Chương 2162: Lòng tham không đáy, thấy lợi tối mắt
Chương 2162: Lòng tham không đáy, thấy lợi tối mắtChương 2162: Lòng tham không đáy, thấy lợi tối mắt
Lý Diệu rất tán đồng đối với đoạn lời nói này của Lệ Linh Hải.
Thậm chí ngay cả loại vẻ mặt tràn ngập cuồng nhiệt và lý tưởng đó trên mặt Lệ Linh Hải, hắn cũng từng nhìn thấy ở trên mặt vô số quân nhân ―― quân nhân liên bang.
Ở một quốc gia quanh năm liên tục chinh chiến, hoặc là gặp phải áp lực quân sự nghiêm trọng, chiến tranh uy hiếp, quân đội ―― quân đội, vốn đã cực dễ dàng ngưng tụ thành một con thú to lớn không gì so sánh được, một tập đoàn lợi ích không thể phá vỡ.
Ít nhất ở Tinh Diệu Liên Bang chính là như thế.
Quân đội liên bang có được quyền thế cực lớn, có mỏ quặng, xưởng tinh luyện, nhà xưởng luyện chế pháp bảo cùng các loại xí nghiệp quân công tổng hợp dưới trướng mình, thậm chí ở trong nghị hội liên bang cũng có được một phần ba số ghế, hoàn toàn có thể địa vị ngang hàng với người tu chân.
Quân đội một phần ba số ghế, tông phái tu luyện một phần ba số ghế, người thường một phần ba số ghế ―― đây là đại khái lực lượng cân đối của nghị hội liên bang.
Càng không cần nói, Tinh Diệu Liên Bang dân phong dũng mãnh, dùng võ vi tôn, địa vị xã hội của quân nhân cực cao, xúc tu của “hiệp hội quân nhân thương tàn xuất ngũ” vươn về phía mỗi ngõ ngách của dân gian, duy trì bảo vệ trình độ lớn nhất lợi ích của quân nhân, đương nhiên cũng hình thành tuần hoàn tốt, xúc tiến thanh thiếu niên tích cực báo danh tòng quân, bảo vệ liên bang và tu chân văn minh.
Ít nhất, từ Lý Diệu sinh ra đến liên bang mới sinh ra, đánh bại hạm đội Hắc Phong, trong hơn một trăm năm này, quân đội liên bang con thú to lớn không gì so sánh được này, quả thực làm ra cống hiến rất lớn cùng hy sinh thảm thiết đối với liên bang yên ổn đoàn kết và cuộc sống hạnh phúc của dân chúng, là có giá trị chính diện.
Nhưng con thú khổng lồ này một khi không khống chế được, vẫn có khả năng tạo thành hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi ―― ở lúc đầu của Tinh Diệu Liên Bang, từng có giáo huấn thê thảm đau đớn quân nhân tham gia vào chính sự, đảo điên chính quyền, xây dựng “quân chính phủ”, bắt buộc toàn bộ người tu chân trong thiên hạ đều gia nhập quân đội, được xưng “quân Xích Long”.
Mà ngay tại một trăm năm trước, còn có sự kiện cục trưởng tình báo liên bang Lữ Túy cấu kết nhân vật quan trọng của quân đội “Thiết Soái” Chu Hoành Đao, ý đồ bắt cóc cả quốc gia xảy ra.
Cổ ngữ có câu, “thân mang lợi khí, sát tâm đốn khởi”, quân nhân tay cầm kiếm lưỡi cưa và súng đạn nổ, mặc tinh khải, chân đạp tàu vũ trụ, bốn phía đều là đồng bào kề vai chiến đấu, cùng sinh cùng tử, trong hơi thở, liền có thể hội tụ thành một dòng lũ sắt thép tung hoành tinh hải. (: thân mang vũ khí sắc bén, sát tâm chợt nổi lên)
Đối với quân nhân thân ở trong dòng lũ sắt thép này mà nói, cháy lên dã tâm mãnh liệt mênh mông, tự nhận là đối với quốc gia, dân tộc cùng toàn bộ văn minh có trách nhiệm trọng đại, cực độ khát vọng ở cùng lúc cứu vớt quốc gia, thành lập võ huân, thực hiện giá trị cá nhân ―― đây là chuyện tự nhiên mà vậy.
