Chương 2112: Cự Thần Binh của chúng ta!
Chương 2112: Cự Thần Binh của chúng ta!Chương 2112: Cự Thần Binh của chúng ta!
Một con tàu, một con tàu, lại một con tàu.
Ít nhất có mấy chục tàu vũ trụ của tổ chức Tinh Quang hung hăng va chạm thậm chí cắm vào trong “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, đuôi lửa bọn họ tuôn ra giống như cột chống của một tòa cung điện nguy nga nghiêng sau khi sụp đổ; lại giống những cây trường thương thẳng đuột, đâm thật sâu vào trong pháo đài tinh không, tăng tốc cái hang ma quỷ này giải thể cùng rơi xuống!
Càng nhiều tàu vũ trụ ở bốn phía hộ giá hộ tống cho các chiến hữu, cứng rắn ngăn cản người tu tiên tiến công, thẳng đến khi chia năm xẻ bảy, hóa thành quả cầu ánh sáng, hủy diệt trong tinh hải tối tăm.
Chiến thuật người trước ngã xuống, người sau tiến lên, thấy chết không sờn của đám người tu chân tổ chức Tinh Quang, làm Lý Diệu rung động thật sâu.
Hắn nhớ lại thời thiếu niên của mình, lần đầu tiên đi “bảo tàng chiến tranh” ở đông hải liên bang tham quan, thấy được “kỳ hạm vĩnh viễn của quân liên bang” tàu Liêu Viễn.
Ở trong một trận chiến quyết chiến với Đông Cực Yêu Quốc, quyết định Tinh Diệu Liên Bang sinh tử tồn vong, tàu Liêu Viễn hết đạn cạn lương cũng như thế, dùng chiến thể sắt thép cùng ý chí hừng hực thiêu đốt của mình lao về phía trận địa địch, đánh đắm tàu chỉ huy của kẻ địch mạnh!
Có lẽ ở hai đầu của tinh hải mênh mông, người tu chân liên bang cùng người tu chân đế quốc tồn tại rất nhiều chỗ khác nhau.
Có lẽ ở dưới đế quốc Chân Nhân Loại trấn áp cùng tiêu diệt, người tu chân nơi này đã đánh mất quá nhiều thứ.
Nhưng...
Vô luận như thế nào, luôn có vài thứ là không thay đổi.
Mọi người, đều là người tu chân!
Xoang mũi Lý Diệu nóng lên, phun trào ra luồng khí nóng như khói thuốc súng.
Lúc này, hắn cảm ứng được lửa giận hủy diệt tất cả của Lệ Linh Phong, hướng những con tàu vũ trụ húc vào “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” kia cuốn tới.
Không ít tàu vũ trụ ban đầu chính là tàu vận tải cùng tàu đào quặng cải tạo, kết cấu xa xa không chắc chắn bằng tàu vũ trụ quân dụng, ở trong chiến đấu kịch liệt vừa rồi lại đã thừa nhận quá nhiều lửa đạn xâm nhập, trở nên vỡ nát, xốp giòn không chịu nổi, giờ phút này, căn bản không chịu nổi một đòn ôm nỗi hận của Lệ Linh Phong, ùn ùn giải thể, phát nổ, sụp đổ, hóa thành thiêu thân hừng hực thiêu đốt, điêu linh!
“Không ổn, Lệ Linh Phong thẹn quá hóa giận, nổi hung rồi!”
Trong đầu Lý Diệu nháy mắt hiện lên những hình ảnh ghê người: “Nếu ta tiếp tục giả chết, mặc kệ không quản, hắn nhất định sẽ đánh nổ hết tàu vũ trụ của toàn bộ người tu chân!”
Mười ngón tay của Lý Diệu một lần nữa bắt đầu rục rịch.
Sâu trong xoang mũi cùng cổ họng dâng trào khói thuốc súng, ngưng tụ từng mảng nham thạch nóng chảy nóng rực.
Đại não càng sôi trào tới mức rối tinh rối mù, nguyên thần giống như đại tinh tinh động dục nhảy lên nhảy xuống.
“Này, ngươi muốn làm gì?”
