Chương 2125: Có ai có thể ngăn ta!
Chương 2125: Có ai có thể ngăn ta!Chương 2125: Có ai có thể ngăn ta!
Mười giờ sau.
Nghiệt Thổ nghênh đón lại một mảng đêm tối âm trầm.
Nhưng một lần này, mặt đất hoang vu bốn phương tám hướng lại khắp nơi đều có huyền quang nhiều màu sắc phóng lên trời, xé rách bầu trời tối tăm, đột phá đến ngoài tầng khí quyển.
Trong một chỗ khe hở hang đá vùng núi gập ghềnh, Lý Diệu chậm rãi mở mắt, nhìn bình thuốc chữa bệnh cùng thuốc dinh dưỡng cường hóa trống rỗng đầy đất ―― Nước thuốc bên trong hết thảy đều bị hắn hấp thu, không sót lại giọt nào, thẩm thấu đến bên trong mỗi một tế bào mỗi một tuyến lạp thể.
Trải qua mười giờ điều tức và khôi phục, thể năng, thần hồn cùng chiến ý của hắn, hết thảy kéo lên đến điểm cao nhất.
Tới lúc phá vây rồi!
Vì không mang đến phiền toái cho Hàn Đặc, Lưu Ly, Quyền Vương, Tả Kinh Vân và Cao Đại Khang những người này, chỗ Lý Diệu vận công chữa thương, lại là vùng núi xâm nhập đất liền năm sáu trăm km.
Xung quanh bát ngát không người, chỉ có trên đường chân trời xa xa, lờ mờ ánh lửa lóng lánh, nhìn như một mảng gió êm sóng lặng.
Nhưng Lý Diệu biết, yên tĩnh chỉ là biểu hiện giả dối.
Lệ Linh Phong và hạm đội của gã sẽ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, nhất định nghiến răng nghiến lợi, mài đao soàn soạt mai phục bên ngoài tầng khí quyển, chỉ chờ một khắc linh diễm của hắn tuôn trào, phát động hết tốc độ, xông ra khỏi vòng vây.
Lý Diệu chỉ hy vọng ở trong mắt Lệ Linh Phong, mình là con cá lớn so với “Tổ chức Tinh Quang” càng đáng giá bắt giữ hơn, làm hắn có thể tranh thủ thời gian quý giá dẫn dắt rời đi người tu tiên cho Hàn Đặc, Lưu Ly còn có toàn bộ mọi người khát vọng tự do trên Nghiệt Thổ!
“Tiểu Hắc, lại phải trông vào ngươi rồi, kiên trì một lần nữa đi!”
Lý Diệu vuốt ve nhẫn Càn Khôn màu đen trên ngón trỏ, giơ cánh tay lên cao cao.
Từng mảng chất nhầy màu đen từ trong nhẫn Càn Khôn tuôn trào ra, toát ra hào quang như thủy ngân, trong tích tắc bao vây hắn, như mặc vào một bộ tinh khải thần bí đến cực điểm.
Đây là Tiểu Hắc ―― bản thể Hắc Dực Kiếm, là vật chất nào đó so với kim loại trạng thái dịch càng thêm linh động mà kiên cường dẻo dai, có được công năng tương tác linh năng cùng tăng phúc thần niệm cực mạnh.
“Vù!”
Sau khi bị Tiểu Hắc mang mỗi một tấc làn da quanh thân đều bảo hộ thoả đáng, Lý Diệu dang đôi tay, chậm rãi lơ lửng đến giữa không trung.
Những luồng hào quang đen đỏ giao nhau tiếp tục từ trong nhẫn Càn Khôn của hắn phun trào ra, ở quanh thân hắn phác họa ra hình dáng cùng khung xương Cự Thần Binh, ngay sau đó là mạng lưới như mạch máu cùng thần kinh, cuối cùng bỏ thêm vào, là đơn nguyên pháp bảo kết cấu tinh vi đến cực điểm, có thể phát ra ngàn vạn thần thông.
Cự Thần Binh, Cửu U Huyền Cốt, một lần nữa đứng sừng sững ở trên mặt đất Nghiệt Thổ, đối mặt màn đêm vô biên, phát ra linh diễm như sóng thần!
