Chương 2002: U Tuyền Huyết Giới
Chương 2002: U Tuyền Huyết GiớiChương 2002: U Tuyền Huyết Giới
“Chuẩn bị lên đi!”
Vì “kế hoạch” chủ mưu đã lâu, Lý Diệu đã tiến hành cải tạo hoàn toàn mới đối với bản thân, mở rộng hình thể đến kích thước của một chiếc tinh thạch chiến xa hạng nhẹ, giờ phút này xen lẫn ở trong đại quân như thủy triều, tốc độ cao tiếp cận chiến trường hừng hực khí thế.
Trong nguyên thần, từng tòa chiến trường mô phỏng trong suốt lấp lánh, lập lòe ánh vàng như bong bóng xà phòng hiện lên, nhanh chóng thôi diễn chiến cuộc biến hóa, đoán trước chính xác kế tiếp sách lược hai bên công phòng, cùng với phân bố hỏa lực mạnh yếu của chiến trường, cuối cùng ra kết luận, “Lần đầu tiên tấn công, không có khả năng trực tiếp đột nhập thành Tiêu Dao, chúng ta không cần thiết xông quá nhiều lên phía trước, ở phía sau bảo tồn thực lực, giả vờ giả vịt là được rồi!”
Hàn Đặc và Lưu Ly lần đầu tiên tham dự chiến đấu quy mô lớn như thế, đã sớm bị lửa đạn nghiêng trời lệch đất, tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng bọn quái vật cuồng bạo bên cạnh dọa mất hồn mất vía, thậm chí ngay cả giấc mộng “nhất định phải đi Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” kia cũng bị ném lên chín từng mây, vội vàng không ngừng gật đầu, tránh ở phía sau Lý Diệu.
Tân Tiểu Kỳ thần bí kia, thoạt nhìn tuổi không lớn, lại là lão bánh quẩy trên chiến trường, cũng lén lút tránh ở bên người Lý Diệu, hướng hai đứa nhỏ làm cái động tác tay: “Đừng đi lên chịu chết, ở phía sau phất cờ hò reo là được rồi, đại chiến thảm thiết như vậy, không phải là thứ chúng ta nên tham dự!”
Xích Luyện, Hắc Mâu cùng Thiểm Điểm ba người chơi tu tiên giả đã sớm lao lên, ở sâu trong chiến trường trình diễn từng điệu múa giết chóc đặc sắc tuyệt luân.
Nhưng bọn họ vốn cũng không mong chờ “phó binh” của mình có thể nhắm mắt theo đuôi theo kịp, lại đặt toàn bộ sức chú ý ở trên “nhiệm vụ chủ tuyến”.
Lửa đạn ầm ầm, khói thuốc súng tràn ngập, pháo tinh từ, súng điện tương, các loại khiên lực tràng cùng sóng linh năng tấn công lẫn nhau, dẫn phát bề tắc cùng quấy nhiễu mãnh liệt, Lý Diệu sâu sắc cảm giác linh từ dao động trong không khí, phát hiện ở không ít nơi xung đột kích liệt nhất, ít nhất mạng lưới chiến tranh cục bộ Quyền Vương bên này đã bị chặt đứt.
Nghĩ hẳn, mạng lưới của Tiêu Dao thành chủ và người tu tiên cũng là tương tự, tin tức truyền sẽ chịu ảnh hưởng thật lớn.
Đã tới lúc hành động một mình.
Vừa lúc một quả đạn pháo ở phía trước mình cách đó không xa đánh xuống, ánh lửa ngập trời cùng lúc dâng lên cả mạng lớn khói thuốc súng, che chắn tầm mắt ba người chơi tu tiên giả, Lý Diệu rất quyết đoán, làm bộ như bị luồng khí lan đến, lệch khỏi phương hướng quỹ đạo ban đầu.
Hắn dày công tính toán một ít khe hở hơi bình tĩnh trong chiến trường, bất động thanh sắc phóng ra khiên lực tràng vô ảnh vô hình, khiến viên đạn và hồ quang hướng mình cùng hai đứa nhỏ gào thét mà tới hết thảy trượt ra, cùng lúc tìm tòi mục tiêu thích hợp nhất.