Huyết Sắc Tâm Ma khống chế tàu Kiêu Long, hóa thành một mảng ánh sáng màu đỏ một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Lý Diệu, phát ra gợn sóng sắc bén: “Ngươi tuyệt đối đừng làm bậy, Lệ Linh Phong không phải Vũ Anh Lan, tuyệt đối không phải ngươi bây giờ có thể đối phó, người ta là Hóa Thần lão quái thành danh đã lâu!”
Lý Diệu day day mũi: “Ta cũng là nhân tài mới xuất hiện trong Hóa Thần, mặt trời lúc bảy tám giờ sáng nha!”
Huyết Sắc Tâm Ma vội nói: “Mặt trời cái đầu quỷ nhà ngươi! Đừng xúc động, đừng làm bậy, cứng đối cứng với Lệ Linh Phong ngươi không được phép bị thương! Cho dù hai ngươi đều là Hóa Thần hơn nữa đều có Cự Thần Binh, nhưng sức chiến đấu của Cự Thần Binh dựa vào một bộ bảo dưỡng hậu cần thậm chí hệ thống công nghiệp lớn đầy đủ! Ở dưới tình huống không có hậu cần bảo đảm và nhà xưởng sửa chữa, Cự Thần Binh của chúng ta chính là vật tiêu hao một lần, đấu xong một trận, trở nên thất linh bát lạc, hết đạn cạn lương, trận tiếp theo làm sao bây giờ, ngươi đi đâu bảo dưỡng Cự Thần Binh, đi đâu bổ sung nhiên liệu cùng đạn dược!”
Lý Diệu trầm ngâm: “Hình như cũng đúng, ngươi nói rất có đạo lý!”
Trên lớp vỏ “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, giết chóc vẫn đang tiếp tục.
Tàu vũ trụ tổ chức Tinh Quang căn bản không phải đối thủ của Cự Thần Binh “Bạo Phong Chi Thần” của Lệ Linh Phong, bị hắn một chiếc tiếp một chiếc xé nát, đánh nổ, hoàn toàn đánh thành mảnh vụn tro bụi!
Huyết Sắc Tâm Ma: “Đương nhiên là có đạo lý. Còn có chính ngươi, chẳng may đánh lưỡng bại câu thương với Lệ Linh Phong, người ta trong nháy mắt có thể biến ra trọn bộ thiết bị chữa bệnh cấp cao nhất để khôi phục, ngươi làm sao bây giờ? Đừng quên nơi này là đế quốc, ngươi phải đi đâu tìm một bệnh viện có thể trị liệu Hóa Thần lão quái, giúp ngươi trị liệu?”
Lý Diệu: “Ừm, ngươi nói rất đúng!”
Huyết Sắc Tâm Ma: “Đã biết ta nói rất đúng, vậy ngươi cũng đừng xúc động, đừng làm bậy, bình tĩnh, tuyệt đối phải bình tĩnh nha!”
Lý Diệu: “Hiểu, bình tĩnh, ta nhất định phải bình tĩnh.”
Huyết Sắc Tâm Ma: “... Vậy tay ngươi đang làm gì, ngươi lấy ra nhẫn Càn Khôn làm gì, ngươi triệu hồi Tiểu Hắc ra làm gì, tóc ngươi lại như là điện giật dựng thẳng lên từng sợi làm gì! Còn quấn đầy hồ quang vang tanh tách, còn lóng lánh ra ánh đỏ và ánh vàng càng lúc càng dài! Này, này, này, ngươi đừng tưởng biến tóc thành ngầu như vậy thì có thể đánh thắng được người ta. Ta nói cho ngươi, chúng ta bây giờ quyết sách chính xác nhất chính là giữ lại thực lực, tùy cơ ứng biến, tìm cơ hội chuồn đi, ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói chuyện hay không, khốn kiếp!”
“Có mà, ngươi nói đều rất chính xác, rất có đạo lý.”
Lý Diệu xòe năm ngón tay, vuốt từng ngón dựng lên, mái tóc như trùng thiên pháo phi chủ lưu, nheo mắt nói: “Chẳng qua, ngươi biết đó, ta từ ngày đầu tiên ra ngoài tu chân, vẫn luôn là như thế này, đây là người tu chân, đây là ‘Kền Kền Lý Diệu’!”
