Chương 1937: Tam giác đen
Chương 1937: Tam giác đenChương 1937: Tam giác đen
Máu tươi toàn thân Kim Bối Bối đều dâng lên đầu, lại ở trên thiên linh đông lại thành cục băng.
Lời nói lung tung của hai đứa bé nháy mắt vứt đến sau đầu, uy hiếp trước mắt mới là rõ ràng chân thực!
Gần đây thế đạo Long Xà Tinh Vực rất loạn, ở trước mặt đám hung đồ nóng lòng cao chạy xa bay kia, sức uy hiếp của bang hội cùng thế lực nào cũng hạ tới thấp nhất.
Từ mấy tháng trước đã có lời đồn đãi truyền ra, nói lão đại bang Nộ Sư từng ở Thiên Hoàn giới thiếu nợ máu chồng chất, còn từng giết chết không ít “kẻ săn đầu người” của liên bang, là đối tượng liên bang nhất định phải giết.
Ai có thể tiêu diệt bang Nộ Sư, chém đầu Nộ Sư lão đại, có lẽ có thể “lập công chuộc tội”, được liên bang rộng lượng tha thứ.
Kim Bối Bối cùng phụ thân của cô, cũng không tính là thành viên bang Nộ Sư, trên thực tế bọn họ là ở dưới sự uy hiếp dụ dỗ, bị nửa bắt cóc đến nơi đây, hoàn toàn dựa vào tay nghề hàn linh năng coi như qua cửa của hai cha con, mới có thể miễn cưỡng náu thân ở đầm rồng hang hổ này.
Nhưng giờ phút này, bang Nộ Sư lại trở thành chỗ dựa duy nhất của bọn họ, vô luận Nộ Sư bang chúng không chịu nổi như thế nào nữa, những kẻ liều mạng này khẳng định so với bọn họ còn ác liệt hơn gấp trăm lần!
“Xong đời rồi!”
Ở xưởng đóng tàu chòm Sư Tử mười mấy năm, Kim Bối Bối tự nhiên cũng không phải nữ tử mảnh mai tay trói gà không chặt gì cả, lại là từ góc kho hàng nguyên liệu hàn lấy ra một khẩu shotgun linh năng so với đùi cô còn to hơn, lại vỗ vỗ que hàn treo ở trên mông, hướng hai đứa bé hét lên một tiếng “Ở lại chỗ này”, vội vã chạy ra ngoài.
Bến tàu cùng xưởng sửa chữa truyền đến từng đợt tiếng nổ, còn có tiếng thét chói tai lúc trầm lúc bổng trong kênh thông tin, làm trái tim Kim Bối Bối chìm xuống từng tấc một.
Chuyện đáng sợ nhất cô lo lắng mấy tháng đã xảy ra.
Lão đại bang Nộ Sư hôm nay ở lúc sớm một chút ở thành Ngư Long bị người ta xử lý, cây đổ bầy khỉ tan, đại bộ phận thế lực cùng sản nghiệp bang Nộ Sư ùn ùn sụp đổ.
Bọn liều mạng trên bảy tám con tàu vũ trụ vốn bỏ neo ở xưởng đóng tàu chòm Sư Tử, “thành thành thật thật” tiếp nhận cải tạo thăng cấp lập tức thay đổi chủ ý, tản ra cướp bóc xưởng đóng tàu chòm Sư Tử, muốn cướp đoạt lượng lớn nhiên liệu, đơn nguyên pháp bảo cùng kỹ sư ưu tú. Những thứ này đều là đi xa tinh hải ắt không thể thiếu.
Giờ phút này, xưởng đóng tàu chòm Sư Tử đã biến thành một mảng địa ngục nhân gian.
Đạo tặc của bảy tám con tàu vũ trụ đột nhiên phát động, Nộ Sư bang chúng trong xưởng đóng tàu bất ngờ không kịp đề phòng, vừa đối mặt đã bị đánh ngã hơn phân nửa.
