Chương 1980: Ngươi là đúng, nhưng mà ——
Chương 1980: Ngươi là đúng, nhưng mà ——Chương 1980: Ngươi là đúng, nhưng mà ——
“Chút tài mọn!”
Phía trước cánh tay phải Triệu Liệt ngưng tụ lên một khiên ánh sáng màu đỏ, cùng viên đạn tia điện va chạm mãnh liệt, mấy chục luồng sóng xung kích mạnh mẽ liên hoàn phát nổ, đánh Triệu Liệt thét lớn một tiếng, thân hình kịch liệt lay động.
“Huyết Ưng” nổi danh đã lâu này, cũng không ngờ Hàn Đặc sẽ tiến bộ nhanh chóng tới loại trình độ này, ngay cả hắn ở dưới tinh khải tăng phúc, cũng suýt nữa ngăn không được thiếu niên công kích, không khỏi hơi ngẩn ra.
Nhưng, hắn không cho Hàn Đặc cơ hội lần thứ hai nữa, không đợi Hàn Đặc ngưng tụ lên đợt viên đạn tia điện thứ hai, vuốt quỷ đỏ đậm đã một lần nữa xuất hiện, đem Hàn Đặc hung hăng đánh ngã xuống đất, gắt gao trấn áp, không thể động đậy.
“Bá!”
Triệu Trùng phục hồi tinh thần nổi trận lôi đình, rút ra kiếm lưỡi cưa giơ lên cao cao, cười dữ tợn nói: “Chịu chết đi, Hàn Đặc!”
Không đợi kiếm lưỡi cưa cắt xuống, hắn đã bị hung nhân bang Xích Hỏa “Ma Khô” từ phía sau vung một cước đá bay ra ngoài.
“Con heo này phẩm chất không tệ.”
Mỗi một lỗ thủng trên mặt Ma Khô đều như là con mắt nhấp nháy tỏa sáng, tham lam liếm ở trên người Hàn Đặc, thản nhiên nói, “Hẳn là có thể ở chỗ ‘Quyền Vương’ bán được giá tốt, đừng lãng phí.”
“Này, Cổ Chính Dương.”
Quả cầu thịt heo trong suốt lấp lánh “Phí Trọng” cũng tiến lên hai bước, lấy khí thế mạnh mẽ vô cùng áp chế Cổ Chính Dương không thể tiến lên, lại đem một cái chân đi giẫm ở trên lưng Hàn Đặc, chậm rãi đè ép xương sống của hắn, từ giữa từng mảng thịt béo trên mặt nứt ra một lỗ hổng, cười hì hì nói, “Đây là đồ đệ của ngươi? Dạy dỗ không tệ!”
“Tê “
Xương sống Hàn Đặc phát ra tiếng nổ vang “Rắc rắc”, hắn đau đến mức mỗi một ngón tay đều không tự chủ được run rẩy, lại từ đầu tới cuối cắn chặt răng, không cho mình kêu thảm thành tiếng.
“Sư huynh!”
Lưu Ly quả thực sắp khóc ra, đôi mắt phun lửa hung hăng trừng lên nhìn Ma Khô cùng Phí Trọng hai đại hung nhân.
“Còn có tiểu cô nương này, là con gái ngươi?”
Cảm giác được ánh mắt hừng hực khí thế của Lưu Ly, ý cười của Phí Trọng càng thêm nồng đậm, trong khe hở vươn ra một cái đầu lưỡi mọc đầy gai thịt, liếm tới liếm lui ở trong khe hở giữa thịt béo trên mặt, “Bộ dạng rất đẹp, thanh âm cũng rất êm tai, cô ta tên là gì, Lưu Ly phải không, chậc chậc chậc chậc, thật sự là người cũng như tên...
“Giết người là một loại nghệ thuật, lại một loại hưởng thụ, ta không giống Ma Khô chay mặn không câu nệ như vậy. Ta thích nhất giết những kẻ bộ dạng xinh đẹp, thanh âm kêu lên cũng rất êm tai, gặp được người như vậy, luôn phải giết đủ bảy ngày bảy đêm mới cảm thấy sảng khoái.”
