Chương 2155: Hạm đội Biển Sâu
Chương 2155: Hạm đội Biển SâuChương 2155: Hạm đội Biển Sâu
Ở ngoài khu cơn bão mây sét, dưới bầu trời âm u tương tự, trong cuồng phong gào thét bỏ neo hai ba mươi con tàu đánh bất ngờ loại nhỏ toàn địa hình lắp thêm đơn nguyên pháp bảo đặc thù, quái thú nhỏ ở hoàn cảnh chân không không có trọng lực cùng bề mặt hành tinh trọng lực cao đều có thể phát huy ra lực công kích hung mãnh.
Những quái thú nhỏ này đã khiến những tàu vũ trụ cỡ lớn Lệ Linh Phong mang đến, hình thể khổng lồ nhưng vận chuyển vụng về, ở trong hoàn cảnh mặt ngoài hành tinh trọng lực cao tiến thoái lưỡng nan đều xé thành mảnh vỡ.
Giờ phút này, nhân mã của hoàng hậu đang quét tước chiến trường, mang đơn nguyên pháp bảo cùng vật tư, nhiên liệu trên tàu vũ trụ cỡ lớn còn có giá trị khuân vác hết đến trên tàu đột kích của mình, cũng lần lượt điểm danh đối với thi thể đầy đất, bảo đảm không có cá lọt lưới.
Khi bọn họ dỡ sạch sẽ một con tàu vũ trụ cỡ lớn, sẽ ở trong ngoài tàu vũ trụ đều lắp bom tinh thạch, triệt để nổ tung nó thành một đống phế liệu nóng chảy, tuyệt không lưu lại chút dấu vết nào.
Tâm địa độc ác, sát phạt quyết đoán, huấn luyện có bài bản, tuyệt đối là một mũi tinh nhuệ thân trải trăm trận. Đây là ấn tượng đầu tiên của Lý Diệu đối với võ trang bí mật “Hạm đội Biển Sâu” của hoàng hậu.
Mà những con tàu đột kích loại nhỏ tạo hình độc đáo cùng phong cách đường nét hơi phục cổ này, cũng làm Lý Diệu thân là luyện khí sư sinh ra chút kinh ngạc.
Ở dưới sự trợ giúp của Địch Phi Văn phó thống soái hạm đội Hắc Phong, Lý Diệu đối với cấp bậc, phối trí, ngoại hình… số liệu các phương diện tàu vũ trụ hiện phục vụ quân đế quốc đều có hiểu biết khắc sâu.
Đế quốc Chân Nhân Loại khác với Tinh Diệu Liên Bang, liên bang ở trăm năm trước chiếm được hồng hoang bí bảo trong di tích Côn Luân, mở ra thời đại kỹ thuật nhảy vọt kiểu bùng nổ, chiến hạm liên bang trăm năm trước cùng trăm năm sau, hoàn toàn là hai khái niệm.
Nhưng đế quốc đã phát triển ngàn năm, dần dần lâm vào bình cảnh kỹ thuật, tuy hạm đội Hắc Phong rời khỏi đế quốc bản thổ đã trăm năm, nhưng hơn trăm năm qua, đế quốc ở phương diện luyện chế tàu vũ trụ tiến triển cũng không quá lớn.
Cho nên, Lý Diệu sau khi tới Vũ Anh giới phát hiện, tàu vũ trụ hiện phục vụ đế quốc cùng hạm đội Hắc Phong trăm năm trước mang đi lô tàu vũ trụ kia cũng không có khác biệt về bản chất, nhiều nhất là trên một số chi tiết nào đó có thăng cấp cùng ưu hoá.
Nhưng “hạm đội Biển Sâu” của hoàng hậu, lại không quá giống với tàu vũ trụ đế quốc Lý Diệu nhìn thấy ở Vũ Anh giới.
Ở sau khi bóc ra những cấu kiện treo ngoài lộn xộn rối rắm dùng để ngụy trang thành “người tu chân”, bộ phận chủ thể bọn nó hiển lộ ra, vẫn là tàu đột kích toàn địa hình cấp “Phi Báo” hiện phục vụ cho đế quốc.
Nhưng treo thêm đơn nguyên phản trọng lực và đơn nguyên động lực, lại mơ hồ mang theo đặc thù thời đại Tinh Hải Đế Quốc vạn năm trước.
