Chương 2119: Diệu lão lại ra sân!
Chương 2119: Diệu lão lại ra sân!Chương 2119: Diệu lão lại ra sân!
“Là, là Diệu lão sao?”
Hàn Đặc và Lưu Ly kích động, mặt hai đứa nhỏ đỏ bừng, không biết có phải bị bầu trời hừng hực thiêu đốt nhuộm đỏ hay không, liếc nhau, rốt cuộc cố lấy dũng khí, ném ra vấn đề nghẹn ở trong lòng rất lâu kia: “Quyền Vương đại nhân, ngài nói ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ này rơi xuống rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ ‘người tu chân thất lạc ngàn năm’ trong truyền thuyết thật sự tồn tại, hơn nữa... Chính là Diệu lão?”
Lời vừa nói ra, “vù vù vù vù”, mọi người đều mang ngưng tụ ánh mắt đến trên người Quyền Vương.
“Người tu chân thất lạc ngàn năm, không phải lời nói dối người tu tiên bịa đặt ra sao?”
Tả Kinh Vân lẩm bẩm, sau đó siết chặt hai nắm tay, đôi mắt tỏa sáng nói: “Hắn ―― thật sự tồn tại?”
“Người tu chân thất lạc ngàn năm rốt cuộc tồn tại hay không, ta không thể đưa ra kết luận chứng cớ vô cùng xác thực.”
Quyền Vương dùng ngón tay lạnh như băng chọc chọc một bộ máy tính nối tiếp lung tung, nhô lên dị dạng trên vai trái, thản nhiên nói: “Nhưng ‘thánh điện người tu chân ―― trung tâm khống chế hệ thống đả kích lưới kiếm toàn cầu’ quả thực tồn tại, chẳng qua rất lâu trước kia đã toàn diện sụp đổ, cuối cùng rơi vào trên tay người tu tiên, bị bọn họ lợi dụng và cải tạo, đây lại là sự thực không thể tranh cãi, có bộ ‘máy chủ lưới kiếm toàn cầu’ này làm chứng.
“Cho nên ta nghĩ, những truyền thuyết hư vô mờ mịt, loang lổ luôn luôn lưu truyền mấy trăm năm trên Nghiệt Thổ, có một số là người tu tiên bịa đặt nói dối, nhưng một số khác, có lẽ có chuyện đó, thực có một số tồn tại cực mạnh vượt qua chúng ta và người tu tiên đoán trước, vẫn hoạt động ở mảnh đất tối tăm này, cùng trên tinh tú càng thêm tối tăm hơn nữa!”
“Là Diệu lão, nhất định là Diệu lão!”
Lưu Ly che miệng, kích động hầu như muốn khóc ra: “Diệu lão chính là người tu chân thất lạc ngàn năm, là hắn lấy sức một người đánh rụng ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, còn thuận tiện cứu chúng ta!”
“Đúng, nếu như vậy, tất cả đều nói thông!”
Hàn Đặc tràn đầy tự tin nói: “Diệu lão lai lịch thần bí, lực lượng cực mạnh, còn có thủ đoạn thần thông quảng đại, không gì làm không được! Hắn chính là người tu chân thất lạc ngàn năm, là ở trước khi người tu tiên triển khai âm mưu lớn đã lẻn vào Nghiệt Thổ, âm thầm sưu tập tình báo, bày ra chiến thuật, cuối cùng một kiếm lấy mạng, hoàn toàn phá hủy kế hoạch của người tu tiên, cứu vớt mọi người!”
“Đợi một chút ―― “
Tả Kinh Vân và các chiến sĩ phản kháng của tổ chức Tinh Quang nhìn nhau, thẳng đến giờ phút này, hãy còn có chút mù tịt chẳng hiểu gì cả: “ ‘Diệu lão’ các ngươi nói rốt cuộc là ai?”
“Đó là một cường giả, xa xa vượt lên trên ta.”