Dọc theo đường đi hắn khóa mục tiêu một ít người chơi tu tiên giả đang kịch chiến, nhưng phần lớn là tiểu đội chiến đấu tụm năm tụm ba, hắn không có nắm chắc ở dưới tình huống không dẫn tới chú ý, một hơi bắt tù binh hết tất cả mọi người.
Ngẫu nhiên cũng có một chút người chơi lạc đàn, nhưng đỉnh đầu bọn họ lại không có khói thuốc súng, Lý Diệu không nắm chắc có thể bị người tu tiên từ giữa không trung quan sát đo lường được hay không, cũng không dám tùy tiện xuống tay.
Thẳng đến cuối cùng, rốt cuộc tìm được mục tiêu hoàn mỹ mới.
Đó là một người tu tiên mặc tinh khải màu bạc trắng, cầm thủy tinh song đao, một mình hành động, lấy hiệu suất siêu cao triển khai giết chóc.
Ở bên cạnh hắn là một bình đài hỏa lực không trung kiểu lơ lửng từ giữa không trung rơi xuống, như khí cầu hừng hực thiêu đốt, còn đang không ngừng phát nổ.
Trong mây đen dần dần dâng lên, còn thỉnh thoảng lượn lờ hồ quang rung động “tách tách”, đủ để che chắn tất cả thăm dò giữa không trung.
Lý Diệu sở dĩ khẳng định kẻ này là người tu tiên, bởi vì hắn từng gặp người này.
Người này không phải một thành viên thành Tiêu Dao, mà là đứng ở Quyền Vương bên này, thường xuyên lui tới ở trong đại bản doanh của Quyền Vương.
Lý Diệu từng chính tai nghe được ba thành viên tiểu đội Xích Luyện âm thầm xưng hô người này là “kẻ điên chơi trực tiếp”, cũng báo cho đồng bạn cần cách hắn xa một chút.
Bởi vì những người này là căn bản không để ý cái gì trận doanh, cái gì nhiệm vụ.
Hôm nay vừa thấy, quả nhiên như thế, người này hoàn toàn là một cỗ máy điên cuồng giết chóc, tựa như đối với hắn mà nói có thể đánh hạ thành Tiêu Dao hay không không quan trọng chút nào cả, quan trọng là làm sao có thể lấy đủ loại phương thức thiên kì bách quái triển khai giết chóc ―― vô luận địch ta!
Lúc Lý Diệu khóa mục tiêu người tu tiên này, hắn vừa mới hóa thành một luồng hào quang sắc bén, trực tiếp từ giữa một bộ tinh thạch chiến xa xuyên thấu qua, chém tinh thạch chiến xa một đao thành hai đoạn, từ giữa vỡ ra, phát nổ mãnh liệt.
Mà người lửa từ trong quả cầu lửa kêu ngao ngao chạy ra, cũng ở giữa không trung phân thành hai, lại đã sớm bị đao quang của hắn xuyên qua.
Người tu tiên này như là tiêm vào quá lượng thuốc hưng phấn, lại giống trời sinh sát nhân cuồng, thế mà hoa chân múa tay, gào rống lên.
“Kiêu ngạo như vậy? Chính là ngươi rồi!”
Lý Diệu vươn cánh tay máy, xách Hàn Đặc và Lưu Ly đều lên, ném vào trong một khoang bảo hộ bịt kín phía trước thể xác sắt thép của mình, đẩy nhanh tốc độ, hướng người tu tiên này phóng đi.
Sau đó, “ẦM” một tiếng, Lý Diệu dẫn nổ bom tinh thạch treo thêm bắt trên vỏ ngoài, phóng ra hiệu quả hình ảnh mãnh liệt, hóa thành một quả cầu lửa to lớn vô cùng chói mắt.
