Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2104 - Chương 2060: Cực Hạn Tiến Hóa!

Chương 2060: Cực hạn tiến hóa! Chương 2060: Cực hạn tiến hóa!Chương 2060: Cực hạn tiến hóa!

Vũ Anh giới, hành tinh thứ năm, sâu trong vệ tinh thứ chín, trên tàu thám hiểm tàng hình loại mới nhất “tàu Linh Đang” của Tinh Diệu Liên Bang, trong khoang ngủ đông.

“Xùy ―― “

Lý Diệu từ trong khoang ngủ đông nhảy dựng lên, hít sâu một ngụm không khí tuần hoàn, hầu như mang tàu Linh Đang hút thành chân không.

Hưởng thụ không khí theo xoang mũi tiến vào khí quản mở rộng lá phổi, cảm giác đã quen thuộc lại có chút xa lạ, Lý Diệu lúc này mới hoàn toàn xác nhận, mình là thật sự nguyên thần trở về rồi.

“Trải qua trạng thái nguyên thần xuất khiếu thời gian dài như vậy, lại nhìn thân thể của mình, thực có chút... Là lạ.”

Lý Diệu nheo mắt, có chút trì độn hoạt động ngón tay, cảm giác quy luật vận động của mạch máu, sợi cơ cùng đầu dây thần kinh, sinh ra cảm ngộ huyền diệu khó giải thích, không thể tưởng tượng.

Sau khi đột phá cảnh giới Hóa Thần, thân thể máu thịt sẽ không là căn cứ duy nhất nữa, chỉ có thể nói là một món “công cụ” tương đối quan trọng, có một không hai, con đường đi thông hình thái sinh mệnh hoàn toàn mới đã triệt để đả thông!

“Trên Hóa Thần là cảnh giới ‘Phân Thần’, cũng chính là có thể phân nguyên thần thành muôn vạn sợi, cùng lúc thao túng vô số phân thần, một người chính là một mũi quân đội ―― Đó rốt cuộc là cảnh giới thần kỳ cỡ nào, thật khiến người ta tâm trí hướng tới nha!

“Mà trên ‘Phân Thần’, còn có rất nhiều cảnh giới càng thêm kỳ quái, tuyệt không thể tả, thậm chí thân thể xuyên toa giữa không gian bốn chiều, qua sông vũ trụ, gần như thần thoại, cũng không biết rốt cuộc là thật hay giả.

“Vậy để ta tiếp tục tu luyện, cho đến sinh mệnh kết thúc, xem xem cực hạn ta cuối cùng ngã xuống, rốt cuộc sẽ là bộ dáng gì!

Lý Diệu hăng hái, tâm trí hướng tới.

Đại não lại truyền đến một đợt cảm giác khô kiệt như lửa hừng hực thiêu đốt.

Còn có trên mười ngón tay, bàn tay và cánh tay của hắn, đều xuất hiện những khối vằn vện xấu xí, thân thể đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được héo rũ và tán loạn.

Trong lòng Lý Diệu rùng mình, biết khối thân thể chịu đủ phóng xạ xâm nhập này không chống đỡ được bao lâu.

Mà giờ phút này nếu có thể đạt được lượng lớn tài nguyên bổ sung, cho thân thể sụp đổ một lần thăng cấp toàn diện kiểu “phá bỏ cái cũ, xây dựng cái mới, tẩy tủy phạt kinh”, vô cùng có khả năng một hơi đột phá đến cảnh giới cực mạnh Hóa Thần trung giai trở lên.

Lý Diệu hơi động tâm, từ trong mười vạn tám ngàn lỗ chân lông tràn ra những sợi linh ti, mang nhẫn Càn Khôn tổn hại lấy hết ra, như sao băng xoay tròn chung quanh hắn.

Trong khoang thu nạp nho nhỏ của tàu Kiêu Long, có một chiếc nhẫn Càn Khôn hắn từ người tu tiên Ngụy Tiếu Thiên nơi đó cướp được, bên trong tồn trữ máy thăm dò tổn hại quét từng tầng cao phân tử đạt được từ chỗ Hạ Hầu Vô Tâm, trải qua hắn cải tạo, ghép chung với một cỗ máy huyền quang điêu khắc cực nhỏ, miễn cưỡng có được năng lực sửa chữa con chip cấp độ phân tử.

