Chương 2077: Gọi ta Diệu ca!
Chương 2077: Gọi ta Diệu ca!Chương 2077: Gọi ta Diệu ca!
“Khủng bố?”
Lệ Gia Lăng dùng ánh mắt vô cùng khoái ý và hưởng thụ thưởng thức thân thể hoàn mỹ của mình trong tấm gương sát đất, thản nhiên nói: “Mỗi một kẻ ta giết đều là người đáng chết, những kẻ đó tất cả đều là hộ vệ ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, bình thường đã làm nhiều chuyện xấu vẽ đường cho hươu chạy, ‘thí nghiệm thể’ chết thảm ở trong tay bọn hắn không biết có bao nhiêu, hôm nay bị ta bầm thây vạn đoạn, cũng tính là ác có ác báo.
“Về phần lừa gạt Lệ Linh Phong sao, ha ha, hắn cũng đang gạt ta mà, cái gì ‘kế hoạch Khởi Nguyên’, thực cho rằng ta sẽ không có đầu óc tin tưởng loại lời nói ngu xuẩn này sao?
“Đây vốn là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, ngươi lừa ta gạt, mỗi người đều phải không từ thủ đoạn mới có thể đạt được thứ mình muốn, mới có thể... Hoàn toàn nắm giữ vận mệnh của mình, ta chẳng qua là vì tự bảo vệ mình, lại có gì không đúng?
“Chẳng lẽ ta phải ngoan ngoãn tin tưởng chuyện ma quỷ của Lệ Linh Phong, trở thành cỗ máy giết chóc của Lệ gia, như vậy mới tính là cả người lẫn vật vô hại, mới không ‘khủng bố’ sao?”
Lý Diệu nhất thời nghẹn lời, nhíu mày nói: “Cũng đúng, đổi ta ở vị trí của ngươi, chỉ sợ cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự với ngươi, chẳng qua lúc ta ở tuổi này của ngươi, tuyệt đối không có thực lực, tâm cơ và kỹ năng diễn xuất như ngươi. Đổi thành ta khi đó, nhìn thấy Lệ Linh Phong đại nhân vật như vậy, tám chín phần mười ngay cả xương sống cũng run rẩy, tuyệt đối sẽ lộ ra dấu vết.
“Để ta nghĩ một chút, sự bất an của mình rốt cuộc bắt nguồn từ phương nào. Đúng rồi, có lẽ là sau khi ‘thưởng thức’ được biểu hiện kinh người của ngươi, ta có chút lo lắng cho sự an toàn của mình, sợ hãi có một ngày sẽ bị ngươi giết người diệt khẩu ―― dù sao ta nghe được quá nhiều bí mật to lớn về ngươi mà!”
“Giết người diệt khẩu?”
Lệ Gia Lăng cười khẽ, vuốt ve cơ bắp như đá cẩm thạch của mình, nói: “Thứ nhất, ta cũng không muốn mượn quyền thế Lệ gia để leo lên trên, càng không có hứng thú trở thành cái gì ‘người kế thừa Lệ Linh Phong, hy vọng tương lai của Lệ gia’, tiến tới cuốn vào trong nội đấu gia tộc rối rắm của Lệ Linh Phong và vị hoàng hậu đế quốc Lệ Linh Hải kia đi, ta chỉ muốn trải qua cuộc sống tuyệt đối không ai có thể khống chế, tiêu diêu tự tại, coi trời bằng vung.
“Cho nên, mặc dù thân phận của ta đúng như ‘kế hoạch Khởi Nguyên’ nói, lại thế nào đây? Ta không muốn mượn bất cứ tài nguyên nào của Lệ gia, cũng sẽ không sợ hãi thân phận bại lộ, ai có thể dùng một thân phận như vậy để uy hiếp ta chứ? Cái ‘bí mật lớn bằng trời’ này, căn bản không có giá trị nha!