Nói ví dụ phù trận tuyên khắc và tầng tầng lớp lớp cấu tạo bọc thép, có một loại cảm giác rầm rĩ, hoa lệ, phức tạp thậm chí rườm rà.
Cái đó hoàn toàn khác với phong cách luyện chế tàu vũ trụ đế quốc bây giờ gắng đạt tới ngắn gọn mượt mà, hắc ám tối tăm, tốt nhất mặt ngoài nhìn không ra bất cứ dấu vết con người tạo hình nào.
Cùng lúc Lý Diệu quan sát hạm đội Biển Sâu, người tu tiên của hạm đội Biển Sâu cũng đã phát hiện bọn họ.
“Hoàng hậu điện hạ!”
Một đội khải sư võ trang hạng nặng bay tới, quỳ một gối xuống, hướng Lệ Linh Hải hành lễ thật sâu.
Bọn họ đều mở ra mũ giáp, cầm đầu là một tráng hán xấu xí trên mặt đan xen ngang dọc bốn vết sẹo, hình thành hình chữ “Tỉnh”. (giống dấu #)
Bởi vì vết sẹo liên lụy đến ngũ quan, đôi mắt hắn đặc biệt lồi, giống như là một số loại cá nào đó trong biển sâu, cho người ta cảm giác đã buồn cười lại rét lạnh.
Trong lòng Lý Diệu khẽ động, cảm giác được tráng hán xấu xí này mạnh mẽ, ít nhất là cao thủ đáng sợ Nguyên Anh kỳ.
Nhưng hắn không quá rõ, vì sao tráng hán này phải để lại ở trên mặt bốn vết sẹo dữ tợn. Cảnh giới tăng lên tới cấp Nguyên Anh, kích thích tế bào, chữa trị vết thương đơn giản đều không phải là việc khó, thật sự không được, cấp bậc chữa bệnh cùng chỉnh hình của đế quốc cũng không đến mức ngay cả vài vết sẹo cũng không đối phó được chứ?
Tráng hán xấu xí nhìn thấy hai người xa lạ phía sau Lệ Linh Hải, cũng hơi ngẩn ra.
Nhưng hắn biết hoàng hậu có rất nhiều bí mật, nuôi dưỡng kỳ năng dị sĩ nhiều đếm không xuể, lại tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của thuộc hạ, vẫn chưa mạo muội đặt câu hỏi.
Lệ Linh Hải rất hài lòng biểu hiện của tráng hán xấu xí, nheo mắt nhìn quét chiến trường một vòng, lại cười nói: “Không giữ lại một ai, giải quyết hết rồi sao, làm khá lắm, Đồ tướng quân.”
Lại quay đầu hướng Lý Diệu và Lệ Gia Lăng giải thích, “Vị này là phó chiến đoàn trưởng ‘chiến đoàn Biển Sâu’ lục chiến đội cấp dưới hạm đội Biển Sâu, cũng là đội trưởng đội đột kích số một, Đồ Chính Đạo tướng quân. Đồ tướng quân từng là một trong các thiếu tướng trẻ tuổi nhất quân đế quốc, sở trường nhất tiềm hành đánh bất ngờ, phá hủy hậu phương kẻ địch. Các ngươi có cơ hội, thật ra có thể thân cận thêm chút.”,
Tráng hán xấu xí Đồ Chính Đạo khẽ nhíu mày, cau mày nói: “Quân hàm trong cánh quân đế quốc giả kia, không nói cũng được, mạt tướng bây giờ chỉ trung thành và tận tâm với một mình hoàng hậu điện hạ, chỉ là phó chiến đoàn trưởng chiến đoàn Biển Sâu cấp dưới hạm đội Biển Sâu, đội trưởng đội đột kích số một!”
“Đồ tướng quân, yên tâm.”
Lệ Linh Hải mỉm cười nói: “Rồi có một ngày, quân đế quốc thật sự sẽ giết về đế đô ‘Cực Thiên giới, Thiên Cực tinh’, ngươi sẽ một lần nữa trở thành tướng quân đế quốc chân chính, quân đế quốc chân chính, tướng quân chân chính của đế quốc Chân Nhân Loại!”
