Chương 2014: Tương lai của Lệ gia!
Chương 2014: Tương lai của Lệ gia!Chương 2014: Tương lai của Lệ gia!
Làm một trong bốn đại tuyển đế hậu gia tộc của đế quốc Chân Nhân Loại oai phong một cõi, lấy thúng úp voi, Lệ gia bắt nguồn xa, dòng chảy dài, sớm ở trước khi đế quốc thành lập, đã là hào môn đại tộc nước cộng hòa Tinh Hải, nắm giữ các giới quân sự chính trị thương mại.
Mấy ngàn năm phát triển, nhánh cùng chi thứ rất nhiều, mặc dù chỉ tính giới trẻ trong huyết mạch trung tâm, hàng năm không có một vạn, cũng có tám ngàn.
Nhiều tộc nhân như thế, tự nhiên loại nào cũng có, tốt xấu lẫn lộn, không phải mỗi người đều có thể thành tài.
Nhưng tuyệt đại đa số tộc nhân, đều sẽ bị gia tộc giáo dục tinh anh khắc nghiệt, từ nhỏ đã dưỡng thành tính cách sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình.
Mặc dù hung nhân giết người không chớp mắt trên Nghiệt Thổ, ở trước mặt các thiếu niên nhìn như hào hoa phong nhã, phong độ nhẹ nhàng này, đều vô hại như là dê con bị nhổ đi răng nanh.
Nhưng “Lệ Gia Lăng” này lại là một ví dụ khác biệt.
Nghe nói hắn là xuất thân chi thứ của chi thứ Lệ gia, phụ thân là một chiến sĩ không quá nổi tiếng trong gia tộc, rất sớm đã chết ở trên chiến trường, mẫu thân cũng ở lúc sinh hạ hắn khó sanh mà tử.
Cho nên, hắn là lấy thân phận trẻ mồ côi, sống trong “bồi anh viện” của gia tộc, hơi lớn hơn một chút, lại gởi nuôi ở phủ đệ của đại nhân vật trong gia tộc, vừa theo đại nhân vật học tập, vừa xử lý việc vặt hằng ngày cho đại nhân vật, tương đương với người hầu lại không phải người hầu.
Vốn, vận mệnh loại trẻ mồ côi nhánh của chi thứ này, không phải võ sĩ gia tộc bình thường, chính là nhân viên công tác càng thêm không có tiếng tăm gì, có lẽ ở sau khi cần cù vất vả góp sức cho đại nhân vật mấy chục năm, sẽ đi sản nghiệp nơi nào đó của gia tộc ở tinh cầu man hoang mới khai thác đảm đương nhân vật kiểu như tổng quản.
Nhưng Lệ Gia Lăng lại vận may vào đầu, không biết bởi vì sao, được cường giả số một số hai trong thế hệ giữa của Lệ gia - “Lệ Linh Phong” nhìn trúng, thường xuyên mang theo bên người.
Lệ Linh Phong và hoàng hậu đương triều mẫu nghi thiên hạ “Lệ Linh Hải”, được xưng Lệ gia “Song bích”, là nhân vật cường quyền vô cùng có khả năng trở thành gia chủ đời tiếp theo.
Đừng nói người hắn nhìn trúng, cho dù hắn nhìn trúng một con chó, cũng so với một số cường giả nào đó của thế giới bên ngoài đế quốc còn uy phong hơn một chút.
Lệ Gia Lăng có thể tiến vào trong nhóm con em trung tâm ưu tú nhất của Lệ gia.
Giống với toàn bộ hào môn đại tộc của đế quốc, Lệ gia không đặc biệt coi trọng huyết mạch, tôn trọng nhất cạnh tranh tàn khốc cá lớn nuốt cá bé.
Chỉ cần có thực lực đủ cường đại, con em chi thứ có khả năng xử lý chủ mạch truyền nhân, vẫn có thể đăng đường nhập thất, được truyền thừa thật sự của Lệ gia.
