Chương 1982: Đúng cùng sai
Chương 1982: Đúng cùng saiChương 1982: Đúng cùng sai
Trước khi bình minh đến, một tên giặc cướp cuối cùng ẩn núp ở trong nước bùn sâu trong hồ lớn cũng bị tìm ra giết chết, công phòng chiến của thành trại Thái Bình rốt cuộc chấm dứt.
Trên mặt hồ nổi vô số cái xác phát nổ thủng bụng đứt ruột, càng có những đám lửa hừng hực thiêu đốt, đem bầu trời tối tăm trước lúc bình minh chiếu rọi như hỏa ngục khốc liệt.
Hoa Bỉ Ngạn màu máu kiều diễm ướt át trên bầu trời lại đã sớm tiêu tán không thấy nữa, các thiên nhân cao quý cư trú ở “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, tựa như không có hứng thú quá lớn đối với “cổ trùng” tầng dưới chót núi sâu rừng già chém giết.
Người chết đã lảo đảo lắc lư hướng tới bờ đối diện, người sống lại vẫn như cũ phải giãy dụa đi tiếp ở trên mảnh đất chi chít vết thương này.
Tuy ở dưới Lý Diệu toàn lực ra tay, công phòng chiến ngắn ngủi mà kịch liệt cũng chưa tạo thành phá hoại quá lớn cho thành trại Thái Bình, nhưng chung quy tiêu hao lượng lớn vũ khí đạn dược cùng nguồn năng lượng dự trữ quý giá.
Còn có mấy chiếc tàu lớn vỏ sắt bị vật hi sinh của bang Hắc Thủy phá hủy, trong đó một chiếc càng liên quan đến vi mạch lọc nước cực kỳ quan trọng.
Trên Nghiệt Thổ, hầu như toàn bộ nguồn nước đều gặp ô nhiễm mức độ nặng, trực tiếp uống nước thiên nhiên chưa tinh lọc tương đương tự tìm đường chết, mặc dù đun sôi nhiệt độ cao cũng không nhất định có thể tiêu trừ toàn bộ tạp chất cùng độc vật, thế nào cũng phải dựa vào vi mạch nước sạch loại bỏ mới được.
Thành trại Thái Bình mấy ngàn người, nước dùng sinh hoạt hằng ngày lấy tấn để tính toán, không có vi mạch nước sạch, chính là tai ương ngập đầu.
Còn có, Lý Diệu ngày hôm qua cứu rất nhiều tội dân bị bang Hắc Thủy lùa tới đối địch với thành trại Thái Bình. Những tội dân này ngâm ở trong hồ nước lạnh như băng nửa ngày, tác dụng của thuốc hưng phấn sớm trôi qua, lại ở dưới dục vọng cầu sinh thúc giục liều mạng giãy dụa cùng kêu cứu.
Phía sau càng có vợ con già trẻ của bọn họ, ngay cả vũ khí cũng không có, đều cùng nhau bị bang Hắc Thủy lùa tới chịu chết, càng ôm làm một mảng, khóc lóc gào thét, run rẩy ở dưới súng pháo cùng đao kiếm của thành trại Thái Bình.
Theo ý tứ không ít người của thành trại Thái Bình, dứt khoát để những kẻ này tự sinh tự diệt, ở trong hồ nước trực tiếp chết đuối cho xong.
Nhưng bọn họ không địch lại được mệnh lệnh của Cổ Chính Dương, vẫn không cam lòng tình nguyện đem đại bộ phận tội dân đều vớt lên.
Bây giờ những người này đều biến thành tù binh của thành trại Thái Bình, đáng thương nhốt ở trong hai chiếc tàu lớn vỏ sắt không có động lực, lo lắng đề phòng, vô cùng tuyệt vọng chờ quyết định cuối cùng.
Kết cục của bọn họ dữ nhiều lành ít.
Mặc dù Cổ Chính Dương thật sự nhân từ nương tay, không muốn trực tiếp xử tử mấy ngàn tội dân bao gồm người già phụ nữ trẻ em ở trong, nhưng cứ như vậy đem bọn họ đuổi đi mà nói, vật tư ít ỏi có thể đếm được của bọn họ đều bị bang Hắc Thủy cướp bóc hết, tình huống tay không tấc sắt, không một hạt lương thực, cũng là một chữ “Chết”.