Lý Diệu lấy chiếc máy quét sửa chữa do các loại cấu kiện tùy ý ghép lại với nhau lộ hết ra ở bên ngoài, diện mạo xấu xí này ra, lấy lại bình tĩnh, đặt chiếc Càn Khôn bị hao tổn đầu tiên tới trên bình đài sáu cạnh ở chính giữa, đưa vào một luồng linh năng, kích hoạt dụng cụ.

Nhất thời, xung quanh dụng cụ phát ra hơn trăm luồng hồ quang màu vàng nhạt so với tơ tóc còn nhỏ hơn, hồ quang giống như xúc tu tinh linh nâng nhẫn Càn Khôn lên, vài luồng hồ quang chui vào trong tổ hợp con chip siêu mini rắc rối phức tạp mặt ngoài nhẫn Càn Khôn.

Đôi mắt Lý Diệu khép hờ, tròng mắt lại nhanh chóng chuyển động, trán chảy ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu tương, cùng với hơi nước quanh thân dâng trào như điềm báo núi lửa bùng nổ, biểu hiện đại não của hắn đang ở trạng thái vận chuyển cực hạn.

Hai mươi phút đồng hồ sau, hắn chậm rãi phun ra một ngụm khí đục, khóe miệng cong lên một nụ cười tự tin.

Dùng ba cánh tay cầm lên nhẫn Càn Khôn, đặt tới bên miệng nhẹ nhàng thổi một hơi, lúc này mới lấy thần niệm kích hoạt phù trận phóng thích nhẫn Càn Khôn, trong hư không sinh ra một vòng gợn sóng mỏng manh, thuốc dinh dưỡng năng lượng cao cùng thuốc chữa bệnh như ngọn núi nhỏ lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.

Lý Diệu nhẹ nhàng huýt một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, tham lam vô cùng trút một hũ thuốc dinh dưỡng năng lượng cao vào yết hầu, giữa ngực bụng lập tức phát ra tiếng “xẹt xẹt” như nước đá đổ vào trong thép lỏng, mỗi một bó cơ, mỗi một mạch máu, mỗi một bó thần kinh cùng mỗi một tế bào quanh thân đều phát ra tiếng thét chói tai giống như đói khát.

Một hơi rót hết mười bảy mười tám hũ thuốc dinh dưỡng năng lượng cao, mới coi như thoáng an ủi thân thể bụng đói kêu vang.

Chiếc nhẫn Càn Khôn đầu tiên chỉ là thử tính năng của máy sửa chữa quét từng tầng cao phân tử, kế tiếp liền thuận tay hơn nhiều rồi, Lý Diệu dùng ba giờ sửa hết toàn bộ nhẫn Càn Khôn, trừ nhẫn Càn Khôn tồn trữ tinh khải, vũ khí đạn dược và Cự Thần Binh, hắn lấy ra hết toàn bộ thuốc dinh dưỡng, thuốc chữa bệnh cùng thiên tài địa bảo có thể dùng, xếp thành một ngọn núi nguy nga.

“Thật sự phải ăn hết một ngọn núi lớn như vậy sao?”

Thanh âm Huyết Sắc Tâm Ma có chút phát run, “Sẽ quá khoa trương một chút hay không?”

“Đương nhiên khoa trương, bằng không sao có thể thể hiện ra phong thái của một đời Hóa Thần lão quái?”

Lý Diệu nhớ lại tội dân Nghiệt Thổ ở trong núi thây biển máu như chó đói cắn xé lẫn nhau, cùng với chiến sĩ phản kháng của tổ chức Tinh Quang khảng khái hy sinh, còn có những sự hy sinh này ở trong miệng người tu tiên là buồn cười như thế nào, trong ngực, lửa giận ba vạn trượng tuôn ra, hết thảy hóa thành cơn thèm ăn, “Vài ngày kế tiếp, ta phải đánh nổ đầu chó của rất nhiều người, không ăn no một chút, nào có sức đánh người?

