Chương 1952: Sợi chỉ đỏ lao nhanh khủng bố!
Chương 1952: Sợi chỉ đỏ lao nhanh khủng bố!Chương 1952: Sợi chỉ đỏ lao nhanh khủng bố!
“Chạy mau!”
Hàn Đặc gầm rú và viên đạn cùng lúc gào thét mà ra, lại bị móng vuốt sắc bén của Lôi Đình Hỏa Tích xé nát, ngay trước khi hắn bóp cò súng lần thứ hai, shotgun bị móng vuốt quấn quanh hồ quang cùng lửa cắt đi một nửa.
Khoảnh khắc trước khi con Lôi Đình Hỏa Tích này muốn đem móng vuốt vươn về phía Lưu Ly, Hàn Đặc chủ động đón đầu, dây dưa cùng một chỗ với nó, lăn thành một cục chớp lóe sấm rền, hừng hực thiêu đốt.
Mặt nạ phòng độc hắn vừa mới chụp tới trên mặt một lần nữa bị giật xuống, lộ ra một khuôn mặt phẫn nộ như dã thú, vô số mạch máu ở trên gương mặt bị bỏng nhô lên cao cao, như là rắn độc lúc nào cũng có thể từ trong cơ thể hắn lao ra.
Nửa người phải của hắn cũng bị hồ quang lượn lờ, hồ quang còn ngưng tụ thành hình thái tương tự đao kiếm cùng khải giáp, giúp hắn ngăn cản móng vuốt cùng răng nanh của Lôi Đình Hỏa Tích.
Một người một thằn lằn, thế mà đánh bất phân thắng bại.
Một con khác chủ động xuất hiện, Lôi Đình Hỏa Tích hấp dẫn sức chú ý của ba người cũng phát động tiến công.
Cái mồm to như chậu máu mở ra đến cực hạn, sâu trong yết hầu có một quả cầu ánh sáng màu đỏ rực càng lúc càng sáng, như nham thạch nóng chảy nén cùng ngưng tụ cao độ, một giây sau sẽ gào thét lao ra, đem ba người hoàn toàn hòa tan thành khung xương.
“A!”
Lưu Ly ôm đầu, bắt đầu thét chói tai.
Lý Diệu ngay từ đầu còn tưởng tiểu cô nương là sợ hãi đến thần kinh thác loạn, nhưng nguyên thần lại cảm giác được chấn động như sóng triều ngập trời, từ sâu trong não vực của tiểu cô nương phóng ra một loại lực lượng quỷ dị mà cường đại, một loại từ trường cực kỳ đặc thù, gây “quấy nhiễu” cực mạnh đối với linh năng phản ứng nhanh chóng bành trướng sâu trong yết hầu Lôi Đình Hỏa Tích.
“Ầm!”
Quả cầu lửa đó trực tiếp nổ tung trong cổ họng Lôi Đình Hỏa Tích, nó đau tới mức lăn lộn trên mặt đất, sáu cái móng vuốt run rẩy mãnh liệt, cái đuôi quái dị mang theo gai xương thật dài vung vẩy lung tung, đập ra từng mảng đá vụn như thiên nữ tán hoa.
Chỉ loại trình độ tổn thương này, còn không đủ để khiến con Lôi Đình Hỏa Tích này hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, mùi vị đau thấu xương, ngược lại làm hung tính của nó bùng lên, từng cái hoa văn màu tím đậm phát ra ánh huỳnh quang đoạt hồn người, máu tươi xen lẫn nước bọt từ giữa răng nanh “tí tách” rơi xuống.
Ngược lại là Lưu Ly, tiếng rít vừa rồi tựa như hao hết toàn bộ khí lực của cô, cô hướng phía sau lảo đảo hai bước, mềm nhũn ngã bệt xuống đất, hơi thở trở nên càng lúc càng mỏng manh, ngay cả sức để nâng cánh tay một lần cũng không có.
“Lưu Ly, đi mau!”
Cánh tay phải Hàn Đặc phát ra một thanh loan đao hồ quang dài hơn hai mét, trong bóng đêm rạng rỡ tỏa sáng, hoa lệ vô cùng, sau ba lần va chạm nhanh như điện chớp, ngực bị Lôi Đình Hỏa Tích xé ra một vết thương sâu có thể thấy được xương, nhưng cũng chém xuống một cái chân trước cường tráng nhất của Lôi Đình Hỏa Tích.
