Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2276 - Chương 2232: Đế Diễm Châu!

Chương 2232: Đế Diễm Châu! Chương 2232: Đế Diễm Châu!Chương 2232: Đế Diễm Châu!

“Đế quốc nguyên soái” và “Hoàng hậu đế quốc” bàn bạc xong, liền giành giật từng giây phân công nhau làm việc.

Ngục Thần Uy và hạm đội Thần Uy tuy đã hàng phục, vẫn có ngàn đầu vạn mối việc vặt cần xử lý ―― lựa chọn cùng phân biệt tù phạm, trấn an và đàm phán tội phạm chính trị, khống chế cùng chỉnh biên hạm đội Thần Uy... Vân vân và mây mây, rắc rối phức tạp, như một đống tơ rối.

Lôi Thành Hổ lấy sức một người, kích động thần kinh ngàn vạn người cả tòa ngục Thần Uy, đổi là người thứ hai thật sự không hoàn thành được ván cược lớn kinh thiên như vậy.

Mặc dù là hắn, cũng cần lượng lớn thời gian và tinh lực đi đối phó đám đông quan binh hạm đội Thần Uy, thật sự nắm giữ những người này trong lòng bàn tay.

Lại để lại Lý Diệu và Lệ Linh Hải trong căn phòng bí mật, bố trí một bước hành động tiếp theo.

“Muốn ta theo tướng quân Lôi Thành Hổ? Vì sao!”

Lý Diệu vừa rồi không nói, lúc này lại nhíu mày nói, “Ta không phải thị vệ bên người và cố vấn pháp bảo của hoàng hậu điện hạ sao, chẳng lẽ hoàng hậu điện hạ không cần ta sao?”

“...Không.”

Tuy ở chung gần một tháng, Lệ Linh Hải vẫn không quá thích ứng giọng điệu cực không tương xứng với “Hóa Thần lão quái” của Lý Diệu, không biết nên biến ảo vẻ mặt mình như thế nào, suy nghĩ chốc lát mới nói, “Biểu hiện của ngươi ở trong ngục Thần Uy, đã chứng minh năng lực cùng sự trung thành của ngươi, cho nên mới mang nhiệm vụ ‘quan liên lạc’ cực quan trọng giao cho ngươi.

“Nghĩ hẳn thông minh như ngươi cũng có thể đoán được, cái gọi là ‘quan liên lạc’, bảo trì liên lạc với nhau là thứ yếu, chủ yếu là gần đây theo dõi nhất cử nhất động của tướng quân Lôi Thành Hổ, bảo đảm hắn thật có thể tận tâm hết sức vì nghiệp lớn ‘cách tân đế quốc’, thậm chí ở trong lúc nguy cấp, áp dụng một ít... Thủ đoạn cần thiết.”

Lý Diệu chớp mắt nói: “Hoàng hậu điện hạ không tin Lôi tướng quân?”

“Không, ta phi thường tin tưởng Lôi tướng quân, thật là một người yêu nước và người tu tiên trung trinh như một, nếu hắn thật có thể làm được ‘tan xương nát thịt, muôn chết không từ’ tám chữ này, vậy ta cũng sẽ tuyệt không làm trái hứa hẹn vừa rồi, nhất định cùng toàn bộ đạo hữu ‘phái cách tân’, toàn lực ủng hộ hắn trở thành thống soái quân viễn chinh, người đứng đầu quân đội đế quốc tương lai!

“Nhưng...

“Sự nghiệp của chúng ta dù sao liên lụy quá nhiều quá rộng, quan hệ đến sinh tử tồn vong của đế quốc thậm chí văn minh nhân loại, không cho phép một chút sai lầm nào, nếu Lôi tướng quân có dị động gì, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi, tinh hải trung ương nhất định sinh linh đồ thán, ức vạn dân chúng đều sẽ chết thảm ở trong biển lửa, mặc dù là ngươi, cũng không hy vọng xuất hiện thảm kịch như vậy nhỉ?