Ở trong mắt người không biết tình huống, giống như là con rối linh năng này bị lửa đạn xa xa bắn tới đánh trúng, mất đi khống chế, biến thành một đám hài cốt hừng hực thiêu đốt, lăn lung tung khắp nơi.
Ở trên chiến trường hỗn loạn, hài cốt như vậy chỗ nào cũng có, không chút bắt mắt giống như là lá rụng trong rừng cây.
Người tu tiên này không để Lý Diệu vào mắt, đoán chuẩn tuyến đường Lý Diệu quay cuồng, hơi nghiêng người, ý đồ sau khi tránh đi, lại đi tìm đối tượng giết chóc kế tiếp.
Không ngờ Lý Diệu ở lúc xẹt qua bên người hắn, bỗng bùng nổ ra lần vụ nổ thứ hai càng thêm kịch liệt, quả cầu lửa trong nháy mắt bành trướng gấp ba, người tu tiên này cũng bị cắn nuốt vào.
Thoạt nhìn chẳng qua là một lần “ngoài ý muốn” nho nhỏ trên chiến trường.
Nhưng ở trong tinh khải màu bạc trắng, con ngươi của người tu tiên lại chợt co rút lại.
Trong nháy mắt, hắn cảm giác được quấy nhiễu mãnh liệt như bão mặt trời.
Bao gồm thần niệm ở trong, tất cả phương thức liên lạc của hắn cùng bên ngoài hết thảy chặt đứt.
Cùng lúc, có vô số đạo thần niệm lạnh như băng mà cường đại, như xúc tu mọc đầy giác hút và răng nhọn hung hăng đâm vào não vực hắn, làm hắn nhịn không được muốn phát ra tiếng kêu thảm thiết đau khổ.
Hắn chẳng những mất đi khống chế đối với tinh khải của mình, thậm chí đối với thân thể, mỗi một ngón tay cùng mỗi một sợi cơ của mình đều mất đi khống chế.
“Xẹt xẹt xẹt xẹt!”
Thần niệm cường đại kia ngưng tụ thành lưỡi đao sắc bén, ở trong lục phủ ngũ tạng của hắn hung hăng quấy, quấy khí quan cực kỳ quan trọng của hắn thành bùn nhão hết, thậm chí ngay cả liên hệ giữa “đại não thứ hai” phía cuối xương sống cùng “đại não thứ nhất” phía trên xương sống cũng bị chặt đứt!
Hắn vốn đang ở đỉnh phong hưng phấn cùng điên cuồng, giống như vị thần giết chóc nắm giữ tất cả, lại ở nháy mắt ngã xuống vực sâu tối tăm lạnh lẽo nhất, biến thành một cục thịt thối mặc cho người ta xâm lược, biến hóa kinh tâm động phách tới thật sự quá nhanh, thậm chí ở trước khi đại não của hắn làm ra phản ứng, những thần niệm cường đại kia liền hung hăng cắm vào não vực của hắn!
“A!”
Con ngươi của người tu tiên này tản ra như vỡ thủy tinh vụn, phát ra tiếng kêu thảm không nghe được.
“ẦM!”
Lý Diệu hung hăng va phải bình đài hỏa lực không trung kiểu lơ lửng rơi trên mặt đất, trên người hãy còn thiêu đốt ngọn lửa không ảnh hưởng toàn cục, phóng ra lượng lớn sương khói tanh tưởi khó ngửi, ngay cả mặt nạ lọc cũng không ngăn được, trở thành che giấu hoàn mỹ nhất.
Người tu tiên này bị hắn nhét vào phía sau thể xác sắt thép của mình, trong một khoang khác đặc chế bịt kín, lấy tư thái như thai nhi cuộn thành một cục.
Xung quanh khoang bịt kín khắc lượng lớn khối chì cách trở phù trận, đủ để che chắn tất cả sóng cùng tin tức truyền.
“Bá bá bá bá!”
Nguyên thần Lý Diệu kích động, thi triển thủ đoạn cách không ngự vật, trong nháy mắt lột sạch sẽ tinh khải trên thân người tu tiên này, phân giải thành cấu kiện cơ bản nhất, tìm ra đơn nguyên thông tin trong đó, nghĩ một chút, chưa trực tiếp phá huỷ, mà là thi triển cấm chế của mình.