“Phí Trọng, ngươi dám!”
Hai con mắt Cổ Chính Dương đều như là bom tinh thạch hừng hực thiêu đốt, lúc nào cũng có thể phát nổ.
Phí Trọng và Ma Khô liếc nhau, cùng nhau cười lên dữ tợn.
“Thật ra, ta cùng Ma Khô cũng không tính là người tàn nhẫn hiếu sát, nếu không bang chủ cũng sẽ không phái chúng ta đến nói chuyện với ngươi.”
Thịt béo trên mặt Phí Trọng rung rung, tựa như làm ra động tác “nháy mắt ra hiệu”, không nhanh không chậm nói, “Bây giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là chủ động hợp tác với chúng ta, đem vị trí thôn trưởng tặng cho Triệu Liệt, sau đó cùng Triệu Liệt duy trì trật tự trong thôn, điều động một ngàn tên trẻ khỏe ra, bảo bọn hắn cam tâm tình nguyện, vui vẻ theo chúng ta cùng nhau hành động, như vậy đối với mọi người đều tốt, đối với chúng ta là tránh được phiền toái thật lớn, đối với các ngươi chính là tránh được một hồi tai ương ngập đầu, còn có thể thu hoạch lượng lớn chiến lợi phẩm đó!
“Bằng không, chúng ta đành phải đại khai sát giới, đem những chú bác, trưởng lão kia trong thôn các ngươi, bao gồm thôn trưởng ngươi, hết thảy xử lý, sau đó ta lại chịu chút vất vả, đem con gái cùng đồ đệ ngươi đều giết năm ngày bảy ngày. Tin tưởng không đến được một ngày cuối cùng, bọn họ nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, thuyết phục toàn bộ thôn dân còn lại.
“Cổ Chính Dương, ngươi xưa nay là người thông minh, có thể ở bên cạnh Song Long cốc bảo vệ thành trại Thái Bình bình an hai mươi năm, dựa vào không phải tất cả đều là đôi ‘Phá Sơn Chùy’ gà mờ kia, cho nên bây giờ, ngươi rốt cuộc muốn chọn như thế nào đây?”
Toàn bộ hung nhân bang Xích Hỏa, cùng nhau không coi ai ra gì cười lên dữ tợn, tựa như thôn dân trang bị đến tận răng đối diện đều là ba ba trong rọ, cá nằm trên thớt.
“Thôn trưởng?”
“Thôn trưởng!”
Cảm giác được trên thân bọn giặc cướp tràn ra sát ý như thực chất, tỉnh táo ý thức được chênh lệch của mình cùng đối phương rốt cuộc lớn bao nhiêu, toàn bộ thôn dân cũng không thể ngăn chặn được run lên.
“Sư phụ, đừng, đừng để ý con, cùng lắm là chết!” Hàn Đặc ở dưới chân Phí Trọng oa oa kêu loạn.
“Ba ba, chúng ta, chúng ta cái gì cũng không sợ!” Lưu Ly cũng ở trong nụ cười mỉm của Ma Khô cùng Phí Trọng hai đại hung nhân kiên trì nói.
“Hai đứa nhỏ ngốc.”
Phí Trọng tiếp tục cười tủm tỉm nói, “Trên Nghiệt Thổ, có một trăm vạn loại chuyện so với chết càng đáng sợ hơn, chờ các ngươi thật sự kiến thức được, tự nhiên biết cái gì gọi là ‘sợ hãi’ .”
“Đủ rồi, Phí Trọng!”
Trên mặt Cổ Chính Dương toát ra vẻ mặt giãy dụa, rối rắm cùng do dự, vài loại màu sắc giống như mấy chi quân đội hỗn loạn không chịu nổi giao phong ở trên mặt, đến cuối cùng, biến thành một mảng u ám, khô khốc, uể oải nói, “Các ngươi muốn thế nào... Thì thế đó đi!”
