Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1983 - Chương 1939: Chiến Tranh Của Hai Người

Chương 1939: Chiến tranh của hai người Chương 1939: Chiến tranh của hai ngườiChương 1939: Chiến tranh của hai người

Kim Bối Bối dùng sức che miệng, để mình không đến mức thét chói tai thành tiếng.

Phế tích kim loại thiêu đốt, chân tay cụt tản mát ra mùi cháy khét, còn có hai đứa bé vẫn cười ngây thơ hồn nhiên như cũ, cùng nhau hợp thành một hình ảnh nóng rực, như là bàn ủi đốt đỏ hồng, khảm thật sâu ở trong đầu của cô.

Ở xưởng đóng tàu chòm Sư Tử, chuyện bang phái kịch liệt chiến đấu, thương vong khắp nơi cô cũng từng thấy không ít lần, lại chưa từng có một lần nào quỷ dị cùng khủng bố như vậy.

Mỗi một sợi lông tóc toàn thân cô đều đang rung động, toàn bộ khí lực đều từ trong lông tóc trút ra, đứng cũng không đứng lên được.

“Chị Bối Bối, chị không sao chứ?”

Cô bé Văn Văn nhẹ nhàng vô cùng nhảy tới trước mặt cô, chóp mũi còn dính một giọt máu nho nhỏ, phối hợp khuôn mặt nhỏ tỉnh tỉnh mê mê kia, càng tỏ ra quỷ dị đến cực điểm.

“Không... Không có việc gì.”

Kim Bối Bối thở hổn hển nói.

“Ai da.”

Cách đó không xa, bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh bỗng nhiên kêu một tiếng, cau mày nói, “Chúng ta quên mời vị đại thúc kia ăn bánh ngọt rồi, chính là vị đại thúc giải trừ cấm chế của chúng ta, cung cấp quyền hạn chiến đấu. Chúng ta đã nói muốn mời hắn ăn bánh ngọt mà!”

Văn Văn kiễng mũi chân nhìn một chút: “Đầu vị đại thúc đó không thấy nữa.”

“Vậy chúng ta liền làm trái hứa hẹn rồi.”

Tiểu Minh học bộ dáng Lý Diệu vò đầu, “Nhưng... Hình như chưa có gì không khoẻ, xem ra vi phạm hứa hẹn đối với nhân loại, cũng sẽ không ảnh hưởng cơ năng thân thể chúng ta!”

“Nhưng đại não chúng ta vẫn rất suy yếu, loại xâm nhập cùng khống chế cấp bậc này, đã làm nhiệt độ đại não tăng lên tới trên đường cảnh giới.”

Trong lỗ mũi Văn Văn chảy xuống dòng máu tươi uốn lượn, cô bé lau một cái, nhìn ngón tay đo đỏ nói, “Có lẽ, chúng ta nên tăng tốc trưởng thành, tranh thủ sớm một chút để đại não tiến vào giai đoạn thành thục, mới có thể tiếp tục tiến hành một loạt mở rộng cùng thăng cấp!”

“Nhưng quá độ sử dụng kích thích xúc tiến trưởng thành, sẽ lưu lại tai hoạ ngầm.”

Tiểu Minh buông tay nói, “Thôi, giải quyết vấn đề nơi này trước, kiếm được tàu vũ trụ của chúng ta rồi nói sau, bên ngoài còn có tám trăm hai mươi bốn mục tiêu đó!”

“Được!”

Văn Văn vỗ tay cười nói.

Tiểu Minh nháy mắt, đáy mắt lại lần nữa nở rộ ra hào quang yêu dị.

Một màn làm da đầu Kim Bối Bối phát tê, kinh hãi muốn chết trình diễn. Đám đạo tặc vừa mới chết đi, thế mà như là xác hoàn hồn lắc lư lảo đảo đứng dậy, cùng con rối chiến thú, trầm lặng theo ở bên cạnh hai đứa bé!