“Cho nên, ở lại bên người Lôi tướng quân, nếu hắn trung thành đối với sự nghiệp của chúng ta, vậy thì bảo hộ hắn; Nếu hắn có dã tâm và mưu đồ khác, vậy cảnh cáo hắn; Nếu dã tâm cùng mưu đồ của hắn nguy hại đến lợi ích của đế quốc thậm chí văn minh nhân loại, ngươi tự nhiên biết nên làm như thế nào?

“Chỉ cần chúng ta thật có thể tiến quân đế đô nguyên lão viện, làm nội các Đông Phương Vọng rơi đài, thay nhân mã phái cách tân, nhiệm vụ này cho dù thuận lợi hoàn thành, ta tự nhiên sẽ không quên hứa hẹn từng ưng thuận với ngươi.”

Lý Diệu đảo mắt vài vòng nói: “Vì sao là ta, ta tin tưởng hoàng hậu điện hạ nhất định còn có lựa chọn tốt hơn.”

“Không còn nữa.”

Lệ Linh Hải giải thích: “Tướng quân Lôi Thành Hổ uy vọng ở đế quốc thật sự quá cao, nếu mang nhiệm vụ quan trọng này giao cho người khác, nói không chừng ở trong lúc nguy cấp sẽ không hạ thủ được, thậm chí bị uy vọng và khí thế của Lôi tướng quân thuyết phục, nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ tuyệt không phản bội đạo tâm của mình, đi đầu nhập vào một người tu tiên trung thành tối lãnh khốc vô tình, có phải hay không?”

“Đúng thì đúng, làm một người tu chân thuần túy trung trinh như một, đạo tâm vô cùng kiên định, ta tự nhiên sẽ không khúm núm đối với Lôi Thành Hổ loại người tu tiên tà ác đó!”

Lý Diệu day huyệt Thái Dương, vẻ mặt đầu đau muốn nứt, “Chẳng qua, nhiệm vụ ‘thẩm thấu ngục Thần Uy, nghĩ cách cứu viện Lôi tướng quân’ thật sự tiêu hao quá nhiều tinh lực cùng tâm thần của ta, lúc này còn đầu váng mắt hoa, lung lay sắp đổ, ít nhất cần bế quan mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại, lại để ta và Lôi tướng quân cùng nhau trở lại hạm đội Kinh Lôi, khi cần thiết còn cần trước mặt hạm đội Kinh Lôi thiên quân vạn mã khống chế hắn? Thật sự là lòng có dư mà sức không đủ! Có thể hay không để ta hoãn lại chút, hoãn mười ngày nửa tháng lại chấp hành gian khổ như vậy... Đây là cái gì?”

Lý Diệu đang nói, bỗng nhiên ngừng thở.

Rõ ràng là phòng kín không kẽ hở, lại bỗng cuộn lên cuồng phong sắc bén, trong gió như có ngọn lửa cuồng bạo đang vang lên phần phật, ở trên tường xung quanh ngưng tụ thành hình cắt màu đỏ thiên quân vạn mã.

Cuồng phong và ánh lửa đều đến từ trong tay Lệ Linh Hải.

Lòng bàn tay hoàng hậu đế quốc đang cầm một hạt châu màu đỏ rực to bằng nắm tay trẻ con, như là băng tinh cùng lửa ngưng tụ một chỗ.

Tuy chỉ là một hạt châu nho nhỏ, bên trong lại như ẩn chứa thiên quân vạn mã cùng chiến hồn vô cùng cuồng bạo, khát vọng phá tan phong ấn, trở về nhân gian, xưng hùng vũ trụ!

Mặc dù là Lý Diệu từng ở trong Cổ Thánh Giới cùng di tích Côn Luân kiến thức vô số hồng hoang bí bảo, cũng không tự chủ được bị hạt châu này đoạt đi tâm thần, thần hồn như sắp hóa thành các luồng hào quang, chui vào trong hạt châu.

“Đây là, đây là...”

Lý Diệu lẩm bẩm, hoa mắt thần mê. Vô luận ở Cổ Thánh Giới, di tích Côn Luân hay là thế giới cổ tu Bách Luyện tông trong mộng lạ thượng cổ, cũng chưa bao giờ thấy bảo bối kỳ diệu như vậy.