Quyền Vương thản nhiên nói, một câu đã khiến bọn người Tả Kinh Vân hít một hơi thật sâu.
“Diệu lão là một cường giả hoạt động ở mấy trăm năm trước, giống như còn từng trải qua ‘chiến tranh thẩm phán’, ngay cả người tu tiên toàn diện xâm nhập cũng chưa thể hoàn toàn tiêu diệt hắn!”
Hàn Đặc kiêu ngạo mà nói.
“Diệu lão rất lợi hại, ta tin tưởng hắn chính là người kia đánh nổ ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, cũng chính là cường giả vừa rồi ở trong màn hình đại sát bốn phương, giết cho người tu tiên đầu lăn lông lốc, kêu cha gọi mẹ!”
Lưu Ly cố nén kích động nói.
Tả Kinh Vân cùng đám đông chiến sĩ phản kháng của tổ chức Tinh Quang đều gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
Thẳng đến giờ phút này, hoặc là mỗi một ngày còn lại của cuộc đời này, bọn họ đều vĩnh viễn không có khả năng quên trong màn hình thật lớn thánh điện dưới lòng đất, nhìn thấy một màn tanh máu, khốc liệt, không kiêng nể gì.
Tinh khải thần bí như tử thần màu đen, phát ra sự sắc bén nồng đậm như máu, tùy ý thu gặt người tu tiên nhìn như cường đại, “thiên nhân” cao cao tại thượng, như giết gà giết chó!
Đó là “Diệu lão” thần bí sao?
Thật đúng là cường đại, xứng với danh hiệu “người tu chân thất lạc ngàn năm” nha!
“Hắn đang hướng chúng ta di động tới với tốc độ cao.”
Quyền Vương nhẹ nhàng ấn máy tính của mình, tiếp nhận tín hiệu Lý Diệu không ngừng truyền tống tới: “Còn có một ngàn năm trăm km, một ngàn km, năm trăm km, hắn đến rồi!”
Trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Lý Diệu còn chưa tới, ở trong không ít chiến sĩ tổ chức Tinh Quang bao gồm Tả Kinh Vân đã sinh ra xúc động quỳ bái.
Khoảng cách mấy trăm km, đối với một Hóa Thần lão quái mà nói, chỉ là công phu ngáp một cái.
Nếu không phải cố kỵ sẽ bị Lệ Linh Phong phát hiện, không thể không lấy lượng lớn linh năng đều dùng để che giấu hành tung của mình, không dám không kiêng nể gì phát ra linh diễm mãnh liệt nhất, hơn nữa kề sát mặt đất phi hành tầng trời siêu thấp, Lý Diệu quả thực ba giây có thể cắn nuốt hết khoảng cách hơn một ngàn km.
“Đến rồi!”
Trong thanh âm của Quyền Vương cũng cực kỳ hiếm thấy xuất hiện một mảng dao động vi diệu.
“Muốn dừng xe hay không?”
Tả Kinh Vân có chút khẩn trương hỏi, chiến sĩ phản kháng khác càng khẩn trương đến tột đỉnh, không biết đợi lát nữa xuất hiện ở trước mặt mình, rốt cuộc sẽ là một mãnh nhân mặt xanh nanh vàng, ba đầu sáu tay, đội trời đạp đất như thế nào.
Bọn họ vốn tưởng vị “Diệu lão” này ra sân, nhất định là thanh thế kinh người, uy phong ngập trời, một đường hoa lửa mang tia chớp, có kém nhất cũng phải mang chút tốc độ siêu âm phi hành dẫn tới âm bạo gì đó.
Nào ngờ ――
“Ồ?”
Mọi người căn bản chưa phát hiện bất cứ dị trạng nào, cửa khoang Địa Hành Thần Long cũng chưa mở ra, nhưng trong không gian nhỏ hẹp vốn đã nhồi nhét như hộp cá mòi, thế mà vô cùng quỷ dị lại cứng rắn nhét vào một người.
