Chương 1971: Chiến Huyết Ưng!
Chương 1971: Chiến Huyết Ưng!Chương 1971: Chiến Huyết Ưng!
Nói xong câu đó, Triệu Liệt liền mím chặt môi, không nói nửa câu thừa thãi nào nữa, đem đại khảm đao mẻ lưỡi hướng trên mặt đất hung hăng cắm xuống, lại đem khải giáp thậm chí áo da khảm đầy gai nhọn của mình đều chậm rãi cởi ra, khoát lên trên chuôi khảm đao, lộ ra một thân cơ bắp to lớn.
Thân hình của hắn giống như là gấu chó, hổ cùng báo săn kết hợp, bả vai rộng lớn như gấu chó, ngực hùng hậu giống như mãnh hổ, eo lại mềm dẻo như báo săn, bày biện ra hình tam giác ngược hoàn mỹ không sứt mẻ, khi không nhúc nhích, cũng mơ hồ lưu động lực lượng bùng nổ.
Ở toàn bộ ngực của hắn xăm một con chim ưng săn mồi màu đỏ trông rất sống động, giương cánh bay lượn, cánh kéo dài đến trên cơ nhị đầu của hai cánh tay.
Tùy ý làm vài cái động tác làm nóng người, đôi cánh màu máu kia liền tung bay cao thấp, thật sự giống một con Huyết Ưng, muốn từ trong cơ thể hắn gào thét lao ra, xé rách toàn bộ con mồi!
Triệu Liệt mặt không biểu cảm, chậm rãi vươn ngang cánh tay phải, hướng Cổ Chính Dương làm một cái tư thế “mời”.
Triệu Trùng phía sau hắn cùng “Thiết Huyết Thiếu Niên Đoàn” hô to gọi nhỏ, lại có không ít thôn dân đem chiến xa khảm đầy tấm thép đẩy đi, đầu đuôi nối liền nhau, ở bên cạnh hai người làm thành một vòng lớn đường kính hơn hai mươi mét.
Đây chính là đấu trường của bọn họ.
Trên Nghiệt Thổ, cường giả vi tôn, loại phương thức trước mắt bao người, một chọi một, dùng võ lực để giải quyết bất đồng này, đã là một loại nhân từ nhất, “hòa bình” nhất.
Việc đã đến nước này, Cổ Chính Dương cũng không có lời nào để nói, kêu lên Hàn Đặc và Lưu Ly dặn hai câu, liền phất tay đem bọn họ đuổi ra khỏi vòng sắt của chiến xa, cũng xé rách giáp bảo vệ cùng áo chiến đấu trên người.
Trên người hắn không có hình xăm, nhưng ngay trong nháy mắt xé rách áo chiến đấu, làn da vốn bởi vì bệnh nặng mà vàng như nến, lại nở rộ ra màu đồng cổ như kim loại.
Thân hình gầy yếu có lẽ nhìn qua không uy phong bằng Triệu Liệt, nhưng hơn trăm vết sẹo đan xen ngang dọc, nhìn thấy ghê người, lại là huân chương so với hình xăm càng uy vũ hơn gấp trăm lần.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ!”
Cổ Chính Dương nhẹ nhàng ho khan, các vết sẹo xấu xí cũng không ngừng mấp máy, như là từng vốc sâu bọ cắn nuốt máu thịt của hắn.
Nhìn thấy thân thể hắn chi chít vết thương, nghĩ đến cống hiến hắn ngày xưa làm ra cho thành trại Thái Bình, như thế nào đem một thôn xóm nho nhỏ chỉ có mấy trăm người, giãy dụa trên đường sống chết, phát triển tới hôm nay quy mô mấy ngàn người, trình độ thịnh vượng phát triển như thế, không ít thôn dân đều phát ra cảm thán.
Ngay cả các thôn dân có khuynh hướng Triệu Liệt hơn, lúc này cũng xấu hổ cúi đầu, không biết rốt cuộc nên ủng hộ Cổ Chính Dương, hay là ủng hộ Triệu Liệt.