Thần hồn Lý Diệu giống như hòa hợp một thể với Cự Thần Binh.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Cửu U Huyền Cốt chồng chất vết thương, thậm chí ở đầu dây thần kinh mơ hồ sinh ra cảm giác đau đớn.
Mà loại đau đớn như kim đâm này, ngược lại khiến hắn càng thêm hưng phấn, độ dữ dội của thần hồn thiêu đốt tăng lên tới cực hạn.
Tàu Kiêu Long hóa thành một luồng hào quang màu đỏ, ở chung quanh Cửu U Huyền Cốt cấp tốc lượn lờ, giống như vệ tinh quay chung quanh hành tinh, càng tăng thêm vài phần hương vị khó nắm bắt, thần bí thâm thúy.
“Lệ Linh Phong, cho dù ngươi có cả một hạm đội trong tay ―― “
Khóe miệng Lý Diệu cong lên, sâu trong đôi mắt chăm chú nhìn màn đêm tuôn ra ngọn lửa vô tận, “Đều thử xem, có thể ngăn được ‘Kền Kền Lý Diệu’ ta hay không đi!”
Rầm! Rầm rầm rầm rầm!
Cửu U Huyền Cốt phun ra linh diễm cuồng bạo vô cùng, trong tích tắc bao trùm mặt đất phạm vi hơn một ngàn mét, toàn bộ đỉnh núi gập ghềnh hết thảy bị luồng khí đánh thành bột phấn, từng viên đá to bằng móng tay đầu tiên là bị lực tràng của Cự Thần Binh bắt giữ, quay chung quanh Cự Thần Binh cấp tốc lượn vòng, sau đó lại nặng nề rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ vang “Bùm bùm”.
Ngay tại lúc đỉnh núi bị đánh thành đá vụn, mà đá vụn lại rơi mạnh xuống đất, Cửu U Huyền Cốt lao vút lên không trung, một bước lên trời, hóa thành một cột sáng màu đỏ tươi, như trường thương lóng lánh, đâm thẳng bầu trời!
“Diệu lão...”
Ở ngoài mấy trăm km, Hàn Đặc và Lưu Ly tay nắm tay, sững sờ chăm chú nhìn một màn này, khóe mắt hai đứa nhỏ đều có chút thứ gì đó lấp lánh đang lóe lên.
Quyền Vương trầm mặc đứng ở phía sau bọn họ, camera nở rộ ra hào quang hỗn loạn, tựa như lâm vào hoang mang thật sâu, không hiểu nhân loại cực kỳ đặc thù này, rốt cuộc vì sao phải làm như vậy.
Toàn bộ chiến sĩ phản kháng tổ chức Tinh Quang còn lại đều biết Lý Diệu là vì giúp bọn họ dẫn dắt rời đi người tu tiên, mới gióng trống khua chiêng phá vây như thế, đều có chút nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc bành trướng, âm thầm siết chặt nắm tay, ở đáy lòng phất cờ hò reo, trợ uy cổ vũ cho Lý Diệu.
Lý Diệu phá vây thanh thế to lớn, cũng bị vô số tội dân trên Nghiệt Thổ nhìn thấy, thanh trường thương đỏ sẫm đâm thẳng bầu trời, thật lâu không tiêu tan kia, cũng đâm thật sâu vào đáy lòng bọn họ.
Có lẽ ở thật lâu về sau, một màn này cũng sẽ trở thành truyền thuyết vô số tội dân Nghiệt Thổ nói chuyện say sưa!
Vũ Anh tinh, ngoài tầng khí quyển.
Lý Diệu vốn đã muốn hấp dẫn toàn bộ người tu tiên chú ý, không chút giấu diếm sự tồn tại của mình, mà là vô cùng kiêu ngạo kích động linh diễm, phóng ra nhiệt năng và phóng xạ, quả thực vượt qua đơn nguyên đẩy chính của một con tàu vũ trụ hạng siêu nặng, tự nhiên nháy mắt đã bị hạm đội người tu tiên chiếm cứ ở ngoài vòng lực hấp dẫn quét được.
Lý Diệu vừa mới lao ra khỏi vòng lực hấp dẫn của Vũ Anh tinh, tiến vào tinh hải tối tăm vô tận, lập tức liền cảm giác được một đạo linh năng dao động cực mạnh đang hướng hắn lao tới nhanh như điện chớp.
Là Lệ Linh Phong!
