Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2129 - Chương 2085: Đồng Quy Vu Tận Với Thế Giới Này!

Chương 2085: Đồng quy vu tận với thế giới này! Chương 2085: Đồng quy vu tận với thế giới này!Chương 2085: Đồng quy vu tận với thế giới này!

Lý Diệu: “Ặc, không cần, ta đã nhớ ra rồi.”

Huyết Sắc Tâm Ma: “Đúng thôi, chính là một lần đó ngươi tự cho là tất cả đều ở trong nắm giữ, người tu tiên Tô Trường Phát đã là cá trong chậu không nhấc lên nổi chút sóng gió nào, cho nên ngươi muốn giết người tru tâm, biến hắn thành một ‘tài liệu giảng dạy sống’, dùng sự nhỏ bé và xấu xa ghê tởm của hắn làm nổi bật bản thân cao lớn chính nghĩa cùng quang minh, không ngờ cuối cùng vẫn chơi quá, làm hỏng mất, bồi dưỡng ra ‘Lữ Khinh Trần’ quái thai này, suýt nữa dẫn tới người người oán trách, vạn kiếp bất phục, tội đáng chết vạn lần!”

Lý Diệu: “Cảm ơn ngươi nhắc nhở, ta đã hoàn toàn nhớ ra, nhưng trọng điểm của chúng ta lần này tựa như là người tu tiên vô sỉ không biết xấu hổ mưu mẹo nham hiểm, có phải không cần thiết nhắc thêm chuyện quá khứ hay không, vẫn là nghĩ cách phá giải cục diện trước mắt đi!”

“Vậy mấu chốt vẫn là ở trên thân ‘Lệ Gia Lăng’ tiểu quái vật này.”

Huyết Sắc Tâm Ma nói: “Tựa như năm đó ngươi tuyệt đối không ngờ được sẽ xuất hiện ‘Lữ Khinh Trần’ một tiểu quái vật như vậy, kết quả bị hắn hung hăng tát cho một phát, đánh cho đầu óc choáng váng răng rơi đầy đất, cuối cùng nếu không phải vận khí tốt có rất nhiều cao thủ bao gồm ta ở bên trong giúp ngươi chùi đít, ngươi đã sớm về nhà bán trứng vịt muối. Lệ Gia Lăng hôm nay, hoàn toàn có năng lực trở thành nhân vật giống như Lữ Khinh Trần, trở thành chìa khóa phá cục!

“Mà ta xem bộ dáng Vũ Anh Lan và Lệ Linh Phong hai tên đầu trâu mặt ngựa lông mày xếch này, nhắm chừng là không có dũng khí như ngươi, có nhiều cao thủ ngoài dự liệu như vậy nhảy ra chùi đít cho bọn hắn ―― bỏ đá xuống giếng trái lại tuyệt không phải ít!”

Lý Diệu: “... Chúng ta có thể đừng nhắc Lữ Khinh Trần nữa không?”

...

Lệ Gia Lăng chân đạp đĩa bay, đi theo ba kẻ quản lý ngục giam tổ ong, ở trong hành lang kim loại thông hướng ngục giam chậm rãi di động.

Hắn mặc một bộ quần áo chiến đấu cấp nano mỏng như cánh ve lại kiên cường dẻo dai tới cực điểm, đường nét mỗi một bó cơ đều hiện ra toàn bộ, mà quần áo chiến đấu ở ngực, bụng cùng các chỗ khớp còn có hệ thống tinh thạch phù trận cường hóa lập lòe tỏa sáng, làm quanh thân hắn quanh quẩn hào quang ôn hòa, càng tăng thêm vài phần hương vị thần bí khó lường cho thiếu niên.

Một bộ đồ mạnh mẽ, lại thêm dã tâm cùng dục vọng ở đáy mắt hầu như không che giấu được, làm hắn nhìn qua giống như là một thiếu niên tu tiên tiêu chuẩn, mới ra đời, dã tâm bừng bừng, sốt ruột không chờ nổi muốn nắm giữ toàn bộ thế giới ở trong tay.

“Này, ngươi đang nghĩ cái gì, sao nãy giờ không nói gì?”

Lý Diệu ở trong bụng thiếu niên phát ra một gợn sóng, theo thần kinh trong tuỷ sống một đường đi lên não vực của hắn: “Sẽ không là có chút do dự, lại không muốn chạy trốn nữa chứ?”