Khắp nơi đều là khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy hừng hực, vô số Nộ Sư bang chúng bị trực tiếp ném vào trong lửa.
Lửa ma do nhiên liệu đặc chủng dẫn phát, mặc dù nhảy vào trong ao làm nguội cũng không thể tắt, chỉ có thể ở trong từng đợt tiếng thét chói tai bị đốt thành tro tàn.
Chống cự yếu ớt rất nhanh bị trấn áp, Kim Bối Bối lờ mờ nhìn thấy mười mấy tráng hán mặc tinh khải, mang theo hai ba mươi con rối chiến thú hình thái con nhện, bọ cạp cùng chó săn hướng phía sau bọc đánh tới.
Cô dù sao không phải nhân viên chuyên môn chiến đấu, xem xét tư thái tình hình địch cũng hơi cao một chút, lập tức bị đối phương phát hiện.
Mấy tráng hán vung tay lên, liền có mười mấy con rối chiến thú hướng cô nhanh chóng lao lên.
“Vù!”
Cô theo bản năng bóp cò súng, lại bị lực tấn công mạnh mẽ của linh năng chấn động tới mức hai chân mềm nhũn, một quầng sáng lóng lánh không biết lệch đến nơi nào, ngay cả cái lông của bọn liều mạng cũng chưa cọ trúng được nửa sợi.
Còn muốn điều chỉnh hơi thở bắn thêm một phát súng, một con chó săn máy móc loang lổ vết gỉ đã như đạn pháo hung hăng húc vào ngực của cô!
Kim Bối Bối nghe được tiếng xương sườn mình gãy “rắc rắc”, nửa tiếng kêu thảm trực tiếp nghẹn ở trong cổ họng, trước mắt tối sầm, ngất đi.
Khi cô ở dưới cơn đau đớn giữa ngực bụng kích thích từ từ tỉnh lại, cực kỳ bi ai phát hiện, thời gian chỉ trôi qua nửa phút đồng hồ.
Mười mấy tráng hán lưng hùm vai gấu, hít thở dồn dập, ở trước mặt cô làm thành một bức tường cao, che chắn ánh mặt trời nhân tạo dưới khung đỉnh.
Hết thảy bọn họ dỡ xuống mũ giáp, lộ ra những khuôn mặt xấu xí vết sẹo chém ngang dọc, tỏa ra tà khí, xen lẫn hung ác cùng đáng khinh.
Mắt của bọn họ đều như là mọc răng nanh, muốn đem Kim Bối Bối từ đầu ngón chân bắt đầu, từng ly một nhai nát, nuốt vào.
“Chậc chậc chậc chậc, thật không ngờ, xưởng đóng tàu chòm Sư Tử còn cất giấu mặt hàng như vậy!”
Một hán tử trên mặt xăm hình xăm con nhện cười “khì khì”, bóp cổ Kim Bối Bối đem cô xách lên, đáy mắt phóng ra hào quang vẩn đục, vươn đầu lưỡi đầy u cục, nóng hôi hổi, hướng trên gương mặt mềm mại của Kim Bối Bối liếm tới, “Thật ngọt...”
Cảnh tượng như ác mộng, làm Kim Bối Bối liều mạng giãy dụa, dùng sức đi đá tinh khải trên thân hán tử này.
Tự nhiên, trừ đem mình đá tới mức hai chân phát tê, thì không có chút tác dụng nào.
Cô nhịn không được khóc thành tiếng, hai tay vung lung tung, bỗng ở trên lưng đụng phải một vật mỗi ngày đều cần sử dụng, cực kỳ quen thuộc.
Hầu như là động tác tự nhiên, nhanh như tia chớp, Kim Bối Bối ở dưới bản năng sai khiến, đem que hàn linh năng mini điều tiết đến nhiệt độ cao nhất, hướng trên mặt đối phương ấn tới.
“A!”
