Chương 2048: Mãnh nhân, Ngụy Long Đào!
Chương 2048: Mãnh nhân, Ngụy Long Đào!Chương 2048: Mãnh nhân, Ngụy Long Đào!
Nói xong câu này, Tả Kinh Vân nhìn chằm chằm Quyền Vương và Hạ Hầu Vô Tâm một cái thật sâu, lại quét ánh mắt đến trên thân Hàn Đặc và Lưu Ly, không đợi mọi người trả lời, đã vòng về tới hệ thống thao tác máy khoan hầm toàn tiết diện, đóng mạnh cửa khoang, để lại mấy trăm giặc cướp và hung nhân tâm phiền ý loạn lại không hiểu chút nào.
Lũ giặc cướp và hung nhân này, tự nhiên là bao vây Quyền Vương với Hạ Hầu Vô Tâm, cũng may bọn họ biết hai cường giả này lợi hại, hơn nữa ở trong trận chiến thành Tiêu Dao, có nhiều hành vi nghi là phản bội, trái lại cũng không dám lỗ mãng, chỉ là mời Quyền Vương và Hạ Hầu Vô Tâm nói rõ ràng cục diện giờ phút này.
Quyền Vương và Hạ Hầu Vô Tâm trầm ngâm một lát, không tìm ra thứ cần thiết giấu diếm, ngắt đầu bỏ đuôi, bỏ đi mấu chốt đề cập đến bí ẩn của mình, nói hết ra bối cảnh đại khái Nghiệt Thổ và chân tướng ẩn nấp ở “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, đám đông giặc cướp cùng hung nhân nghe xong vừa sợ vừa giận, lại lòng còn sợ hãi, liên tục hô may mắn.
May mắn bọn họ kịp thời phát hiện chân tướng, nếu không thật sự công chiếm hoặc là thủ được thành Tiêu Dao, bị đưa lên Thiên Không Chi Thành đi “hưởng phúc”, chẳng phải là ở trong lúc hồ đồ, liền trở thành đối tượng cắt miếng nghiên cứu, phải chịu đủ tra tấn sống không bằng chết?
Không ít giặc cướp hướng Hạ Hầu Vô Tâm trợn mắt nhìn, rất có tư thế một lời không hợp liền rút đao hướng tới.
Nhưng ngay cả “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt cũng chưa động thủ, bọn họ tự nhiên không dám vượt ở trước Quyền Vương.
Huống chi, Hạ Hầu Vô Tâm đối với tin tức của “Thiên Không Chi Thành” thậm chí “tổ chức Tinh Quang” cũng cực kỳ linh thông, biết lượng lớn tình báo bọn họ không biết.
Bằng vào một điểm này, trước mắt cũng không thể hoàn toàn xé rách da mặt.
“Hạ Hầu thành chủ, theo ngươi nói như vậy, những thiên nhân ―― người tu tiên kia thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt, ngay cả một chút đường sống cũng không để lại cho chúng ta sao?”
Có giặc cướp vẫn chưa từ bỏ ý định, khô khan nói.
“Mọi người từ bỏ ảo tưởng, chuẩn bị tử chiến đi.”
Hạ Hầu Vô Tâm thở dài nói, “Mặc dù ban đầu còn có một tia sinh cơ, nhưng bây giờ chúng ta đã tiếp xúc đến ‘tổ chức Tinh Quang’ họa lớn trong lòng ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, biết quá nhiều thứ không nên biết đến, căn bản không có chút khả năng nào tiếp tục sinh tồn.
“Các ngươi đừng ảo tưởng thiên nhân ―― người tu tiên sẽ có chút nhân từ và thương hại nào, ngay cả ta làm chó mấy chục năm cho ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, kết quả là còn không phải rơi vào kết cục được chim quên ná, đặng cá quên nơm? Các ngươi lại có lý do gì, có thể chạy trốn ở dưới dao mổ của thiên nhân ―― người tu tiên?”
