Chương 2192: Quân nhân đế quốc thật sự!
Chương 2192: Quân nhân đế quốc thật sự!Chương 2192: Quân nhân đế quốc thật sự!
Lệ Linh Hải có lẽ không phải một nhà âm mưu đầu óc cực độ bình tĩnh, tính toán không bỏ sót.
Nhưng từ chuyện cô ta không lưu tình chút nào chém giết anh ruột Lệ Linh Phong, thậm chí còn đối với con trai cũng động sát khí đó có thể thấy được, cô ta quả thực có được loại khí thế tâm địa độc ác đến cực điểm, vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, khi cần thiết dám kéo toàn bộ vũ trụ chôn cùng, là một dân cờ bạc đỏ mắt mang sáu chữ “được ăn cả ngã về không” tuyên khắc đến trong xương tủy của mình.
Bây giờ, phái cách tân và người chống lại bốn đại tuyển đế hầu gia tộc rải ở khắp nơi tinh hải, lòng người bấp bênh, thấp thỏm lo âu, năm bè bảy mảng, có lẽ đang cần một kẻ điên cùng dân cờ bạc như vậy đến lãnh đạo.
Mọi người đều bị khí thế một nửa điên cuồng một nửa kiên định của Lệ Linh Hải kinh sợ thật sâu.
Cũng bị đôi mắt trong suốt thâm thúy như vòng xoáy kia của cô hoàn toàn hấp dẫn, không tự chủ được lâm vào trong phương thức tư duy của Lệ Linh Hải.
Rất nhiều đại lão phái cách tân, đều là nhân vật thực quyền trên địa phương, tính độc lập cực mạnh, đã dám làm trái mệnh lệnh bốn đại tuyển đế hầu gia tộc, tự nhiên cũng không phải Lệ Linh Hải có thể tùy ý ra roi.
Nhưng bây giờ, bọn họ trừ tuyệt đối tin tưởng vị hoàng hậu đế quốc này sắp bị nhà nước tuyên bố đã mất, còn có lựa chọn nào khác?
Hội nghị giằng co ước chừng sáu giờ, toàn bộ người tu tiên phái cách tân ngủ đông sâu trong bóng tối lần lượt trồi lên mặt nước, mang tài nguyên, vũ lực và con đường tình báo bọn họ nắm giữ cống hiến ra hết, hơn nữa dùng danh nghĩa mình, gia tộc cùng phe phái trang nghiêm hứa hẹn: chắc chắn tan xương nát thịt, máu chảy đầu rơi, vì xây dựng đế quốc mới mà chiến đấu đến cùng!
Rất nhiều người ban đầu đều là liên hệ một tuyến với Lệ Linh Hải, thậm chí không biết đôi bên ở trong sự nghiệp “tôn hoàng thảo nghịch, thần võ cách tân” hãm sâu như vậy, nghe được phái cách tân thế mà có thể điều động nhiều tài nguyên và vũ lực như thế, không khỏi chấn động, lòng tin vừa mới chìm vào đáy vực lại lần nữa hừng hực thiêu đốt lên.
Đại não Lệ Linh Hải vận chuyển như máy tính cao cấp, hoa cả mắt, nhanh như tia chớp tiến hành phân phối và chỉnh hợp tài nguyên.
Từ chỉ huy lượng lớn đại lão phái cách tân ẩn nấp đi trốn tránh điều tra trước, đến như thế nào nghĩ cách cứu viện đạo hữu đã bị bắt, lại đến như thế nào xâu chuỗi lực lượng cả tinh hải, làm người chống lại ở quân sự, chính trị, kinh tế và truyền thông các giới đều bắt đầu hành động, ở trên đế đô triều đình hướng Nguyên Lão Viện bốn đại tuyển đế hầu gia tộc nắm giữ phát động tiến công, thậm chí như thế nào kích động tâm tình bộ đội tiền tuyến, đặc biệt quan binh cơ sở, cố gắng mượn sức quân đội, hết thảy đều có quyết sách, trải ra đâu vào đấy.
