Chương 2027: Bí mật của Tân Tiểu Kỳ cùng Tiêu Dao thành chủ
Chương 2027: Bí mật của Tân Tiểu Kỳ cùng Tiêu Dao thành chủChương 2027: Bí mật của Tân Tiểu Kỳ cùng Tiêu Dao thành chủ
Lý Diệu cẩn thận quan sát một lát, phát hiện những “người trực tiếp” này toàn thân đều che kín camera, còn có rất nhiều camera kiểu lơ lửng lượn lờ quanh thân, quay chụp không ngừng một khắc nào.
Bọn họ vô luận là vừa múa vừa hát, gào rống, hay là uốn éo, phát ra thở gấp như con thú giống cái cùng điên ma chú cuồng loạn, hết thảy đều là biểu diễn cho một số người nào đó đầu kia camera xem.
“Thật sự là yêu ma quỷ quái, bách quỷ dạ hành!”
Lý Diệu càng ngày càng nhìn không thấu đế quốc Chân Nhân Loại.
Mọi thứ trước mắt thật sự như là giấc mơ hoang đường, trò đùa ác liệt nhất.
Rốt cuộc là quốc gia thế nào, mới có thể thai nghén ra... tồn tại độc đáo như vậy, đây chỉ là một loại phương thức giải trí, hay là có dụng ý thêm càng khắc sâu?
Bây giờ không phải lúc để ý tới tu tiên giả người chơi cùng người trực tiếp, Lý Diệu thu nhiếp tinh thần, dựa vào tàu Kiêu Long trinh sát mặt đất, tránh né khu vực chiến hỏa kịch liệt, bản thân thì ở dưới lòng đất khúc chiết tiến lên, truy tung tuyến đường Tân Tiểu Kỳ chạy.
Tân Tiểu Kỳ tự nhiên không biết mình đã sớm bị Lý Diệu nhằm vào, còn ở trong pháp bảo bắn ra kiểu phun khí cô dựa vào để chạy trốn cấy vào máy truy tung mỏng như cánh ve.
Cô ngừng lại ở nơi nào đó sâu trong thành Tiêu Dao.
Nơi đó là khu đô thị cũ của thành Tiêu Dao.
Thành Tiêu Dao không phải tự dưng mọc lên, mà là ở trên cơ sở một mảng phế tích thành thị chậm rãi mọc thêm và mở rộng.
Ở phía dưới bề ngoài hoa lệ đến dị dạng, còn cất giấu hài cốt thành thị trong lòng đất rắc rối khó gỡ, sâu không lường được như mê cung, giống như trên xác chết nở ra đóa hoa kiều diễm ướt át.
Trải qua “Đại Thẩm Phán” chà đạp và mấy trăm năm thời gian ăn mòn, toàn bộ kiến trúc nơi này đều tàn phá không chịu nổi, tử khí nặng nề, giống như khí quan kim loại mọc đầy vết han gỉ, thỉnh thoảng có đường ống vỡ tan “Xì xì” phun ra luồng khí, thấp thoáng những khuôn mặt thất kinh, tuyệt vọng tới chết.
Mặc dù “Thế Giới Cực Lạc”, cũng có lượng lớn dân nghèo như con kiến tồn tại, nơi này là tầng dưới chót thành Tiêu Dao, là bãi chôn rác rưởi, xưởng xử lý rác thải cùng bãi tha ma, bên cạnh còn có một chỗ chợ giao dịch nô lệ quy mô không nhỏ, nhưng bán bên trong đều là nô lệ cấp thấp nhất, gầy trơ cả xương, hấp hối, một con rối linh năng có thể đổi ba năm người - loại đó.
Ngọn lửa cướp bóc của toán giặc cướp lớn và các hung nhân tạm thời còn chưa thiêu đốt đến nơi đây, nhưng nơi này đã loạn lên trước, không ít “con kiến” đều mọc ra nanh vuốt bén nhọn, liều mạng giãy dụa, cắn xé lẫn nhau, muốn ở trong nước lũ và vòng xoáy, tìm được một con đường cầu sinh.
