Chương 1984: Lẻn vào cùng khống chế
Chương 1984: Lẻn vào cùng khống chếChương 1984: Lẻn vào cùng khống chế
Huyết Sắc Tâm Ma vừa rồi khống chế tàu Kiêu Long lượn một vòng ở trong thành Song Long, sưu tập được lượng lớn tin tức: “Tóm lại, bang Xích Hỏa cùng bang Hắc Thủy đều ham việc làm ăn của đối phương, không có lúc nào là không muốn thâu tóm đối phương, độc bá thành Song Long, kéo theo các bang cướp lớn còn lại đều chia làm hai bên, đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm, trước mắt bọn họ đều cố kỵ thực lực của nhau, duy trì bình tĩnh ở mặt ngoài, nhưng giống như là thùng thuốc nổ khô ráo, tùy ý một tia lửa cũng có khả năng phát nổ.”
“Thành trại Thái Bình chính là đốm lửa đó sao?”
Lý Diệu trầm ngâm nói, “Chẳng lẽ bọn họ gần đây muốn khai chiến, cho nên muốn bắt người trẻ khỏe của thành trại Thái Bình trở về làm vật hi sinh? Hẳn là sẽ không, nếu chỉ là nội bộ thành Song Long sống mái với nhau, tựa như không cần thiết gióng trống khua chiêng đi bắt người của thành trại Thái Bình, vậy chẳng phải là kế hoạch gì cũng bị đối phương phát hiện? Sống mái với nhau loại sự tình này, vốn đã phải lén lút, nhanh như chớp, sét đánh không kịp bưng tai!”
Huyết Sắc Tâm Ma nói: “Chuyện này quả thực có chút kỳ quái, vừa rồi ta ở trong thành điều tra, phát hiện không khí thành Song Long tuy ngưng trọng, nhưng cũng không tính là quá mức khẩn trương, vô luận giặc cướp bang Xích Hỏa cùng bang Hắc Thủy, bộ dáng đều không giống như muốn động thủ với nhau.”
Lý Diệu nghĩ nghĩ: “Các nơi yếu hại trong thành, điều tra ra chưa?”
“Đương nhiên.”
Huyết Sắc Tâm Ma đắc ý nói, “Sào huyệt bang Hắc Thủy cùng bang Xích Hỏa, cùng với kho hàng bọn hắn tồn trữ vật tư cùng đạn dược hết thảy đều tìm được rồi, hơn nữa, ta còn tìm được một thứ cực kỳ quan trọng, không thể thiếu!”
Trong lòng Lý Diệu căng thẳng: “Cái gì vậy?”
Huyết Sắc Tâm Ma nói từng chữ một: “Đường ống thông gió!”
Lý Diệu: “... Đường ống thông gió cái quỷ đầu to, ta bây giờ đã là cường giả Hóa Thần trong truyền thuyết được không, chỉ đối phó một đám giặc cướp không có kiến thức gì trên Nghiệt Thổ mà thôi, còn phải chui đường ống thông gió? Có lầm hay không!”
Huyết Sắc Tâm Ma ngượng ngùng nói: “Ta cho rằng ngươi có chút ham mê đặc thù, không bò đường ống thông gió không thoải mái mà!”
“Đừng kéo xa nữa, tóm lại, ta mơ hồ cảm thấy ở trên chuyện thành trại Thái Bình, bang Xích Hỏa và bang Hắc Thủy không giống như đối nghịch lẫn nhau, trái lại có chút hương vị hợp tác, nếu không bọn hắn tối hôm qua kẹp đánh trước sau cũng quá trùng hợp một chút.”
Lý Diệu nói, “Vấn đề đến rồi, rốt cuộc nguyên nhân thế nào, có thể khiến hai bang cướp lớn gác lại ân oán với nhau, liên hợp xuống tay với thành trại Thái Bình? Theo lý thuyết, hai bang cướp lớn này đều nắm giữ tài nguyên quan trọng, cũng không cần mở rộng cướp bóc thôn xóm cằn cỗi của Thế Giới Hoang Vu!
