Chương 1989: Yên tâm lớn mật đi đi!
Chương 1989: Yên tâm lớn mật đi đi!Chương 1989: Yên tâm lớn mật đi đi!
Trên Nghiệt Thổ, bình dân, chiến sĩ và giặc cướp cũng không có phân giới rõ ràng, chiến sĩ thành trại Thái Bình vốn chính là bị Cổ Chính Dương cường giả từ trên trời giáng xuống này cùng “Huyết Ưng” Triệu Liệt tiền nhiệm giặc cướp này huấn luyện ra, có được tính tổ chức cùng sức chiến đấu cao độ.
Bọn họ ôm quyết tâm nhất định phải chết tới Song Long cốc, liền không kiêng sợ bất cứ kẻ địch nào, đạo tặc vừa mới chém giết một đêm, mất đi toàn bộ đầu mục, trở thành chim sợ cành cong, năm bè bảy mảng, căn bản không phải đối thủ của bọn họ.
Kẻ tụm năm tụm ba, dám phản kháng, bị chiến sĩ thành trại Thái Bình số lượng vượt qua gấp mười giết chết ngay tại chỗ.
Lại có rất nhiều nô lệ trên chợ người, không biết được ai thả ra, càng phong phú đến trong trận doanh của thành trại Thái Bình.
Đến giữa trưa, thành trại Thái Bình trên cơ bản khống chế được cục diện thành Song Long, lửa cháy thiêu đốt suốt một đêm dần dần bình ổn xuống.
Tuy kho vật tư của bang Xích Hỏa xảy ra vụ nổ lớn, bị đốt cháy hết, đám đông bang cướp còn lại chung quy còn có mười mấy kho vật tư quy mô khổng lồ, bên trong tràn ngập thức ăn năng lượng cao, vi mạch nước sạch, quần áo chống phóng xạ cùng pháp bảo rực rỡ muôn màu, thậm chí còn có mấy chục bộ tinh khải cấp thấp khác.
Có vật tư đầy đủ như vậy, mặc dù dân cư thành trại Thái Bình quy mô bành trướng gấp đôi, trong một năm tới một năm rưỡi tiếp theo, cũng miễn cưỡng có thể duy trì.
Nhưng, cục diện tuy tạm thời yên ổn, con đường phía trước vẫn xa vời cùng khó lường như cũ.
Bang Xích Hỏa và bang Hắc Thủy tất nhiên tan thành mây khói, nhưng thành Song Long dù sao ở chỗ giao thông quan trọng, mặc dù trong thời gian ngắn ở trạng thái chân không về lực lượng, nhưng không cần bao lâu, sẽ có bang cướp mới vào đóng ở nơi này, để cho nơi này trở lại bộ dáng quá khứ.
Trừ phi, thành trại Thái Bình có năng lực giữ được thành Song Long, trở thành bá chủ mới của thành Song Long. Đây có lẽ cũng là lý tưởng lớn nhất của “Huyết Ưng” Triệu Liệt ngày xưa nhỉ?
Thành trại Thái Bình chưa chứac không có thực lực này, nhưng nếu bọn họ muốn thành bá chủ mới của thành Song Long, thì nhất định phải giống bộ dáng bang Xích Hỏa cùng bang Hắc Thủy, biến thành những con dã thú cùng hung cực ác, ăn tươi nuốt sống.
Đường tương lai rốt cuộc đi như thế nào, Cổ Chính Dương còn chưa nghĩ xong, có lẽ tất cả mọi người của thành trại Thái Bình đều chưa nghĩ xong.
Chỉ có thể, dựa vào bản tâm của mình, cứu thêm một người tính một người, chịu đựng thêm một ngày tính một ngày.
Giữa trưa, Hàn Đặc và Lưu Ly tìm đến Cổ Chính Dương bận rộn một buổi sáng, nắm chặt tay với nhau, lấy đủ dũng khí, hướng Cổ Chính Dương đưa ra thỉnh cầu của bọn họ.
“Các ngươi muốn rời khỏi?”
Đáy mắt Cổ Chính Dương toát ra hào quang như chim ưng, lướt qua đầu vai hai người, nhìn chằm chằm Lý Diệu phía sau bọn họ, “Mang theo... ‘Yêu Tinh’ này, đi tìm ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ ?”