Thậm chí bản thân Triệu Liệt, ở lúc Cổ Chính Dương bại lộ ra nhiều vết sẹo như thế, ánh mắt cũng có chút dao động.
Nhưng dao động này, rất nhanh đã bị hào quang càng thêm lãnh khốc vô tình đông lại.
“Bá!”
Triệu Liệt từ trong túi da buộc chặt ở trên đùi lấy ra một bình kim loại bịt kín, hướng Cổ Chính Dương ném tới: “Thôn trưởng, đừng nói ta bắt nạt ngươi bệnh nặng trong người, đây là công thức thuốc kích thích chiến trường mới nhất, có công hiệu trong nháy mắt trấn áp thương thế, tăng lên độ sâu sắc của thần kinh, là tối hôm qua vừa mới từ trên trời rơi xuống, ngươi muốn thử hay không?”
Cổ Chính Dương đem bình kim loại nắm ở lòng bàn tay cân nhắc một phen, lại nhẹ nhàng hướng Triệu Liệt ném về, bỗng lông mày dựng thẳng, quát lớn một tiếng: “Không cần!”
Lời còn chưa dứt, đại hán vừa rồi còn bệnh trạng gầy yếu này bỗng hóa thân thành Nộ Mục Kim Cương, “Bịch bịch bịch bịch”, liên tục bốn bước, mỗi bước xấp xỉ khoảng cách ba năm mét, ở trên đất giẫm ra dấu chân thật sâu, lao về phía Triệu Liệt.
Bước ra mỗi một bước, hào quang kim loại trên người hắn liền càng đậm hơn một phần, đợi lúc tới trước mặt Triệu Liệt, cả người đã giống như bằng đồng bằng sắt.
Đặc biệt cánh tay phải của hắn, ở ngoài hào quang kim loại, càng có một loại cảm giác trong suốt lấp lánh, giống như là kim cương mài thành!
“Tới hay lắm!”
Hai mắt Triệu Liệt cũng trợn lên, hú lên quái dị, vẫn chưa tiếp bình kim loại Cổ Chính Dương ném về, mà là vung lên một cước, đem bình kim loại hướng đối thủ đá mạnh trở lại.
Bình lúc còn ở giữa không trung, đã không chịu nổi linh năng hắn đánh vào trong đó, không ngừng bành trướng, hung hăng phát nổ!
“Phành!”
Thuốc kích thích chiến trường cùng mảnh vỡ bình kim loại, như thiên nữ tán hoa, như gió giật mưa rào, phủ đầu đánh về phía Cổ Chính Dương!
Dù là Cổ Chính Dương gân thép xương sắt như thế nào nữa, cũng tránh không được bị chất lỏng cùng mảnh vỡ kim loại đầy trời che tầm mắt, nhiễu loạn tiết tấu.
Triệu Liệt nhân cơ hội này, hít thở dồn dập, phát ra tiếng gào thét như máy hơi nước.
Lúc hít khí toàn bộ bụng dưới lõm xuống thật sâu, chỉ cách sau lưng một tầng da, nhưng ngực lại nhô lên cao cao, như là có hơn trăm quả bom phát nổ ở bên trong.
Lúc thở ra hoàn toàn ngược lại, bụng tròn như trống, ngực lại quỷ dị lún xuống, xương sườn rõ ràng từng cái một.
Hít sâu như vậy, mỗi giây lặp lại ba lần, trong nháy mắt, ánh sáng đỏ của hình xăm huyết ưng ở ngực liền trải rộng quanh thân.
Đặc biệt cánh tay phải của hắn, so với vừa rồi bành trướng một vòng, kéo dài nửa thước, năm ngón tay “Rắc rắc” dài ra, các khớp cùng đầu ngón tay đều mọc ra gai xương lập lòe ánh sáng lạnh!
“Ầm!”
Hai người hầu như cùng lúc ra tay, lại cùng lúc né tránh.
Một cái vuốt quỷ to như cái sọt bỗng dưng xuất hiện, sát đầu vai Cổ Chính Dương bay qua, từ trên bờ vai cứng rắn như sắt của hắn mang đi ba sợi tơ thịt máu tươi đầm đìa, rơi thật sâu ở trên mặt đất phía sau hắn, thế mà cào ra một cái hố sâu tới nửa thước, dài hơn hai mét, quả thực như là dấu chân một con khủng long.