“Xem ra, phải nghĩ cách bắt mấy tên đầu mục bang cướp để hỏi chút.”
Huyết Sắc Tâm Ma nói: “Như vậy, chúng ta làm sao biết ai mới là đầu mục bọn cướp đây?”
“Ngu!”
Lý Diệu nói, “Nhìn xem phía dưới nhiều xe bay như vậy còn có pháo đài sắt thép phòng thủ nghiêm ngặt, những chiếc xe bay cấp bậc cao nhất, hoa lệ nhất, lại được mấy chục bảo tiêu tiền hô hậu ủng cái loại đó, bên trong nhất định là đầu mục bọn cướp.”
Trong hư không hiện ra một mảng gợn sóng mờ nhạt, ở trong vòng 0.1 giây liền biến mất không thấy, tàu Kiêu Long vô thanh vô tức cắt vào tầng trời thấp của thành Song Long, bắt đầu lượn lờ ở giữa phố lớn ngõ nhỏ.
Thần niệm của Lý Diệu như những luồng mây mù mờ nhạt, hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, chuyên môn tìm tòi xe bay xa hoa bảo tiêu nhiều nhất, rất nhanh đã khóa mục tiêu.
Nhưng “mục tiêu” này lại làm hắn do dự.
Không phải quá ít, mà là quá nhiều, tổng cộng hai ba mươi chiếc xe bay xa hoa treo thêm bọc thép cường hóa hợp lại cùng tháp đại bác xoay tròn, hết thảy đứng ở phía trước một pháo đài sắt thép như kim tự tháp trung ương thành Song Long.
Huyết Sắc Tâm Ma nghe ngóng được tin tức, pháo đài sắt thép này là khách sạn cao cấp xa hoa nhất trong thành Song Long, chuyên môn dùng để chiêu đãi khách quý các thế lực lớn của địa khu Huyết Nguyên, hệ số an toàn tự nhiên đạt tới đỉnh.
Mà xe bay đỗ ở phía trước khách sạn xa hoa, đã có phun vẽ chiến huy bang Hắc Thủy, cũng có khắc dấu hiệu bang Xích Hỏa, còn có huy chương cùng ấn ký bảy tám bang phái lớn trong thành Song Long, hết thảy đều xuất hiện.
“Có ý tứ gì, nhiều bọn cướp cặn bã như vậy đều họp ở bên trong sao?”
Lý Diệu càng ngày càng tò mò, khống chế tàu Kiêu Long, vòng quanh khách sạn xa hoa ba bốn vòng, lại tìm không thấy khe hở có thể xâm nhập vào, nguyên thần không khỏi phát ra tiếng ho khan nhẹ nhàng: “Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ.”
Huyết Sắc Tâm Ma tò mò nói: “Sao nguyên thần cũng cần ho khan sao, ta sao lại không biết?”
Lý Diệu: “Không phải, cái gì nhỉ, ngươi có từng tìm đường ống thông gió của tòa khách sạn xa hoa này ở nơi nào không?”
Huyết Sắc Tâm Ma: “...”
Lý Diệu: “Bằng không cống thoát nước cũng tạm được.”
Huyết Sắc Tâm Ma: “Cũng không có, nhưng, ta hình như lại phát hiện một chiếc xe bay xa hoa.”
Lý Diệu và Huyết Sắc Tâm Ma, hầu như đồng thời tập trung một chiếc xe bay xa hoa khu nam thành Song Long, tàu Kiêu Long trong thời gian ngắn đã lao đến đỉnh đầu đối phương.
Khu nam là chỗ chợ đen.
Tiếp giáp chợ đen truyền thống do bang Xích Hỏa khống chế, đó là “chợ người” do bang Hắc Thủy khống chế.
Ở Nghiệt Thổ tài nguyên thiếu thốn, dân cư, đặc biệt chiến sĩ thân thể khoẻ mạnh cùng nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, đó là vật tư cực quan trọng.