“Đúng vậy!”
Hai đứa nhỏ nghiến răng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói, “Bọn con nhất định phải đi ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, hỏi các thiên nhân cao cao tại thượng kia rất nhiều vấn đề, làm rõ chân tướng về thế giới chúng ta!”
Có chút ra ngoài dự liệu, Cổ Chính Dương cũng chưa quả quyết từ chối, ánh mắt có chút thâm trầm mà mờ mịt, không biết đang suy tư những gì, xoa đầu Lưu Ly, thở dài nói: “Vô luận ‘Thiên Không Chi Thành’ hay là ‘Yêu Tinh’ này, đều cất giấu quá nhiều bí mật, có lẽ xa xa vượt qua cực hạn chúng ta có thể truy tìm, muốn biết đáp án, có lẽ phải trả giá sinh mệnh. Dù vậy, các ngươi vẫn muốn đi tìm sao?”
“Đúng vậy.”
Hàn Đặc và Lưu Ly liếc nhau, kiên định nói, “Sư phụ, bọn con biết đi tìm ‘Thiên Không Chi Thành’ là chuyện phi thường nguy hiểm, nhưng thân ở Nghiệt Thổ, lại có một tấc đất nào không nguy hiểm đây? Mặc dù chúng ta thành thành thật thật ở lại thành trại Thái Bình, còn không phải luôn phải gặp tai bay vạ gió?
“Chỉ nói bây giờ, thành trại Thái Bình tạm thời giải quyết nguy cơ trước mắt, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi! Thành Song Long chính là một miếng thịt béo, rất nhanh sẽ có sài lang hổ báo mới phát hiện nó, muốn chiếm lấy nó, mà chuyện thứ nhất sau khi đám sài lang hổ báo này tới thành Song Long, khẳng định là chèn ép thành trại Thái Bình chúng ta, bởi vì chúng ta là uy hiếp lớn nhất của vùng này!
“Nếu muốn không bị người khác xâm lược thôn tính, trừ phi chúng ta cũng học bộ dáng những bang cướp kia, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào lớn mạnh bản thân, mọc ra răng nanh cùng móng vuốt, biến thành dã thú hung hơn, cuồng hơn so với bọn hắn, nhưng cuộc sống như vậy, chẳng lẽ chính là thứ ngài, là thứ chúng ta muốn sao?”
Cổ Chính Dương im lặng, cười khổ một tiếng nói: “Đó chính là con đường Triệu Liệt muốn đi, có lẽ con đường này thật sự là đúng, nhưng ta, nhưng ta là không làm được.”
“Không, Triệu Liệt... Cùng thế giới này, đều sai, sư phụ ngài mới là đúng!”
Hàn Đặc siết chặt nắm tay, lớn tiếng nói, “Con và Lưu Ly đều muốn thay đổi thế giới tàn khốc mà hoang đường này, nếu muốn thay đổi nó, thì phải thấy rõ trước nó rốt cuộc có bộ dáng gì, đó chính là nguyên nhân bọn con muốn đi ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’! Sư phụ, chẳng lẽ ngài không khát vọng có một ngày, thật có thể khiến Kim Khoa phủ kín cả Nghiệt Thổ, bình ổn tất cả phân tranh cùng kiếp nạn trên Nghiệt Thổ sao? Để bọn con đi đi, bọn con nhất định sẽ tìm được đáp án về thế giới này!”
“Ba ba, bọn con đã trưởng thành, ngài không có cách nào bảo hộ bọn con cả đời.”
Lưu Ly cũng cắn môi nói, “Nếu có ‘Yêu Tinh’ ở bên cạnh, nhất định không có vấn đề!”
Cổ Chính Dương lại nhìn Lý Diệu một cái, nhớ tới cảnh tượng khủng bố đêm qua trong thành Song Long lửa cháy sôi trào, vụ nổ lúc trầm lúc bổng, tiếng súng pháo không dứt bên tai.
Thật sự rất khó tưởng tượng, thành Song Long lại là hủy ở trên tay vẻn vẹn một con rối linh năng.
Nó rốt cuộc là quái vật như thế nào vậy!