Chỉ tiếc, mặt ngoài hạt châu màu đỏ rực ẩn chứa thiên quân vạn mã này có một vết rạn to bằng tơ tóc, uốn lượn bò đầy hạt châu.

Lệ Linh Hải khẽ đưa vào một luồng linh năng, hạt châu liền “rắc” một tiếng nứt thành hai nửa, một lớn một nhỏ, không trọn vẹn.

Trái tim Lý Diệu giống như cũng “rắc” một tiếng chia làm hai nửa, đáng tiếc đến cực điểm.

Nhưng, hạt châu màu đỏ rực này khác với pháp bảo tầm thường, mặc dù nứt thành hai nửa lớn nhỏ, mặt cắt cũng không phi thường đều đều mà bóng loáng, không có chút dấu vết thô ráp cùng vỡ vụn, ngược lại ở trên mặt cắt gập ghềnh nở rộ ra hào quang càng thêm thiên biến vạn hóa, giống như có hai cánh quân bay lên trời, cưỡi mây đạp gió, như trống trận nổ vang.

“Cái này gọi là ‘Đế Diễm Châu’, là một trong những bí bảo quý giá nhất ta từ trong cổ mộ Đế Hoàng đạt được, ‘Long phi cửu ngũ, đế diễm cuồn cuộn’, đây là pháp bảo Đế Hoàng ngày xưa mang theo bên người, ngày đêm ôn dưỡng, rèn luyện.”

Lệ Linh Hải lưu luyến không rời nhìn “Đế Diễm Châu” chốc lát, mới mở bàn tay ra, đưa hạt châu đến dưới chóp mũi Lý Diệu, “Sau khi đạt được hạt châu này, ta từng tìm đọc rất nhiều tư liệu một vạn năm trước, bước đầu đoán ra lai lịch của nó.

“Vật ấy ban đầu là nội đan của tinh không dị thú nào đó, là tinh không dị thú ở trong vũ trụ tu luyện, hấp thu lượng lớn phóng xạ siêu mạnh cùng linh từ mạch xung, làm khí quan đặc thù nào đó trong cơ thể chậm rãi biến dị mà có, có lẽ dùng mấy ngàn năm thời gian mới hóa thành kết tinh, có được thần thông áp súc, cô đọng và tồn trữ linh năng, so với ‘Tinh tủy’ trong mạch khoáng thiên nhiên còn cường đại hơn gấp trăm lần!

“Đế Hoàng ở trong kiếp sống tu luyện lúc đầu, đã chém giết con tinh không dị thú này, cướp lấy nội đan và luyện chế thành ‘Đế Diễm Châu’, trở thành pháp bảo phụ trợ quan trọng hắn ngày thường tu luyện.

“Chờ khi hắn sáng lập đế quốc Tinh Hải, thành tựu vô thượng thần thông cao thủ số một văn minh nhân loại, liền mang viên ‘Đế Diễm Châu’ này và pháp bảo khác cùng nhau khảm đến trên tinh khải của mình.

“Một trận chiến ‘Cực Thiên giới, Thiên Cực tinh’, toàn bộ đại thiên thế giới hầu như đều bị hoàng đế và ‘Tận Thế Chiến Cuồng Huyết Thần Tử’ đánh nổ, tinh khải của Đế Hoàng tự nhiên cũng vỡ thành mảnh nhỏ, bao gồm viên Đế Diễm Châu này cũng bị vỡ thành hai nửa, đánh mất sâu trong cổ mộ Đế Hoàng, ở vạn năm sau, bị ta phát hiện.

“Tuy nứt thành hai nửa, cũng may thần thông vẫn chưa hủy diệt, ta biết ngươi vừa mới trèo lên cảnh giới Hóa Thần không lâu, còn chưa thể chống lại những Hóa Thần lâu năm kia, nhưng có viên ‘Đế Diễm Châu’ này phụ trợ, có lẽ có thể giúp ngươi trong khoảng thời gian ngắn củng cố cảnh giới, thậm chí nâng cao một bước!”

“Thế mà là pháp bảo Đế Hoàng mang theo bên người!”