Giờ phút này, rất nhiều nô lệ bị bang Hắc Thủy cướp hoặc là mua đến, hết thảy đều bị nhốt ở trong lồng sắt lớn khảm gai nhọn hướng vào phía trong, trên gai nhọn đó dính vết máu loang lổ, không tiếng động kể ra vận mệnh của bọn họ.
Bang Hắc Thủy tinh thông vận dụng các loại thuốc, tuyệt đại bộ phận nô lệ đều bị tiêm vào thuốc trấn định, cuộn mình ở trong cỏ khô vàng, uể oải, buồn ngủ.
Số rất ít nô lệ sắp dùng cho triển lãm thì bị tiêm vào vi lượng thuốc hưng phấn, ai cũng huyết mạch sôi sục, thấp giọng gầm rú, như báo săn cùng hổ đi tới đi lui ở trong lồng sắt.
Còn có số rất ít người biến dị chiều sâu hình thù kỳ quái, thì bị giam giữ riêng ở trong lồng sắt nho nhỏ, tay chân đều đeo xiềng xích dày, trên xiềng xích còn tuyên khắc phù văn nhỏ bé mà dày đặc, thỉnh thoảng phóng ra hồ quang cùng đốm lửa, hiển nhiên đều là chủng loại cực độ nguy hiểm.
Không ít thương nhân mặc quần áo thông khí màu nâu vàng cùng xám trắng, có một số người còn đeo mặt nạ phòng độc, chỉ trỏ, triển khai giao dịch đối với các nô lệ.
Lý Diệu và Huyết Sắc Tâm Ma đồng thời phát hiện trong chiếc xe bay xa hoa kia, một tên mập mạp chiều cao ở khoảng hai mét, nhưng thể trọng ít nhất ba bốn trăm cân đi xuống.
Hắn mặc một bộ trường bào tơ lụa cắt rất vừa với người, phía trên ống tay áo còn thêu đường viền hoa màu vàng tinh xảo, trên mặt cũng úp một tầng mặt nạ lọc màu bạc trắng, không thấy rõ diện mạo, trên cái tay to khỏe như củ cà rốt lại đeo vài cái nhẫn đá quý lập lòe tỏa sáng, thể hiện ra tài lực kinh người.
Lý Diệu nở nụ cười: “Một người mặc trường bào tinh xảo như thế, còn đeo nhiều nhẫn như vậy, nhất định cực kỳ hưởng thụ cuộc sống, tuyệt không muốn ù ù cạc cạc đi chịu chết vô ích.”
Huyết Sắc Tâm Ma cũng nói: “Hơn nữa hắn là thương nhân đường xa mà đến, vậy tin tức nhất định rất linh thông, thậm chí sẽ nắm giữ một ít tin tức ngay cả đầu mục giặc cướp cũng không biết.”
Lý Diệu tiếp tục nói: “Bây giờ toàn bộ đầu mục giặc cướp của thành Song Long đều tụ tập cùng một chỗ họp, trái lại không có ai đến quản tên mập này, hy vọng hắn đủ ngu xuẩn, có thể lưu lại cho chúng ta một giờ, không, nửa giờ thời gian một mình ở chung.”
Tên mập mạp đáng thương quần áo hoa lệ này, hoàn toàn không biết mình đã bị hai thần chết nhằm vào.
Hắn tựa như là đặc biệt đến mua nữ nô, càng là khách quen trong thành Song Long, vừa xuống xe bay, đã được vài tên bang chúng bang Hắc Thủy tiền hô hậu ủng đến trong căn phòng bí mật.
Lấy tu vi Lý Diệu giờ phút này, cái gọi là “căn phòng bí mật”, tự nhiên không có chút bí ẩn nào đáng nói.
Hắn có thể rành mạch cảm giác được hơi thở cùng nhịp tim của mập mạp, nghe được hắn và Hắc Thủy bang chúng bàn chuyện giao dịch nữ nô, các loại ô ngôn uế ngữ trong đó tự nhiên không cần nói tỉ mỉ.