Giống như hắn là trực tiếp xé rách gợn sóng không gian, từ trong hư không chui ra.
Đây là thần thông quỷ dị bí hiểm cỡ nào, đây là cảnh giới khủng bố cỡ nào!
“Thật ngại quá các vị, mọi người chen chúc một chút!”
Người này rất thân thiện nói: “Làm phiền, có thể hơi thu khửu tay của ngài chút không, chạm đến hàng của ta rồi.”
Mọi người hết thảy gian nan xoay đầu lại, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm người thần bí này.
Quái nhân thần bí xuất hiện này...
Quần áo tả tơi, mình đầy thương tích, đặc biệt trên mặt chỗ xanh chỗ tím, mắt sưng tới mức sắp không nhìn thấy rồi, thật sự là biến dạng hoàn toàn, vô cùng thê thảm mà!
Quyền Vương: “...”
Tả Kinh Vân: “...”
Hạ Hầu Vô Tâm cùng Tân Tiểu Kỳ: “...”
Hàn Đặc và Lưu Ly sửng sốt hồi lâu, lắp bắp, trăm miệng một lời: “Diệu, Diệu lão, là ngươi sao?”
“Đúng vậy.”
Lý Diệu nhếch miệng cười, chạm đến vết thương bị sưng, vẻ mặt càng thêm chật vật, sâu trong đôi mắt nheo thành hai khe hẹp lại nở rộ ra hào quang vui sướng: “Ta từng đáp ứng cáp ngươi, nhất định sẽ trở về mà! Đừng, Tả đại tỷ, tạm thời đừng dừng xe, trên bầu trời rất có thể có không ít người tu tiên đang lượn lờ xem xét, vẫn là trốn ở trong xe an toàn một chút, chờ bọn hắn đều chạy đi bốn phía, rồi xuống xe thì tương đối tốt hơn.”
“Thật là Diệu lão!”
Hàn Đặc vui quá mà khóc, lại tỉ mỉ quan sát Lý Diệu hồi lâu, nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, thật cẩn thận nói: “Ta hiểu rồi, đây là thần thông ‘mượn xác hoàn hồn’ cực cao minh đúng không, Diệu lão đã tìm được một thân thể máu thịt coi như mới mẻ, rốt cuộc thoát khỏi kim loại và máy móc trói buộc, tái hiện nhân gian!
“Nhưng ――
“Đã là ‘Mượn xác hoàn hồn, đoạt xá sống lại’ mà nói, Diệu lão vì sao không chọn một khối thân thể tốt chút chứ, bộ dạng khối thân thể này... Thật sự có chút giống đầu heo nha!”
“Cái này có sao đâu?”
Lưu Ly nhăn mũi phản bác: “Lấy sự cường đại của thần hồn Diệu lão, đã muốn mượn xác hoàn hồn, đương nhiên phải chọn một khối thân thể tương đối cường đại, cường độ thân thể đủ là được, về phần bộ dạng xấu một chút, như là đầu heo lại làm sao, Diệu lão sẽ không so đo những thứ này đâu!”
Lý Diệu: “... Thật ngại quá, đây không phải ‘mượn xác hoàn hồn, đoạt xá sống lại’, đây là thân thể ta từ trong bụng mẹ mang ra, là bộ dáng thật sự của ta.”
Hàn Đặc và Lưu Ly trăm miệng một lời: “Ai?”
“Ngài ―― “
Tả Kinh Vân ngắt lời hai đứa nhỏ huyên náo, nhịn không được đại biểu các chiến sĩ phản kháng lòng hiếu kỳ sắp phát nổ rồi đặt câu hỏi: “Tiền bối, ngài chính là ‘người tu chân thất lạc ngàn năm’ trong truyền thuyết sao, ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ là ngài đánh hạ, vừa rồi ở trong trực tiếp giết chóc khắp nơi, cùng với về sau ở trên bầu trời khống chế Cự Thần Binh giao phong cũng đều là ngài sao?”