Thấy sư muội ngã bệt xuống đất, thiếu niên lòng như lửa đốt, dùng tiếng rít vung một cây thép vặn vẹo, dùng sức đánh sập nham thạch, phát ra tiếng gầm rú như sấm sét: “Đến đi, các ngươi hai con súc sinh này, đều hướng đến ta đi, ông mày ở đây!”
Hắn vừa đánh, vừa thông qua thép vung ra cả mảng lớn hồ quang, tiếp tục hấp dẫn sức chú ý của hai con biến dị thú phóng xạ hung mãnh, chậm rãi hướng vào sâu trong bóng tối, lui về phía cách xa lối ra.
Hai con Lôi Đình Hỏa Tích quả nhiên bị hắn rít gào hấp dẫn, bỏ qua Lưu Ly và Lý Diệu.
“Vậy thì đúng rồi, đến đi, đều đến chỗ ông mày đi!”
Hàn Đặc mặt đầy máu, dần dần biến mất trong bóng đêm, con mắt lớn trợn tròn như chuông đồng, hướng Lưu Ly ý bảo, “Thừa dịp bây giờ, chạy mau!”
Lưu Ly hung hăng cắn cổ tay mình, phát ra nghẹn ngào không thành tiếng, hầu như sắp khóc ra máu, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, lắc lư lảo đảo lại lần nữa đứng lên.
Hàn Đặc cười vô cùng rạng rỡ, hai cái lúm đồng tiền bất quy tắc kia giống như đang nói: “Vậy thì đúng rồi, Lưu Ly, chạy đi, sư huynh nhất định sẽ giúp ngươi dẫn dụ hai con súc sinh này!”
Ngay tại lúc hai con Lôi Đình Hỏa Tích sắp bị Hàn Đặc dẫn vào sâu trong phế tích dưới lòng đất càng thêm phức tạp cùng gập ghềnh, từ phía sau bọn họ bỗng truyền đến một thanh âm kim loại bình thản mà khô khan: “Tiểu bằng hữu...”
“Bá!”
Ở lúc chỉ mành treo chuông, thanh âm này không thua gì tiếng sét nổ vang, hai con Lôi Đình Hỏa Tích lập tức xoay đầu, hung hăng nhìn chằm chằm về phía cô gái Lưu Ly.
Hàn Đặc trợn mắt há hốc mồm, khóc không ra nước mắt nhìn Lý Diệu.
Lý Diệu: “Thật ngại quá, quấy rầy ngươi tự mình hy sinh, ta chỉ muốn nói, thật ra tổng cộng có ba con Lôi Đình Hỏa Tích, còn có một con mai phục trên đường chúng ta chạy trốn, hơn nữa đó mới là một con lớn nhất cường tráng nhất, hẳn là kiểu như thủ lĩnh của đoàn đội săn giết này, đây là một cạm bẫy phi thường tinh diệu, bọn nó ngay từ đầu đã đoạn tuyệt hy vọng chạy trốn của con mồi.”
Con ngươi của Hàn Đặc chợt co rút lại.
Lưu Ly thì không dám tin tưởng mở to mắt nhìn.
Con Lôi Đình Hỏa Tích thứ ba từ trong bóng đêm chậm rãi hiện ra.
Nó so với hai con Lôi Đình Hỏa Tích trước đó còn khổng lồ hơn một vòng, toàn thân bao lấy giáp trụ màu vàng đậm, giống như là một tầng bọc thép phản ứng kim loại luyện chế thành, trên đầu có bướu thịt thật to, như trái tim co bóp, mỗi lần “nhảy lên”, đều sẽ toát ra lốm đốm lửa điện, ở trên mặt đất bắn tung tóe ra những đám lửa màu lam âm u.
Nó giống như là vương giả trong Lôi Đình Hỏa Tích, đội vương miện đẹp đẽ, một bước một cái dấu chân, không chút hoang mang đi đến trước mặt hai đứa nhỏ, ở cao hướng xuống nhìn chằm chằm bọn họ.
Giống như, sắp bị nó cả da lẫn xương cắn nuốt sạch sẽ, là vinh hạnh lớn nhất của hai người trong cuộc đời này.