Lệ Gia Lăng cười: “Vì sao sẽ hỏi như vậy?”

Lý Diệu nói: “Bởi vì ta cảm thấy, lời Lệ Linh Phong và Vũ Anh Lan nói nghe qua còn rất có đạo lý, ném ra điều kiện cũng rất mê người nha, đóng gói ngươi trở thành siêu cấp anh hùng mọi người toàn đế quốc đều biết. Chậc chậc chậc chậc, ta cảm thấy trong một trăm thiếu niên nhiệt huyết có chín mươi chín người đều muốn trở thành siêu cấp anh hùng, chẳng lẽ ngươi chưa từng muốn?

“Mặc dù đối phương thật là đang lợi dụng ngươi, nhưng ít ra ngay từ đầu bọn họ khẳng định sẽ không làm chuyện ngu xuẩn mổ gà lấy trứng, cho dù thực có âm mưu gì nhằm vào ngươi, vậy cũng là chuyện ở sau khi đóng gói ngươi thành siêu cấp anh hùng. Cho nên, ngươi thật sự không động lòng, không muốn sướng trước một chút sao?”

“Nếu ngươi lo lắng ta sẽ thay đổi, vậy thật sự nghĩ nhiều rồi.”

Lệ Gia Lăng thản nhiên nói: “Thứ nhất, ta đã sớm nói với ngươi, ta muốn trải qua là cuộc sống tùy theo ý muốn, coi trời bằng vung, không có bất luận kẻ nào có thể ra lệnh đối với ta, vô luận là người thừa kế Lệ gia hay là người phát ngôn diễn đàn trực tiếp giết chóc hay là siêu cấp anh hùng cái gì, ta không có chút hứng thú.

“Thứ hai, mặc dù ta thật muốn trở thành một anh hùng, hoặc là muốn bất cứ thứ gì, ta cũng sẽ dựa vào hai tay của mình để đoạt lấy, không cần bất luận kẻ nào ‘đóng gói’ .

“Một anh hùng đóng gói ra, ở mặt ngoài uy phong nữa được hoan nghênh nữa, trong xương cốt còn không phải kẻ đáng thương nhốt ở trong bình thủy tinh trong suốt? Vĩnh viễn phải chấp hành mệnh lệnh của Lệ Linh Phong và Vũ Anh Lan, phải tiếp nhận nhạc dạo cùng phong cách bọn họ định ra, phải cả đời sinh hoạt tại trong bóng ma của bọn họ, biến thành rối gỗ điều khiển bằng dây từ bọn họ. Hừ, thế này tính là ‘anh hùng’ cái rắm chó gì?

“Thứ ba, ta thấy phương án ‘đóng gói anh hùng’ này của bọn hắn không phải đơn giản như vậy, vừa rồi nghe được chưa, Lệ Linh Phong lại một lần nữa nhắc tới tên em gái hắn ‘Lệ Linh Hải’, đây là lần thứ hai trong vòng nửa ngày ngắn ngủn.

“Không biết vì sao, ta mơ hồ có loại cảm giác, Lệ Linh Phong ở trong âm thầm hướng ta rót vào một loại quan niệm ―― Lệ Linh Hải vị hoàng hậu đế quốc này sẽ cấu thành uy hiếp to lớn đối với sự tồn tại của ta, hắn muốn ta tin tưởng Lệ Linh Hải ở giai đoạn ta vẫn là phôi thai đã mưu toan hủy diệt ta, mà bây giờ một khi bắt được ta lại sẽ đưa ta đi cắt miếng nghiên cứu, đây là ảo giác của ta sao?”

“Không phải ảo giác.”

Lý Diệu nói: “Lệ Linh Phong thật là ý tứ này, hắn hy vọng ngươi đối với Lệ Linh Hải sinh ra hiểu lầm và phòng bị, thậm chí là ―― địch ý.”

“Địch ý? Đúng, hình như là như vậy.”

Lệ Gia Lăng cong lên khóe miệng, nheo mắt: “Rất có ý tứ, Lệ Linh Phong rốt cuộc vì sao hy vọng ta sinh ra địch ý nồng đậm đối với Lệ Linh Hải? Huống chi, tiểu bối vô danh bé nhỏ không đáng kể giống như ta, sinh ra địch ý đối với đường đường hoàng hậu đế quốc lại có quan hệ gì, sẽ tạo thành đả kích gì đối với Lệ Linh Hải đây? Thực đáng giá nghiên cứu một phen hẳn hoi.