Lý Diệu nghĩ một chút, thẳng thắn thành khẩn nói: “ ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ rơi xuống quả thực rất có quan hệ với ta, người kia xuất hiện ở trong trực tiếp cũng là ta, về sau ta còn khống chế Cự Thần Binh đấu với Lệ Linh Phong, nhưng ‘người tu chân thất lạc ngàn năm’, thì không có bất cứ quan hệ nào với ta cả. Truyền thuyết, có lẽ chỉ là truyền thuyết đi!”
“Cái gì?”
Đáp án này, thật sự có chút ra ngoài mọi người đoán trước, Tả Kinh Vân nhịn không được nói: “Như vậy, thứ vãn bối mạo muội hỏi một câu, tiền bối rốt cuộc là ai, cũng là... Người tu chân sao?”
“Không sai.”
Lý Diệu ôn hòa cười lên, từng chữ một, kiên định nói: “Ta là người tu chân, vĩnh viễn là vậy.”
Tả Kinh Vân và Hàn Đặc cùng Lưu Ly với toàn bộ chiến sĩ phản kháng đều có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong giọng nói của Lý Diệu, lực lượng này làm máu bọn họ đều thiêu đốt lên.
“Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, chúng ta, chúng ta thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt!”
Tả Kinh Vân sửng sốt rất lâu, mới nói: “Nói như vậy, tiền bối là đến từ chi nhánh tinh không tổ chức Tinh Quang chúng ta, là anh hùng vẫn luôn kiên trì ở trong tinh hải đánh với đế quốc Chân Nhân Loại sao?”
Lý Diệu trầm ngâm một lát, trước mắt còn chưa phải thời cơ tốt nhất vạch trần bí mật to lớn “Tinh Diệu Liên Bang” tồn tại. Hắn lắc lắc đầu nói: “Ta cùng tổ chức Tinh Quang không có bất cứ quan hệ nào cả, chỉ có thể nói, vũ trụ mênh mông so với trong tưởng tượng của các ngươi còn rộng lớn hơn xa, nơi nào có bóng tối, nơi nào liền có ánh sáng, ở sâu trong vũ trụ mênh mông vô ngần, còn có vô số thế lực phản kháng giống với tổ chức Tinh Quang tồn tại, trong đó một ít thế lực phản kháng thực lực tổng hợp thậm chí gấp trăm lần tổ chức Tinh Quang, thậm chí có thể địa vị ngang nhau với đế quốc Chân Nhân Loại, ta tới từ bên trong một thế lực phản kháng như vậy!”
“Cái gì!”
Lần này, Tả Kinh Vân và các chiến sĩ phản kháng là thật sự chấn kinh rồi.
Vũ trụ mênh mông, tinh hải vô ngần, còn có vô số thế lực phản kháng giống với tổ chức Tinh Quang tồn tại?
Bọn họ không cô đơn, bọn họ cũng không phải đang một mình chiến đấu hăng hái, còn có vô số người trong bóng đêm giãy dụa cầu sinh lại không có đường để đi, không thể nhịn được nữa, đứng lên phản kháng!
“Đây là thật sao?”
Giọng Tả Kinh Vân khàn khàn, run rẩy, hỗn loạn.
“Đương nhiên là thật, vũ trụ lớn như vậy, tất cả đều có khả năng, cho nên vô luận ở trong tuyệt vọng nghịch cảnh như thế nào, cũng không nên từ bỏ hy vọng nha!”
Lý Diệu nhếch miệng cười nói: “Nhưng, bây giờ không phải lúc giải thích tất cả, trước mắt quan trọng nhất, là giúp các ngươi chạy ra khỏi nơi này, chạy ra khỏi tinh cầu chết tiệt này!”