Một mảng gió từ nắm đấm lập lòe ánh sáng vàng, tia điện tím lượn lờ cũng từ bề mặt nắm đấm của Cổ Chính Dương đập ra, đã hiểm lại càng hiểm hơn xẹt qua sườn trái Triệu Liệt, đánh đến trên một chiếc chiến xa giáp sắt phía sau hắn, phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Rõ ràng còn cách nhau ba năm mét, ba tầng cửa xe thép tấm trọng điệp của chiếc chiến xa giáp sắt này thế mà lõm xuống thật sâu, như là bị chùy công thành hung hăng đánh phá, theo một đợt tạp âm chói tai, cả chiến xa đều lướt ngang năm sáu mét, nhấc lên cát bụi đầy trời!
Toàn bộ thôn dân đều bị Cổ Chính Dương cùng Triệu Liệt ra tay kinh người dọa thật sâu, trong lúc nhất thời ngay cả kêu to cũng quên.
Ngay cả Lý Diệu cũng âm thầm kinh hãi, vì công pháp trên Nghiệt Thổ quỷ dị cùng sắc bén cảm thấy bội phục từ đáy lòng.
Thực lực tuyệt đối của Cổ Chính Dương và Triệu Liệt, tự nhiên xa xa không bằng hắn siêu nhất lưu cường giả cấp Hóa Thần này.
Nhưng hiệu suất áp bức của bọn họ đối với sinh mệnh cùng thần hồn, lại đã đạt tới trình độ tột đỉnh.
Nói đơn giản thô bạo một chút, nếu nói Lý Diệu có 100 điểm sinh mệnh cùng thần hồn, có thể phát huy ra 105 điểm sức chiến đấu.
Vậy bọn họ có lẽ có 20 điểm sinh mệnh cùng thần hồn, nhưng ở dưới các loại công pháp cực đoan cùng thần thông trí mạng thúc giục, lại có thể kích phát ra 30 điểm sức chiến đấu!
Người tu tiên sáng tạo ra những công pháp cùng thần thông này, thậm chí cả Nghiệt Thổ, đều là tạp chủng tội ác tày trời, nhưng cũng thật sự là ―― thiên tài tà ác!
Lý Diệu bất động thanh sắc, yên lặng cảm giác phương pháp vận chuyển linh năng của hai cao thủ Nghiệt Thổ, học tập tinh túy trong đó, chuẩn bị dung nhập đến trong mô hình vận chuyển linh năng của mình.
“Diệu lão...”
Hàn Đặc có chút lo lắng kéo cánh tay máy móc của Lý Diệu.
“Đừng nóng vội, xem tiếp chút nữa.”
Lý Diệu dùng nguyên thần chấn động, hướng sâu trong não vực Hàn Đặc đưa vào tin tức, “Sư phụ ngươi còn có sức đánh một trận.”
Giữa chiến xa giáp sắt, đã biến thành một vùng biển huyết trảo cùng quyền mang. (có thể hiểu là ánh sáng, tia sáng phát ra khi đấm)
Giữa cát bụi bay múa đầy trời, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hào quang một màu đỏ cùng một màu vàng, nghe được tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, như nhà cao tầng sụp đổ, mặc cho mọi người đều vươn dài cổ, cũng không nhìn thấy quá trình hai người đánh nhau.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong cát bụi thò ra một cái vuốt quỷ màu máu thật lớn, mọi người vốn tưởng đó là công kích của Triệu Liệt một lần nữa thất bại, ai biết cái vuốt quỷ màu máu này lại như là có được ý chí của mình, thế mà bắt lấy một chiếc chiến xa giáp sắt làm vòng bảo hộ, từ phía trên “rắc” xé xuống một tấm thép, hướng trong cát bụi đập mạnh tới!
Chỉ nghe một tiếng hừ của Cổ Chính Dương, hào quang màu đồng cổ ảm đạm trong tích tắc, trong cát bụi, đều là cái bóng màu máu!
