Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2187 - Chương 2143: Hoàng Hôn Đế Quốc

Chương 2143: Hoàng hôn đế quốc Chương 2143: Hoàng hôn đế quốcChương 2143: Hoàng hôn đế quốc

Thiếu niên hít thở đột nhiên ồ ồ hẳn lên, quả thực nhịn không được muốn hét lên.

Lý Diệu vội vàng bóp cổ Lệ Gia Lăng, miễn cho hai người đều bại lộ ở trong tầm mắt của “ma nữ tóc trắng” đáng sợ.

Toàn bộ tâm thần của Lệ Linh Hải tựa như đều tập trung ở trên người Lệ Linh Phong, hoặc là nói ―― ngoài miệng, vẻ mặt Lệ Linh Phong có chút hoảng hốt, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ không tỳ vết như thật sự nứt nẻ từng mảng, từ trong khe hở tiết ra một tia hối hận, một tia oán độc, một tia không nỡ cùng một tia kiên trì đối với quyền lực, lại chưa chú ý tới Lý Diệu và Lệ Gia Lăng có động tĩnh khác thường.

Nhưng, sau ngắn ngủn vài giây, những cảm xúc này hết thảy đọng lại, như mang cái mặt nạ vô hình kia lại lần nữa dính lên.

Nội tâm của cô một mảng đóng băng, không có chút sơ hở nào nữa.

“Xem ra, bắt đầu từ một khắc ngươi tự mình hạ lệnh đánh nổ tàu thăm dò không người lái đó, em gái tốt của ta chung quy là đã biến thành những kẻ ngày xưa... Nó oán hận cùng khinh bỉ, nói ví dụ như ta, quái vật lấy quyền lực làm thức ăn.”

Lệ Linh Phong cười nói: “Không sai, phôi thai kia chỉ là kết quả ngươi nhất thời xúc động, hoặc là nói, là một tia còn sót lại cuối cùng của Lệ Linh Hải thiên tính nhu nhược, đa sầu đa cảm kia trong quá khứ, theo tàu thăm dò không người lái phát nổ, phôi thai bị hủy diệt, Lệ Linh Hải quá khứ kia cũng hoàn toàn chết, từ trên thi hài hoàn toàn biến dạng, sinh ra một người hoàn toàn mới, là hoàng hậu đế quốc bụng dạ khó lường, dã tâm bừng bừng!

“Một hoàng hậu đế quốc như vậy, vì đạt được mục đích, là tuyệt đối không từ thủ đoạn, bất chấp hy sinh, sẽ không để ý bất luận kẻ nào, bao gồm máu mủ của mình.

“Cho nên, sau khi nàng biết được phôi thai chết tiệt này, điểm yếu duy nhất và sơ hở lớn nhất của nàng thế mà chưa hủy diệt, còn bị người ta nuôi lớn, nàng ngay cả nửa giây cũng chưa do dự, liền chuẩn bị lần thứ hai hủy diệt phôi thai này, tự tay giết chết con trai của nàng, ‘chướng ngại vật’ cuối cùng gây trở ngại mục đích của nàng này. Lần này, ngươi chính là chuyên môn vì thế mà đến, là tới giết người, mà không phải cứu người, có phải hay không?”

Lệ Linh Hải trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Lý Diệu cùng Lệ Gia Lăng đều cho rằng nàng có lẽ sẽ phủ nhận, ít nhất sẽ tìm chút lý do nào đó.

Nhưng cuối cùng, hoàng hậu đế quốc tóc trắng xóa, hai mắt gần như trong suốt vẫn cười cười, nói: “Rốt cuộc là chi tiết nào xảy ra vấn đề, là chiếc tàu thăm dò không người lái kia?”

“Đúng vậy.”

Lệ Linh Phong thấy Lệ Linh Hải ngầm thừa nhận, biết Lý Diệu và Lệ Gia Lăng nhất định nghe được đáp án tàn khốc này, cười càng thêm rạng rỡ, “Sớm ở trước đó, ta đã gạt gia tộc, âm thầm theo dõi ngươi, ước nguyện ban đầu chẳng qua là muốn thông qua ngươi sớm biết được một ít tình báo trong hoàng cung, giúp ta giành lợi ích lớn hơn nữa ở trong gia tộc.