Thậm chí tựa như Triệu Liệt lúc còn sống từng nói, là kiểu chết giống như lăng trì, thong thả mà thống khổ.
Nhưng, bản thân thành trại Thái Bình quy mô mấy ngàn người, muốn một lần tiếp nhận thêm mấy ngàn người, quy mô trực tiếp tăng lên gấp đôi, thức ăn, năng lượng, không gian cùng các loại tài nguyên, tuyệt đối không có cách nào kiên trì được.
Càng không cần phải nói, hai bên ở trong Đại Điển Trời Ban cùng công phòng chiến đêm qua từng đánh nhau to, kết thù sâu hận lớn, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng tiếp nhận lẫn nhau.
Đầu mục trong tù binh đã truyền lời, đã đánh thua rồi, bọn họ nguyện ý tiếp nhận quy củ trên Nghiệt Thổ, không oán không hối hận bị thành trại Thái Bình xử tử.
Nhưng, có thể xin các đại gia thành trại Thái Bình phát chút từ bi, để lại toàn bộ trẻ con mười bốn tuổi trở xuống hay không, mặc dù lấy thân phận nô binh sống ở tầng dưới chót thành trại Thái Bình cũng tốt, chỉ cần, có thể sống sót!
Cổ Chính Dương trong thời gian ngắn còn chưa làm ra quyết đoán.
Mà lý do hắn do dự cũng rất đầy đủ, thành trại Thái Bình chỉ đánh lùi hai đám tiên phong của bang Hắc Thủy cùng bang Xích Hỏa mà thôi, xa xa không phải chủ lực của hai bang cướp lớn.
Nhắm chừng trong mắt những bang cướp này, ngầm chiếm thành trại Thái Bình loại chuyện này, căn bản không cần thiết dốc toàn bộ lực lượng, phái vài tên hung nhân ra trận, đã đủ nể mặt thành trại Thái Bình rồi.
Bây giờ bình minh sắp tới, nếu trước khi mặt trời lặn còn chưa có tin tức truyền về Song Long cốc, đám cướp cùng hung cực ác kia nhất định sẽ có hành động.
Vô luận bang Xích Hỏa hay là bang Hắc Thủy, Cổ Chính Dương đều không cảm thấy bọn họ ở sau khi mất mặt cực lớn, sẽ nhân từ nương tay, tha cho thành trại Thái Bình một mạng.
Thành trại Thái Bình vẫn nguy ở sớm tối, nhân thủ thiếu thốn đến cực điểm, trong tù binh có rất nhiều người trẻ khỏe, ngay cả vợ con già trẻ của bọn họ cũng bị giam giữ ở đây, rốt cuộc xử trí những người này như thế nào, tự nhiên cần rất thận trọng.
Nhưng, ở lúc luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi đến boong tàu lớn vỏ sắt, suy nghĩ của Cổ Chính Dương đã chưa tập trung ở trên thân tù binh, cũng chưa tập trung ở trên thân bọn cướp Song Long cốc, lại tập trung cao độ ở trên thân Lý Diệu.
Hắn đã vòng quanh Lý Diệu một trăm ba mươi bảy vòng, lại lần thứ năm mươi hai ném ra vấn đề tương tự: “Mọi thứ đêm qua... Thật là ngươi làm?”
Lý Diệu thản nhiên nói: “Báo cáo thôn trưởng, đúng vậy.”
Sau đó là một vấn đề khác lập lại lần thứ năm mươi hai: “Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc làm như thế nào!”
“Không thể phụng cáo.”
Lý Diệu bình tĩnh mà hờ hững nói, “Trong kho số liệu cũng không trang bị phụ kiện giải thích nhiệm vụ chiến thuật phức tạp đối với nhân sĩ dân gian, lấy cấp bậc, kinh nghiệm tác chiến cùng năng lực lý giải của ngươi, rất khó hợp lý mà đầy đủ hướng phía ngươi giải thích.”
Cổ Chính Dương sửng sốt thật lâu, cùng đèn biểu hiện ở ngực Lý Diệu mắt to trừng mắt nhỏ, rốt cuộc nhịn không được hướng Hàn Đặc và Lưu Ly ở bên cạnh cười trộm không thôi, ném ra một vấn đề hoàn toàn mới: “Hai người các ngươi, chưa từng nghĩ mở ra máy tính của nó, nhìn xem con chip xử lý trung tâm của nó rốt cuộc là bộ dáng gì?”