Màn hình không gian ba chiều trong suốt lấp lánh, cùng thế giới kim loại trước mắt loang lổ vết gỉ, tử khí nặng nề lại kinh hoảng thất thố trùng hợp lại, Lý Diệu rất nhanh khóa mục tiêu được vị trí của Tân Tiểu Kỳ, đó là trong bãi chôn đầy rác rưởi, một gian phòng công cụ bị tanh tưởi và nước bẩn vờn quanh, không chút bắt mắt.
Lý Diệu mỉm cười, tàu Kiêu Long vẫn giữ trạng thái ẩn nấp, vòng quanh phòng công cụ ba vòng.
Đã muốn giấu tai mắt người ta, tự nhiên không có khả năng xây dựng phòng công cụ tới mức hắt nước cũng không vào được, phòng thủ kiên cố. Lý Diệu dễ dàng tìm được một khe hở, thao túng tàu Kiêu Long chui vào, ngủ đông ở góc tường, quét cả phòng công cụ.
Trong phòng công cụ chỉ có hai người đang đứng, lại có xác chết nằm đầy đất, mặt đất một bên góc bị cạy ra, dâng lên một cái hòm kim loại thật lớn, đã bị mở ra, bên trong là tinh thạch, pháp bảo và thuốc dinh dưỡng rực rỡ muôn màu.
Hai người đứng, một người tự nhiên là Tân Tiểu Kỳ, một người khác lại là lão giả tóc bạc trắng, làn da cũng nhão xuống, gù lưng.
Bộ dáng lão giả này khiến Lý Diệu nhớ tới chó rơi xuống nước giãy chết hay là chó Sa Bì.
Lão chống một thanh kiếm lưỡi cưa mẻ lưỡi, há mồm thở dốc và ho khan, trên người chồng chất vết thương, trên cánh tay cùng đùi đều có vết đao chém có thể thấy được xương, mảnh vỡ chiến giáp vỡ tan tành cũng khảm thật sâu vào trong máu thịt, ho khan mỗi một tiếng liền có mạch máu mới bị cắt rách, phun trào ra cả mảng lớn huyết tương gần như đọng lại.
Ngực còn lõm xuống thật sâu, giống như cả xương ngực hết thảy nổ tung, vết thương tương tự một vết nắm đấm.
Xem ra, mọi người trên mặt đất đều là lão giết, mà lão cũng vì vậy trả giá thê thảm nặng nề.
Lý Diệu gửi hình ảnh của lão giả đến trên máy tính của Quyền Vương, được trả lời khẳng định: “Đúng, hắn chính là Hạ Hầu Vô Tâm, nhưng trong nháy mắt ngắn ngủn, đã già đi nhiều như vậy?”
Hạ Hầu Vô Tâm tất nhiên cầm chặt kiếm lưỡi cưa không bỏ, trong tay Tân Tiểu Kỳ cũng đều cầm hai thanh đoản đao thổi tóc qua cũng đứt, nữ nhân giống như mèo con này trợn mắt nhìn đối với Hạ Hầu Vô Tâm.
Giữa một già một trẻ, giương cung bạt kiếm, không khí khẩn trương đến mức không cần đốm lửa đã có thể phát nổ.
“Khốn kiếp, ngươi chơi ta?”
Tân Tiểu Kỳ nghiến răng nghiến lợi, nổi trận lôi đình, bộ dáng hận không thể xông qua cắn cái mũi Hạ Hầu Vô Tâm xuống, “Ngươi không phải nói, có cách đưa ta lên ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ sao? Bây giờ nói ‘bất lực’ là có ý tứ gì, còn bảo ta quên ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ đi? Ngươi con mẹ nó rốt cuộc là có ý tứ gì! Tin ta làm thịt ngươi hay không hả, lão khốn kiếp!”