“Khi đó, cánh chim của ngươi chưa cứng cáp, trí mưu cũng chưa mài giũa đến trình độ mượt mà không sứt mẻ, muốn thần không biết quỷ không hay kiếm được một con tàu thăm dò không người lái, còn muốn tiến hành cải tạo cổ quái như thế, sao có khả năng giấu được tai mắt mọi người?

“Ngươi nên cảm tạ hẳn hoi anh của ngươi, bởi vì lúc ấy ta giúp ngươi xử lý hai người, phòng ngừa bí mật con tàu thăm dò không người lái này tiết lộ ra ngoài, nếu không, chuyện này đã sớm ầm ĩ đến mức dư luận xôn xao, mà không phải như bây giờ, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết!”

“Thì ra là thế, quá khứ, ta quả thực quá ngây thơ, quá ấu trĩ, quá xúc động.”

Lệ Linh Hải chắp một tay sau lưng, một tay kia vuốt ve huyệt Thái Dương của mình, tựa như đang cảm khái mình ngày xưa hồ đồ, ánh mắt âm lãnh từ trong khe hở tiết ra, “Cho nên, ngươi tiêu phí mấy chục năm tâm huyết, nuôi lớn con của ta, rốt cuộc muốn làm gì?”

“Đó không đơn giản là con trai ngươi, cũng là cháu trai của ta. Ngươi đã không đau lòng máu mủ của mình, do kẻ làm bạc này đến nuôi lớn nó, rất hợp lý nha!”

Lệ Linh Phong cười tủm tỉm nói, bỗng nhiên biến sắc, đề cao thanh âm, “Câu này, nên là ta tới hỏi ngươi, em gái, hoàng hậu điện hạ, Lệ Linh Hải! Mấy chục năm qua, ngươi âm thầm chiêu binh mãi mã, nuôi dưỡng nanh vuốt, xây dựng hạm đội bí mật, gần đây tựa như còn thừa dịp cơ hội đế quốc hướng Thánh Minh tiến quân quy mô, hạm đội của các đại thiên thế giới đều binh hợp một chỗ, đánh một nhà, liên tiếp tiếp xúc với quan quân cơ sở trung và thanh niên trong các chi hạm đội đế quốc, muốn xâu chuỗi dụng tâm kín đáo, ngươi ―― rốt cuộc muốn làm gì?

“Hừ, vô luận giữa ngươi và ta có hiểu lầm lớn nữa, chúng ta chung quy là cùng một mẹ, mà ngươi vĩnh viễn là họ Lệ! Chính ngươi to gan lớn mật, làm xằng làm bậy không quan trọng, nhỡ đâu ngày nào đó dẫn lửa thiêu thân, thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục, cẩn thận liên lụy ta kẻ làm anh này, còn có toàn bộ gia tộc đó!

“Cho nên, vô luận ngươi có kế hoạch cùng mục đích gì, cũng không ngại mở lòng nói ra, mọi người câu thông hẳn hoi, miễn cho bản thân ngươi làm bậy, kết quả là hủy mình, hủy ta, hủy gia tộc, thậm chí hủy toàn bộ đế quốc!”

“Hủy đế quốc?”

Lệ Linh Hải nhẹ nhàng cười lên, đáy mắt phát ra hào quang không biết nên nói là kiên định hay mê cuồng, lắc đầu nói: “Không, ta là đang cứu vớt đế quốc.”

“Cứu vớt đế quốc?”

Lệ Linh Phong bật cười, vung đôi tay lên nói: “Đế quốc Chân Nhân Loại hôm nay, bao quát đại thiên thế giới màu mỡ nhất trong vũ trụ mênh mông, cường giả như mây, mãnh tướng như mưa, tàu vũ trụ đâu chỉ trăm vạn, vừa mới ở trên chiến trường đánh cho kẻ địch ‘Thánh Minh’ liên tiếp bại lui, không tụ thành quân, chính là thời điểm cường thịnh nhất năm trăm năm, không, nghìn năm qua, nói gì hai chữ ‘cứu vớt’?”

“Đây là lời thật lòng của ngươi, hay là theo thói quen mang những lời tuyên truyền dùng để tẩy não nói ra?”

Lệ Linh Hải nhìn thẳng Lệ Linh Phong, thản nhiên nói: “Đừng nói những lời thừa này, trong lòng ngươi ta đều biết rõ, đế quốc hôm nay, đã sớm không phải đế quốc ngàn năm trước. Người tu tiên hôm nay, cũng đã sớm không phải những người tu tiên đích thực của ngàn năm trước!