...
Bên ngoài “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, trên phòng điều khiển tàu đào quặng võ trang “Núi Lớn”, hạm trưởng người tu chân Cao Đại Khang trơ mắt nhìn tàu vũ trụ chiến hữu cách đó không xa một chiếc tiếp một chiếc bị Cự Thần Binh của Lệ Linh Phong đánh nổ, trên khuôn mặt giàn giụa nước mắt nóng hôi hổi lại toát ra nụ cười hài lòng.
Đánh tới nước này rồi, kết quả một trận chiến này, đã vượt xa ra ngoài tất cả bọn họ đoán trước.
Bọn họ thật sự đánh rụng “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, không còn có bất cứ lực lượng nào có thể ngăn cản cái hang ma quỷ này rơi xuống, tất cả người tu tiên tà ác bên trong hết thảy đều chết oan chết uổng. Quả thực là chiến quả như mộng ảo.
Cao Đại Khang hoàn toàn có thể tưởng tượng được những gương mặt thẹn quá hóa giận, nổi trận lôi đình lại không biết làm sao của người tu tiên.
Đối phương thậm chí xuất động Cự Thần Binh để đối phó bọn họ “đám ô hợp” này.
Cự Thần Binh đấy, đó là binh khí đỉnh cao cường đại nhất của đế quốc Chân Nhân Loại thậm chí toàn bộ văn minh nhân loại, là vị vua hủy diệt ngay cả trong ác mộng của bọn họ cũng chưa bao giờ xuất hiện!
Có thể đánh rụng “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, có thể chết ở dưới lửa giận của Cự Thần Binh trong truyền thuyết, Cao Đại Khang cảm thấy đời này của mình đáng giá rồi!
“Tiến lên, tiến lên, tiến lên!”
Hắn vừa cười ha ha, vừa nhanh chóng thao tác ở trên đài khống chế, ý đồ áp bức ra một chút xíu lực đẩy cuối cùng của “tàu Núi Lớn”, hướng trong thể xác “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” càng sâu hơn chút, làm tốc độ rơi xuống của nó nhanh hơn một chút!
Khi Cự Thần Binh “Bạo Phong Chi Thần” của Lệ Linh Phong xé nát một con tàu công kích hạng nhẹ, xuất hiện ở ngay phía trước “tàu Núi Lớn” của Cao Đại Khang, lão thợ mỏ, người tu chân đã chết cũng không tiếc nuối này, trong lòng không có chút sợ hãi nào cả, chỉ là xuyên thấu qua màn hình, thuần túy thưởng thức loại vẻ đẹp hủy thiên diệt địa, bẻ gãy nghiền nát, thế không thể đỡ kia của Cự Thần Binh.
“Thật sự là... Cường đại mà!”
Mặc dù cách mấy chục tầng bọc thép siêu hợp kim, Cao Đại Khang cũng có thể cảm giác được loại khí thế sắc bén vô cùng đó.
Giống như mặt trời rơi xuống, lao thẳng tắp về phía hắn, hắn và các thuyền viên căn bản không sinh ra được chút ý chí phản kháng nào cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Linh Phong cuốn theo cơn bão cắn nuốt bọn họ.
Toàn bộ đơn nguyên pháp bảo có thể rít gào trên “tàu Núi Lớn” đều đang rít gào, trong không khí tràn ngập hồ quang phù du nho nhỏ, tóc mỗi người đều xoã tung xù lên, ngay cả móng tay cũng phân nhánh “bốp bốp”, hơi thở hủy diệt lấp đầy mỗi một hành lang cùng mỗi một khoang của con tàu đào quặng võ trang này, ngay cả kim loại tạo thành vách tường và sàn cũng đang đau khổ rên rỉ.
Đây là hương vị của tử vong.
Binh khí đỉnh cao trong vũ trụ mênh mông, Cự Thần Binh, chính là bá đạo như vậy!
Tuyệt đại bộ phận thuyền viên đều nhắm mắt lại, nghiến chặt răng, chờ đợi hủy diệt buông xuống.