“Vậy thì đúng rồi.”
Phí Trọng đã sớm dự đoán được Cổ Chính Dương sẽ khuất phục, dù sao nói đến cùng, cũng chỉ là trưởng một thôn nho nhỏ trong Thế Giới Hoang Vu mà thôi, hắn lười biếng làm cái động tác tay, ý bảo Triệu Liệt đi qua tiếp quản quyền chỉ huy thành trại Thái Bình.
Nào ngờ Cổ Chính Dương lại bước ra một bước, chắn trước mặt Triệu Liệt.
“Ừm?”
Phí Trọng có chút bất mãn nhướng lông mày lên, có lẽ là khí quan duy nhất có thể phân biệt ra trên mặt hắn.
“Ta còn chưa nói xong.”
Cổ Chính Dương hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Triệu Liệt, Phí Trọng cùng Ma Khô, từng chữ một, rõ ràng vô cùng nói, “Bước qua xác của ta, sau đó, các ngươi muốn thế nào được thế đó đi!”
“Sư phụ!”
“Ba ba!”
“Thôn trưởng!”
Hàn Đặc, Lưu Ly cùng đám đông thôn dân đều nhảy dựng lên, bọn họ đều cảm ứng được ngọn lửa sinh mệnh của Cổ Chính Dương như là ngọn nến không để ý tất cả như hừng hực thiêu đốt.
Đáy mắt Phí Trọng toát ra hai mảng hào quang kinh ngạc mà mê hoặc, ngón tay mập mạp to ngắn ngoáy lỗ tai của mình: “Ngươi nói cái gì?”
Ma Khô “khục khục” một tiếng, nuốt một ngụm nước miếng lớn, đáy mắt cũng phát ra ánh sáng âm u: “Tốt, có cốt khí, ta hôm nay vừa lúc còn chưa giết người, ngươi rất đáng giá giết!”
Triệu Liệt nhìn chằm chằm Cổ Chính Dương chốc lát, khó hiểu trong ánh mắt dần dần hóa thành xấu hổ, lại có chút không dám đối diện với Cổ Chính Dương, thở dài nói: “Thôn trưởng, cần gì phải tự tìm đường chết chứ, ngươi sính anh hùng như vậy, căn bản không thay đổi được bất cứ chuyện gì, cũng không cứu vớt được nửa người!”
“Đúng vậy, thẳng tới hôm nay ta mới phát hiện, quá khứ mình rốt cuộc buồn cười bao nhiêu.”
Cổ Chính Dương cười khổ nói, “Ngươi mới là đúng, Triệu Liệt, ta sớm nên nghe lời ngươi, mà không phải đau khổ giãy dụa mấy chục năm, kiên trì một số thứ không có ý nghĩa, căn bản không thay đổi được bất cứ chuyện gì, cũng không cứu vớt được... Nửa người!”
Triệu Liệt nheo mắt: “Một khi đã như vậy, vì sao còn che ở trước mặt ta? Ngươi, ngươi có thể không cần chết. Vì sao?”
“Có lẽ...”
Cổ Chính Dương cười thê lương, chậm rãi dang đôi tay, bảo vệ mọi người phía sau, ánh mắt lại bay tới nơi vô cùng xa xôi, tương lai vô cùng tốt đẹp, “Ta cũng là một tên ngu ngốc bất trị ngốc nghếch chờ mong Kim Khoa có thể phủ kín cả Nghiệt Thổ đi!”
“Cũng không biết ngươi đang nói hươu nói vượn những gì.”
Ma Khô đẩy ra Triệu Liệt, hướng Cổ Chính Dương nhếch cái miệng rộng trải rộng răng nhọn, cười dữ tợn nói, “Phá Sơn Chùy phải không? Chết!”