Một câu nói làm mọi người im lặng, sau khi ngẩn ra thật lâu, mới có người nói: “Như vậy, ‘tổ chức Tinh Quang’ này thực lực thế nào, có tiền vốn đối kháng ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ hay không?”
Tội dân Nghiệt Thổ, đều là kẻ hung hãn không sợ chết, thật sự chó cùng rứt giậu, ngay cả thần phật khắp trời cũng dám xông lên cắn xuống mấy miếng thịt, không nói đến thiên nhân ―― người tu tiên.
“Mặc dù thực lực tổ chức Tinh Quang suy yếu như thế nào nữa, ít nhất ở dưới người tu tiên trấn áp giãy giụa mấy trăm năm, con rết trăm chân, chết mà không ngã, mặc dù giãy dụa thêm mấy trăm năm, tựa như cũng không kỳ quái.”
Hạ Hầu Vô Tâm nói, “Người ta mạo hiểm phiêu lưu cực cao cứu chúng ta, tự nhiên là chúng ta còn có giá trị lợi dụng rất lớn, cho nên các vị không ngại an tâm một chút chớ nóng vội, trước xem điều kiện của người ta một chút, xem xem mọi người có cơ hội hợp tác hay không.
“Nói thực ra, tình cảnh của chúng ta đã tệ tới cực điểm, không có khả năng có chuyện tệ hơn xảy ra, các vị coi như bản thân đã táng thân ở trong cái mồm to như chậu máu của Thằn Lằn Xương Khô, mỗi một giây kế tiếp, đều xem như kiếm lãi đi!”
Chuyện tới bây giờ, Quyền Vương và Hạ Hầu Vô Tâm cũng lười truy cứu hành vi đám giặc cướp và hung nhân ở trong trận chiến thành Tiêu Dao đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, dù sao đây cũng là bản tính của tội dân Nghiệt Thổ, không làm như vậy ngược lại kỳ quái.
Hai người vừa đấm vừa xoa, một lần nữa lung lạc, trấn an lòng quân.
Hàn Đặc và Lưu Ly thì cùng Lý Diệu cuộn mình ở trong góc, hai đứa nhỏ hưng phấn tới mức hít thở cũng dồn dập hẳn lên, trong đôi mắt to tràn trong suốt như nước đầy sao lấp lánh.
“Diệu lão, người tu chân, chúng ta tìm được người tu chân trong truyền thuyết rồi!”
“Thì ra tổ chức Tinh Quang ở dưới lòng đất kiên trì huyết chiến với ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ mấy trăm năm, thật sự là rất giỏi nha!”
“Nếu có tổ chức Tinh Quang giúp, nhất định càng có nắm chắc lật đổ ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ thống trị, quậy cả Nghiệt Thổ nghiêng trời lệch đất đi!”
Lý Diệu cảm giác ngọn lửa thần hồn của hai đứa nhỏ nhảy nhót không ngừng, như có chút đăm chiêu cười cười, dùng thanh âm chỉ có bọn họ mới có thể nghe thấy nói: “Có lẽ thế, các ngươi có thể mang thân phận, sự từng trải và chí hướng của mình nói hết cho vị nữ chiến sĩ tổ chức Tinh Quang ‘Tả Kinh Vân’ này, xem xem cô ta có cách nào giúp các ngươi đán nổ ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ hay không, nhưng nhớ kỹ một điểm, tuyệt đối đừng bại lộ sự tồn tại của ta.”
“Hả?”
Hàn Đặc chớp mắt, “Diệu lão không phải cũng muốn phá hủy ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ sao. Thiên nhân ―― người tu tiên đều là bại hoại, như vậy người tu chân tổ chức Tinh Quang chính là người tốt, mọi người cùng chung chí hướng, ngài ở chỗ Quyền Vương đại nhân và Hạ Hầu thành chủ cũng đã bại lộ thân phận, vì sao ngược lại đến chỗ tổ chức Tinh Quang, phải giấu diếm sự tồn tại của mình chứ?”
“Trực giác.”
