Chương 2253: Tử thần màu vàng!
Chương 2253: Tử thần màu vàng!Chương 2253: Tử thần màu vàng!
Bộ Cự Thần Binh hạng nặng này tên là “Tinh Vân Chi Hổ”, cũng là do cường giả cấp Nguyên Anh kỳ đỉnh phong của Lệ gia điều khiển, khi đằng đằng sát khí đánh tới, cũng kích động lượng lớn tạp chất phù du trong chân không, ở quanh thân hình thành ánh chớp dài đến mấy km, thật sự giống một mảng tinh vân mãnh hổ giương nanh múa vuốt.
Nhưng bản thân Lý Diệu sức chiến đấu đã cao hơn đối thủ một cảnh giới lớn, lại cuồn cuộn không ngừng cắn nuốt lực lượng “Đế Hoàng” thuần túy nhất đến từ sâu trong Đế Diễm Châu.
“Cửu U Huyền Cốt” tiền thân “Hoàng Kim Đại Thứu” chính là sâu trong Nữ Oa chiến hạm đào móc ra, nguyên trang pháp bảo 100% hoàn hảo không tổn hao gì, còn trải qua lượng lớn bí bảo Đế Hoàng cường hóa cải tạo.
Vô luận thực lực kẻ điều khiển hay là cấp bậc Cự Thần Binh, hai bên đều chênh lệch khá xa.
Quyết định trận va chạm kinh thiên động địa này chỉ có một kết quả.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Hào quang màu vàng cùng mãnh hổ tinh vân hung hăng va chạm với nhau, ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy hơn trăm tầng gợn sóng linh năng mãnh liệt mênh mông, như là sóng xung kích trong tầng khí quyển khuếch tán ra bốn phương tám hướng, thậm chí ngay cả tinh khải cách mấy km cũng chịu ảnh hưởng, khiên linh năng nháy mắt bị xé nát, phù trận động lực một tòa tiếp một tòa nổ tung, hóa thành quan tài sắt lạnh lẽo ―― Trước đó, khải sư bên trong đã bị đánh nổ lục phủ ngũ tạng thậm chí óc, nháy mắt không chút đau khổ chết đi.
Cự Thần Binh “Tinh Vân Chi Hổ” đứng mũi chịu sào, càng là ngay cả chiến đao cũng chưa kịp vung, đã bị “Hoàng Kim Đại Thứu” đâm cho trời đất xoay chuyển, pháp bảo mất linh, ngay sau đó bị thuận thế khóa chặt hai cánh tay, hung hăng vặn, mang các khớp điều khiển cổ tay, khuỷu tay cùng vai vặn nát hết.
Trong một nhịp thở, Lý Diệu có thể nắm chắc rõ ràng kết cấu nhỏ bé nhất Cự Thần Binh đối phương, triển khai công kích thông thuận như bào đinh giải ngưu, thủy ngân rót xuống đất.
Linh năng bùng nổ như núi lửa, đánh vào khoang điều khiển “Tinh Vân Chi Hổ”, cùng lúc tạo thành thương tổn nặng đối với kẻ khống chế, lại theo bảng mạch linh năng chạy khắp cả bộ Cự Thần Binh, hầu như phá hủy con chip cảm giác cùng đơn nguyên động lực của mỗi chi, làm “Tinh Vân Chi Hổ” kịch liệt run rẩy như cầy sấy, dầu bôi trơn cùng chất lỏng làm mát màu da cam bắn ra, ở trong chân không hóa thành một mảng sương mù tròn vo.
Lúc này, màn đạn thứ hai đến từ hạm đội Cốc Vũ giết đến như tia chớp.
Ở dưới cụm hệ thống khống chế hỏa lực khống chế chính xác, huyền quang hủy diệt, linh năng phi đạn cùng viên đạn linh từ tốc độ ban đầu không đồng nhất hầu như cùng lúc đánh về phía Lý Diệu.
Lý Diệu hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt yêu dị một đỏ một đen, hai vòng vàng lập lòe tỏa sáng kia càng thêm nóng rực, hai bàn tay Hoàng Kim Đại Thứu khép lại thành hai thanh đao tay sắc bén không thể chống đỡ, đâm thật sâu vào giáp ngực “Tinh Vân Chi Hổ”, hoàn toàn tê liệt năng lực hành động của đối thủ, sau đó, Hoàng Kim Đại Thứu co thành một cục, dùng cánh chim màu vàng rộng lớn hoàn toàn bao lại thân máy, như một quả trứng khổng lồ màu vàng.
“Tinh Vân Chi Hổ” biến thành tấm khiên của “Hoàng Kim Đại Thứu”, công kích bão táp mưa sa, hủy thiên diệt địa hết thảy đánh vào lưng “Tinh Vân Chi Hổ”.
