội danh vụn vặt như vậy giết chết, đừng nói Phương Thừa Chí không nghĩ tới, ngay cả bản thân Tiết Long Hổ cũng không ngờ tới.
Phương đại công tử sau đó nghe nói, sở dĩ vụ án của Tiết Long Hổ có thể kết thúc nhanh như vậy, là vì bản thân Tiết Long Hổ căn bản cũng không nghĩ tới tính nghiêm trọng của vụ án, thậm chí cũng chưa đem chuyện này coi là “vụ án” để đối đãi.
Hắn ở trên vụ án ép mua ép bán, tranh bá núi mỏ vân vân, còn tranh cãi cho bản thân hai câu, hỏi tới chuyện này, lại sảng khoái thừa nhận, ký tên đồng ý, giấy trắng mực đen đều rõ ràng rành mạch.
Kết quả chết đến nơi rồi, hắn hãy còn không biết mình phạm vào vương pháp thiên luật gì, còn ở nơi đó cứng cổ kêu to: “Hai đứa bé đó là môn nhân của ta bỏ tiền mua, một đứa tám mươi xâu, một đứa một trăm hai mươi xâu, cộng lại hai túi gạo lớn, so với giá thị trường cao hơn nửa phần, là mua, mua!”
Đến nước này rồi, còn nói những điều này có ích lợi gì đâu, một tu sĩ vất vả tu luyện trên dưới một trăm năm, thật không dễ dàng gì luyện ra Kim Đan, chân nhân pháp lực hùng hậu, thần thông quảng đại, cứ như vậy bị người ta trói thành heo, một cước đá vào trong lồng sắt, cái lồng sắt đó vang lên “tạch tạch”, phát ra ngàn vạn hồ quang, trong nháy mắt, cả người đã cháy thành than đen, hóa thành tro bụi!
Đây ước chừng là “giết gà dọa khỉ” .
Người xem cũng hai chân như nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Phương đại công tử tự nhiên không thích Tiết Long Hổ, vài ngày trước mọi người chó cắn chó, thậm chí có chút hận thấu xương, nhưng bình tĩnh mà xem xét, Tiết Long Hổ chết không minh bạch như vậy, làm hắn cũng sinh ra một cảm giác thỏ chết cáo thương, vừa buồn bực, vừa ủy khuất, vừa khó hiểu, không biết những “tu sĩ liên bang” kỳ quái này rốt cuộc muốn làm gì.
Người là dao thớt, ta là thịt cá, muốn giết muốn chém đều là chuyện đương nhiên, nhưng không cần thiết dùng lý do buồn cười như thế để đòi tiền người ta, vẻn vẹn một đôi đồng nam đồng nữ, nếu không phải bị Tiết Long Hổ mua mạng, chỉ sợ cũng sớm tự mình chết đói, với lại cũng không phải Tiết Long Hổ tự tay giết chết bọn họ, rõ ràng là bị xà yêu ngàn năm ăn, cái này tính là phạm vào tội chết gì?
Phương đại công tử dùng vài ngày mới làm rõ, Tiết Long Hổ sở dĩ phải chết, không đơn giản là vì hắn hại chết một đôi đồng nam đồng nữ việc này, chủ yếu là “điểm” của hắn trừ hết rồi.
Thì ra ở chỗ chính phủ liên bang “uỷ ban đặc khu” gì đó, đối với bọn họ các Cổ Thánh tu sĩ có hiềm nghi làm trái Tru Tiên Lệnh, mỗi người đều thành lập một quyển sổ sách, cũng rất nhiều quy định, bao hàm toàn diện “công lao” cùng “tội danh”.
Như là hành hiệp trượng nghĩa, tố giác lột trần, bảo vệ trật tự địa phương… các công lao, đều có thể đổi thành “hạng cộng điểm”, từng mục cộng lại, tích lũy vượt qua tám trăm một ngàn điểm, coi như thông qua thẩm tra, khôi phục tự do.
Mà lũng đoạn thị trường, ép mua ép bán, tụ tập đông người chém giết, nhiễu loạn trật tự địa phương thậm chí hại mạng người, đốt giết đánh cướp… các việc làm ác, là “hạng trừ điểm” .
Toàn bộ Cổ Thánh tu sĩ, chẳng phân biệt Luyện Khí hay là Nguyên Anh đều đối xử bình đẳng, hết thảy đều có năm trăm điểm cơ sở, nếu tội nghiệt ngập trời, trừ từng vụ từng món, trừ đến 0, thì là tội mất đầu, Đại La Kim Tiên cũng không cứu được hắn.
Giữa ưu khuyết điểm có thể bù cho nhau, nhưng “công lao” có thể đổi tương đối ít điểm cộng, “tội danh” trừ điểm lại khá nhiều, trừ đi trừ lại, chung quy lỗ nhiều hơn lãi.
Chỉ là hại chết một đôi đồng nam đồng nữ, còn chưa đến mức khiến Tiết Long Hổ bị phán “trảm lập tức hành quyết”, cộng thêm đấu đá tông phái khác, giết người đoạt bảo vân vân, liền đem năm trăm điểm trừ sạch.