Bản năng của Cổ Chính Dương khiến hắn tràn ngập nghi hoặc cùng đề phòng đối với Lý Diệu.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, mình, con gái cùng đồ đệ mình, thậm chí cả tòa thành trại Thái Bình, cũng chỉ là thế lực nho nhỏ vùng sâu vùng xa của Thế Giới Hoang Vu mà thôi, căn bản không có bất cứ lý do gì làm người ta thèm thuồng nhỉ?
Nếu không phải con rối linh năng này năm lần bảy lượt ra tay, thành trại Thái Bình đã sớm bị san thành bình địa, con gái cùng đồ đệ của mình cũng phải ở trong tay “Phí Trọng” loại hung nhân này, chịu khổ tra tấn sống không bằng chết.
Cổ Chính Dương thở dài, nói: “Các ngươi cụ thể muốn làm như thế nào?”
Hàn Đặc và Lưu Ly liếc nhau, đồng thời hoan hô lên. Hàn Đặc như có định liệu trước nói: “ ‘Yêu Tinh’ từ trong thành Song Long lục soát được một tấm thẻ mời, bọn con chuẩn bị dựa vào tấm thẻ mời này, đi chỗ ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt trước!”
“Quyền Vương?”
Cổ Chính Dương hơi ngẩn ra, chợt nhíu mày nói, “Quyền Vương đang chuẩn bị tấn công thành Tiêu Dao, sâu trong Huyết Nguyên là vòng xoáy chém giết, các ngươi muốn đi tranh vũng nước đục này?”
“Nếu không gia nhập đại quân Quyền Vương, bằng hai đứa vô danh tiểu tốt bọn con, lại làm sao để lẻn vào Thế Giới Cực Lạc, cùng tìm được biện pháp phi thăng ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ đây?”
Hàn Đặc day day mũi, gian xảo cười lên, “ ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt và ‘Tiêu Dao thành chủ’ Hạ Hầu Vô Tâm, quyết đấu đỉnh phong giữa hai đầu sỏ lớn, chính là cơ hội tốt của bọn con đám lính tôm tướng cua này đục nước béo cò, nhất định có cách tìm hiểu được rất nhiều tin tức, thậm chí tích lũy lượng lớn ‘điểm cống hiến’.”
“Bọn con muốn đi chỗ Quyền Vương, cũng là suy xét cho thành trại Thái Bình.”
Lưu Ly nghiêm túc nói, “Bây giờ tuyệt đại đa số bang cướp địa khu Huyết Nguyên đều đem sức chú ý đặt ở trên quyết đấu của ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt và ‘Tiêu Dao thành chủ’ Hạ Hầu Vô Tâm, không rảnh cố kỵ thành Song Long cùng thành trại Thái Bình những nơi nhỏ này, nhắm chừng chúng ta còn có thời gian củng cố phòng ngự của thành Song Long.
“Nhưng chờ sau khi ‘tranh đoạt chiến thành Tiêu Dao’ chấm dứt, mọi chuyện đều yên, liền nhất định sẽ có người đến tranh đoạt thành Song Long.
“Cho nên, bọn con lẫn vào trong đại quân Quyền Vương, cũng tiện cho âm thầm quan sát thế cục, xem xem đến lúc đó ai sẽ sinh ra dã tâm đối với thành Song Long và thành trại Thái Bình, để ba ba nơi này có thể ứng đối sớm.
“Thậm chí, nếu vận khí tốt, bọn con có thể đạt được ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt ủng hộ, vậy thì không ai dám động vào thành trại Thái Bình, ba ba cũng có thể đem thành Song Long xây dựng thành bộ dáng hoàn toàn mới!”
Cổ Chính Dương cười cười, từ chối cho ý kiến đối với cách nói của hai đứa nhỏ, lại nói: “Xem bộ dáng hai đứa các ngươi nói năng hùng hồn, tựa như ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt đã nắm chắc thắng lợi, ta nói cho các ngươi, cái đó chưa chắc đâu, ‘Tiêu Dao thành chủ’ Hạ Hầu Vô Tâm ở mấy chục năm trước đã là cường giả oai phong một cõi, ta không tin hắn sẽ ngồi chờ chết, ngoan ngoãn rửa cổ tùy ý Quyền Vương xâm lược.”
“Cái đó không sao cả.”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau cười, “Bọn con sẽ không khăng khăng một mực đứng về phe Quyền Vương đâu, nếu Hạ Hầu Vô Tâm tương đối lợi hại, vậy bọn con tự nhiên sẽ gió chiều nào theo chiều đó, đứng về phe thành Tiêu Dao!”