Cho nên, quân nhân đế quốc khát vọng chấm dứt loại cục diện trước mắt bị quản chế bởi quý tộc và môn phiệt, chia năm xẻ bảy, thành lập một mũi đế quốc quân thống nhất, cường đại, “quang vinh”, là điều quá bình thường!
Có lẽ bây giờ các chi hạm đội tinh hải cùng chiến đoàn tinh khải tinh nhuệ, quan chỉ huy cao tầng của đế quốc quân đều là do quý tộc và môn phiệt đảm nhiệm, lấy cái này thực hiện khống chế cao độ đối với quân đội.
Nhưng những quan quân cấp bậc trung và thấp kia, đặc biệt quan quân cơ sở cần ở tuyến đầu xung phong hãm trận, chưa chắc đều là quý tộc và môn phiệt nhỉ?
Vừa rồi Lệ Linh Hải cũng đã nói, bây giờ những người tu tiên cấp cao kia của đế quốc sống càng ngày càng lâu.
Nếu quan chỉ huy quý tộc của một hạm đội thật sự hai trăm năm không dời vị trí, nhìn qua còn có thể mặt mày hồng hào, đủng đỉnh sống thêm một hai trăm năm, mà Lý Diệu là quan quân cơ sở ở tiền tuyến chiến đấu hăng hái đẫm máu, cửu tử nhất sinh dưới trướng hắn, vậy Lý Diệu cũng muốn tạo phản!
“Bây giờ kẻ sĩ có tri thức trong đế quốc, vô luận là người tu tiên tầng dưới chót không nhìn thấy hy vọng, những giới chủ và quặng chủ thế giới tài nguyên bên ngoài đế quốc bị hút máu, bị công nông nghiệp không ngừng cắt lông dê, thương nhân lượn lờ trong tinh hải đau khổ tìm kiếm cơ hội làm ăn lại mãi không thể tiến vào ngành sản xuất quý tộc lũng đoạn, hoặc là ta vừa rồi nói, các quân quan thanh niên có lý tưởng, có khát vọng, khát vọng kiến công lập nghiệp, cứu vớt quốc gia trong đế quốc quân, hết thảy đều căm thù đến tận xương tuỷ quý tộc và môn phiệt do bốn đại tuyển đế hầu gia tộc cầm đầu!”
Lệ Linh Hải chắp hai tay sau lưng, sâu trong đôi mắt lấp lánh, bắn ra hào quang xuyên thủng tinh hải, thản nhiên nói, “Từ trên xuống dưới, mọi người đều có thể nhìn thấy mâu thuẫn vô cùng bén nhọn, mọi người đều đang che giấu nanh vuốt chịu đựng, mọi người đều khát vọng một hồi biến cách nghiêng trời lệch đất, thay da đổi thịt, hoàn toàn đập nát thể chế cũ bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, xây dựng một đế quốc mới quang vinh vĩ đại!
“Ngươi hẳn là biết, mười năm gần đây đế quốc hướng Thánh Minh triển khai chiến lược đại phản công hoành tráng, bẻ gãy nghiền nát nhỉ ―― đây là thế công quy mô lớn nhất trong năm trăm năm qua đế quốc phát động đối với Thánh Minh, thật sự là dốc hết toàn bộ lực lượng đế quốc.”
Lý Diệu trịnh trọng gật đầu.
Chính là trận đại phản công chiến lược kinh thiên động địa này, làm đế quốc không rảnh tay để điều tra tình huống chân thật của hạm đội Hắc Phong, cũng không có cách nào hướng liên bang phái ra quân viễn chinh mới, gián tiếp cứu liên bang một mạng, Lý Diệu sao có thể không biết?
“Thật ra ngay từ đầu, quý tộc và môn phiệt lấy bốn đại tuyển đế hầu cầm đầu, là không quá đồng ý phương án phản công chiến lược kịch liệt như vậy. Quá khứ năm trăm năm qua bọn họ vẫn luôn là như thế, ở trên lựa chọn chiến lược càng thiên về phòng thủ, thậm chí co đầu rụt cổ không ra, bị động chịu đòn.”
Lệ Linh Hải nheo mắt, lạnh lùng nói, “Rất nhiều thời điểm, đây không phải vấn đề quân sự, mà là vấn đề chính trị, sách lược quân sự quá mức cấp tiến vô cùng có khả năng dẫn tới thua hết cả ván, tổn hại nghiêm trọng lợi ích của quý tộc cùng môn phiệt.