Tiết Long Hổ sốt ruột muốn sống, vơ vét hết trong bụng ép ra không ít tài liệu tố giác, thật không dễ gì đem điểm kéo trở về một chút, mắt thấy có thể thoát chết, nhưng ai bảo hắn là đường chủ Xích Hổ đường, đối với trên dưới toàn phái gánh vác “trách nhiệm lãnh đạo” gì đó. Môn nhân Xích Hổ đường làm xằng làm bậy cái gì, một hai phần mười số điểm đều phải tính ở trên đầu của hắn, vừa vặn hắn có một chân truyền đệ tử vỡ lở âm thầm tu luyện tà thuật thải âm bổ dương, lại là đạo tặc hái hoa tiếng thối rõ ràng, đã hại tính mạng mấy chục nữ tử trong sạch để tế luyện bí kiếm.
Chuyện này vô luận Tiết Long Hổ có biết tình huống hay không, bây giờ cũng nói không rõ, cũng không quan trọng nữa, tóm lại năm trăm điểm của hắn bị trừ sạch sẽ, trong thời gian ngắn lại không lấy ra được công lao to lớn gì, đành phải chết không có chỗ chôn!
Sau khi làm rõ “chế độ điểm” trời đánh này, Phương đại công tử đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nhủ may mắn may mắn, xem ra Tinh Diệu Liên Bang vẫn hơi giảng chút đạo lý —— tuy là ngụy biện hoang đường.
Cẩn thận suy nghĩ, lại càng thêm sợ hãi. Tu sĩ liên bang không nói tình cảm như thế, bám chặt pháp điều, ngay cả việc nhỏ lông gà vỏ tỏi cũng tính là một tội danh, Phương đại công tử cũng không rõ được, mình rốt cuộc có ở trong bất tri bất giác chọc phải họa sát thân hay không.
Mặc dù mình không có, nhưng mình chính là thiếu chưởng môn của Thanh Vân kiếm phái, có thể bị tên quỷ đoản mệnh chết tiệt nào trong tông phái liên lụy hay không?
Nửa tháng sau đó, hắn vượt qua ở trong lo được lo mất, lo lắng hãi hùng, ngẫu nhiên ở trong quan tài sắt buồn ngủ, trong cơn hoảng hốt đều sẽ cảm thấy có người hung hăng vỗ bờ vai hắn, quát to một tiếng “Phương Thừa Chí, chuyện của ngươi vỡ lở rồi”, đem hắn trói gô, kéo đi như heo.
Chờ trái chờ phải, cũng không chờ được bàn tay lạnh như băng cùng tiếng quát, ngược lại chờ được hai gương mặt cười tủm tỉm, nói là vấn đề của Thanh Vân kiếm phái hết thảy điều tra xong, bọn họ quả thật là danh môn chính phái, hơn trăm năm qua luôn duy trì bảo vệ trật tự của Phù Lưu châu, trên khách quan cũng trợ giúp Phù Lưu châu phồn vinh cùng ổn định.
Tuy thời điểm cuối cùng tới tham gia “Thăng Dương đại hội”, xem như một vết bẩn nho nhỏ, cũng may trên chi tiết lớn chưa từng có sai lầm, lại tích cực dựa vào chính phủ liên bang, tạo tấm gương vô cùng tốt cho các đạo hữu, cho nên điều tra đối với hắn chấm dứt, hắn khôi phục tự do, có thể đoàn tụ với phụ thân.
Phương đại công tử lấy lại được tự do, lại nghe được Thanh Vân kiếm phái được dựng lên thành “tấm gương” gì đó, đang lúc vui quá mà khóc, bỗng nhiên một tiếng sét đánh giữa trời, lại đem hắn một lần nữa bổ vào vực sâu vạn trượng.
Hắn nghe được tin tức, phụ thân thế mà đem toàn bộ ruộng đất, mạch khoáng cùng vườn linh thú của Thanh Vân kiếm phái, tóm lại là tài sản tính mạng khai tông lập phái, hết thảy bán giá rẻ cho chính phủ liên bang!
Thì ra là thế, thì ra là “tấm gương” như vậy, thì ra hắn là được phóng thích như vậy!
Quá không biết xấu hổ, quá vô sỉ, quá đáng ghét rồi!
“Phụ thân đại nhân!”
Bên ngoài tàu vũ trụ to lớn, cha con lại lần nữa gặp lại, đều có cảm giác như cách một thế hệ, Phương đại công tử rốt cuộc không nén nổi phẫn uất trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đám tu sĩ liên bang này, quả thực là sài lang, là cường đạo, thật sự vô lý đến cực điểm!”
Lại mang theo tiếng sụt sịt thở dài nói, “Phương gia chúng ta truyền thừa cơ nghiệp tổ tông hơn trăm năm, cứ như vậy không công, không công bị bọn hắn chiếm lấy rồi!”
So sánh với Phương đại công tử nhảy lên nhảy xuống, Phương Thế Di chưởng môn Thanh Vân kiếm phái ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, mỉm cười, bình tĩnh nói: “Cái cũ đi cái mới tới, thay đổi triều đại, từ trước đến nay như thế, cũng không phải mời khách ăn cơm, xâu kim thêu hoa, ai còn nói cái gì khách khí, nói cái gì đạo lý với ngươi?