Cho nên, ngay từ đầu đám con em trung tâm kia đều cực kỳ kiêng kị đối với Lệ Gia Lăng, còn tưởng trên người hắn có khí chất nào đó đặc biệt hung tàn bạo ngược, bị Lệ Linh Phong nhìn ra, cho nên mới nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Ai biết, qua vài ngày tiếp xúc, bọn họ liền phát hiện Lệ Gia Lăng này hoàn toàn là cái bọc mủ, trứng mềm, phế vật, trò cười!
Thực lực cao thấp, tạm thời không bàn, dù sao lấy tài lực cùng kỹ thuật của Lệ gia, mặc dù thật sự là phế vật tay trói gà không chặt, con số thiên văn tài nguyên nện xuống, cũng có thể cứng rắn điều chế thành chiến sĩ miễn cưỡng thông qua.
Nhưng thằng cha bùn nhão không đắp được tường này, tính cách lại uất ức đến cực điểm, đừng nói giết người, hắn ngay cả gà cũng không dám giết.
Nhân tính vốn ác, thiếu niên đều là bắt nạt kẻ yếu hơn nữa có tâm lý theo đám đông, thiếu niên đế quốc Chân Nhân Loại càng thêm như thế.
Lệ Gia Lăng rất nhanh trở thành đối tượng toàn bộ con em trung tâm trong gia tộc tùy ý bắt nạt cùng phát tiết áp lực.
Ngay từ đầu, còn có người cố kỵ thái độ của Lệ Linh Phong.
Nhưng, Lệ Linh Phong trừ sau khi mang Lệ Gia Lăng ném đến trường học đặc thù chuyên môn bồi dưỡng con em trung tâm của gia tộc, liền vẫn chẳng nghe chẳng hỏi, như là hoàn toàn quên gã rồi.
Có một lần, cháu nội Lệ Linh Phong thật cẩn thận đến hỏi hắn chuyện Lệ Gia Lăng, vị đại lão Lệ gia này ở trong trăm công ngàn việc ngẩng đầu, còn mặt lộ vẻ mê mang: “Lệ Gia Lăng? Cái gì Lệ Gia Lăng?”
Xem ra, đây chỉ là hành vi vô tâm Lệ Linh Phong nhất thời nổi hứng, có lẽ cha của phế vật này từng có dính dáng với Lệ Linh Phong, nhưng cũng không phải quan hệ gì ghê gớm cả. Bây giờ, Lệ Linh Phong đã quên phế vật này rồi!
Lệ Gia Lăng ở trong trường học trung tâm gia tộc lập tức biến thành đối tượng người gặp người bắt nạt, tùy ý lăng nhục.
Thậm chí, nếu cứt chó trong trường học mọc chân, cũng sẽ mỗi ngày đá mấy cú ở trên mặt Lệ Gia Lăng.
Rất nhiều người đều nói, Lệ Gia Lăng sở dĩ có thể sống tới ngày nay, bởi vì hắn thật sự quá phế vật, phế vật đến mức ai giết hắn, ngược lại sẽ bị đồng bạn cười nhạo.
Hắn chính là món đồ chơi của mọi người, một cái bao cát công cộng, như thế mà thôi.
Chỉ là, lần này đến “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” quan sát người khóa trên thí luyện nhiệm vụ, đại lão gia tộc Lệ Linh Phong dẫn đội không biết như thế nào, bỗng nhiên lại nhớ đến phế vật này tồn tại, điểm danh muốn mang theo hắn.
Đám đông thiếu niên sớm đã có bất mãn, vừa rồi phế vật này thế mà còn dám ở trước mắt bao người nôn khan, đã cực kỳ đánh mất thể diện Lệ gia, lại khiến không ít người vừa tức vừa giận, đáy lòng sinh ra sát ý.
Lệ Gia Lăng đối với tất cả cái này đã sớm tập mãi thành thói quen, hắn yên lặng lau cơm thừa canh cặn trên người, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt không có chút biểu cảm nào, vô luận là bên trong gia tộc trào phúng, gia tộc khác nghi hoặc, hay là kết quả vài ngày sau mình phải chết không thể nghi ngờ, tất cả đều thờ ơ.