“Nhưng ở địa khu biên cảnh vườn không nhà trống, co đầu rút cổ không ra, lại có thể bảo vệ lãnh địa cùng ích lợi của chính bọn họ an toàn không phải lo gì.
“Về phần đại thiên thế giới ở tinh vực biên cảnh bị chà đạp chồng chất vết thương? Dù sao không phải địa bàn của bọn họ, bọn họ là không sao cả, ngược lại có thể sử dụng tay người Thánh Minh, suy yếu thực lực nhân tài mới xuất hiện, phòng ngừa xuất hiện ‘người chia bánh ngọt’ mới, cớ sao mà không làm chứ?
“Một trăm năm trước, tinh vực biên cảnh đế quốc từng xuất hiện một mũi võ trang mới phát tên là ‘hạm đội Hắc Phong’, thế mà cứng rắn ở trong chiến tranh vượt mọi khó khăn gian khổ sinh tồn qua, còn càng đánh càng mạnh, không ngừng bành trướng.
“Người Hắc Phong lấy kiệt ngạo bất tuân, thủ đoạn hung tàn, dám đánh dám liều mà rung động toàn bộ đế quốc, vô cùng có khả năng trở thành ‘người chia bánh ngọt’, nhưng cuối cùng, vẫn là suy sụp, thậm chí ngay cả thế giới mẹ của mình cũng rơi vào trong tay Thánh Minh ―― đương nhiên, bây giờ đã được khôi phục.
“Hạm đội Hắc Phong sụp đổ, tất nhiên có Thánh Minh tiến công quá hung hăng ngang ngược, mình lại chỉ huy không thoả đáng, nhưng có nhân tố bốn đại tuyển đế hầu gia tộc thấy chết mà không cứu, thậm chí mượn đao giết người hay không?
“Dù sao, ta xuất thân Lệ gia, đối với các loại thủ đoạn đối phó người cạnh tranh của Lệ gia trong ngàn năm qua, thật sự đã thấy quá nhiều.
“Chẳng qua, lịch đế quốc lật đến hôm nay sau một ngàn năm, mâu thuẫn nội bộ bén nhọn đến loại trình độ này, ngay cả bốn đại tuyển đế hầu gia tộc cũng không có cách nào giả câm vờ điếc, làm như không thấy.
“Chiến tranh đối ngoại vĩnh viễn là thủ đoạn tốt nhất dời đi mâu thuẫn bên trong.
“Nếu còn không phát động một hồi chiến tranh đối ngoại quy mô lớn, dời đi mâu thuẫn tài nguyên, dân cư, lửa giận cùng dã tâm của các phương, nội bộ đế quốc thật sự sắp núi lửa bùng nổ, long trời lở đất rồi!
“Đây, mới là nguyên nhân tầng sâu nhất thái độ khác thường của các quý tộc và môn phiệt, cùng thanh niên quan quân trung hạ tầng trong quân phiệt, hạm đội cùng chiến đoàn mới phát thế giới bên ngoài, người tu tiên cấp thấp khát vọng kiến công lập nghiệp đoàn kết một lòng, phát động ‘phản công chiến lược quy mô lớn nhất trong năm trăm năm’!”
Hoàng hậu kéo tơ lột kén, êm tai nói ra, làm Lý Diệu bừng tỉnh đại ngộ, đối với sinh thái chính trị cùng cân đối thế lực hiện nay của đế quốc Chân Nhân Loại có hiểu biết tầng sâu hơn nữa.
“Ý tưởng ban đầu là rất tốt đẹp.”
Lệ Linh Hải quan sát vẻ mặt Lý Diệu, bất động thanh sắc nói, “Ở trong đại phản công chiến lược khôi phục mấy chục đại thiên thế giới, hơn trăm mảnh vỡ thế giới và tinh cầu tài nguyên, đều có thể lấy ra chia cho trung tiểu quý tộc mấy trăm năm gần đây mới quật khởi, kẻ thống trị thế giới xa xôi, thanh niên quan quân cơ sở cùng toàn bộ cường giả khác ở năm trăm năm trước chưa kiếm được đủ chỗ tốt, thậm chí ngay cả hoàng thất cũng có thể được chia một hai đại thiên thế giới, mở rộng phạm vi lãnh địa lệ thuộc trực tiếp.