Hai mươi phút đồng hồ sau, mập mạp về tới xe bay xa hoa của mình, trên xe lại đã có thêm một món “hàng”, đó là một nữ tử bị trói gô, bỏ thuốc bí mật, mắt nheo như sợi tơ, kiều diễm ướt át.
Mập mạp ở dưới mặt nạ lọc phát ra tiếng cười sốt ruột không chờ nổi, mệnh lệnh xe bay xa hoa trở lại khách sạn mình ngủ lại, có lẽ là vì trong khách sạn xa hoa hình dạng kim tự tháp kia, các bang phái lớn của thành Song Long đang đàm phán, hắn ở trong một khách sạn xa hoa do bang Hắc Thủy khống chế cách chợ nô lệ không xa.
Trên đất là thảm lông dê rất dày, trên trần nhà treo ngược xuống đèn treo thủy tinh rực rỡ, trên vách tường xung quanh còn trang trí tranh đông cung đầy nét dụ dỗ, trong không khí phiêu đãng mùi thơm mị hoặc ―― nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự rất khó tưởng tượng, ở trên Nghiệt Thổ như địa ngục nhân gian, còn có địa phương xa xỉ cùng cực như vậy.
Mập mạp dặn dò bảo tiêu vài câu, liền đóng sập cửa lại, đem nữ tử ở đầu vai hắn thở gấp liên tục, uốn éo như bạch tuộc ném đến trên giường nước run rẩy như thạch.
Vẻ đẹp trước ngực nữ tử đẫy đà, cũng run rẩy như là thạch.
Mập mạp tháo xuống mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt lớn trắng bệch, trong con mắt nhỏ như hạt đậu xanh phun ra hào quang như lửa, lẩm bẩm: “Thuốc mới lần này thật đúng là đủ mạnh, ngay cả ta cũng có chút ăn không tiêu, thực con mẹ nó!”
Hắn hướng nữ tử đánh mất lý trí cùng ý chí, chỉ còn lại có bản năng nguyên thủy kia lao tới, lại chưa cảm giác được ấm áp cùng đẫy đà trong dự kiến, lại như là bổ nhào vào trên một cái giường sắt cắm đầy đinh, toàn thân đau đớn như thiên đao vạn quả.
Mập mạp trừng mắt, phát hiện nữ tử kia vẫn như cũ nằm ở trên giường nước, hai mắt lại nhắm nghiền, hít thở đều đều, lâm vào ngủ say chiều sâu.
Mà mình ngược lại bị lực lượng quỷ dị nào đó dang tay chân, cố định cứng rắn ở giữa không trung, không thể động đậy chút nào!
Hắn muốn phát ra tiếng kêu thảm cùng cảnh báo, nhưng yết hầu lại như là bị người ta rót vào một gáo nham thạch nóng chảy, từ trong tới ngoài đốt ra lỗ thủng, không phát ra được chút thanh âm nào.
Không, có thanh âm, đó là tiếng động mạch chủ ở cổ hắn bị chặt đứt, máu tươi điên cuồng phun ra!
Mập mạp trơ mắt nhìn máu tươi của mình như mũi tên nước bắn nhanh ra, lại ở giữa không trung hội tụ thành một quả cầu máu lớn tròn vo, lại bị một đám lửa màu đỏ thiêu đốt không còn một mảnh, ngay cả một chút mùi máu tươi cũng không lưu lại.
Hình ảnh quỷ dị mà khủng bố như thế, làm hắn sợ vỡ cả mật, hồn phi phách tán.
“Chết rồi, sắp chết rồi!”
“Vì sao, ai muốn giết ta? Ai dám ở đây giết ta!”
Cảm giác được sinh mệnh theo máu tươi điên cuồng trôi đi, thế giới trước mắt dần dần từ màu sắc rực rỡ biến thành đen trắng, lại từ đen trắng biến thành mơ hồ, mập mạp sợ hãi, nghi hoặc cùng hối hận đến cực điểm, phòng tuyến tâm lý bị hoàn toàn đánh tan.