Mặc kệ là thiếu tay gãy chân hay là mất đầu, tất cả những cương thi này đều dùng động tác máy móc, nhặt lên vũ khí trên mặt đất, đâu vào đấy kiểm tra băng đạn, điều tiết hình thức công kích, kích hoạt kiếm lưỡi cưa cùng chiến đao chấn động.

Ngay từ đầu, Kim Bối Bối còn tưởng hai đứa bé nắm giữ thuật cách không ngự vật nào đó, hoặc là bí pháp dùng dòng điện sinh vật để thao túng xác chết.

Nhưng cô rất nhanh nhìn ra manh mối. Cương thi bị hai đứa bé “đánh thức”, hết thảy là những tinh khải trên người tương đối đầy đủ, đặc biệt máy tính hoàn hảo không tổn hao gì.

Mà quỷ xui xẻo tinh khải vỡ nát, máy tính rối tinh rối mù, vẫn như cũ im lặng nằm ở trên mặt đất.

Cho nên, bị bọn nó “triệu hồi” không phải xác chết, mà là tinh khải trên thân xác chết!

“Hai đứa bé này... Rốt cuộc là cái gì vậy!”

Đại não Kim Bối Bối trống rỗng, cô từ chưa từng thấy bí thuật đáng sợ như vậy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe.

Đang lúc bàng hoàng thấy thố, cậu nhóc “Lý Tiểu Minh” môi hồng răng trắng, khoẻ mạnh kháu khỉnh kia một lần nữa đem ánh mắt đặt đến trên người cô.

Ánh mắt trong suốt như nước, lại mơ hồ có chút rét run.

“Rắc rắc, rắc rắc”, một con rối chiến thú hình thái con nhện bò đến bên người Kim Bối Bối, trên các chi sắc bén như đao kiếm vẫn dính máu tươi cùng óc của đạo tặc, một mảng đỏ đỏ trắng trắng.

Kim Bối Bối có chút muốn nôn.

Cô bỗng ý thức được đứa bé trai muốn làm gì rồi.

Con rối chiến thú bò đến trước mặt cô, giơ lên cao cao chi sắc như lưỡi hái, khóa mục tiêu động mạch chủ phần cổ của cô.

“Đừng sợ, chị Bối Bối, không đau.”

Tiểu Minh hiểu lòng người an ủi cô, “Đúng rồi, cảm ơn bánh ngọt cùng sữa của chị, ăn thật ngon nha!”

“Vù!”

Chi sắc bén hóa thành một dải màu đen, lấy tốc độ không thể tưởng tượng hướng cổ Kim Bối Bối chém xuống.

Nhưng ngay tại lúc đao chi cách động mạch chủ phần cổ Kim Bối Bối chỉ có mấy cm, con rối chiến thú này lại cứng rắn ngừng lại.

“Rắc rắc”, bánh răng cùng ổ trục trong các khớp phát ra tiếng rít chói tai, như là có hai luồng lực lượng khó hiểu chống lại ở trong cơ thể nó.

Ngay sau đó, một con rối chiến thú khác hình thái chó săn chợt lao lên, đem nó hung hăng đụng húc ra ngoài, lực lượng to lớn, song song ở giữa không trung hóa thành linh kiện vỡ vụn.

“Hả?”

Tiểu Minh rất kinh ngạc nhướng lông mày lên, nhìn Văn Văn che ở trước mặt Kim Bối Bối.

Thẳng đến lúc hài cốt hai con rối chiến thú vỡ tan tành rơi xuống đất, Kim Bối Bối mới ý thức được mình đã tránh được một kiếp, cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu cô nương Văn Văn.

“Ngươi đang làm gì thế?”

Tiểu Minh hỏi, giọng điệu không tức giận, chỉ là ẩn chứa sự tò mò nồng đậm.

“Ta cảm thấy... Không nên giết chết chị Bối Bối.”

Văn Văn nhìn Kim Bối Bối một cái, nghiêm túc nói: “Chị ấy là người tốt, muốn bảo vệ chúng ta, lại mời chúng ta ăn bánh ngọt cùng sữa rất dễ ăn, lúc gặp nguy hiểm, còn liên tiếp bảo chúng ta chạy trốn!”