Tâm tư Lý Diệu xoay chuyển thật nhanh, thầm nhủ xem ra mâu thuẫn của Lệ Linh Hải và quyền quý đế quốc đã trở nên gay gắt đến túi bụi, thậm chí không cho rằng đối phương có tư cách đại biểu “chính thống”.
Đối với liên bang mà nói, đây chưa chắc không phải một chuyện tốt.
“Lệ Linh Phong con lợn tự cho là thông minh này, được việc không đủ, hỏng việc có thừa, hợp tác với hắn chưa chắc có thể đẩy mạnh kế hoạch của chúng ta, nhưng không hợp tác với hắn, hắn cũng tuyệt đối có năng lực hủy lý tưởng cùng hy vọng của tất cả chúng ta.”
Lệ Linh Hải thản nhiên nói: “Cho nên, ta từ mười năm trước đã bắt đầu bí mật bố trí muốn diệt trừ hắn, hai vị đạo hữu này chính là ta vì chém giết Lệ Linh Phong mà chuyên môn bồi dưỡng, hôm nay cuối cùng đại công cáo thành, diệt kẻ này, hai người bọn họ cũng có thể trồi lên mặt nước, chính thức gia nhập hạm đội Biển Sâu.”
“Lệ Linh Phong đã chết?”
Đồ Chính Đạo mặt lộ vẻ vui mừng, lại dùng ánh mắt có chút cảnh giác quét Lý Diệu và Lệ Gia Lăng một cái, “Là hai vị đạo hữu này làm?”
“Không sai, hắn tên ‘Kền Kền Lý Diệu’, gã tên Hoàng Phong.”
Lệ Linh Hải ngừng lại một phen, nói: “Tạm thời ở lại bên người ta, gia nhập phòng cảnh vệ của ta, đảm đương bí thư cùng thị vệ bên người của ta. Bọn họ gương mặt tương đối lạ, không giống các ngươi cùng ‘quân đế quốc cũ’ đều có ngàn vạn mối quan hệ, ở đế đô ra vào tự do hơn chút, có lẽ có thể chấp hành một ít nhiệm vụ các ngươi không thích hợp chấp hành.”
“Bí thư cùng cận vệ?”
Bao gồm Đồ Chính Đạo ở trong, toàn bộ người tu tiên đội đột kích số một của chiến đoàn Biển Sâu đều chấn động.
Thân là tư binh bí mật của Lệ Linh Hải, bọn họ tự nhiên đều biết vị hoàng hậu điện hạ nhìn như nhu nhược này, rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật nghe rợn cả người, lại có dã tâm khổng lồ cỡ nào.
Trở thành bí thư cùng thị vệ bên người hoàng hậu, khẳng định sẽ biết rất nhiều bí mật của hoàng hậu, nhỡ đâu “đại kế” của bọn họ thật sự thành công, ngày sau tiền đồ không thể đong đếm.
Hai kẻ này rốt cuộc là người nào, có tư cách gì để cho hoàng hậu tín nhiệm cùng coi trọng như thế?
Chiến đoàn Biển Sâu đội đột kích số một, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trước kia thị vệ cùng bảo tiêu… trong phòng cảnh vệ của hoàng hậu, có rất nhiều đều là do lão binh đội đột kích số một thân trải trăm trận thành, có thể nói, là tâm phúc thân cận nhất của hoàng hậu.
Nếu không, “chém giết Lệ Linh Phong” nhiệm vụ liên quan tới tính mạng như vậy, cũng sẽ không giao cho bọn họ chấp hành.
Trong người tu tiên, không thiếu hạng người thích tranh đấu tàn nhẫn, kiệt ngạo bất tuân, lập tức có mấy chục ánh mắt không có ý tốt, quét loạn ở trên thân hai người Lý Diệu và Lệ Gia Lăng.
Lệ Linh Hải mỉm cười nói: “Hai người bọn họ có thể theo ta cùng nhau chém giết Lệ Linh Phong, tự nhiên đều có chỗ không giống bình thường. Các ngươi nếu có hứng thú, không ngại thân cận thêm chút, mọi người không đánh không quen biết, đối với nhau có hiểu biết khắc sâu, sau này kề vai chiến đấu, trong lòng mới có thể càng thêm có tính toán.”
Ngụ ý, hiển nhiên không phản đối, thậm chí cổ vũ chiến sĩ đội đột kích số một đi ra, thử xem cân lượng của hai người.