“Đây, đây không phải Lôi Đình Hỏa Tích, mà là giống biến dị tiến hóa của nó, Bạo Tích Lôi Vương!”
Hàn Đặc như là bị người ta hung hăng đá trúng yếu hầu, thanh âm hoàn toàn vặn vẹo, “Ba năm trước, ta có lẽ còn có sức liều một phen với nó, nhưng bây giờ ―― “
“Sư huynh...”
Lưu Ly khẽ hô một tiếng, ý bảo Hàn Đặc đừng nói thêm gì nữa, thiếu niên cùng thiếu nữ dựa vào nhau, từ bỏ giãy dụa phí công, ở dưới hào quang màu lam âm u của Lôi Đình Hỏa Tích chiếu rọi, trên khuôn mặt nhỏ ngây ngô tràn ngập tuyệt vọng.
“Phải không?”
Lý Diệu vặn vẹo bánh xích, ở trên phế tích gập ghềnh không bằng phẳng gian nan di động, như có hứng thú đánh giá cỗ máy giết chóc khổng lồ, tinh vi, hoàn mỹ này trước mắt, “Vật nhỏ rất có ý tứ, nhìn từ tư thái bò, không quá giống thuần thiên nhiên.”
“Cô lỗ cô lỗ, cô lỗ cô lỗ!”
Bạo Tích Lôi Vương bị ngoại hình u cục xấu xí không chịu nổi cùng thái độ không một gợn sóng của Lý Diệu chọc giận, sâu trong yết hầu phát ra tiếng như nham thạch nóng chảy quay cuồng, bướu thịt trên đỉnh đầu không ngừng bành trướng, rất nhanh đã bành trướng đến so với cái đầu còn lớn hơn.
Nơi đó, giống như ẩn chứa một vạn tiếng sét!
Lý Diệu điều chỉnh máy quay của “người vệ sinh vạn năng”, mắt không chớp nhìn chằm chằm đối phương, cẩn thận nghiền ngẫm linh năng lưu động cùng mô hình cấu tạo của biến dị thú phóng xạ.
Hắn phát hiện, sau khi thăng cấp đến cảnh giới Hóa Thần, phán đoán đối với lực lượng, chiến đấu cùng thực lực địch ta đều có cảm ngộ hoàn toàn mới, thậm chí không cần mắt thường quan sát nữa, trực tiếp thể hội linh năng lưu động, kích động cùng khuếch tán, chính xác cùng hiệu suất cao hơn nữa.
Vốn, Bạo Tích Lôi Vương sẽ ở một giây tiếp theo triển khai công kích điên cuồng nhất.
Nhưng nó giống như bỗng cảm ứng được cái gì, phát ra một tiếng rít chói tai kinh hãi, bướu thịt ở đỉnh đầu nháy mắt héo rút đi, xoay người bỏ chạy, ngay cả hai đồng bạn còn lại cũng không để ý tới nữa.
Nó ở trong nháy mắt, cảm giác được tồn tại khủng bố đến cực điểm chất chứa ở trong thùng sắt rách nát.
Lại thật sự đã quá muộn.
Ở trong mắt Hàn Đặc cùng Lưu Ly, liền nhìn thấy trong cơ thể “người vệ sinh vạn năng” bỗng lao ra ba quầng sáng màu đỏ sậm, lập tức che kín ba con biến dị thú phóng xạ bao gồm Bạo Tích Lôi Vương ở trong, không những khiến bọn nó đều không thể động đậy, còn lảo đảo bay tới giữa không trung.
Ngay sau đó, quầng sáng màu đỏ sậm hóa thành hơn vạn sợi chỉ đỏ lao nhanh, “Vù vù vù vù vù vù vù”, ở trong cơ thể ba con thú biến dị phóng xạ múa máy hoa cả mắt một phen, liền đem bọn nó sạch sẽ, hoàn chỉnh phân giải ra, phân giải thành vô số miếng thịt so với móng tay cái không lớn hơn bao nhiêu.
“Ọe!”