“Phủ định.”
Lý Diệu tiếp tục nói không chút cảm xúc, “Máy tính của ta là cơ mật quân sự đẳng cấp cao nhất, căn cứ điều quân quy thứ hai mươi hai, chỉ có quan tổng chỉ huy ‘đại đội tác chiến đặc chủng cấp dưới bộ tư lệnh cao nhất tinh vực Phương Bắc’, hoặc là luyện khí sư có được ‘giấy chứng nhận tư cách duy tu cùng cải tạo hai kim cương xanh thẳm’, mới có thể mở ra vỏ máy tính của ta, mọi người còn lại, chẳng phân biệt địch ta, một khi tiếp xúc thậm chí quét máy tính của ta, sẽ bị coi là hành vi đối địch nghiêm trọng nhất, sẽ lọt vào phản ứng trong nháy mắt của ta.”
Cổ Chính Dương nghi hoặc: “Phản ứng trong nháy mắt?”
Lý Diệu giải thích: “Tựa như tối hôm qua.”
“...”
Cổ Chính Dương hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, rốt cuộc hiểu, “Chính là nói, ngươi có thể phục tùng mệnh lệnh Hàn Đặc, nhưng không thể để nó mở ra kết cấu tầng sâu nhất của ngươi, cũng không thể tiến hành sửa chữa cùng cải tạo đối với ngươi?”
“Trên cơ bản, đúng vậy.”
Lý Diệu lạnh như băng nói: “Ta vừa mới kích hoạt một kho số liệu hoàn toàn tự động hoá sửa chữa cùng thăng cấp hoàn toàn mới, chỉ cần cung cấp cho ta đủ năng lượng cùng tài liệu, cũng đặt ra hoàn cảnh tác chiến, nhiệm vụ cùng mục tiêu dự định sẵn, ta có thể tự động sửa chữa, cải tạo cùng thăng cấp.”
“Thật sự là... Thứ không thể tưởng tượng!”
Cổ Chính Dương nhìn mũi khoan cùng lưỡi cưa đoạn trước cánh tay máy của Lý Diệu, một lần nữa phát ra cảm khái, “Cho tới bây giờ chưa từng gặp con rối chiến tranh như vậy.”
Hàn Đặc cố nén ý cười nói: “Sư phụ, Nghiệt Thổ lớn như vậy, ai có thể làm rõ toàn bộ bí mật chứ, có lẽ là chúng ta vận khí tốt, nhặt được máy tính quân dụng lợi hại nhất Vũ Anh giới trước khi ‘Đại Thẩm Phán’ đây? Tóm lại, tối qua nếu không có ‘Yêu Tinh’ hỗ trợ, thành trại Thái Bình liền xong hết rồi! Như bây giờ, không phải rất tốt sao?”
“Đúng vậy, ba ba, Lưu thúc thúc hình như đang tìm cha bàn vấn đề nhân viên bị thương.”
Lưu Ly cũng chớp mắt thật nhanh nói, “Mau đi đi, ‘Yêu Tinh’ do hai đứa bọn con nhìn là được, có tình trạng gì, bọn con lập tức gọi cha!”
“... Được rồi.”
Cổ Chính Dương quả thực nghe được trên một chiếc thuyền lớn vỏ sắt khác có người đang gọi tên của hắn, đi ra hai bước, bỗng một lần nữa đứng lại, quay đầu nói, “Hỏi ngươi một vấn đề nữa, không biết trong kho số liệu của ngươi có thể tìm được đáp án hay không, tối hôm qua... Ngươi là cố ý tha những tội dân kia một mạng à, vì sao? Nhìn từ thủ đoạn ngươi đối phó Ma Khô cùng Phí Trọng, ngươi hẳn là có năng lực đem những tội dân đó giết sạch, nếu Hàn Đặc chỉ hạ đạt mệnh lệnh ‘phòng ngự thành trại Thái Bình’, ngươi không có lý do sẽ nương tay đối với tội dân nhỉ?”