Lý Diệu nuốt nước miếng, thực không dám tin hai mắt cùng lỗ tai của mình, càng không dám tin Lệ Linh Hải sẽ hào phóng đến mức này.

Nhưng có tiện nghi không chiếm là con rùa, hai mắt hắn nhấp nháy tỏa sáng nói, “Bảo vật này, sử dụng như thế nào?”

Lệ Linh Hải mỉm cười nói, “Nắm lấy Đế Diễm Châu, đưa vào một luồng linh năng, ngươi tự nhiên đã biết.”

Lý Diệu trầm ngâm một lát, thật sự tìm không thấy lý do Lệ Linh Hải sẽ ở giờ này khắc này mưu hại mình, hít sâu một hơi, thật cẩn thận dùng hai tay nâng Đế Diễm Châu, khép ở lòng bàn tay, hai mắt khép hờ, thần niệm kích động, hướng trong hạt châu đưa vào một luồng linh năng.

“ẦM!”

Sâu trong não vực truyền đến một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, căn phòng bí mật, ngục Thần Uy thậm chí toàn bộ tinh cầu giống như hết thảy vỡ nát, Lý Diệu đặt mình trong vũ trụ mênh mông, trơ mắt nhìn một mũi quân đội lập lòe ánh vàng khí phách hiên ngang, chân đạp tinh tú, tung hoành vũ trụ!

Càng có một hình người màu vàng chói mắt làm ngàn vạn hằng tinh đều ảm đạm thất sắc, vung trường kiếm đủ để làm tinh hệ dừng chuyển động đi trước làm gương, xông lên trước nhất!

Khí phách vô biên nồng đậm đến sắp ngưng kết thành bụi vũ trụ lóe sáng, tràn ngập miệng mũi mắt tai tim lưỡi, thậm chí mỗi một tế bào của lục phủ ngũ tạng Lý Diệu, làm hắn nhịn không được muốn gầm rú lên.

Càng có từng luồng ý niệm như sóng triều ngập trời, từ trong Đế Diễm Châu hướng sâu trong não vực hắn dâng trào, làm hắn sinh ra một loại cảm giác cổ quái “Lục hợp bát hoang duy ngã độc tôn”!

“Quá kích thích rồi!”

Lý Diệu rên rỉ một tiếng, vô cùng gian nan buông tay, Đế Diễm Châu lơ lửng ở ba tấc trên bàn tay hắn, lòng bàn tay lại bị uy lực cực nóng của Đế Diễm Châu thiêu đốt ra một nốt ban đỏ hừng hực khí thế!

Tùy ý vung bàn tay một phát, loại cảm giác “tinh tú khắp trời đều ở tay ta, thiên quân vạn mã quét ngang vũ trụ” kia vẫn quanh quẩn ở giữa ngón tay, thật lâu không xua đi được.

Lý Diệu thở dốc nói, “Đây rốt cuộc là lực lượng gì, quá cường đại, quá khủng bố!”

“Đây là dấu ấn thần hồn Đế Hoàng lưu lại!”

Lệ Linh Hải không ngờ Lý Diệu nhanh như vậy có thể thoát khỏi Đế Diễm Châu ảnh hưởng, hơi ngẩn ra, lại nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu, thản nhiên nói, “Đế Diễm Châu vốn đã ẩn chứa linh năng cường đại vượt qua tinh tủy gấp trăm lần, lại theo ở bên người Đế Hoàng mấy trăm năm, cho dù không cố ý tế luyện, năm rộng tháng dài, cũng hấp thu được ngàn vạn luồng khí phách vô biên của Đế Hoàng, tương đương với có được dấu ấn thần hồn của hắn!

“Chính cái gọi là ‘gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’, lợi dụng Đế Diễm Châu để tu luyện, không ngừng chuyển dời dấu ấn thần hồn của Đế Hoàng đến trong cơ thể của mình, kích thích máu thịt, kinh lạc thậm chí ba hồn bảy vía của mình, chẳng lẽ không phải là phương pháp tu luyện nhanh nhất cũng bá đạo nhất trên đời hiện nay?”
Bình Luận (0)
Comment