“Dùng phương thức này, hóa giải mâu thuẫn với nhau, đạt thành nhận thức chung lợi ích mới.
“Nhưng...
“Rốt cuộc nên nói bốn đại tuyển đế hầu gia tộc sợ hãi các tập đoàn lợi ích mới phát sau khi đạt được lãnh địa mới sẽ tiếp tục bành trướng, cuối cùng uy hiếp đến địa vị thống trị của bọn họ, cho nên cần phòng ngừa chu đáo, tiên hạ thủ vi cường, hay là đơn thuần nói bọn họ, chó không đổi được tính thích ăn cứt đây?
“Tóm lại, lúc ban đầu bốn đại tuyển đế hầu gia tộc là giơ cờ hiệu ‘Ích lợi chia đều’, cổ động thanh niên quan quân và tông phái trung tiểu dưới trướng mình, còn có quân phiệt cùng cường giả thế giới xa xôi tới tham gia trận đại phản công chiến lược này.
“Thánh Minh không phải quả hồng dễ bóp gì cả, ở trong chiến tranh vượt mọi khó khăn gian khổ, cũng là những thanh niên quan quân cơ sở, tông phái trung tiểu cùng quân phiệt mới phát thế giới xa xôi này trả giá hy sinh nhiều nhất, tổn thất thê thảm nặng nề, mới khôi phục được một rồi lại một đại thiên thế giới.
“Nhưng, chờ tới bây giờ đế quốc khôi phục toàn bộ lãnh thổ nghìn năm qua mất đi, lại lùa người Thánh Minh chạy về đến hang ổ cằn cỗi núi cao nước xa của bọn họ ngàn năm trước, cũng bước đầu củng cố phòng tuyến, khi có thể bắt đầu ‘chia bánh ngọt’, các đại quý tộc cùng môn phiệt kia thế mà lại đều... Đổi ý.
“Ha ha, khi mấy chục đại thiên thế giới này còn ở dưới trọng binh phòng thủ của người Thánh Minh, nhìn như cực khó công phá, làm ra quyết định đưa bọn nó chắp tay nhường cho người ta, là rất dễ dàng.
“Mà khi những đại thiên thế giới này hết thảy trở về vòng tay đế quốc, giống như anh đào và quả vải đã rửa mặc cho ngài nhấm nháp, lại phải đưa đến trong miệng người khác, đám quý tộc cùng môn phiệt chết không hối cải kia, lại làm sao... nỡ bỏ chứ?
“Bọn họ không những không nỡ sống chết mặc bây, trơ mắt nhìn người khác như sói như hổ chia cắt mấy chục đại thiên thế giới này, hơn nữa còn tự cho là thông minh phát hiện một ‘cơ hội’.
“Phải biết, trong lần đại phản công chiến lược thảm thiết vô cùng này, vô số tông phái trung tiểu, hạm đội tinh hải tương đối độc lập và các giới chủ thế giới xa xôi, hết thảy bị đả kích nặng nề, tổn binh hao tướng, người kiệt sức, ngựa hết hơi, hết đạn cạn lương, lại rời xa xa đại bản doanh của mình, xâm nhập đến tuyến trước nhất hoàn cảnh không quá quen thuộc, rất nhiều vật tư chiến tranh đều phải dựa vào bốn đại tuyển đế hầu gia tộc cuồn cuộn không ngừng cung ứng, nói cách khác, bị đại quý tộc bóp chặt cổ.
“Lúc này, chẳng lẽ không phải chính là... thời cơ tốt nhất thâu tóm bọn họ?
“Không những mấy chục đại thiên thế giới mới tới tay không cần chắp tay nhường cho người ta, ngay cả địa bàn của các quý tộc trung bình và nhỏ cùng quân phiệt mới phát cũng có thể một ngụm nuốt chửng, lại bảo đảm địa vị thống trị của mình ở đế quốc ―― đối với bốn đại tuyển đế hầu gia tộc mà nói, chẳng phải là vụ làm ăn ‘một mũi tên hạ hai con chim, một vốn bốn lời’?
“Những con heo này, chính là nghĩ như vậy.”