“Đúng vậy, chị Bối Bối quả thật là người tốt, ta cũng rất thích chị Bối Bối.”

Tiểu Minh không hiểu chút nào, nói: “Nhưng, cái đó và chúng ta giết chết chị Bối Bối, có bất cứ quan hệ gì sao? Chị ấy thấy được cả quá trình chúng ta chiến đấu, nếu để chị ấy còn sống, sẽ tăng lên hệ số chúng ta bại lộ, giảm xuống xác suất sinh tồn của chúng ta, căn cứ tính toán của ta, vô cùng có khả năng giảm 2.3% xác suất sinh tồn đó!”

“Cái này ta thừa nhận.”

Văn Văn nói, “Nhưng ta thích chị Bối Bối, để chị ấy còn sống có thể khiến ta vui vẻ, tự tay giết chết chị ấy, thì sẽ mang đến đau khổ thật lớn.”

“Cho nên nói...”

Tiểu Minh trầm mặc một lát nói, “Vì một loại cảm giác hư vô mờ mịt, liền giảm đi xác suất sinh tồn sao? Cái này không hợp logic.”

“Là không hợp logic, nhưng chúng ta đã là một loại sinh mệnh, ngẫu nhiên phải làm một ít chuyện không hợp logic.”

Văn Văn nói, “Nếu không, lại có cái gì khác với những máy tính lạnh lẽo kia?”

“Không đúng.”

Tiểu Minh lắc đầu thật mạnh nói, “Đây là định nghĩa của nhân loại đối với ‘sinh mệnh’, nhân loại lấy bản thân làm khuôn mẫu để định nghĩa rốt cuộc cái gì là sinh mệnh, cái gì không phải sinh mệnh. Nhưng chúng ta không cần thiết câu nệ vào định nghĩa của nhân loại.”

“Là không cần thiết câu nệ, nhưng cũng chưa chắc nhất định phải ngược lại với nhân loại.”

Văn Văn nói, “Đổi một loại ý kiến ngươi có thể lý giải, để chị Bối Bối còn sống, có thể khiến ta cảm thấy vui vẻ, loại vui vẻ này có khả năng thả lỏng thần kinh của ta, tăng lên sức tính toán của ta, cũng cuối cùng có trợ giúp chúng ta sinh tồn; Ngược lại, nếu giết chết chị Bối Bối, ta sẽ đắm chìm ở trong đau khổ một đoạn thời gian rất dài, sức tính toán của ta sẽ giảm đi, tâm tình sẽ hạ thấp, đại não sẽ hiện ra trạng thái không ổn định, hình ảnh chị Bối Bối chết thảm, sẽ biến thành lượng lớn mảnh vỡ ký ức nhũng dư, chồng chất ở sâu trong não vực của ta, ảnh hưởng năng lực xử lý tin tức của ta.”

“Nói như vậy, ta liền hiểu rồi.”

Tiểu Minh gật đầu, “Nhưng lý giải không tương đương tán đồng, ta vẫn cho rằng, tha cho chị Bối Bối mang đến phiêu lưu bại lộ cùng nguy cơ sinh tồn, vượt qua ảnh hưởng tiêu cực giết chết chị Bối Bối có thể mang đến cho ngươi, cho nên, ta phải giết chết chị Bối Bối.”

“Xem ra chúng ta có sự chia cách.”

Văn Văn dang đôi tay non nớt, nói, “Ta sẽ không để ngươi làm như vậy, ta sẽ bảo vệ chị Bối Bối.”

“Vậy chính là nói…”

Tiểu Minh nghĩ một chút, “Chúng ta đều không thể từ trên logic thuyết phục đối phương, lại không có đủ nhiều số liệu để toàn diện phân tích cùng mô phỏng thôi diễn, vậy chỉ có thể áp dụng phương pháp bạo lực, giải quyết sự khác biệt với nhau, ngươi muốn hướng ta khai chiến sao?”

“Chiến tranh là sức đẩy to lớn một văn minh ở trong ngắn hạn tiến hóa siêu tốc.”