“Thứ hai, huống chi, cái gọi là ‘kế hoạch Khởi Nguyên’ tám chín phần mười là giả, ít nhất bao hàm rất nhiều thành phần hư cấu. Hừ, Lệ Linh Phong cho rằng hắn tỉ mỉ bào chế ra một ngọc giản rót đầy các loại tin tức, làm như có thật, thì có thể khiến ta tin tưởng ‘khởi nguyên’ của mình? Thật sự là quá coi thường người ta mà!
“Cho nên nói, phán đoán ta trước kia từng nói với ngươi là đúng, từ đầu tới cuối, Lệ Linh Phong đều chưa từng để ta vào mắt, kẻ địch thật sự của hắn là Lệ Linh Hải đại nhân vật cấp bậc đó, 99% sức tính toán và tinh lực đều phải dùng để đối phó loại ‘kẻ địch thật sự’ đó. Về phần ta, trong mắt hắn chỉ là một quân cờ có thể tùy ý nhào nặn, thoáng tốn chút tâm tư, làm cái âm mưu vụng về không chịu nổi, tùy ý lừa gạt một phen là được rồi.
“ ‘Kế hoạch Khởi Nguyên’ đã bao hàm lượng lớn thành phần giả dối, bị ngươi nghe được, tựa như cũng không có gì to tát cả.
“Thứ ba, Lệ gia dù sao cũng là siêu cấp hào môn tung hoành vũ trụ mấy ngàn năm, từ thời đại nước cộng hòa Tinh Hải đã ngửa tay làm mây úp tay làm mưa, một tay che trời, cả tinh hải đều che kín xúc tu cùng bóng ma của bọn họ.
“Nếu ta thật muốn thoát khỏi Lệ gia khống chế, mặc dù va phải vận cứt chó lớn bằng trời có thể xử được Lệ Linh Phong, cũng không có nghĩa Lệ gia đuổi giết sẽ chấm dứt, có lẽ phải cần rất nhiều rất nhiều năm, giết rất nhiều rất nhiều người, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Lệ gia khống chế nhỉ?
“Nếu có thể, ta tự nhiên không muốn một mình một ngựa đối kháng với Lệ gia khổng lồ. Nếu có một vị minh hữu lai lịch thần bí nhưng thực lực siêu phàm thoát tục, ta có lý do gì không kề vai chiến đấu với vị minh hữu này, nếu muốn ‘giết người diệt khẩu’ với hắn, ta như vậy, không khỏi cũng quá mức ngu xuẩn chút!
“Tinh hải tuy lớn, tuyệt thế cường giả nguyện ý đối nghịch với Lệ gia lại không nhiều, cơ duyên xảo hợp bị ta gặp gỡ một vị, ta gắt gao ôm lấy đùi ngài cũng không kịp, sao có thể sinh ra ý gây rối đối với ngài chứ?”
“Đừng, tuyệt đối đừng.”
Lý Diệu nói: “Ta đã mơ hồ có thể nhìn thấy, kết cục của Lệ Linh Phong sau khi bị ngươi ôm đùi.”
“Cái đó làm sao mà giống nhau được?”
Lệ Gia Lăng nhẹ nhàng cười lên, trong nụ cười lần này lại không ẩn chứa chút hương vị quỷ quyệt và giả dối nào, thuần túy là nụ cười đơn thuần nhất mà rạng rỡ của một cậu nhóc to xác, hắn sờ đầu mình nói: “Thứ tư, ặc, có lẽ nói ra ngài không tin, bởi vì ngay cả chính ta cũng không thể nào tin được, tuy ta ngay cả mặt ngài cũng chưa từng gặp, ngay cả giọng thật của ngài cũng chưa nghe được, nhưng ta chính là vô duyên vô cớ cảm thấy ngài là một... người đáng giá thân cận và tín nhiệm.
“Thôi, lời nói ngây thơ như vậy không nhắc nữa, coi như là ảo giác của ta đi.”
“Cái đó... chưa chắc là ảo giác.”
Lý Diệu nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Ngươi thật sự có thể không chút giữ lại thân cận, tín nhiệm ta. Ta cam đoan, ta và Lệ Linh Phong, hoặc là tất cả mọi người ngươi trước kia gặp được, toàn bộ người tu tiên đều là khác nhau!”