“Hàn Đặc, Lưu Ly, Quyền Vương, Hạ Hầu Vô Tâm, Tân Tiểu Kỳ, Tả Kinh Vân, còn có toàn bộ đạo hữu chẳng hay biết gì của tổ chức Tinh Quang, cùng với tất cả mọi người Nghiệt Thổ... Chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở về!”

Lý Diệu siết chặt nắm tay, sâu trong con mắt toát ra ánh sáng hung ác như Thao Thiết, gầm nhẹ vài tiếng, bật ngược một phát, bổ nhào tới!

Một giờ sau.

Trên vệ tinh thứ chín hành tinh thứ năm của Vũ Anh giới, đáy một chỗ nếp uốn sâu nhất, xuất hiện một sinh vật rất kỳ quái.

Thân hình hắn bành trướng cao đến ba bốn mét, máu thịt rõ ràng héo rũ và thối rữa, xương khớp, mạch máu, thần kinh cùng cơ thịt mới lại không ngừng nảy sinh ra, càng có những luồng linh diễm mắt thường có thể thấy được từ sâu trong huyết mạch trào ra, giống như áo giáp, áo choàng và cánh quanh quẩn quanh thân, theo hắn hít thở, phình ra co rụt lại, tràn ngập ma lực chấn nhiếp tâm hồn người ta.

Như có một viên siêu tân tinh được khảm ở ngực hắn, không ngừng phóng ra lực lượng cuồng bạo vô cùng, làm hắn cũng không ức chế được, phát ra tiếng gầm rú như hồng hoang hung thú.

Mặc dù chân không yên tĩnh không tiếng động, cũng phải bị hắn rống giận dao động!

“Ầm!”

Không có tinh khải, cũng không có găng tay động lực, bàn tay trần như vậy, lấy nắm tay còn đang không ngừng sinh trưởng, làn da xé rách, máu thịt mơ hồ, đấm một phát về phía chỗ sâu nhất của nếp nhăn, đánh ra thanh thế làm người ta sợ hãi như vẫn thạch va chạm vệ tinh, sóng xung kích cuốn đá vụn và bụi bậm ra xung quanh, thế mà lại là một hố vẫn thạch sâu tới ba bốn mét!

“Quái vật” không dừng lại một chút nào, làm nhiều việc cùng lúc, ra quyền như tia chớp liên hoàn, thân thể máu thịt thế mà như là một chiếc xe khoan đất hạng siêu nặng hoặc là máy đóng cọc cấp bậc cao nhất, cứng rắn đánh vào trong hố vẫn thạch.

Hố vẫn thạch vốn sâu ba bốn mét bị hắn đánh thành một đường hầm dựng thẳng xuống phía dưới, hắn cứ như vậy đánh mãi đến sâu trong vệ tinh số chín, cách mặt đất vài trăm mét!

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Đến nơi này, quyền phong của hắn như đóa hoa nở rộ hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, thế mà ở trong tầng đá cứng rắn như sắt mở ra một không gian dưới lòng đất đường kính vài trăm mét, một tòa động phủ bí mật lâm thời.

Mà theo linh diễm điên cuồng dâng lên, nguyên thần phóng thích và chân khí bùng nổ, vết thương của hắn cũng dần dần khép lại, thân hình một lần nữa co rút lại và cô đọng, ngưng kết thành cơ thể khôi vĩ như bạch ngọc và đồng đỏ đổ bê-tông mà thành, gần như hoàn mỹ không sứt mẻ, mặc dù chiến thể sắt thép siêu cấp kia của “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt, ở trước mặt hắn cũng phải mặc cảm.

“Cái này con mẹ nó mới tính là ‘Hóa Thần lão quái’ thật sự chứ, so với trạng thái nguyên thần xuất khiếu, quả nhiên một trời một đất!”

Lý Diệu hài lòng nhìn bàn tay no đủ của mình, hờ hững ấn về phía vách đá bên trong vệ tinh, tùy ý phát kình một phát, trên vách đá lập tức vô thanh vô tức xuất hiện một dấu bàn tay thật lớn đường kính ở một mét trở lên.