Ngay cả Lý Diệu ở bên cạnh nhìn thấy cô bình tĩnh tự nhiên, mây trôi nước chảy bố phát ra từng mệnh lệnh, quả thực không có chút kẽ hở nào, có một loại mỹ cảm như nghệ thuật, cũng không khỏi từ đáy lòng âm thầm tán thưởng.
Vị hoàng hậu đế quốc như ma nữ tóc trắng này, sức chiến đấu so với lão bà Đinh Linh Đang của hắn còn cường hãn hơn, mà cái sự đã điên cuồng lại cay độc đó, càng tính là Kim Tâm Nguyệt phiên bản tăng mạnh.
Giống như mang hai người Đinh Linh Đang và Kim Tâm Nguyệt trộn lẫn vào nhau, lại phóng đại gấp mười.
Nếu thực là một nữ nhân như thế ở tương lai không lâu, lãnh đạo toàn bộ “đế quốc mới”, rốt cuộc sẽ tốt hơn thế cục bây giờ, hay là tệ hơn đây?
Nếu là tệ hơn, Lý Diệu lại nên như thế nào ngăn cản cô, hoặc là nói “chuyển hóa” cô đây?
Mỗi một mệnh lệnh phát ra ngoài, đều sẽ có một quan quân cao cấp của hạm đội Biển Sâu rời khỏi phòng thông tin, hoặc là một hình ảnh thông tin cự ly xa biến mất, đi giành giật từng giây triển khai hành động.
Sáu giờ sau, Lệ Linh Hải mặt không biểu cảm phát ra một mệnh lệnh cuối cùng.
Kim Ngọc Ngôn, Nguyệt Vô Song, Đông Phương Thánh, Đồ Chính Đạo, các phụ tá đắc lực này của cô hết thảy đều rời khỏi phòng thông tin.
Phái cách tân sấm sét gió bão, một cuộc tuyệt địa phản kích thổi quét toàn bộ đế quốc sắp bắt đầu.
Phòng thông tin bí mật to như vậy, như cung điện hình cầu, vách hình cung bốn phía bóng loáng như gương không nhìn thấy nửa cái khe hở, cho người ta một loại cảm giác lạnh như băng mà áp lực.
Chỉ còn lại có hoàng hậu đế quốc Lệ Linh Hải, cùng cận vệ “Kền Kền Lý Diệu” của cô hai người.
Lệ Linh Hải yên lặng nhìn một chuỗi văn tự cuối cùng trên màn hình giải thể, hóa thành lốm đốm, như thiêu thân bốc cháy hủy diệt trong bóng tối, bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt từ đầu tới cuối bị băng sương bao trùm nứt nẻ, tràn ra một tia đau khổ, thân hình khẽ run lên, mắt thấy sắp ngã ở trên đĩa bay.
Mặc dù là Hóa Thần đỉnh phong tu vi sâu không lường được, giống như máy tính hình người lấy cường độ cao liên tục xử lý sáu giờ tình báo cùng mệnh lệnh rắc rối phức tạp như vậy, đại não cũng cạn kiệt nghiêm trọng, ở bên bờ vực thiêu cháy.
Lý Diệu thân là cận vệ, bụng làm dạ chịu, bước một bước đến trên đĩa bay của Lệ Linh Hải, thật cẩn thận đỡ hoàng hậu đế quốc.
Có chút ra ngoài hắn dự kiến, hoàng hậu điện hạ tâm cao khí ngạo, lạnh lùng thế mà chưa từ chối ý tốt của hắn, mà nhắm mắt lại, mặt trắng bệch, trán chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.
Xem ra, bốn đại tuyển đế hầu gia tộc đột nhiên làm khó, hoàn toàn gạt bỏ cô từ chính trị đến cuộc sống, chuyện này đả kích thật lớn đối với cô, tuyệt không giống ở trước mặt người ngoài biểu hiện ra cuồng nhiệt mà kiên cường như vậy.
Lý Diệu thậm chí ở trong hoảng hốt sinh ra ảo giác, giống như có thể xuyên thấu qua gương mặt tỉ mỉ trang điểm của hoàng hậu đế quốc, cùng với tầng tầng lớp lớp khải giáp chắc chắn phía sau gương mặt, nhìn thấy một thần hồn vặn vẹo mà yếu ớt, một Lệ Linh Hải chân chính khác!