Ác hán hình xăm con nhện này đang chuẩn bị nhấm nháp hẳn hoi mỹ vị một phen, căn bản không ngờ trong mỹ vị còn giấu một cây gai nhọn, suýt nữa bị que hàn chọc mù mắt. May mắn Kim Bối Bối vừa mới kích hoạt que hàn, nhiệt độ còn không cao.
Dù là như thế, cũng ở trên bọng mắt của tráng hán đốt ra một đốm đen to bằng quân cờ.
Các đạo tặc ở xung quanh đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó cười vang lên, có người trầm trồ khen ngợi Kim Bối Bối với giọng điệu kỳ quái, cũng có người quá hơn nữa, trực tiếp cười nhạo tráng hán hình xăm con nhện kia sốt ruột khó dằn nổi đến mức ngay cả sự cảnh giác cơ bản nhất cũng mất đi
“Con điếm thối!”
Tráng hán hình xăm con nhện mất mặt ở trước mặt đồng bọn, tức giận đến cực điểm, mắt hắn lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi, cái tay quái dị bóp cổ Kim Bối Bối bỏ thêm ba thành lực lượng, bóp tới mức cổ Kim Bối Bối vang lên “rắc rắc”, khó chịu như là chặt đầu.
“Đủ rồi.”
Phía sau tráng hán hình xăm con nhện bỗng truyền đến một tiếng gầm rú trầm thấp, có người ở bên hông hắn cho một cước thật nặng, đem hắn hung hăng đạp bay ra.
Tự nhiên Kim Bối Bối cũng rơi xuống đất, ngã đầu váng mắt hoa, trời đất xoay chuyển.
Trong lúc hoảng hốt, Kim Bối Bối nhìn thấy một tráng hán đầu trọc chiều cao ở hai mét hai mươi trở lên, hai mắt đều từng tiến hành cải tạo máy móc, mắt bị thay thành con mắt tinh thể màu đen đi ra.
Trên cái đầu sáng bóng của tráng hán đầu trọc còn xăm một cái hình xăm tam giác ngược, giữa hình xăm là đồ án một con mắt che kín tơ máu màu đen.
“Tam Giác Đen!”
Kim Bối Bối không có chút vui sướng khi được người ta cứu vớt.
Cô nhận ra hình xăm này, biết tráng hán đầu trọc ngoại hiệu “Tam Giác Đen” này cũng là hung nhân tiếng tăm lừng lẫy, sát thủ tiền thưởng tâm địa độc ác của Long Xà Tinh Vực, kẻ điên vì hoàn thành nhiệm vụ không tiếc dùng tới trăm tên bình dân để chôn cùng mục tiêu.
Kim Bối Bối không cảm thấy, một hung nhân như vậy sẽ có hứng thú anh hùng cứu mỹ nhân.
Quả nhiên, ánh mắt lạnh như băng của Tam Giác Đen quét qua lại một cái ở trên người cô, liền thản nhiên nói: “Chúng ta lần này ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, còn không biết phải nấp ở sâu trong tinh hải bao lâu, con điếm này thoạt nhìn rất khỏe mạnh, đủ cường tráng, ít nhất có thể để các anh em chơi ba năm năm, ngươi nếu ở đây giết chết cô ta, ta không cần đao, trực tiếp đem trứng của ngươi ép ra, để ngươi tự mình ăn, nghe rõ rồi chứ?”
Đám đông đạo tặc cùng hung cực ác đều câm như hến, tráng hán hình xăm con nhện kia càng sợ tới mức cả người phát run, rụt cổ nói: “Nghe, nghe rõ rồi, đại ca!”
Ba hồn bảy vía Kim Bối Bối hết thảy đông lại, không biết dũng khí ở đâu ra, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, từ bên hông rút ra một con dao găm hung hăng đâm về phía cổ họng mình.
“Rắc!”
Cánh tay của cô bị Tam Giác Đen đá ra một khối đá vụn, trực tiếp đá gãy.
“Keng!”