“Để bọn con đi đi, ba ba!”
Lưu Ly túm tay phụ thân khẽ lắc, “Nếu không, cho dù bọn con ngoan ngoãn ở lại đây, lại có ích lợi gì đâu? Chờ trận chiến của Quyền Vương cùng Tiêu Dao thành chủ chấm dứt, rất nhiều giặc cướp tràn đến nơi đây, chúng ta vẫn khó thoát khỏi tai ương ngập đầu!”
Cổ Chính Dương toát ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa cùng quyết đoán: “Cái này sao...”
...
Hoàng hôn hôm đó, Hàn Đặc và Lưu Ly chỉnh đốn trang bị chờ xuất phát.
Ngay cả Lý Diệu cũng dùng vật tư trong thành Song Long tiến hành toàn diện thăng cấp, mặt ngoài vẫn như cũ là cao to đen hôi, bề ngoài không kinh người, nhưng máy móc, hệ thống động lực cùng hệ thống pháp bảo mang tính công kích ẩn nấp trong thể xác sắt thép lại rực rỡ hẳn lên, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể theo kịp tiết tấu nguyên thần của hắn.
Cổ Chính Dương chạy tới tiễn hai đứa nhỏ, trong tay còn cầm một cái bình sắt màu xám chì.
“Sư phụ, đây là cái gì?”
Hàn Đặc tò mò nói.
Cổ Chính Dương mỉm cười, mở nắp bình, một mùi thơm lạ lùng cùng với hào quang màu vàng như rượu nguyên chất phiêu đãng ra.
“Là hạt giống Kim Khoa!”
Lưu Ly hô lên.
“Không sai.”
Cổ Chính Dương đem hạt giống Kim Khoa cất kỹ, giao tới trong tay con gái, “Giúp ta đem bọn nó gieo rắc đến trên cả Nghiệt Thổ đi, có lẽ ở nơi nào đó có thể mọc rễ nảy mầm thì sao?”
“Sư phụ...”
Hàn Đặc động tình gọi một tiếng, dùng sức vung nắm tay, “Xin ngài nhất định phải kiên trì tiếp, chúng ta đồng lòng hợp sức, nhất định có thể thủ hộ được thành trại Thái Bình!”
“Đương nhiên, sư phụ ngươi cũng không dễ dàng bị đánh sập như vậy.”
Cổ Chính Dương nhếch miệng cười to, “Ta nhất định sẽ thủ hộ thành trại Thái Bình, thẳng đến ngày đó các ngươi trở về!”
“Một lời đã định.”
Hàn Đặc dùng sức phất tay, “Sư phụ, bọn con đi đây!”
“Ba ba, chiếu cố bản thân cho tốt.”
Lưu Ly cố nén dòng nước mắt, “Bọn con xuất phát đây!”
“Đợi chút, ta còn có một câu cuối cùng muốn nói cho các ngươi.”
Cổ Chính Dương do dự rất lâu, vẫn hít sâu một hơi nói, “Về con chip kia ta tặng cho các ngươi, chính là cái kia ẩn chứa 《 người tu chân nho nhỏ 》, ta nghĩ rất lâu rất lâu, thẳng đến buổi tối hôm trước suýt nữa bị Ma Khô và Phí Trọng giết chết, mới hoàn toàn nghĩ thông.
“Có lẽ, Vũ Anh giới quá khứ có người tu chân hay không cũng không quan trọng, mặc dù toàn bộ chuyện xưa trên《 người tu chân nho nhỏ 》nói đều là giả, bịa ra, quá khứ căn bản không có ‘người tu chân’ thứ ngu xuẩn như vậy, ngu ngốc như vậy, lòng dạ đàn bà như vậy, cũng không sao cả.
“Quan trọng là ‘hiện tại’ cùng ‘tương lai’ .
“Có lẽ, ở ‘hiện tại’ cùng ‘tương lai’, người tu chân là tồn tại, sẽ... Vĩnh viễn tồn tại.
“Ta thật lòng hy vọng như thế, cho nên, đi đi, bọn nhỏ, yên tâm lớn mật đi thay đổi thế giới này, đi sáng tạo một thế giới mới thuộc về các ngươi đi!”