Hạ Hầu Vô Tâm không biết là bị thương nặng, hấp hối, hay là thật sự chột dạ đuối lý, nào còn có chút bộ dáng “Tiêu Dao thành chủ” không ai bì nổi, thật sự giống lão nhân hình dung tiều tụy, im lặng không nói gì, tùy ý đối phương chửi ầm lên, phun nước miếng như hạt mưa đến trên mặt lão.
“Ta làm đồ đệ ngươi hai mươi năm, nói là đồ đệ, trên thực tế chính là làm chó của ngươi, làm suốt hai mươi năm!”
Tân Tiểu Kỳ cuồng loạn vung song đao, thét to, “Hai mươi năm vào sống ra chết, hai mươi năm mai danh ẩn tích, lần lượt mạo hiểm cửu tử nhất sinh, giúp ngươi làm hoạt động nguy hiểm nhất, thấp kém nhất, không thể xuất hiện trước mặt người đời nhất, lại ngay cả một ngày ‘Thế Giới Cực Lạc’ tưới tắm cũng chưa từng hưởng thụ!
“Trước kia nhiều lần như vậy, đấu đá ở giữa các thế lực lớn, chạy ở bên cạnh những giặc cướp cùng hung nhân kia, giúp ngươi tìm hiểu tin tức. Những kẻ đó đều là tâm lý biến thái ngươi có biết hay không, chỉ cần bí mật của ta bại lộ ra một chút xíu thôi, tuyệt đối sẽ bị bọn họ lột da rút gân đùa chết tươi!
“Vốn đã nói chỉ làm năm năm, ngươi liền đưa ta đi ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, kết quả sau năm năm lại năm năm, sau năm năm lại năm năm, kết quả con mẹ nó hai mươi năm rồi, sư phụ!
“Tốt, trước kia cũng không nói nữa, chỉ nói lần này, lần này ngươi bảo ta đối phó người nào? Quyền Vương, con mẹ nó ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt hung nhất ác nhất dữ nhất trên Nghiệt Thổ!
“Ngươi nhiều đồ đệ như vậy, người nào đủ ngu ngốc đủ ngây thơ như ta, thế mà thật sự lẻn vào trong đại quân Quyền Vương giúp ngươi tìm hiểu tin tức, đánh cắp tình báo, còn mạo hiểm sinh mệnh mang thích khách Thung Lũng Bụi Gai cũng đưa tới bên cạnh Quyền Vương đi ám sát hắn? Ta, ta cũng không biết mình sao còn có thể nhảy nhót đến bây giờ cũng chưa chết đây!
“Sư phụ, ngươi tên sư phụ rác rưởi vô liêm sỉ vương bát đản, đáng băm vằm này, ngươi nói cho ta biết, ngươi nhìn vào mắt của ta nói cho ta biết, ở trước khi ta lẻn vào đại quân Quyền Vương, ngươi là vỗ ngực phát lời thề độc hướng ta cam đoan, trận này qua đi, nhất định mang ta đưa đi ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ như thế nào?
“Ha ha, ha ha ha ha, hai mươi năm giày vò, giãy dụa cùng chém giết, ta chờ chính là một ngày này, ngươi bây giờ thế lực tan, liền muốn phủi mông bỏ đi? Nào có món hời như vậy!
“Ta mặc kệ, vô luận trả giá lớn bao nhiêu, vô luận phải giết người nào, ta cũng phải đi ‘Mạn Châu Sa Hoa’! Ngươi mau nghĩ cách đưa ta lên, bằng không ta thật sự làm thịt ngươi đó, lão rác rưởi, lão khốn kiếp, lão súc sinh!”
Tân Tiểu Kỳ hoàn toàn điên cuồng rồi, gương mặt vốn rất thanh tú lại nghiến răng nghiến lợi, lộ cả gân xanh, vặn vẹo đến cực điểm.
Hạ Hầu Vô Tâm một mực yên lặng nghe, thẳng đến giờ phút này, lại phun ra một cục máu đen sì, tỏ ra càng thêm tiều tụy, ngay cả kiếm lưỡi cưa cũng không chống đỡ được thân thể run rẩy của lão.