Lý Diệu trầm mặc một lát, nói: “Ta không biết, chỉ là ‘pháp tắc’ sâu trong máy tính yêu cầu ta làm như vậy.”
“Có lẽ…”
Lưu Ly chợt nghĩ ra, siết chặt nắm tay nói, “Ở rất lâu rất lâu trước kia, người sáng tạo ‘Yêu Tinh’, chính là một đám người tu chân?”
“Là như thế này sao?”
Cổ Chính Dương hơi ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ, nhếch miệng rộng, toát ra nụ cười tự đáy lòng, “Hiểu rồi, hai đứa các con đừng lo lắng, ta nhất định sẽ nghĩ được cách thủ hộ thành trại Thái Bình!”
Nam nhân trung niên này kéo thân thể bệnh tật, kịch chiến một đêm, dùng sức vung nắm tay một cái, như là thiếu niên phấn chấn dâng cao, hướng xa xa chạy vội đi.
Nhìn bóng lưng hắn dần dần rời đi, nụ cười trên mặt Hàn Đặc bỗng có chút cứng ngắc, đáy mắt toát ra hào quang rắc rối phức tạp.
Lý Diệu cảm giác được gợn sóng vi diệu đáy lòng thiếu niên, nói: “Ngươi có vấn đề?”
“Ừm?”
Lưu Ly chớp mắt to trong suốt lấp lánh, có chút hồ nghi nhìn Hàn Đặc.
“Cũng không tính là nghi vấn gì, chỉ là...”
Hàn Đặc gãi tóc thật lâu, rốt cuộc cố lấy dũng khí hỏi, “Diệu lão, ngươi cảm thấy sư phụ ta là đúng sao?”
Lý Diệu nói: “Sư phụ ngươi là đúng.”
“Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế!”
Lưu Ly cũng phồng má nói, “Ba ba đương nhiên là đúng, phải đấu tới cùng với lũ sài lang kia mới được, ngươi xem kết quả chúng ta bây giờ, không phải rất tốt sao?”
Hàn Đặc dùng sức lắc đầu nói: “Không đúng, Lưu Ly, không phải như thế! Thành trại Thái Bình sở dĩ còn có thể tồn tại, là bởi vì chúng ta cơ duyên xảo hợp phát hiện ‘Diệu lão’, là Diệu lão ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt tất cả mọi người thành trại Thái Bình!
“Nếu không có Diệu lão, thành trại Thái Bình đã sớm bị giặc cướp cắn nuốt, có lẽ sẽ đổ rất nhiều máu, chết rất nhiều người, mà người may mắn sống sót, cũng sẽ hoàn toàn thay đổi, biến thành dã thú mất sạch nhân tính, cùng hung cực ác, như là những tội dân kia tiêm vào thuốc hưng phấn, khống chế xe bay tự nổ hướng chúng ta lao tới.
“Từ góc độ này mà nói, có thể Triệu Liệt mới là đúng ha không? Dù sao không phải toàn bộ thôn trang trên đời này, đều may mắn như vậy có thể phát hiện một ‘Diệu lão’ nha!
“Tối hôm qua, ở thời khắc cuối cùng, ngay cả sư phụ cũng đã dao động, thừa nhận Triệu Liệt là đúng, mình chỉ có thể chết để trốn tránh... Không, ta cũng không có ý tứ trách cứ sư phụ, sư phụ làm như vậy cũng tính là thường tình con người, ta chỉ là không nghĩ ra, không có cách nào thuyết phục bản thân ta, có thể chúng ta sớm một chút nghe lời Triệu Liệt, ngược lại tốt hơn hay không?”
Lý Diệu tiếp tục nói: “Không, Triệu Liệt là sai, sư phụ ngươi là đúng.”
Hàn Đặc quật cường nói: “Nếu sư phụ ta là đúng, như vậy, ở dưới tình huống không có ‘Diệu lão’, con đường này lại nên đi thông như thế nào đây?”
“Đi không thông, vô luận đường của sư phụ ngươi hay là Triệu Liệt đều đi không thông, nhưng cái đó không ý nghĩa sư phụ ngươi là sai.”
Lý Diệu chăm chú nhìn phía trên bầu trời, phương hướng “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, thấp giọng nói, “Có lẽ, sư phụ ngươi kiên trì là đúng, sai... Là toàn bộ thế giới!”