Nhưng, “yếu ớt” này chỉ là một cái chớp mắt, khi Lệ Linh Hải ở năm giây sau lại lần nữa mở đôi mắt, đáy mắt vẫn như cũ là hàn băng vạn năm không tan, một lần nữa biến thành hoàng hậu đế quốc được ăn cả ngã về không, huyết chiến đến cùng, thà chết chứ không chịu khuất phục kia!
“Nghe được tin tức ta bị gạt bỏ, hầu như mọi người đều sinh ra dao động trong nháy mắt, chỉ có ba người hoàn toàn không chút dao động, Nguyệt Vô Song, Kim Ngọc Ngôn, còn có ngươi.”
Lệ Linh Hải nhìn Lý Diệu không dời mắt, nghiêm túc nói, “Nguyệt Vô Song và Kim Ngọc Ngôn đều là phái cách tân ngoan cố nhất, là chiến hữu thân mật ta có thể tín nhiệm nhất, trái lại biểu hiện của ngươi, có chút ra ngoài dự kiến của ta.”
“A, ta quen rồi.”
Lý Diệu chớp mắt nói, “Với lại, ta sở dĩ đứng về bên ngươi, không phải bởi ngươi là hoàng hậu đế quốc, chẳng qua bởi vì ngươi là nữ nhân nghĩa phụ ta từng yêu, đến chết cũng nhớ mãi không quên. Chỉ bằng điểm ấy, ta cũng không có khả năng sẽ vứt bỏ ngươi, trơ mắt nhìn ngươi chết đi.”
Lệ Linh Hải sửng sốt rất lâu, bỗng cười một tiếng, nói: “Ta thật sự không ngờ, khi sự nghiệp của ta rơi xuống đáy vực thấp nhất, suýt nữa sắp sụp đổ, đứng ở bên người ta lại là một người tu chân.
“Ngươi xuất hiện, thật sự là món quà ông trời đúng lúc tặng cho ta. Một đoạn thời gian kế tiếp, ta quả thực cần một cận vệ cường đại giống ngươi, một khi bốn đại tuyển đế hầu gia tộc phát hiện bọn họ dùng virus sinh hóa giết chết không phải ta, khẳng định sẽ còn phát động ám sát đợt thứ hai, đợt thứ ba.
“Ta tuy từ trong ‘Hoàng Kim thánh tọa ―― Lăng Tiêu giới’ đạt được không ít truyền thừa, nhưng ở lúc thế cục chưa ổn định, những truyền thừa này là tuyệt đối không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên dưới rất nhiều tình huống, ta cũng không tiện tự mình ra tay, tất cả đều phải dựa vào ngươi.
“Đương nhiên, ngươi đối với ta trung thành và tận tâm như vậy, ta sẽ tuyệt không bạc đãi ngươi, có muốn kiến thức một phen, bí bảo trong ‘Hoàng Kim thánh tọa ―― Lăng Tiêu giới’?”
Con ngươi của Lý Diệu chợt co rút lại, hơi thở lập tức dồn dập hẳn lên.
Khó trách hắn tu vi cảnh giới Hóa Thần, cũng không thể bình tĩnh đại não hỗn loạn, đó là truyền thừa của nhân loại chí tôn “Đế Hoàng” ! một vạn năm trước
Lệ Linh Hải thế mà nguyện ý chia sẻ truyền thừa Đế Hoàng với hắn, nói rõ tín nhiệm đối với hắn lại đạt tới độ cao mới.
Lý Diệu hít sâu một hơi, dùng sức lắc lắc đầu, biết thiên hạ không có bữa cơm trưa không phải trả tiền, Lệ Linh Hải hào phóng như vậy, tất có mưu đồ.
Hắn không muốn rơi vào tiết tấu của Lệ Linh Hải, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Truyền thừa Đế Hoàng, đương nhiên phải kiến thức một phen hẳn hoi, nhưng cũng không vội ở nhất thời, vẫn là nói trước một chút về một bước hành động tiếp theo đi.