“Ngàn năm trước, Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ khi sáng lập đế quốc Chân Nhân Loại, là tinh thần hừng hực, duệ ý tiến thủ, phát triển không ngừng thế nào!

“Khi đó, mọi người đều tràn ngập kế hoạch lớn chí lớn, người vượn đảm đương nhiên liệu, người tu tiên là đơn nguyên động lực và đơn nguyên chiến đấu của chiến xa sắt thép này, mọi người đoàn kết một lòng, làm văn minh nhân loại ở trong tinh hải vô tận hát vang tiến mạnh, khai thác, khai thác, lại khai thác, tiến hóa, tiến hóa, không ngừng tiến hóa, thẳng đến cực hạn tinh hải, cực hạn văn minh, cùng cực hạn sinh mệnh nhân loại làm chủng tộc chiến đấu mạnh nhất vũ trụ ―― đây là lý tưởng người đế quốc tôn sùng nhất của người tu tiên ngàn năm trước!

“Nhưng, ngàn năm đã trôi qua, lý tưởng to lớn cùng mênh mông như thế, thực hiện chưa?

“Ha ha, đừng nói cái gì ‘dũng cảm thăm dò cảnh giới chưa có ai chạm tới, vượt qua cực hạn của tất cả sinh mệnh trí tuệ từ xưa đến nay’, chúng ta thậm chí ngay cả lãnh thổ lớn nhất của Tinh Hải Đế Quốc vạn năm trước cũng chưa phát hiện cùng chinh phục, ở rất nhiều lĩnh vực, ngay cả tiêu chuẩn Tinh Hải Đế Quốc vạn năm trước cũng không bằng. Đó là cổ nhân vạn năm trước đấy!

“Hiến tế sinh mệnh ức vạn người vượn làm nhiên liệu, chúng ta rốt cuộc lấy được thành tựu gì, cái gọi là lý tưởng, chẳng phải là trò cười lớn nhất?”

Khuôn mặt già của Lệ Linh Phong đỏ lên, nhịn không được phản bác: “Em gái, đừng quá làm khó người ta, ngươi biết rõ Tinh Hải Đế Quốc kế thừa truyền thừa khổng lồ của vương triều yêu thú ba vạn năm, càng nhận được văn minh hồng hoang trực tiếp điểm hóa, cũng chính là cái gọi là ‘Phong Thần Thiên Thư’, mới có thể làm văn minh nhân loại phát triển kiểu nhảy vọt.

“Từ ‘Tận Thế Chiến Cuồng Huyết Thần Tử’ làm phản tới nay, đế quốc sụp đổ, lại là chiến tranh đen tối gần vạn năm, rất nhiều thế giới đều sụp đổ, đoạn tuyệt tin tức, đều tự phát triển. Đế quốc Chân Nhân Loại vừa mới thu thập núi sông ngắn ngủn ngàn năm, lại gặp phải Thánh Minh kẻ địch quỷ dị này uy hiếp, trong lúc nhất thời có thể khôi phục vinh quang vạn năm trước, cũng là chuyện khó mà làm được, chẳng lẽ ngươi bởi vậy liền dao động lý niệm của người tu tiên sao?”

“Sai, ta không hề dao động lý niệm của người tu tiên, luôn là tín đồ trung thành nhất của Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ, nhưng các ngươi những kẻ bè lũ xu nịnh, vì lợi ích riêng, tham lam hủ hóa này, lại đã sớm phản bội Hắc Tinh Đại Đế, phản bội tín ngưỡng cao thượng của người tu tiên thật sự vì văn minh nhân loại có thể hy sinh tất cả, trở thành nô lệ của ham muốn, người tu tiên giả mạo!”

Lệ Linh Hải trợn tròn mắt, liên thanh cười lạnh, “Nếu bởi vì nhất thời khó khăn, tạm thời không thể thực hiện lý tưởng và lời thề ngàn năm trước, vậy trái lại là hợp tình hợp lý, nhưng nhìn xem đế quốc hôm nay chướng khí mù mịt, nhìn xem những quý tộc, giai tầng chư hầu cùng thực lợi mục nát xuống dốc kia, nhìn xem những con sâu gắt gao bám lấy địa bàn và ích lợi của mình không buông, còn vắt óc tìm kế, lục đục với nhau, vươn nanh vuốt để tranh đoạt bánh ngọt, hoàn toàn không để ý ích lợi chỉnh thể của đế quốc và văn minh nhân loại, những người này, thật có thể đánh đồng với những người tu tiên thuần khiết, đích thực của ngàn năm trước sao, thực xứng với ‘người tu tiên’ danh hiệu vinh quang như vậy sao?