Thằng cha này quả nhiên không tính buông tha hắn, là đang chơi trò ôm cây đợi thỏ.
Không những Lệ Linh Phong, thậm chí ngay cả phân bố ở bốn phía, cả hạm đội người tu tiên mấy trăm chiếc tàu vũ trụ, hết thảy bị Lý Diệu điều động, như vô số cái răng nanh nhuốm máu, khí thế hùng hổ hướng hắn lao tới.
“Hừ, muốn ở trong tinh hải rộng lớn vô ngần, không gì ngăn cản, bao vây một bộ Cự Thần Binh?”
Lý Diệu liên thanh cười lạnh, “Quả thực ngu tột đỉnh!”
Đây không phải là vây đuổi chặn đường trên mặt đất.
Tinh hải vô biên, đừng nói mấy trăm con tàu vũ trụ của Lệ Linh Phong, cho dù là ngàn vạn con tàu vũ trụ, cũng là muối bỏ biển.
Giữa hai chiếc tàu vũ trụ ít nhất cách nhau hơn một ngàn km, căn bản không đủ để hoàn toàn khống chế được cả mảng tinh vực bên ngoài một hành tinh, mà vũ khí vật chất bình thường căn bản không đuổi kịp tốc độ của hắn, chỉ có vũ khí huyền quang lấy vận tốc ánh sáng tiến lên mới có khả năng đánh trúng hắn ―― nhưng cái đó cũng cần đối phương có thể khóa mục tiêu hắn trước mới được!
Ở lúc nhiên liệu và linh năng hai bên đều chưa hao hết, chỉ có Cự Thần Binh của Lệ Linh Phong mới có khả năng đuổi theo cùng chặn lại Cự Thần Binh của hắn, sáng tạo cơ hội cho hạm đội xung quanh hợp vây.
Nhưng Cự Thần Binh của Lệ Linh Phong...
“Tốc độ rất nhanh, ‘Bạo Phong Chi Thần’ cái tên này quả thực không đặt nhầm.”
Lý Diệu nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng lập lòe tỏa sáng, đáy mắt nở rộ ra hào quang giảo hoạt, giống như chồn vừa mới trộm được gà.
Lệ Linh Phong không có khả năng biết tọa độ hắn lúc ban đầu đột phá tầng khí quyển, cho nên ngay từ đầu hai người cách nhau vài vạn km.
Mặc dù tốc độ của “Bạo Phong Chi Thần” nhanh tới đâu nữa, muốn cắn nuốt một khoảng cách dài như vậy, cũng không thể không kích phát đến trạng thái cực hạn.
Mà kết quả của thời gian dài hoạt động cực hạn chính là, ở lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại có hơn một ngàn km, có thể nói “gần trong gang tấc”, gợn sóng linh diễm của “Bạo Phong Chi Thần” bỗng nhiên quỷ dị lóe lên một cái, ngay sau đó tốc độ liền chậm lại!
Lý Diệu ở lúc ban đầu quyết đấu, trả giá “Cửu U Huyền Cốt” thủng lỗ chỗ, vết thương chồng chất, mai phục “ám tiễn” ở trong đơn nguyên động lực của “Bạo Phong Chi Thần”, rốt cuộc phát tác rồi!
Cảm giác được tốc độ đối phương càng lúc càng chậm, không có khả năng đuổi theo mình, Lý Diệu cười ha ha, yên tâm lớn mật lao đi như bão!
Phía trước cách đó không xa, lại có một con tàu vũ trụ lạc đàn của người tu tiên, vô ích hướng phía hắn phóng ra huyền quang cùng viên đạn tinh từ, mưu toan kéo chậm lại tốc độ của hắn.
“Là tàu kho vũ khí cấp ‘Cá Ăn Thịt Người’ của đế quốc!”
Hai mắt Lý Diệu tỏa sáng, trong độ cong khóe miệng cong lên nhộn nhạo ra một mảng hương vị tàn khốc, “Loại tàu kho vũ khí cấp số này, nếu muốn triệt để đánh nổ nó, ta chỉ cần... bảy giây!”
Lời còn chưa dứt, Cửu U Huyền Cốt giống như là một mảng sương khói màu đen hư vô mờ mịt, biến mất hoặc là nói hòa tan ở trong vũ trụ.