Dao găm rơi xuống đất, đồng thời mất đi, còn có hi vọng cuối cùng của Kim Bối Bối, cô đau tới mức ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được.
“Hơn nữa...”
Tam Giác Đen mặt không biểu cảm, ánh mắt nhìn Kim Bối Bối, tựa như đang đánh giá một món hàng hóa phẩm chất hình dạng coi như tốt, lại quay đầu nói, “Lão già, đây là con gái của ngươi phải không?”
Một người trung niên mặt mũi bầm dập, cả người máu bầm, vừa hộc máu, vừa bị hai gã đạo tặc áp giải ra.
“Ba ba!”
Tuy phụ thân bị tra tấn hoàn toàn biến dạng, Kim Bối Bối vẫn nhìn cái thứ nhất đã nhận ra.
“Bối Bối!”
Hốc mắt phụ thân tròng mắt hầu như sắp trợn rách, vỡ ra, phát ra tiếng gầm rú khàn cả giọng, lại bị người ta hung hăng đấm một phát ở trên môi, đánh rụng mấy cái răng, đem thanh âm còn lại đều đập trở về trong cổ họng, chỉ có thể liều mạng giãy dụa, giống như con ếch bị chặt đi tứ chi.
“Tốt lắm.”
Tam Giác Đen thờ ơ nhìn, thấy bộ dáng hai cha con chảy ra dòng lệ máu, thế mà lại gợi lên một cái mỉm cười nơi khóe miệng hắn, “Đôi cha con này đều là kỹ sư hàn, rất hữu dụng đối với chúng ta lặn lội đường xa, sau khi đưa lên tàu trông giữ cẩn thận, cố gắng đừng giết chết.”
“Vâng!”
Đám đông đạo tặc ùn ùn gật đầu, ba chân bốn cẳng đem Kim Bối Bối đỡ dậy.
“Ba ba! Ba ba! Ba ba!”
Kim Bối Bối dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa, như là một con quái vật nổi điên gào rống, đấm đá lung tung.
“Nghe đây, con điếm.”
Tam Giác Đen đã nhìn quen trường hợp như vậy, bình tĩnh nói, “Anh em của ta đều là người thương hương tiếc ngọc, ngươi nếu ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta, nói không chừng vài năm nữa còn có cơ hội đem hai cha con các ngươi đều thả ra, nhưng ngươi nếu nhất định tự tìm đường chết, vậy ta gọi người, đem chuyện vốn chuẩn bị làm ở trên người ngươi, hết thảy đều ở trên người ba ba ngươi làm một lần. Là mỗi ngày làm một lần, nghe hiểu chưa?”
“A, a a a a a!”
Thần kinh Kim Bối Bối cùng phụ thân hoàn toàn sụp đổ, hai cha con phát ra tiếng kêu thảm không thuộc về con người.
Tiếng thiêu đốt “bốp bốp”, tiếng nổ cùng sụp đổ “Oành oành”, tiếng kêu thảm thiết của người vô tội cùng tiếng cười dữ tợn của bọn đạo tặc, đan vào thành nhạc khúc chói tai ngay cả trong Cửu U hoàng tuyền cũng không thường nghe được.
Đúng lúc này
“Chị Bối Bối, chị rất khó chịu sao?”
Hai thanh âm tuyệt, đối, không, có, khả, năng phiêu đãng ở trong địa ngục nhân gian này, lại cứ từ trong phế tích kim loại ở trước mặt mọi người truyền đến.
Phát ra âm thanh, là hai... đứa bé bảy tám tuổi toàn thân tản ra ánh sáng nhạt, không hợp với hoàn cảnh huyết hỏa đan xen này, căn bản không có lý do xuất hiện ở đây.
Hai đứa bé rất đẹp rất đáng yêu rất ngây thơ vô tà, một tay cầm sữa, một tay cầm bánh ngọt, vừa chậm rãi nhấm nháp, vừa chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, lập lòe tỏa sáng, cực kỳ tò mò đánh giá mọi người.