Lý Diệu không biết nên giải thích như thế nào, “Ta chỉ là mơ hồ cảm giác được có chút kỳ quái ―― ‘Tả Kinh Vân’ này chưa chắc là người xấu, nhưng ‘tổ chức Tinh Quang’ sao, ta còn muốn tìm hiểu sâu thêm một phen, mới có thể làm rõ bọn họ rốt cuộc đang chơi trò gì.
“Tóm lại, chúng ta đã cách chân tướng cuối cùng càng ngày càng gần, cẩn thận một chút, sẽ không bị thiệt.”
“Địa Hành Thần Long” chấn động càng lúc càng mỏng manh, tốc độ dần dần chậm lại.
Tuyệt đại bộ phận thời điểm, bọn họ không phải là ngu ngốc đào hang ở trên tầng nham thạch cứng rắn ―― Dưới lòng đất có hang thiên nhiên cùng mỏ quặng nhân tạo bốn phương thông suốt, rắc rối phức tạp như mê cung, còn có lượng lớn hài cốt thành thị dưới lòng đất hơn ngàn năm trước Vũ Anh văn minh thời đại toàn thịnh lưu lại, bọn họ xuyên qua ở giữa những khe hở này, như giẫm trên đất bằng, tốc độ cực nhanh.
Liên tục chạy đi hơn nửa ngày, “Địa Hành Thần Long” phát ra tiếng phun khí “xì xì xì xì”, hoàn toàn ngừng lại.
Cửa khoang hai bên gấp lại mở ra, Lý Diệu, Hàn Đặc và Lưu Ly xen lẫn ở trong đám đông giặc cướp và hung nhân, choáng váng xuống xe, mới phát hiện mình tới trong một chỗ thành trấn dưới lòng đất to lớn không gì so sánh được.
Có lẽ ở hơn ngàn năm trước, nơi này là một chỗ trung tâm mỏ quặng trong lòng đất siêu khổng lồ, toàn bộ tầng nham thạch dưới lòng đất đều bị phá vỡ cùng đào rỗng, để lại địa huyệt như vực sâu, đã không nhìn thấy cuối lòng đất, cũng không nhìn thấy biên giới đối diện.
Trong địa huyệt tạo hình xoắn ốc không ngừng hướng phía dưới co rút lại dựng vô số kiến trúc kim loại lơ lửng, bị xiềng xích, cần cẩu và thanh trượt nối tiếp với nhau, xung quanh là thông đạo như tổ ong, không ít thông đạo đèn đuốc sáng trưng, thế mà lại là những chiếc “Địa Hành Thần Long” đang kiểm tra sửa chữa.
Cũng có một số “Địa Hành Thần Long” bị xiềng xích treo đến giữa không trung, nối tiếp với “Địa Hành Thần Long” khác, từ đầu tới đuôi dài ước chừng mấy ngàn mét, quả thực là một tòa thành trấn hẹp dài di động!
Ước chừng mấy ngàn công nhân đang khẩn trương lao động, tia lửa và ánh điện “vù vù” phun ra, mang mồ hôi người ta bốc hơi thành những mảng sương mù mê ly, ở dưới ánh đèn tối tăm chiếu rọi, tỏa ra hào quang nhiều màu sắc.
Lý Diệu sâu sắc cảm giác được, trong bóng đêm xung quanh còn không ít khải sư khí tức cường đại ngủ đông, còn có điểm hỏa lực đan xen đan xen thú vị, thậm chí ở trong không ít mỏ quặng bỏ hoang cảm giác được hương vị bom tinh thạch mỏng manh, nghiễm nhiên là một kho đạn võ trang hạng nặng!
“Nơi này quá khứ tên là ‘thành U Lam’, rất lâu rất lâu trước kia, là một mỏ Lam Tinh lượng dự trữ phi thường phong phú, nhưng chờ lúc chúng ta phát hiện, đã ngay cả cái lông cũng không sót lại nửa sợi.”