Lại cẩn thận kiểm tra quanh thân người tu tiên này, lại từ trên con mắt của hắn nhẹ nhàng bóc hai thấu kính ẩn hình mỏng như cánh ve, nhìn bộ dáng hào quang lóe lên trên thấu kính, hiển nhiên cũng có thể dùng để tiếp thu lượng lớn tin tức.
Lý Diệu lúc này mới yên tâm, lơ lửng tàu Kiêu Long ở trên mi tâm người tu tiên, từng sợi tia máu chui vào sâu trong não vực của người tu tiên.
Lục phủ ngũ tạng của người tu tiên này đều bị hắn lấy lực lượng nguyên thần đánh nổ, trong cơ thể chảy máu nhiều tới mức rối tinh rối mù, não vực lại bị khống chế cao độ, không thể vận chuyển linh năng để chữa trị, lâm vào kề cận cái chết.
Người ý chí kiên cường như thế nào nữa, một khi tiến vào trạng thái gần chết, bản năng cầu sinh đều sẽ lặp đi lặp lại tấn công phòng tuyến tâm linh của hắn.
Càng không cần phải nói Huyết Sắc Tâm Ma còn tinh thông mấy trăm hơn một ngàn loại thủ đoạn tàn khốc vô cùng, sau khi cắn nuốt lượng lớn truyền thừa của Vực Ngoại Thiên Ma, càng có thể ở trong đầu người ta xây dựng ra ảo giác kỳ quái, nhìn thành là Vực Ngoại Thiên Ma “phiên bản uy lực tăng mạnh”, không sợ hắn không khai thật ra.
Trong ý thức gần như sụp đổ của người tu tiên này, hắn không biết sao lại ngâm ở trong một biển máu nồng đậm mà tanh hôi, sâu trong biển máu vươn vô số đôi tay gầy trơ cả xương lại mọc đầy u ác tính, gắt gao túm chặt hắn, muốn bao phủ hắn vào sâu trong biển máu.
Mà trước mặt hắn, lại dựng sừng sững một vị thần ma đội trời đạp đất, khí thế hoành tráng, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Trên mặt thần ma kia mọc đầy mắt, nở rộ ra ánh sáng lạnh lẽo hầu như muốn đốt cháy hết da thịt và xương khớp của hắn, làm hắn hóa thành tro bụi, vĩnh viễn không siêu sinh.
Mà trên bầu trời màu máu chỗ xa hơn, còn lơ lửng vô số yêu ma quỷ quái giương nanh múa vuốt, gào khóc thảm thiết, như cuồng phong gào thét vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Hắn mơ hồ sinh ra một loại cảm giác, mình đã ở trong vùng biển máu này gặp tra tấn suốt vạn năm, mà tra tấn như vậy còn sẽ liên tục một vạn cái một vạn năm!
Người tu tiên này không khỏi bị dọa hồn phi phách tán, tim gan đều vỡ, hoàn toàn mất đi năng lực suy tư.
“Ngươi tên gì?”
Lý Diệu và Huyết Sắc Tâm Ma thao túng vị thần ma trong ảo giác này, mở ra cái mồm to như chậu máu giữa ngực bụng, phát ra tiếng gầm nhẹ như sấm rền, “Vì sao ngã xuống đến ‘U Tuyền Huyết Giới’ ?”
Thật ra Lý Diệu cũng không để ý tên của người tu tiên này, đây chẳng qua là một cửa đột phá, chỉ cần có thể thành thành thật thật nôn cái tên ra, về sau liền dễ nói chuyện rồi.
Người tu tiên này do dự một lát, ý chí vỡ tan tành cùng năng lực tư duy hỗn loạn còn đang phí công chống cự.
Thần ma cười một tiếng dữ tợn, vuốt sắc cùng xúc tu sâu trong biển máu nhẹ nhàng vuốt ve thân thể không nhìn thấy được của người tu tiên.