“Vô luận như thế nào, Lệ Linh Phong gảy bàn tính cao thâm nữa, hắn cũng đã phạm vào một sai lầm trí mạng ―― thật sự, quá coi thường ta rồi!”

“Hắn không phải quá xem thường ngươi, mà là quá coi thường năng lực của mình cùng Vũ Anh Lan, hoặc là nói, ở trên hạng mục này của ngươi, dùng sức quá mạnh rồi.

Lý Diệu nói: “Chỉ sợ đến bây giờ hắn cũng chưa phát hiện, mình điều chế ra, rốt cuộc là một quái vật đáng sợ cỡ nào!

“Mà tiểu quái vật này bản thân đã khó chơi tới cực điểm, thế mà lại chiếm được một người tu chân khác thực lực cao thâm khó lường, trí mưu thâm thúy như biển, nhân phẩm cao thượng vĩ ngạn vô tư giúp đỡ! Một ván này, chỉ sợ còn chưa chống lại Lệ Linh Hải, hắn đã chết tương đối khó coi!”

Lệ Gia Lăng: “... Ta, muốn hỏi ngài một vấn đề.”

“Cũng nói rồi, đừng ngài, cứ ‘ngươi’, bằng không thì ‘Diệu ca’, muốn biết gì, hỏi đi!”

Lý Diệu sảng khoái nói.

“Quá khứ trong giáo dục tiếp nhận ở Lệ gia, cũng đề cập đến một ít miêu tả đối với người tu chân, trên những tài liệu giảng dạy cùng tư liệu tuyên truyền đều nói người tu chân thành kẻ ở mặt ngoài đường hoàng, trong xương cốt nam đạo nữ xướng, chỉ biết nói bốc nói phét hót như khướu, thời khắc mấu chốt lại sợ đầu sợ đuôi không dám làm ra quyết đoán chính xác, cuối cùng gieo hại vô cùng, liên lụy toàn bộ văn minh, mà những năm cuối người tu chân nắm giữ nước cộng hòa Tinh Hải, càng là một thời đại mục nát xuống dốc tới cực điểm ―― cho nên mới sẽ lọt vào Thánh Minh xâm nhập, bị Thánh Minh đánh cho hoa rơi nước chảy, liên lụy đế quốc vừa mới thành lập đã phải chùi đít cho cục diện rối rắm người tu chân lưu lại, suốt ngàn năm cũng chưa xoay người.”

Lệ Gia Lăng mặt đầy nghiêm túc nói: “Trước kia ta rất tán đồng ý kiến như vậy, không đúng, là cho tới bây giờ cũng cảm thấy rất có đạo lý, nhưng vừa rồi gặp Lệ Linh Phong và Vũ Anh Lan bộ dáng thận trọng như vậy, ‘tổ chức Tinh Quang’ kia lại ở sau lần hủy diệt thứ bốn mươi mốt, còn có thể chui ra lần thứ bốn mươi hai, lại gặp Diệu ca... người tu chân ‘một mình một kiểu’ như vậy, ta bỗng nhiên phi thường tò mò.

“Rốt ucộc, cái gì mới là người tu chân thật sự đây, cái gì mới là tu chân đại đạo thật sự đây?”

Đĩa bay nhẹ nhàng chấn động, phía trước ba tầng cửa áp suất hình thái hoa sen chậm rãi mở ra, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gầm gừ như núi lở sóng thần đập vào mặt, đã đến ngục giam tổ ong.

...

“Người tu chân thật sự à...”

Ở lòng đất Nghiệt Thổ, trong đường hầm không có ánh mặt trời, dưới ánh đèn tối tăm của Địa Hành Thần Long, nữ chiến sĩ cụt một tay của tổ chức phản kháng Tả Kinh Vân cũng đang cân nhắc vấn đề này.

Hai đứa nhỏ Hàn Đặc và Lưu Ly ở bên cạnh khoanh chân mà ngồi, mặt đầy tò mò nhìn cô.

Quyền Vương cũng ngồi ở cách bọn họ không xa, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm một cái lò tinh từ linh lung, trên miếng tinh từ giúp hai đứa nhỏ nướng thịt tổng hợp “xèo xèo xèo xèo”.