Tả Kinh Vân một lần nữa xuất hiện, lần này hoàn toàn trút bỏ tinh khải cồng kềnh, thay một bộ giáp mềm nhẹ nhàng màu đỏ sậm, thanh chiến đao chấn động dài ba mét kia thì lấy hình thái gấp đặt ở sau lưng, như một đôi cánh sắc bén, “Ở trong tầng nham thạch dưới lòng đất ba ngàn đến sáu ngàn mét, mỏ quặng bỏ hoang như vậy nhiều tựa lông trâu, thiên nhân ―― người tu tiên rất khó tìm được từng cái một, cho nên trở thành căn cứ lâm thời của chúng ta.
“Mặc dù thật sự bị người tu tiên phát hiện, cũng không cần lo lắng, chúng ta đã sớm khống chế ‘Địa Hành Thần Long’ của mình chuồn mất.
“Trên thực tế, Địa Hành Thần Long mới là căn cứ và quê hương thật sự của chúng ta, loại căn cứ lâm thời này, chẳng qua là dùng để nghỉ ngơi hồi phục và tiếp tế tiếp viện mà thôi.”
Nhìn các công nhân mặt không biểu cảm, hết sức chuyên chú sửa chữa cùng cải tạo, nghe Tả Kinh Vân bình tĩnh miêu tả, Lý Diệu có vài phần thổn thức, vài phần cảm khái.
“Những kẻ này... Chính là người tu chân ở nội địa đế quốc Chân Nhân Loại ương ngạnh phản kháng suốt ngàn năm sao?”
Lý Diệu vốn tưởng người tu chân biên thùy tinh hải sinh tồn và phát triển đã đủ gian nan, nhìn thấy các “đạo hữu” này ở lòng đất ngủ đông ngàn năm, như con thỏ kinh hãi, có chút gió thổi cỏ lay liền chuẩn bị chạy lên “Địa Hành Thần Long” chạy trối chết, mới biết được cái gì gọi là thật sự chỉ còn đường chết.
Rốt cuộc là tinh thần và tín niệm thế nào, mới chống đỡ những đạo hữu này, ở trong tuyệt cảnh hoàn toàn không có hy vọng và ánh sáng kiên trì đối kháng mấy trăm năm, hơn một ngàn năm?
Đang lúc trầm ngâm, bên cạnh vực sâu trước mặt bọn họ, một đợt tiếng xiềng xích quấy động “Rầm rầm”, một người vạm vỡ chân đạp bình đài kim loại lên xuống chậm rãi xuất hiện.
“Hắn chính là thủ lĩnh tổ chức Tinh Quang chúng ta ở lòng đất Nghiệt Thổ, Ngụy Long Đào.”
Tả Kinh Vân không chút che giấu nét sùng kính ở đáy mắt, nói, “Hắn là anh hùng thật sự, siêu cấp cao thủ khống chế ‘Địa Hành Thần Long’, từng vô số lần chạy thoát người tu tiên vây đuổi chặn đường, người tu tiên và nanh vuốt chết ở trên tay hắn vô số kể ―― Một điểm này, Hạ Hầu thành chủ nhất định biết?”
Cả người Hạ Hầu Vô Tâm chấn động, mặt lộ vẻ ngưng trọng, gật đầu nói: “Ta không biết tên hắn, nhưng ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ quả thực từng gửi tới một phần lệnh truy nã cực kỳ cơ mật, truy nã một người so với thú biến dị phóng xạ đáng sợ hơn gấp trăm lần, thậm chí muốn chúng ta sau khi đạt được tin tức người này đừng tùy tiện vây bắt, trực tiếp mang tình báo truyền tống lên coi như lập công, tuyệt không thể ngu ngốc đi rút dây động rừng.
“Người kia trên lệnh truy nã, hình như... Chính là bộ dáng này.”
“Ha ha.”
Tả Kinh Vân cười, cố ý tới gần Hạ Hầu Vô Tâm, nhỏ giọng nói, “Ngay cả đứng đầu ‘Thế Giới Cực Lạc’ như Hạ Hầu thành chủ, Ngụy Long Đào cũng từng ám sát bốn kẻ, xác xuất thành công, 100%!”