Sinh mệnh giống như là không thuộc về mình, chỉ là một trò chơi không quan trọng.
Lệ Gia Lăng sụp mí mắt, không muốn nhìn chiến tranh thảm thiết trên màn hình nữa, đang muốn trốn tới góc đại sảnh, bỗng cảm giác được hai ánh mắt lạnh buốt cùng nóng rực quấn quanh, không khỏi rùng mình.
Lệ Linh Phong đang ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn hắn.
Nhân vật cường quyền này ở đế quốc Chân Nhân Loại hô mưa gọi gió, anh ruột cùng cha cùng mẹ của đương triều hoàng hậu “Lệ Linh Hải” khẽ ho khan một tiếng, kiêu hùng một đời lúc nào cũng có thể điều động ngàn vạn tàu vũ trụ cùng mấy trăm vạn tử sĩ, có bề ngoài nho nhã hoàn toàn khác với thân phận.
Hắn mặt như quan ngọc, mắt như sao băng, tóc dài khoác vai, tao nhã, rõ ràng người hơn hai trăm tuổi, lại như là học giả thanh niên đại học mới ra đời, trong cái giơ tay nhấc chân phong lưu phóng khoáng nói không nên lời.
Lông mày Lệ Gia Lăng run rẩy một trận, cúi đầu, cắn môi, ngoan ngoãn đi về phía Lệ Linh Phong.
Các thiếu niên Lệ gia vừa rồi còn tùy ý ức hiếp hắn không hiểu chút nào, lại làm sao dám tiến lên hỏi?
Thẳng đến khi Lệ Linh Phong và Lệ Gia Lăng rẽ vào hành lang dài ngoài đại sảnh, hãy còn mù tịt, nhìn nhau, không biết quan hệ giữa đại lão gia tộc cùng “nỗi sỉ nhục của gia tộc”.
Trên hành lang dài, Lệ Linh Phong và Lệ Gia Lăng yên lặng đối diện, không khí cực kỳ vi diệu.
“Vì sao luôn bị người ta bắt nạt, lại mãi không chịu ra tay?”
Lệ Linh Phong chắp hai tay sau lưng, nhìn thiếu niên “yếu đuối”, thản nhiên nói, “Ngươi cứ nhịn mãi như vậy, thẳng đến lúc thật sự bị bọn chúng đùa chết sao? Chỉ cần ngươi ngáp một cái, tùy tiện giết chết ba năm người trong bọn chúng, liền không có ai dám bắt nạt ngươi nữa.”
Lệ Gia Lăng cắn môi thật sâu, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Nơi đó còn có cháu nội của ngươi.”
“Ta có rất nhiều cháu, chắt cùng chít.”
Lệ Linh Phong nói, “Chết tám đứa mười đứa, cũng không có gì to tát cả ―― huống chi là vì ngươi.”
Đáy mắt Lệ Gia Lăng toát ra hào quang cực độ đau khổ, lại cực độ quật cường, vẫn lắc đầu nói: “Ta, ta không muốn giết người, ta biết, chỉ cần ta vừa động thủ, liền có một đê đập sẽ bị hoàn toàn đánh sập, ta sẽ hoàn toàn không khống chế được chính mình!
“Giết ba năm tên là đủ rồi sao? Không có khả năng, ngươi đang gạt ta, giết ba năm người, ngươi nhất định sẽ an bài đối thủ mạnh hơn cho ta, muốn ta giết thêm ba năm mươi người, sau đó là ba năm trăm người, sau đó là ba năm ngàn người, trận thực nghiệm tàn khốc này, vĩnh vĩnh viễn viễn không có điểm cuối.
“Đã vô luận như thế nào, cũng trốn không thoát lòng bàn tay ngươi, vậy ta tình nguyện một người cũng không giết, phải chết, thì chết là được!”