“Huống chi, tác phong của người ta bây giờ, đã đủ khách khí, đủ giảng đạo lý rồi!
“Đừng nói một ngàn năm trước Lôi Kiền môn thời điểm lật đổ tiền triều, sáng lập Đại Kiền vương triều gió tanh mưa máu, chỉ nói ba năm năm trước, trong triều đình tiêu diệt hoạn đảng, mâu thuẫn giữa Vương Hỉ công công cùng Phượng Hoàng Đế, đã liên lụy bao nhiêu người, chảy bao nhiêu máu? Khi đó chúng ta còn đứng ở bên Tử Cực kiếm tông, coi như là ‘hoạn đảng’ nhất mạch, suýt nữa bị ấn cho tội danh ‘theo bọn phản nghịch’, cơ nghiệp trăm năm hủy hoại chỉ trong một buổi!
“Hừ, số trời biến hóa, thần khí thay đổi, từ trước đến nay đều cần vô số máu tươi tưới tắm, máu lần này chảy, đã ít lại càng ít, tốt xấu ngươi ta đều có thể giữ được mạng, không giống Tiết Long Hổ rơi vào kết cục chết không toàn thây như vậy, đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.”
Phương đại công tử ngẩn ra một chút, lại thở dài nói: “Đại biểu Tinh Diệu Liên Bang, Kền Kền Lý Diệu kia, còn tự xưng là cái gì ‘kẻ theo chủ nghĩa hòa bình lấy đức phục người’, thế này cũng quá đáng lắm rồi!”
“Hắn nói đúng, ngươi coi như hắn đúng sao? Thụy hào của các đời hoàng đế, còn có cái gì ‘Pháp thiên lập đạo, văn thành võ đức, thuần hiếu nhân hậu’, chẳng lẽ đều là thật?”
Phương đại chưởng môn rung đùi đắc ý nói, “Ta nghe nói kẻ này chính là vị hôn phu của đương triều thiên tử Tinh Diệu Liên Bang, đúng, triều này chính là nữ hoàng cầm quyền, như vậy vị hôn phu của nữ hoàng có chút phong hào đặc thù, cái gì ‘kẻ theo chủ nghĩa hòa bình lấy đức phục người’…, nghĩ hẳn cũng là phong tục liên bang, chẳng có gì lạ.
“Dù sao vi phụ tìm hiểu được tin tức, ‘Kền Kền Lý Diệu’ này ở Tinh Diệu Liên Bang, cũng là lấy âm hiểm giả dối, tâm địa độc ác trứ danh, chính là hung nhân hạng nhất hoành hành trong tinh hải!”
“Cái gì!”
Phương đại công tử bị dọa toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
“Là thật.”
Phương đại chưởng môn nhíu mày nói, “Thanh Vân kiếm phái chúng ta thuộc về hệ thống Tử Cực kiếm tông, trước kia đi lại rất gần với Vương Hỉ công công. Vương Hỉ công công khi một tay che trời, quyền khuynh triều dã có thế lực khổng lồ bao nhiêu, ngươi chung quy biết đến, mà tổ chức ‘Quỷ Họa Phù’ của hắn đáng sợ bao nhiêu, ngươi tóm lại cũng từng nghe? Như vậy cách làm người cùng thực lực của Vương Hỉ công công, ngươi đại khái có thể nghiền ngẫm đôi chút?”
Phương đại công tử liên tục gật đầu.
Đại thái giám Vương Hỉ một trong “Tam thánh tứ hung”, từng bá đạo một thời, đã là quyền thần, lại là kiếm tiên, càng là thủ lĩnh “Quỷ Họa Phù” làm người ta nghe mà biến sắc, hung danh hiển hách, có thể dọa trẻ con ngừng khóc đêm, tự nhiên không ai không biết, không ai không hiểu.
“Như vậy, U Vân Quỷ Tần hùng chủ Hàn Bạt Lăng, sâu không lường được bao nhiêu, ngươi cũng biết rồi?”
Phương đại chưởng môn lại hỏi.
Phương Thừa Chí một lần nữa gật đầu, trên trình độ nào đó, Hàn Bạt Lăng quyền lớn trong tay, dưới trướng trăm vạn thiết kỵ, là tuyệt thế hung nhân so với Vương Hỉ công công còn đáng sợ hơn, đứng đầu “tứ hung”, hoàn toàn xứng đáng.
“Vậy ngươi có biết Vương Hỉ công công và Hàn Bạt Lăng, lại là xưng hô vị ‘Kền Kền Lý Diệu’ này như thế nào không?”
Phương đại chưởng môn thần bí hỏi.
Phương Thừa Chí hơi ngẩn ra, lắc đầu nói: “Con không biết.”
Phương đại chưởng môn vội ho một tiếng, thổn thức nói: “Mạnh như Vương Hỉ, hung như Hàn Bạt Lăng, cũng phải cung kính tôn xưng hắn một tiếng ‘Lý lão ma’ đó!”