Thiếu niên hơi ngẩn ra, cảm giác giọng điệu Lý Diệu, ở sâu trong ánh mắt lần đầu tiên tràn ra mê mang hàng thật giá thật.
“Nói cả buổi rồi, ta còn không biết nên xưng hô ngươi như thế nào.”
Thiếu niên dùng sức lắc lắc đầu, hất đi mê mang mỏng manh, lại thay một vẻ mặt tỉ mỉ điều chế, như mặt nạ: “Nên gọi ngươi Lý tiền bối, Lý đạo hữu, Lý lão sư, hay là Lý thúc, Diệu thúc?”
“Ta không có già như ngươi tưởng tượng.”
Lý Diệu nói: “Nghiêm túc tính toán, ta so với ngươi cùng lắm lớn hơn mười mấy hai mươi tuổi, cũng là năm tháng xanh ngắt, nụ hoa chờ nở thôi, gọi ta ‘Diệu ca’ là được.”
Mặt nạ tinh xảo trên mặt thiếu niên một lần nữa vỡ vụn, hai hàng lông mày hơi nhấc lên, bộ dáng có chút muốn cười lại không dám, nói: “Được rồi, ta thừa nhận, ngài quả nhiên không giống với người tu tiên ta ngày xưa từng gặp được... Diệu ca.”
“Cũng đừng ‘ngài, ngài’, trực tiếp dùng ‘ngươi’ là được. Mọi người tiếp tục ở chung, ngươi sẽ biết ta người này tuy là một tuyệt thế cường giả tu vi siêu phàm thoát tục, sức chiến đấu hủy thiên diệt địa, thật ra tính cách rất hiền hoà, tương đối bình dị gần gũi, giản dị tự nhiên, ngươi không cần phải bưng cái giá nói chuyện, giống người trong nhà là được.”
Lý Diệu ngừng lại một chút, nói: “Đúng rồi, ta muốn biết càng nhiều chuyện về ‘ba đại pháp tắc bổn nguyên’ trong đầu ngươi ―― chuyện này, ngươi bắt đầu tựa như không nói với ta.”
Lệ Gia Lăng nhìn chằm chằm sâu trong đôi mắt mình trong gương, trầm ngâm một lát, không đáp mà hỏi ngược lại: “Diệu ca, ngươi tựa như đối với cấm chế kiểu như ‘ba đại pháp tắc bổn nguyên’ tồn tại trong đầu ta cũng không quá kỳ quái nha?”
Lý Diệu: “Ặc, có sao?”
“Có.”
Lệ Gia Lăng nghiêm túc nói: “Đế quốc và Thánh Minh là tử địch, mà Thánh Minh lại sở trường nhất ở trên vỏ đại não gián điệp của bọn họ rót vào một ít tình cảm cùng ý chí mô phỏng ra, đưa vào bên trong đế quốc, kích động bạo loạn, nhấc lên phản kháng, đánh cắp tình báo.
“Trải qua hơn trăm năm phát triển, bây giờ kỹ thuật mô phỏng tình cảm người bình thường của gián điệp Thánh Minh đã phát triển đến đăng phong tạo cực, ngay cả ‘linh đồ thí nghiệm’ tiên tiến nhất của đế quốc cũng chưa chắc có thể phân chia khác biệt của ‘loại nhân’ và ‘chân nhân’. ( loại nhân: sinh vật, sự vật hình dạng giống với con người)
“Người bình thường ở lúc nghe được trong đầu ta tồn tại cấm chế cổ quái như vậy, phản ứng đầu tiên khẳng định là đề phòng, cảnh giác thậm chí mê hoặc nhỉ?
“Nhưng vì sao ta từ trong gợn sóng của ngươi, chưa cảm giác được chút gợn sóng như vậy, luôn cảm thấy ngươi giống như... Sớm đã biết chuyện này, hoặc là có thể đoán được tiền căn hậu quả?”
Lý Diệu mỉm cười nói: “Có lẽ chờ ngươi nói ra tất cả, ta liền thật sự có thể đoán được chân tướng, tiền căn hậu quả ―― ngươi cũng muốn làm rõ khởi nguyên thật sự của mình chứ?”