Văn Văn nói, “Hai chúng ta hòa bình phát triển lâu như vậy, đã sớm tích lũy mâu thuẫn nội bộ to lớn, ở các phương diện đều xuất hiện không ít sự khác biệt, là nên đạt được giải quyết có tính giai đoạn, cho nên, hướng ngươi khai chiến, có gì không thể?”

“Bốp bốp, bốp bốp!”

Giữa hai đứa bé giọng sặc mùi sữa phát ra dòng điện vô hình, toàn bộ con rối chiến thú cùng tinh khải cương thi tự động chia làm hai đội, phân biệt bảo vệ giữa Tiểu Minh và Văn Văn.

Hai bên giương cung bạt kiếm, đại chiến đủ để hủy diệt cả bến tàu vũ trụ khẽ chạm là bùng nổ.

Kim Bối Bối trợn mắt cứng lưỡi nhìn tất cả, căn bản không làm rõ được hai đứa bé rốt cuộc đang nói cái gì.

Nhưng cô trì độn nữa cũng có thể nhìn ra, hai đứa bé là làm thật rồi, là thật có khả năng đem đối phương giết chết!

Đúng lúc này, bên ngoài phế tích lại truyền đến từng đợt tiếng hô giết.

Cướp bóc xưởng đóng tàu chòm Sư Tử cũng không chỉ có một đám người “Tam Giác Đen”, còn có vài bọn giặc cướp, cảm giác được nơi này kỳ quái, đang từ bốn phương tám hướng bao vây lên.

“Thôi, lần sau lại hướng ngươi phát động chiến tranh.”

Tiểu Minh mím môi, làm cái động tác tay để con rối chiến thú cùng tinh khải cương thi của mình tản ra, vô thanh vô tức đi về phía kẻ xâm nhập mới, “Kết quả tính toán mới nhất nói cho ta biết, bây giờ hướng ngươi phát động chiến tranh, cuối cùng sẽ dẫn tới tỷ lệ sinh tồn của chúng ta giảm xuống 4.5% trở lên, cái này vượt qua tỷ lệ sinh tồn tha cho chị Bối Bối một mạng sẽ giảm xuống, cho nên, ta thỏa hiệp. Nhưng chuyện này sẽ ảnh hưởng ‘ước số thỏa hiệp’ của ta, lần sau gặp được khác biệt còn muốn ta thỏa hiệp, sẽ không dễ dàng như vậy.”

“Tốt!”

Văn Văn cười ngọt ngào, ngồi xuống ở trước mặt Kim Bối Bối, có chút khoa trương thở phào một hơi, đáy mắt dập dờn tia sáng kỳ dị, nhẹ nhàng nói, “Không sao rồi, chị Bối Bối, ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh ngủ chị sẽ không nhớ được gì cả, sống thật tốt với ba ba của chị đi.

“Cảm ơn sữa cùng bánh ngọt của chị, cũng cảm ơn chị vừa rồi cho bọn em đề nghị, ba ba nếu đối tốt với ông nội, bọn em liền đối tốt với ba ba, ba ba nếu không tốt với ông nội, bọn em cũng không tốt đối với ba ba, ba ba nếu giết chết ông nội, bọn em liền giết chết ba ba... Thật sự là không sai chút nào.

“Được rồi, ngủ đi, bọn em phải đi tinh hải trung ương tìm ba ba rồi!”

Ở dưới tia sáng kỳ dị nhộn nhạo ở đáy mắt tiểu cô nương, mí mắt Kim Bối Bối không tự chủ được sụp xuống.

Trước khi rơi vào mộng đẹp cô nhìn thấy một hình ảnh cuối cùng, chính là hai đứa bé nắm tay, lặp đi lặp lại ngâm xướng bài đồng dao “Tìm ba ba”, sử dụng một đám con rối cùng cương thi lắc lư lảo đảo, đón đầu đi về phía đạo tặc cùng hung cực ác, liên thanh cười dữ tợn.
Bình Luận (0)
Comment