Công kích bão táp mưa sa của đối phương trượt hết, chỉ nhộn nhạo ra những vòng gợn sóng mỏng manh.
“Vù!”
Một giây sau, Cửu U Huyền Cốt lại quỷ dị xuất hiện ở trên không tàu kho vũ khí của đế quốc, ở cao hướng xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.
Tuy giờ phút này Cửu U Huyền Cốt bị thương nặng, thủng lỗ chỗ.
Nhưng không trở ngại trên hai cánh tay của nó dâng trào ra những gợn sóng linh năng, ngưng tụ thành mũi khoan như hoa sen đỏ, dễ dàng xé rách bọc thép có vẻ kiên cố của tàu kho vũ khí, như vào chỗ không người, ở trong khoang tàu đâm thẳng xuyên thủng, phá hoại khắp nơi!
Chỉ bảy giây sau.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Con tàu kho vũ khí cấp “Cá Ăn Thịt Người” của đế quốc trang bị đến tận răng này, quả nhiên hóa thành những quả cầu ánh sáng chói mắt, kho đạn và kho tinh thạch ùn ùn phát ra vụ nổ mãnh liệt nhất, sinh ra lượng lớn phóng xạ và dòng hạt năng lượng cao, hoàn toàn nhiễu loạn Lệ Linh Phong và tàu vũ trụ còn lại của người tu tiên trinh sát cùng khóa mục tiêu.
Vũ trụ chân không, không có lực ma sát, tàu vũ trụ phát nổ sinh ra hài cốt vỡ tan tành, hết thảy giống như sao băng hướng xa xa bắn nhanh đi, nếu không có ngoại lực quấy nhiễu, bọn nó có thể cứ như vậy trôi giạt mãi, thẳng đến khi bay ra khỏi Vũ Anh giới mới thôi!
Ngay trong nháy mắt tàu kho vũ khí nổ tung, Lý Diệu đã ở dưới linh năng dao động kịch liệt yểm hộ thu hồi Cửu U Huyền Cốt, chỉ lấy quần áo chiến đấu cấp nano cùng Tiểu Hắc “máy tính trạng thái dịch” thần bí bao lấy mình, cuộn mình ở trong một khối hài cốt không lớn không nhỏ, hướng bên ngoài Vũ Anh giới chạy như bay.
Hài cốt như vậy, ở trong vũ trụ không có một vạn cũng có tám ngàn, Lệ Linh Phong muốn quét từng khối, ít nhất cũng cần một ngày một đêm thời gian.
“Hàn Đặc, Lưu Ly, ta chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi!”
Lý Diệu nhìn Nghiệt Thổ ―― Vũ Anh tinh cách đó không xa, trong lòng tràn ngập cảm khái, muôn vàn lời nói hết thảy hóa thành một câu, “Chúc các ngươi, còn có các vị đạo hữu, hết thảy đều có thể may mắn đi!”
Ý thức được mình đã mắc mưu, Lệ Linh Phong nổi trận lôi đình quả nhiên không có ý tứ buông tha Lý Diệu.
Cũng đúng, trên người Lý Diệu ẩn chứa rất nhiều bí mật, thậm chí ngay cả quan hệ giữa gã cùng Lệ Gia Lăng cũng có thể một lời nói toạc ra, quả thực so với tổ chức Tinh Quang có giá trị cao hơn.
Lệ Linh Phong quả nhiên bỏ qua Nghiệt Thổ ―― Vũ Anh giới rối tinh rối mù, tạm thời không thu thập được, mang toàn bộ lực lượng đều phát động hẳn lên, được ăn cả ngã về không, tiếp tục đuổi theo Lý Diệu.
Nhưng hắn lại đã vồ nhầm phương hướng, hắn như thế nào cũng không thể ngờ được, Lý Diệu chưa hướng tinh vực bên ngoài Vũ Anh giới tiếp tục chạy trốn, mà là nước chảy bèo trôi, âm thầm điều chỉnh phương hướng, bay về phía vệ tinh thứ chín hành tinh thứ năm của Vũ Anh giới.
Tiền vốn lớn nhất để Lý Diệu chạy trốn, tàu thăm dò tàng hình tiên tiến nhất của Tinh Diệu Liên Bang “tàu Linh Đang”, giấu ở nơi đó!