Trên mặt Lệ Linh Phong toát ra một mảng ý cười vui mừng: “Ngươi rất thông minh, hơn nữa trở nên càng ngày càng thông minh.”
“Là ngươi khiến ta trở nên thông minh như vậy.”
Trên khuôn mặt trắng bệch mà non nớt của thiếu niên hiện ra một mảng ý cười cay đắng, “Thông minh đến mức đủ làm rõ thân phận cùng vận mệnh của mình, nhận thức được mình chỉ là một cái ‘thí nghiệm thể’ đặc thù, căn bản không có chút nào khác với các tội dân kia trên khu vui chơi Nghiệt Thổ.”
“Ta càng ngày càng xem trọng ngươi.”
Ánh mắt Lệ Linh Phong trở nên thâm thúy mà thần bí, lẩm bẩm, “Thật hy vọng nhìn thấy ngươi bùng nổ ra toàn bộ tiềm năng, rốt cuộc là trường hợp khủng bố cỡ nào, vậy nhất định sẽ khiến ‘người nào đó’ bị dọa nhảy dựng.”
“Nếu ta cứ không cho ngươi được như nguyện thì sao?”
Lệ Gia Lăng cố lấy dũng khí, triển lộ ra một mặt chưa bao giờ hiển lộ ở trước mặt các thiếu niên Lệ gia, siết chặt nắm tay nói, “Ngươi có thể điều chế ta thành quái vật đáng sợ, nhưng ta chính là không thể như ngươi mong muốn, đi triển khai giết chóc tàn khốc, ngươi sẽ làm như thế nào, giết ta sao?”
Lệ Linh Phong bật cười.
“Mười mấy năm qua, ta tiêu phí nhiều tâm huyết cùng tài nguyên như vậy bồi dưỡng ngươi, mỗi lần thí nghiệm và điều chế rốt cuộc phức tạp bao nhiêu, lại có thành công cỡ nào, ngươi hẳn là rõ nhất nhỉ?”
Gia chủ tương lai Lệ gia thâm trầm nhìn thiếu niên, nói, “Ngươi là món tài phú quý giá nhất của ta, ta sao có khả năng mang ngươi đi lãng phí vô ích? Với lại, biểu hiện của ngươi hôm nay, đã sớm ở trong dự kiến của ta, cái này cũng tính là một trò chơi thú vị giữa ta cùng ‘người nào đó’ nhỉ?
“Tin tưởng ta, rồi có một ngày, ngươi sẽ nhận rõ bản tính của mình, thuận theo vận mệnh thật sự, thậm chí... Kế thừa lực lượng toàn bộ Lệ gia!”
Thân hình Lệ Gia Lăng nhoáng lên một cái, chấn động đến cực điểm.
Một câu cuối cùng Lệ Linh Phong nói, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì!”
Trong hốc mắt thiếu niên như là mọc ra răng nanh, trên mặt tuôn ra từng cái điểm máu nhỏ như đầu mũi kim, vừa cầu xin, vừa gầm nhẹ nói, “Nói cho ta biết chân tướng, cha mẹ ta rốt cuộc là ai, ngươi thường xuyên nói ‘người nào đó’ là ai, vì sao lúc trước phải chọn trúng ta để tiến hành điều chế tàn khốc như vậy, vì sao nhất định phải ép ta, tất cả cái này rốt cuộc là vì sao!”
“Nếu muốn biết như vậy, thì nghe theo thanh âm thật sự trong lòng ngươi, đừng bị pháp tắc không tồn tại trói buộc, tận tình triển khai giết chóc đi!”
Lệ Linh Phong bất động thanh sắc, ánh mắt bỗng trở nên nhu hòa, “Nhưng, vô luận như thế nào, có chuyện ngươi nhất định phải tin tưởng ―― từ đầu tới đuôi, ta đều không coi ngươi là ‘thí nghiệm thể’ để đối đãi, nếu có thể, ta rất hy vọng ngươi có thể trở thành người thừa kế thật sự của ta, trở thành... tương lai của Lệ gia!”