Lão lần mò rương kim loại bên cạnh ngồi xuống, cười thảm nói: “Tiểu Kỳ, ngươi muốn giết ta, cũng coi như ta trừng phạt đúng tội, muốn tới thì tới đi, nhưng thật sự không có ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, ngươi từ bỏ cái hy vọng này đi.”
“Keng!”
Tiêu Dao thành chủ ở vào bước đường cùng ném kiếm lưỡi cưa gãy đến một bên, thở dài một tiếng thật dài, nheo mắt, giống như đang nhớ lại chuyện cũ xa xưa, bộ dáng nản lòng thoái chí, nghển cổ chờ giết.
Lão lưu manh như vậy, Tân Tiểu Kỳ trái lại ngẩn ra, con mắt xanh biếc như mèo con đảo hồi lâu, khom lưng, tràn ngập đề phòng nói: “Ngươi đang chơi trò gì vậy, là trò lạt mềm buộc chặt sao, đừng tưởng ngươi có thể giết sạch đồ đệ khác, thì có thể xử lý ta. Ngươi biết, ta và lũ phế vật kia là khác nhau. Ngươi bây giờ bị thương nặng, máu cũng sắp chảy cạn rồi, cho dù ta còn không giết được ngươi, ít nhất cũng có lòng tin chạy ra, nói cho tất cả mọi người, Tiêu Dao thành chủ của chúng ta trốn ở chỗ này!
“Hừ hừ hừ hừ, ngươi thống trị thành Tiêu Dao mấy chục năm, khẳng định lén lút giấu rất nhiều thứ tốt nhỉ. Ta tin tưởng lũ giặc cướp đang ở bên ngoài đốt giết đánh cướp, bao gồm những kẻ ngày xưa trung thành và tận tâm với ngươi, đều sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với ngươi còn có bảo tàng của ngươi.
“Tóm lại, mau nói ra phương pháp đi ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, bằng không ta thật sự đồng quy vu tận với ngươi đó!”
“Không sao cả.”
Hạ Hầu Vô Tâm thản nhiên nói, trong ánh mắt nhìn Tân Tiểu Kỳ không có chút thành phần oán hận, phẫn nộ hoặc là giả dối. Lão thở dài nói, “Tất cả đều đã xong rồi, cái gì cũng vô dụng rồi, đều không sao cả, dù sao đều là chỉ còn đường chết, ta mệt rồi, chỉ ở đây, chết ở trong tay của ngươi đi.
“Về phần những bí bảo ta vơ vét mấy chục năm, vốn chính là của ngươi, sau khi giết ta, đi tìm đồ ta vụng trộm giấu đi, sau đó nghĩ cách chạy ra khỏi thành Tiêu Dao đi. Sư phụ chỉ có thể giúp ngươi đến đây.”
Tân Tiểu Kỳ trợn mắt há hốc mồm, trợn tròn mắt mèo nhìn Hạ Hầu Vô Tâm hồi lâu, vẫn nhìn không ra sư phụ cáo già này rốt cuộc là nói dối, hay là “con người sắp chết, lời hắn cũng thiện” .
Cô nghiến răng thật lâu, một lần nữa tức sùi bọt mép: “Đừng tìm ta giở trò, ta không cần chạy ra khỏi thành Tiêu Dao, ta muốn đi Mạn Châu Sa Hoa, ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, ta muốn đi, mặc kệ khó bao nhiêu, nguy hiểm bao nhiêu, khúc chiết bao nhiêu, ta cũng phải đi!”
“Nghe rõ lời ta ban đầu nói chưa?”
Hạ Hầu Vô Tâm thản nhiên nói, “Không phải ta không chịu giúp ngươi, mà là thật sự không có cách nào giúp được, bởi vì căn bản là không có ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ kia trong tưởng tượng của ngươi, thiên đường yên tĩnh tường hòa, tận thiện tận mỹ, có được tất cả đó, từ trước tới giờ đều chưa từng tồn tại, ngươi muốn ta đưa ngươi đi nơi đó?”