Chỉ có Cao Đại Khang mở to mắt nhìn, không muốn bỏ qua cơ hội tiếp xúc khoảng cách gần với Cự Thần Binh, loại cường đại và vẻ đẹp kinh tâm động phách không gì sánh kịp đó hấp dẫn thật sâu, hoàn toàn rung động hắn.
Sau đó, hắn liền thấy được một màn không thể tưởng tượng, suốt đời khó quên.
Cự Thần Binh “Bạo Phong Chi Thần” của Lệ Linh Phong đã giơ lên trảm hạm đao dài hơn hai mươi mét, mà chiến đao to lớn phát ra ánh lửa thậm chí phun ra ngoài vài trăm mét, có thể dễ dàng một đao chém một con tàu vũ trụ cỡ trung thành hai mảnh.
Nhưng động tác mây trôi nước chảy của “Bạo Phong Chi Thần” lại ở lúc giãn ra đến mức tận cùng xuất hiện đọng lại trong nháy mắt.
Trong khoảnh khắc, từ trong khe hở vặn vẹo của “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” phía sau nó, phun trào ra những luồng lửa đỏ như hoa sen nở rộ.
Trong lửa đỏ, vằn linh năng màu đen như gợn sóng khuếch tán ra từng vòng một, trung ương gợn sóng, một bộ Cự Thần Binh màu đen chợt lao ra!
Giống như cánh cửa Cửu U Hoàng Tuyền mở rộng, chiến sĩ bất tử ngưng tụ lửa giận của ức vạn oan hồn nhảy ra, chiến đao màu đen xen lẫn lửa giận màu đỏ, hóa thành hào quang như bão táp mưa sa, hướng “Bạo Phong Chi Thần” của Lệ Linh Phong phủ đầu quét tới.
“Rầm rầm rầm rầm!”
Lệ Linh Phong bất ngờ không kịp đề phòng, thế mà bị đối phương húc trúng, hai bộ Cự Thần Binh cày ra ở trên lớp vỏ “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” một vết rách nhìn thấy ghê người, mà linh diễm của hai bên va chạm bật ra gợn sóng, khuếch tán đến trên vỏ tàu của Cao Đại Khang, thế mà lại phát ra tiếng vang lớn như bom tinh thạch nổ tung!
“Hai, hai bộ Cự Thần Binh!”
Cao Đại Khang cùng các thuyền viên của hắn, còn có các chiến sĩ người tu chân trong toàn bộ tàu vũ trụ xung quanh may mắn còn tồn tại, còn có các binh sĩ trong chiến hạm người tu tiên chỗ xa hơn, hết thảy đều trợn mắt cứng lưỡi, ngây ra như phỗng, vô cùng rung động nhìn một màn này.
Hai bộ Cự Thần Binh, giống như hai vị thần ma từ trên trời giáng xuống, uy phong lẫm liệt, một bộ ở trên lớp vỏ màu đen lượn lờ linh diễm màu đỏ tươi, sau lưng hai cái cánh che cả bầu trời ước chừng mở rộng đến hơn một ngàn mét; Một bộ khác thân máy màu lam tối vĩnh viễn lượn lờ cơn lốc cuồng bạo, sau lưng cũng đan xen bốn cái cánh gió bão ngưng tụ thành, trong tay cũng nắm chặt trảm hạm đao đủ để bổ ra tinh cầu.
Bọn họ đan xen nhau, hung hăng va chạm, hóa thành mấy trăm hơn một ngàn luồng hào quang màu đỏ cùng màu lam, kéo ra tàn ảnh cùng quỹ tích làm người ta hoa cả mắt, trong thời gian ngắn giao phong ngàn vạn lần, đấu ngang tay!
Cự Thần Binh thần bí màu đen, thế mà cứng rắn chặn được “Bạo Phong Chi Thần” cuồng nộ của Lệ Linh Phong, cứu vớt Cao Đại Khang cùng tuyệt đại bộ phận người tu chân!
“Đây là...”
Cao Đại Khang nhìn nhìn, hốc mắt lại lần nữa trở nên nóng và ướt, không dám tin tưởng lẩm bẩm: “Cự Thần Binh của chúng ta?”