Ánh mắt của Lệ Gia Lăng lại nhảy lên một lần.
Câu này của Lý Diệu nói đến trong tâm khảm của thiếu niên rồi.
Hắn nhắm mắt cẩn thận suy nghĩ rất lâu, nói: “Ta từ khi có ý thức và ký ức tới nay, liền luôn bị một loại cấm chế hoặc là nói sợ hãi khó hiểu quấy nhiễu, giống như...
“Giống như có một số người sẽ sợ gà, có một số người sẽ sợ hãi nhện và sâu mềm không có độc, có một số người có bệnh sợ độ cao mãnh liệt, vừa đến chỗ cao đã sợ tới mức tay chân bủn rủn, mềm nhũn ra.
“Rất nhiều nghiên cứu đều cho thấy, đây là ký ức nguyên thủy nào đó khảm vào sâu trong gien thậm chí thần hồn đang phát huy tác dụng, có lẽ ở rất lâu rất lâu trước kia thời đại hồng hoang, tổ tiên loài gà là một số tộc đàn nào đó trong khủng long, từng tạo thành uy hiếp thật lớn đối với nhân loại; Lại có lẽ ở khi đó nhện đều là quái vật lớn, đỉnh cấp hung thú dài bảy tám mươi mét.
“Loại sợ hãi và chán ghét thông qua huyết mạch, gien hoặc là thần hồn truyền thừa xuống từng thế hệ này, tăng lên hữu hiệu tỷ lệ sinh tồn của nhân loại.
“Về phần thứ ta sợ hãi, đã không là gà, cũng không phải nhện hoặc là rắn, mà là giết người, nói càng chuẩn xác hơn, là công kích người khác.
“Diệu ca biết, ta từ nhỏ sinh trưởng ở Lệ gia, cạnh tranh giữa con em gia tộc là rất tàn khốc, ở trên sân tu luyện, lỡ tay làm bị thương nặng thậm chí giết chết thiếu niên đồng tộc cũng là chuyện cơm bữa.
“Mà ta không cần nói tự mình ra sân chém giết, mặc dù chỉ là nhìn thấy người khác ở trên sân tu luyện long tranh hổ đấu, đánh cho đứt gân gãy xương, hộc cả đống máu, ta cũng sẽ phát ra từ trong lòng cảm giác được tim đập nhanh hơn, hít thở dồn dập, tầm mắt mơ hồ, sinh ra cảm giác nôn mửa mãnh liệt, ngay cả đứng cũng đứng không vững, càng không cần nói động thủ.”
Tâm tư Lý Diệu xoay chuyển thật nhanh, nói: “Trong ba đại pháp tắc bổn nguyên của Thánh Minh, quả thực có một cái là quy định nhân loại không thể giết chóc lẫn nhau ―― ở dưới tình huống không có mệnh lệnh của Bàn Cổ tộc, thì ra là có tác dụng như thế này?”
Lệ Gia Lăng nói: “Khi đó ta còn nhỏ, tự nhiên không biết vấn đề xảy ra ở trên người mình rốt cuộc là chuyện gì, mà người khác cũng chỉ cho rằng ta là phế vật thiên tính yếu đuối, đối tượng có thể bừa bãi bắt nạt. Ha ha, bây giờ ngẫm lại, thực có chút gian nan mà!”
Lý Diệu im lặng.
Ở Lệ gia tôn trọng cá lớn nuốt cá bé, cạnh tranh dã man, một con em tầng dưới chót “trời sinh nhát gan, tính cách yếu đuối, không dám động thủ với người ngoài”, rốt cuộc sẽ gặp phải đối đãi thế nào, thật sự là nghĩ thôi cũng khiến người ta không rét mà run.
Khó trách Lệ Gia Lăng sẽ bị đắp nặn thành hôm nay tính cách như vậy ―― sinh trưởng ở trong đầm lầy tối tăm, suốt ngày dùng nọc độc và dịch đặc để tưới, chẳng lẽ còn có thể sinh trưởng ra hoa sen trắng thuần khiết gì hay sao?