Lập tức còn có vài tên chiến sĩ lưng hùm vai gấu, khuôn mặt đầy sự kiệt ngạo động thân mà ra, trong đó một người tu tiên chiều cao ở hai mét rưỡi trở lên, cường tráng như tháp sắt, nhìn chằm chằm Lệ Gia Lăng lông vàng đầy người, cười hê hê nói: “Ngươi là nguyên võ giả, hay là... Có huyết thống Yêu tộc?”
Đây là một vấn đề không có ý tốt.
Đế quốc Chân Nhân Loại tự cho mình là tuyệt đối chính thống của văn minh nhân loại, đối với “Yêu tộc” loại này tự nhiên không có hảo cảm gì.
Trải qua hơn vạn năm truy đuổi và giết chóc, bây giờ cảnh nội đế quốc hầu như không có Yêu tộc tụ cư quy mô lớn, số rất ít Yêu tộc cũng đều là nô lệ, so với “người vượn” càng cấp thấp hơn nữa.
Ít nhất, người vượn trên lý luận còn có khả năng thức tỉnh linh căn, trở thành người tu tiên, một bước lên trời, nhưng Yêu tộc tu luyện mạnh nữa, xác suất cá muối xoay người cũng cực kỳ xa vời.
Ở đế quốc, nói xấu một người là Yêu tộc, so với mắng hắn là “tạp chủng” càng thêm nghiêm trọng.
Đương nhiên, rất nhiều thời điểm nguyên võ giả mang thân thể tu luyện thành pháp bảo, thức tỉnh các loại hồng hoang tế bào, cũng sẽ sinh ra các loại đặc thù của thượng cổ hung thú, cũng không dễ dàng phân chia với Yêu tộc. Bọn họ vốn là cùng một loại, Yêu tộc chính là nguyên võ giả cổ xưa lúc hồng hoang chiến tranh, văn minh Nữ Oa đào tạo ra.
Một điểm này, ở Tinh Diệu Liên Bang đã trở thành sự thật được công nhận.
Nhưng ở dưới hoàn cảnh chính trị chính xác “nhân loại thuần túy tối thượng” của đế quốc Chân Nhân Loại, hiển nhiên không có khả năng được thừa nhận.
Tráng hán tháp sắt lưng hùm vai gấu này đặt câu hỏi như thế, tự nhiên là tràn đầy hương vị khiêu khích.
Lý Diệu nhìn thoáng qua Lệ Gia Lăng.
Lệ Gia Lăng cười cười, bỗng nhiên hóa thành một luồng hào quang màu vàng đậm, trực tiếp xông ra ngoài.
“Bá! Bá! Bá! Bá!”
Móng vuốt sắc bén từ trong bàn tay múp míp thịt bắn ra, phát ra hơn trăm luồng hồ quang màu vàng, bao vây chặt chẽ tên tráng hán kia, chỉ một lát đã cào tới mức da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.
Chiến sĩ đội đột kích số một này không ngờ Lệ Gia Lăng ra tay nhanh nhẹn mà tàn nhẫn như thế, hơi vô ý, mất sự chủ động, lại là cướp như thế nào cũng không cướp lại được.
Lệ Gia Lăng dù sao cũng từng nhận Vũ Anh Lan và Lệ Linh Phong hai tầng điều chế, rèn luyện ra một cơ thể hung thú so với Vũ Anh Lan càng thêm hoàn mỹ, hôm nay lại nghẹn đầy bụng tức giận không chỗ phát tiết, đã sớm buồn bực đến phát nổ.
Ở trước mặt Lý Diệu và Lệ Linh Hải, hắn hoàn toàn không có sức đánh trả, nhưng đối phó một chiến sĩ đội đột kích bình thường vẫn là dễ dàng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lệ Gia Lăng ở dưới một chuỗi công kích hoa cả mắt, bỗng nhiên lao đến trên đầu tráng hán đội đột kích này, hai chân như mãng xà gắt gao cuốn lấy cổ hắn, không cho mũ giáp có cơ hội từ sâu trong áo giáp lan tràn ra bảo vệ đầu, hai móng như tám con dao găm hoàng kim, hướng huyệt Thái Dương đối phương hung hăng cắm tới!