Đây là thời gian thở dốc khó được, hoặc là nói yên tĩnh cuối cùng trước đại chiến.

Toàn bộ chiến sĩ mỏi mệt không chịu nổi đã sớm ngủ say, chỉ có hai đứa nhỏ tinh lực dư thừa vẫn quấn quít lấy nữ xe trưởng tàu Xuyên Vân, muốn biết nhiều hơn một chút chuyện về người tu chân.

“Thật ra ta cũng không biết cái gì là người tu chân thật sự, thậm chí cũng chưa nghĩ tới muốn trở thành cái gì người tu chân thật sự. Ban đầu, cha mẹ của ta đều là người tu chân, ta tự nhiên mà vậy cũng là người tu chân, về sau sao, chính là muốn báo thù cho cha mẹ, chỉ đơn giản như vậy ―― các ngươi muốn nghe đạo lý lớn, phải nhờ Ngụy Long Đào đến giảng, vậy mới gọi là một bộ tiếp nối một bộ, thao thao bất tuyệt, ba ngày ba đêm cũng không lặp lại!”

Tả Kinh Vân có chút xấu hổ gãi cái đầu trọc, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện ra ý cười từ đáy lòng: “Thật ra, nếu dứt bỏ thân phận cha mẹ hoặc là báo thù rửa hận các loại chuyện không nói tới nữa, ta từ trước tới giờ cũng không muốn làm người tu chân gì cả.

“Ta đến bây giờ cũng không quên được cảm giác mình lần đầu tiên chui ra mặt đất, nhìn thấy bầu trời cao như thế, mặt đất rộng lớn như thế, khi đó ta đã sinh ra một lý tưởng đầy ‘vĩ đại’ hoặc là nói buồn cười, ta muốn ta đời này cái gì cũng không làm, chỉ cần ở bên dưới bầu trời cao cao này, trên mặt đất rộng lớn vô ngần như vậy, ta tìm một thôn trang, dựng một gian phòng ở, không cần mỗi ngày ở dưới lòng đất bị người ta đuổi theo mông chạy, không cần ngủ cũng phải đặt kiếm lưỡi cưa và súng đạn nổ ở dưới gối đầu, ta mỗi ngày ngồi ở trên thềm cửa của ta ngây ngốc nhìn bầu trời ―― đây là thỏa mãn lớn nhất của ta.

“Nếu có thể trải qua ngày tháng yên bình, vô ưu vô lự như vậy, kẻ ngốc mới muốn làm người tu chân gì đó!”

“A...”

Hàn Đặc và Lưu Ly nhìn nhau, bắt đầu cảm thán: “Vậy không khác lắm với cách nghĩ của chúng ta trước kia nha, chúng ta trước kia cũng hy vọng thành trại Thái Bình có thể luôn gió êm sóng lặng, chúng ta vĩnh viễn vô ưu vô lự sinh sống ở trên thuyền, không có việc gì thì bơi lội, câu cá, nổi ở trên mặt nước ngắm bầu trời, vậy thật sự là không có gì khoái hoạt hơn được.”

“Đúng vậy, chỉ tiếc, ngày tháng như vậy ở trên Nghiệt Thổ là không có, mặc dù mạnh như Quyền Vương cùng Hạ Hầu thành chủ, lại há có thể tự do tự tại, vô ưu vô lự như vậy.”

Tả Kinh Vân cười khổ một tiếng nói: “Không những không thể trải qua ngày tháng như vậy, thậm chí ngay cả ngày tháng lo lắng hãi hùng, ăn bữa hôm lo bữa mai cũng không phải muốn có là có. Chúng ta chẳng qua là chuột bạch nhỏ trong phòng thí nghiệm của người ta, người ta muốn chúng ta sống thì sống, muốn chúng ta chết thì chết.

“Cho nên, trừ phản kháng thế giới này, chúng ta còn có lựa chọn thứ hai sao?

“Muốn ta nói cái gì là người tu chân thật sự, vậy đại khái chính là ‘phản kháng’ đi. Thế giới này là sai, thế giới cùng cuộc đời bình thường không nên là bộ dạng này, tuy ta không biết thế giới ‘chính xác’ nên thế nào, nhưng ít ra ta tuyệt đối chịu không nổi thế giới như bây giờ, ta tình nguyện đồng quy vu tận với nó, cũng không muốn thông đồng làm bậy với nó!”
Bình Luận (0)
Comment