“Ví dụ đơn giản nhất, xem trận chiến lần này của đế quốc cùng Thánh Minh liền biết.

“Lần đại chiến này, là đế quốc tuyệt địa phản kích sau khi dưỡng sức mấy trăm năm, quân viễn chinh bao quát hạm đội cùng cường giả tinh nhuệ nhất mấy trăm đại thiên thế giới, quả thật cũng một đường khí thế như cầu vồng, bẻ gãy nghiền nát phá được mấy chục đại thiên thế giới, là mấy chục thế giới tinh hoa đẫy đà, dồi dào, vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng!

“Trước mắt, Thánh Minh bị thương nặng, đang lúc hấp hối, giãy chết, chỉ cần toàn bộ quý tộc và quan chỉ huy hạm đội của chúng ta đều có thể đoàn kết một lòng, không sợ hy sinh, không nghĩ cho bản thân, hoàn toàn có cơ hội một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đánh vào nội địa Thánh Minh, hoàn toàn tiêu diệt mối họa lớn trong lòng!

“Mặc dù không thể một hơi đánh sập Thánh Minh, ta tin tưởng, ít nhất có thể cho kẻ địch đả kích trí mạng, làm kẻ địch ở trong ba năm trăm năm cũng không khôi phục được nguyên khí, hoàn toàn mất đi tiền vốn tranh bá tinh hải với đế quốc!

“Đạo lý đơn giản như vậy, ta có thể nghĩ đến, ngươi không thể nghĩ tới? Quan to quan nhỏ trên triều đình không thể nghĩ tới? Những gia chủ, tông chủ, quan to hiển quý cùng quan chỉ huy hạm đội kia sẽ không nghĩ tới?

“Chẳng qua, ha ha, ai cũng không muốn trả giá hy sinh, mạo hiểm xâm nhập nội địa Thánh Minh đi đánh một trận tiêu diệt vượt mọi khó khăn gian khổ.

“Ai cũng không muốn đối mặt người Thánh Minh chó cùng rứt giậu phản kích khi sắp chết.

“Ai cũng đang nhìn chằm chằm người ngoài, tốt nhất hạm đội chư hầu khác có thể đồng quy vu tận với hạm đội Thánh Minh, mà mình có thể ngồi thu lợi ngư ông.

“Thậm chí, chiến tranh còn chưa kết thúc, nhưng toàn bộ chư hầu cùng quân phiệt, hết thảy đều đã nhìn mấy chục thế giới tinh hoa vừa mới đánh hạ ―― miếng bánh ngọt nóng hôi hổi chưa ra lò, vô số móng vuốt đều sốt ruột không chờ nổi muốn vươn ra!

“Cho nên, tuy bây giờ thế cục tiền tuyến đầy tốt đẹp, nhưng trận này, đã không đánh nổi nữa.

“Đám nhà lý luận quân sự các quý tộc và chư hầu nuôi dưỡng làm như có thật ném ra vô số lý do không thể ‘liều lĩnh khiển quân’, mang bốn chữ ‘giặc cùng chớ đuổi, kêu vang trời, còn khẳng định như đinh đóng cột Thánh Minh đã bị đánh đau rồi, đánh tàn phế rồi, trong một trăm năm cũng sẽ không là vấn đề của đế quốc, đế quốc đã lấy được thắng lợi huy hoàng nhất nghìn năm qua ―― có lẽ những người vượn ngu xuẩn kia sẽ tin tưởng những chuyện ma quỷ này, nhưng ngươi ta đều biết rõ trong lòng, chúng ta đang trơ mắt bỏ qua một lần cơ hội tốt nhất, phải không?

“Đây, chính là hiện trạng của đế quốc.

“Đế quốc Chân Nhân Loại nhìn như cường thịnh, ở mặt ngoài còn nói cái gì ‘khí tượng trung hưng’, thật ra lại cực kỳ già nua, trong xương cốt đều hư thối triệt để rồi!”
Bình Luận (0)
Comment