Hàn Đặc và Lưu Ly trợn mắt cứng lưỡi, như rơi vào ác mộng, dù là bọn họ ở “Nghiệt Thổ” đau khổ giãy dụa nhiều năm, từng gặp các loại cảnh tượng tanh máu cùng tàn nhẫn, nhưng một màn trước mắt quỷ dị đến cực điểm, thật sự vượt qua cực hạn thừa nhận của bọn họ rất nhiều. Hai người liếc nhau, sợ run đến mức không thể tự giữ mình, bắt đầu mở mồm nôn mửa.
Lý Diệu không để ý tới phản ứng của hai đứa nhỏ, vừa thí nghiệm dùng nguyên thần của mình cấu tạo ra phương pháp công kích hoàn toàn mới, vừa nghiên cứu kết cấu của ba con thú biến dị phóng xạ.
Sợi chỉ đỏ lao nhanh vừa rồi dùng để giải phẫu chính xác thú biến dị phóng xạ, chính là hắn lấy thần niệm thao túng vô số hạt bụi nhỏ bé, đem bụi nắn thành từng chùm sợi tơ dài so với tóc còn nhỏ hơn chục lần, lại dẫn phát chấn động cao tần, để bụi cùng không khí ma sát tốc độ cao, sinh ra nhiệt độ cao mấy ngàn độ.
Những sợi tơ bụi bặm này, vốn đã tiếp cận cấp độ phân tử, như là những thanh đao sắc bén chém sắt như chém bùn, lại bị trong nháy mắt đun nóng đến cực hạn, tự nhiên không đâu không phá, giáp trụ cùng vỏ ngoài có mạnh nữa cũng không ngăn được.
Chỗ thiếu hụt duy nhất là, trọng lượng tro bụi cực kỳ bé nhỏ, ma sát cao tần với không khí 0.1 giây sẽ hủy diệt.
Nhưng đợt sợi tơ tro bụi thứ hai lại có thể nối gót mà tới, như là chiến đao thiêu đốt, chặt đứt tất cả mục tiêu.
Ít nhất giờ phút này, Lý Diệu vẫn rất hài lòng hiệu quả của loại thủ đoạn nhỏ phòng thân này.
Về phần kết cấu hơi tỏ ra kỳ quái của ba con thú biến dị phóng xạ, ở dưới thủ pháp như bào đinh giải ngưu của hắn, cũng không có chút bí mật nào nữa, rất nhanh liền hiển lộ không thể nghi ngờ.
Hắn không đoán sai, ba con thú biến dị phóng xạ này đều không phải thiên nhiên sinh thành, thậm chí không phải đơn thuần bị phóng xạ biến dị ra.
Bởi vì Lý Diệu ở chỗ xương khớp cùng cổ họng bọn nó phát hiện lượng lớn đơn nguyên pháp bảo cực kỳ tinh vi, dùng cho cường hóa kết cấu thân thể bọn nó, tăng lên tốc độ cùng lực lượng, cùng phát ra công kích tương tự nham thạch nóng chảy phun trào.
Tựa như có người đang tiến hành thực nghiệm, đem thú biến dị phóng xạ hung tàn nhất và pháp bảo dung hợp với nhau, sáng tạo ra cỗ máy chiến tranh hoàn mỹ nửa máu thịt nửa máy móc.
Lý Diệu ở sâu trong tuỷ não ba con hung thú lấy được ba con chip cực kỳ tinh vi, nhìn từ phù trận cùng cơ cấu cơ bản tuyên khắc bên trên, hẳn là con chip quét cùng lưu giữ số liệu nào đó, chuyên môn dùng để ghi lại số liệu chiến đấu của bọn nó.
May mắn, vùng này phóng xạ quấy nhiễu cực kỳ nghiêm trọng, Lý Diệu chưa cảm giác được linh võng tồn tại, ba con chip này cũng không có công năng truyền số liệu chiến đấu thời gian trực tiếp.
Có lẽ, con chip còn ẩn chứa chỉ lệnh nào đó, để đám hung thú cấy vào con chip này cách mỗi một đoạn thời gian, liền chủ động xuất hiện ở địa điểm nào đó trống trải không có quấy nhiễu, để người tu tiên chủ động sưu tập toàn bộ số liệu chiến đấu trong một đoạn thời gian của bọn nó.
“Bốp!”
Trước mặt Lý Diệu, ba con chip bị cái tay hư không hung hăng bóp nổ, hóa thành ba quầng lửa cuồng nộ.