Ngay tại lúc tển cánh tay Ma Khô dâng trào ra sáu ánh lửa, phân biệt ở trên hai nắm tay trái phải hình thành ba thanh đao sắc bén không thể đỡ được, giơ lên cao cao, tập trung động mạch chủ ở cổ của Cổ Chính Dương, bên ngoài vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Bom tinh thạch chôn sâu ở đáy hồ dâng lên từng tầng mạch nước ngầm mãnh liệt mênh mông, “**” va chạm ở đáy thuyền lớn vỏ sắt, đập thuyền lớn lay động không ngừng, mọi người đều lắc lư trái phải.
Ngay sau đó, chỗ xa hơn lại truyền đến vụ nổ liên hoàn càng thêm kịch liệt.
Dư âm vụ nổ, làm đèn đuốc trong khoang chỉ huy đều run rẩy, lập lòe nhấp nháy.
Ở trước khi Cổ Chính Dương cùng các thôn dân phản ứng lại, Ma Khô và Phí Trọng hai đại hung nhân cùng lúc từ trong không khí biến hóa vi diệu ngửi được một tia khí tức nguy hiểm.
Liếc nhau, Ma Khô hướng Phí Trọng nháy mắt, người sau mang theo bốn năm tên giặc cướp vội vã rời khỏi khoang chỉ huy, hướng tới boong tàu điều tra.
Sau đó, liền cũng không trở về nữa.
Không những người không trở về, ngay cả kênh thông tin cũng bị chặt đứt, giống như là ngã vào một hố đen, cái gì cũng không cảm giác được.
Mấy chỗ trạm gác ngầm vốn bố trí ở trên boong tàu càng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trong kênh thông tin chỉ truyền đến từng đợt tiếng “xèo xèo”, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Ma Khô tuyệt thế hung nhân này vừa rồi khiến mọi người toát mồ hôi lạnh, giờ phút này rốt cuộc bản thân cũng toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
“Lão quỷ chết tiệt!”
Ma Khô đề cao giọng, gương mặt trở nên càng thêm dữ tợn, nhưng càng là dữ tợn lại càng không thể che giấu sợ hãi sâu trong hốc mắt hắn, “Ngươi ở bên ngoài chơi trò gì vậy!”
Cổ Chính Dương cùng đám đông thôn dân trợn mắt há hốc mồm, tỉnh tỉnh mê mê, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì
Chỉ có Hàn Đặc cùng Lưu Ly âm thầm liếc nhau, mơ hồ ý thức được dị biến bên ngoài có thể có liên quan với “Diệu lão”.
Ma Khô quan sát sắc mặt giọng nói, biết những thôn dân này thật sự hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa ở dưới uy danh bang Xích Hỏa trấn áp, quả thực không sinh được chút ý chống cự nào, hừ một tiếng nặng nề, bảo Triệu Liệt giải trừ võ trang bọn họ, lại dặn dò một câu: “Ở đây trông coi, ai nếu dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức đem mọi người trong khoang chỉ huy giết sạch!”
Chính hắn thì mang theo vài tên tâm phúc trở lại trên boong tàu.
Sau đó, liền giống với Phí Trọng, một đi không trở lại.
Triệu Liệt cùng giặc cướp còn lại rơi vào trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ đến cực điểm.
Giặc cướp cùng thôn dân, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, theo thời gian chuyển dời, toàn bộ tiếng nổ bên ngoài hầu như đều biến mất, yên tĩnh quỷ dị làm khí thế đối chiếu của bọn hắn dần dần nghịch chuyển lại.
“Ba ba...”
Triệu Trùng liên tiếp nuốt nước miếng.
Con mắt Triệu Liệt đảo một vòng lại một vòng, bỗng nhiên nói, “Thôn trưởng, đem người khác đều trói lại, ngươi mang theo Hàn Đặc cùng Lưu Ly, theo ta đến bên ngoài xem xét!”
“Hả?”
Một tiểu đầu mục giặc cướp khác tựa như có chút ý kiến đối với hắn an bài, Triệu Liệt lại trả lại một câu: “Nơi này không có đường nào để đi, nhỡ đâu bên ngoài thật sự có việc, chạy cũng chạy không thoát!”