“Hoàng hậu điện hạ đã nguyện ý chia sẻ với ta truyền thừa quý giá như vậy, hiển nhiên là muốn ta đi chấp hành hạng nhiệm vụ nào đó yêu cầu cao độ nguy cơ bốn bề, cửu tử nhất sinh?”
Lệ Linh Hải hơi ngẩn ra, không ngờ Lý Diệu ở trước mặt dụ hoặc to lớn như vậy cũng không chút dao động, đánh giá đối với Lý Diệu lại cao lên một cấp, gật đầu nói: “Không sai, quả thực có một nhiệm vụ phi thường gian khổ, nhưng sẽ tuyệt đối không để ngươi một mình mạo hiểm, mà là toàn thể chúng ta xuất động, một đòn sấm sét ―― vô luận như thế nào, cũng phải cứu ra Lôi Thành Hổ tướng quân, đây là mấu chốt quyết định sự nghiệp chúng ta thành bại!
“Nghĩ cách cứu viện Lôi Thành Hổ?”
Lý Diệu nghĩ chút, nói, “Vị Lôi Thành Hổ tướng quân được xưng ‘chiến thần’ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, tên hiệu khí phách như vậy?”
“Chiến thần” hai chữ này, cũng không phải là tùy tùy tiện tiện người nào cũng xứng đáng nhận.
Phải là nhân vật siêu quần ở quân giới hoặc võ đấu giới uy chấn tinh hải, trấn áp đế quốc, số một số hai, mới xứng với tên hiệu bá đạo như thế.
“Lôi Thành Hổ tướng quân là truyền kỳ của đế quốc quân, hoặc là nói, là tướng lĩnh tư cách và từng trải nhiều nhất, chiến công nhiều nhất, uy vọng cao nhất ở trong đế quốc quân, ngoại trừ tướng soái hệ thống bốn đại tuyển đế hầu gia tộc, hai chữ ‘chiến thần’ tuyệt đối không nói ngoa, mà là đánh giá đúng trọng tâm nhất của vô số quân phiệt và tạp bài quân địa phương đối với hắn.”
Khi nhắc tới sự từng trải của “Lôi Thành Hổ”, ngay cả hoàng hậu đế quốc Lệ Linh Hải tâm cao khí ngạo, trong giọng điệu cũng mang theo một tia sùng kính, “Lôi tướng quân xuất thân ‘Quảng Nguyên Lôi gia’, nó xem như một thế gia quy mô bậc trung nằm giữa bốn đại tuyển đế hầu gia tộc và tiểu quý tộc, vốn cũng có thể rúc ở trong một phương đại thiên thế giới của mình, tiêu diêu tự tại, hồ rượu rừng thịt, thoải mái sống cả đời.
“Nếu có chút dã tâm, thì dẫn dắt tư binh của mình, cùng quân phiệt thế giới ở gần đi lục đục với nhau, ma sát lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi.
“Nhưng Lôi tướng quân lại là kẻ lạc loài trong quý tộc cùng quân phiệt.
“Hắn là loại người tu tiên chân chính, thuần túy, đại công vô tư kia, ở sau khi hắn nắm giữ toàn bộ tài nguyên của ‘Quảng Nguyên Lôi gia’, quả thực mở rộng quân bị, hao hết tài nguyên gia tộc, xây dựng một mũi tư binh cực kỳ cường hãn.
“Nhưng hắn chưa lợi dụng chi hạm đội này hướng thế giới lân cận mở rộng, ngược lại xâm nhập tinh hải mênh mông, đi đả kích tinh đạo chiếm cứ ở sâu trong bóng tối.
“Suốt bốn năm mươi năm, Lôi tướng quân vẫn luôn dẫn dắt hạm đội của mình, tung hoành ở trên chiến trường đả kích tinh đạo, hầu như dọn dẹp hết tinh đạo ở mấy chục đại thiên thế giới, hơn trăm tinh vực thuộc góc vuông thứ bốn đế quốc. Đến cuối cùng, chỉ cần thương đội lui tới vận chuyển ở trên tàu vũ trụ vẽ chiến huy của Lôi Thành Hổ, tinh đạo nghe tin đã sợ mất mật, bỏ trốn mất dạng ―― là mạnh mẽ đến loại trình độ này!”