“Dấu bàn tay như vậy, nếu bị văn minh nào đó ở giai đoạn nảy sinh phát hiện, sẽ thật sự coi là thần ma mà quỳ bái, trách không được phải gọi là ‘cảnh giới Hóa Thần’ !”

Lý Diệu hơi động tâm, thân hình hóa thành một luồng hào quang, trong thời gian ngắn che kín cả động phủ lòng đất, ở trong không gian đường kính trăm mét liên tục ngưng kết ra một trăm tám mươi hình thái khác nhau, tàn ảnh sống động như thật, mỗi một tàn ảnh đều quanh quẩn linh diễm và khí tức của mình, có thể duy trì ba giây trở lên, tuyệt đối có thể lấy giả thay thật, lừa gạt tuyệt đại đa số hệ thống pháp bảo nhắm mang tính công kích.

“Vù!”

Hắn lại từ trong nhẫn Càn Khôn lấy ra một bộ Huyền Cốt Chiến Khải, không vội mặc vào, lại lấy thủ pháp cách không ngự vật và bào đinh giải ngưu, hóa giải Huyền Cốt Chiến Khải trong thời gian ngắn thành mấy vạn cấu kiện, quấn quanh những luồng thần niệm của mình lên, bút pháp tuyên khắc mỗi một tòa phù trận trên mỗi một cấu kiện đều nghiền ngẫm rõ ràng, lúc này mới không chút hoang mang mang tinh khải một lần nữa tổ hợp, hoàn thành lắp đặt.

Tinh khải không là tinh thạch và kim loại lạnh như băng nữa, lại như là tầng làn da thứ hai của hắn, thông thấu cùng thoải mái nói không nên lời.

“Bá bá bá bá bá!”

Có tinh khải tăng phúc, tốc độ của Lý Diệu một lần nữa tăng vọt lên tới tột đỉnh, lần này ngay cả tàn ảnh và hào quang hết thảy cũng không nhìn thấy nữa, như là hoàn toàn từ trong động phủ bí mật biến mất, nhưng vết nắm đấm gồ ghề trên vách hang xung quanh bị hắn cứng rắn đánh ra lại đang nhanh chóng biến mất, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên trơn nhẵn như gương, như dùng đá mài xoay tròn tốc độ cao tỉ mỉ mài ra!

Khi thân hình Lý Diệu lại lần nữa ngưng tụ ở trung ương động phủ, động phủ đã biến thành hình cầu hoàn mỹ không tỳ vết, tuyệt đối chính xác.

Nếu ức vạn năm sau, có văn minh khác tìm được một chỗ động phủ này, nhất định sẽ trợn mắt cứng lưỡi, kinh hô không thể tưởng tượng.

Lý Diệu cười “hê hê”, vuốt ve chiếc nhẫn Càn Khôn quan trọng nhất, bên trong ngủ đông lão bằng hữu Tiểu Hắc của hắn, còn có Cự Thần Binh bắt nguồn từ thời đại hồng hoang, Cửu U Huyền Cốt!

“Cấp bậc thấp nhất miễn cưỡng khống chế Cự Thần Binh là Nguyên Anh kỳ, mà cảnh giới càng cao, càng có thể giải khóa thần thông và chiêu số hoàn toàn mới của Cự Thần Binh. Bây giờ ta từ Nguyên Anh đột phá đến Hóa Thần, Tiểu Hắc cùng Cửu U Huyền Cốt, các ngươi lại có thể mang tới cho ta niềm vui bất ngờ thế nào đây?”

Lý Diệu liếm liếm môi, giơ nắm tay đeo nhẫn Càn Khôn lên cao, hung hăng bóp một phát!

Đầu tiên là một chất nhầy màu đen sền sệt như đầm lầy, thâm thúy như màn đêm, bao bọc kỹ hắn từ đầu đến chân, ngay sau đó là từng vòng gợn sóng xé rách không gian ba chiều xuất hiện, một thân hình khổng lồ cao hơn ba mươi mét, như yêu ma dữ tợn nhất trong Cửu U Hoàng Tuyền, xen lẫn ngọn lửa báo thù hừng hực thiêu đốt, từ giữa gợn sóng bò ra!
Bình Luận (0)
Comment