“A!”
Hàn Đặc, Lưu Ly cùng thôn dân ủng hộ Cổ Chính Dương tất cả đều phát ra tiếng kinh hô.
“Tốt!”
Thôn dân ủng hộ Triệu Liệt tránh không được lớn tiếng hoan hô.
Chỉ có Lý Diệu cực kỳ khẳng định nói: “Thắng bại đã định, thôn trưởng thắng rồi!”
“Cái gì ―― “
Hàn Đặc và Lưu Ly hơi ngẩn ra, đang muốn lên tiếng, trong cát bụi bỗng truyền đến một tiếng kêu quái dị xé tim xé phổi, huyết trảo đầy trời trong phút chốc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngược lại một nắm đấm ánh sáng do mấy trăm luồng hồ quang ngưng tụ với nhau lao ra, đem một chiếc chiến xa giáp sắt hất bay ra, ở giữa không trung một hơi lộn mấy chục vòng mới nặng nề rơi xuống đất, đập thành một đống sắt vụn!
Trong cát bụi, trừ tiếng thở dốc nặng nề, thì không có chút tiếng động nào nữa.
Bụi bậm dần dần tan.
Mọi người đều ngừng thở, trợn to mắt, hướng trong cát bụi nhìn kỹ.
Đầu tiên từ trong cát bụi lộ ra là Cổ Chính Dương.
Toàn thân hắn đầm đìa máu tươi, hầu như không có nửa miếng thịt lành lặn, đặc biệt sáu vết máu đan xen ngang dọc ở ngực, hầu như sắp lộ ra xương cốt trắng xóa.
Cánh tay phải hắn đen sì, nhăn nhúm, như là dây leo héo rũ, vô lực rủ xuống trên đầu vai đong đưa, bộ dáng chật vật đến cực điểm.
Mà ở đối diện hắn...
Hai mắt Triệu Liệt trợn lên, miệng mở ra đến cực hạn, toát ra từng luồng sương khói màu đỏ, ngực xăm huyết ưng lõm xuống thật sâu, rất lâu cũng chưa thể khôi phục bình thường, quanh thân còn cắm vô số mảnh vỡ kim loại, đều là “viên đạn” sau khi tấm thép vỡ vụn hóa thành.
Cổ Chính Dương dùng quyền phong đem tấm thép xé rách, mảnh vỡ như viên đạn bắn nhanh ra, cắm thật sâu vào trong cơ thể Triệu Liệt. Triệu Liệt rốt cuộc không chống đỡ được, ở trước mặt Cổ Chính Dương quỳ một gối xuống, hai tay run rẩy chống đất, trong miệng toát ra sương khói màu đỏ, dần dần ngưng tụ thành máu tươi dinh dính.
Hắn giãy giụa vài lần muốn đứng lên cũng không làm được, quỳ một gối xuống đất đã là cực hạn.
Hắn tựa như căn bản không ngờ mình thất bại, ánh mắt hãy còn tràn ngập hào quang không thể tưởng tượng cùng đau khổ vạn phần, điều tức thật lâu, mới run giọng nói: “Thực lực của ngươi... Thế mà khôi phục rồi?”
Cổ Chính Dương trầm mặc một lát, nói: “Ngươi cần lập tức chữa thương.”
Triệu Liệt nhếch miệng cười, cười vô cùng thê thảm, hai tay và đầu gối cùng sử dụng, bò hai bước, bò đến chiến đao mình ban đầu cắm vào mặt đất, đem chiến đao hung hăng rút ra, ném về phía Cổ Chính Dương, “keng” một tiếng, rơi ở bên chân Cổ Chính Dương: “Ta thua rồi, đến đi.”
“Ba ba!”
Triệu Trùng cả kinh biến sắc, “Thiết Huyết Thiếu Niên Đoàn” vừa rồi còn diễu võ dương oai cùng những thôn dân ủng hộ Triệu Liệt, trẻ tuổi hung hăng cũng tái nhợt cá mặt, không biết làm sao.