Tốc độ của Lý Diệu thật sự quá nhanh, nhanh đến mức bất cứ pháp bảo đo lường nào cũng rất khó bắt giữ động tác nhỏ bé của hắn, tuyệt đại bộ phận tàu vũ trụ, Cự Thần Binh và tinh khải, chỉ quét được một chuỗi khối u dị dạng như quả cầu ánh sáng điên cuồng bành trướng, hoàn toàn cắn nuốt hai bộ Cự Thần Binh.
Tuy một bộ Cự Thần Binh bên ta cũng ngã xuống ở bên trong, nhưng quan chỉ huy các cấp hạm đội Cốc Vũ đều hoảng sợ đến cực điểm, công kích từ xa liên miên không dứt như nước lũ tràn đê không dám có chút ý tứ ngừng lại, kéo dài khoảng ba phút mới có một cái kết.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt quả cầu ánh sáng như chùm nho co lại cùng hủy diệt, Hoàng Kim Đại Thứu liền lấy tư thái so với quả cầu ánh sáng càng chói mắt hơn gấp trăm lần nhảy ra, bắt được một chân của bộ Cự Thần Binh thứ hai.
“Xẹt xẹt xẹt xẹt!”
Từ trong bàn tay Hoàng Kim Đại Thứu lao ra ngàn vạn hồ quang màu vàng lập tức giật bộ Cự Thần Binh thứ hai không thể động đậy, sau khi lại bị Hoàng Kim Đại Thứu vung vài vòng, hướng bộ Cự Thần Binh thứ ba ném tới!
Bộ Cự Thần Binh thứ ba cách bọn họ mấy km, tự nhiên chưa bị bộ Cự Thần Binh thứ hai đập trúng, nhưng luống cuống tay chân tránh né, cũng trở ngại hắn 100% cảnh giác đối với Lý Diệu.
Mà sự thật chứng minh, đối với “Kền Kền Lý Diệu” tuyệt thế hung nhân như vậy, cho dù 99.99% cảnh giác cũng là không đủ!
“Bá!”
Mọi người trên chiến trường đều thấy được một luồng hào quang màu vàng có lẽ là chói mắt nhất từ lúc chào đời tới nay.
Hào quang này không chỉ xé rách tinh hải ảm đạm, càng hung hăng xé rách võng mạc bọn họ, làm bọn họ từ ánh mắt đến đáy lòng đều đau đớn như bị bỏng.
Đó là ánh đao nhanh như điện chớp, kéo dài khoảng mười km, bị linh diễm kích động, rất lâu cũng chưa tắt ―― Có lẽ vĩnh viễn sẽ không tắt!
Tận đầu ánh đao, Hoàng Kim Đại Thứu bày ra tư thái vung chiến đao đến mức tận cùng, đao không thu về vỏ, người không quay đầu.
Mà ở trên đường ánh đao uốn lượn, hai bộ Cự Thần Binh phân biệt bày ra tư thái quỷ dị đến cực điểm, co rúm như là cương thi giãy chết.
-
Cuối cùng, chỗ nối liền ngực bụng nở rộ ra hai tia sáng vàng chói mắt, thế mà đồng thời xé rách lưỡng đạo nhìn thấy ghê người nứt ra, tựa như đánh mất tuyệt đại bộ phận cơ động năng lực.
Một đao, tê liệt hai bộ Cự Thần Binh!
Toàn bộ quan binh hạm đội Cốc Vũ, đặc biệt khải sư lượn lờ ở chung quanh bốn bộ Cự Thần Binh, giống như là rơi vào ác mộng đáng sợ nhất, tim mật đều nứt, hồn phi phách tán.
Toàn bộ quan binh hạm đội Kinh Lôi, bao gồm đội đột kích Cự Thần Binh ở dưới Lôi Vô Nhai, Thân Đồ Mãnh dẫn dắt lao về phía hai cánh kẻ địch, cũng bị Lý Diệu biểu diễn mang tính rung động làm cảm xúc dâng trào, thật lâu không thể bình tĩnh.
Thầm nhủ hoàng gia dù sao có ngàn năm truyền thừa, con rết trăm chân chết mà không ngã, vị “thiên sứ” Kền Kền Lý Diệu này, quả nhiên không giống bình thường!
Việc tới nước này, trừ Lôi Thành Hổ và Lệ Gia Lăng, ở trên chiến trường này, không ai hoài nghi thân phận “thiên sứ” của Lý Diệu nữa.
Sự thật bày ở trước mắt ―― nếu không phải được truyền thừa ngàn năm của hoàng thất tưới tắm, Hoàng Kim Đại Thứu lại nào có thể phát ra khí chất bá vương nồng đậm như thế!
Ở dưới ngàn vạn ánh mắt rắc rối phức tạp, hoặc kinh hãi muốn chết, hoặc sùng bái đến cực điểm nhìn chăm chú, Hoàng Kim Đại Thứu lại lần nữa hóa thành một tia sáng màu vàng sắc bén vô cùng, hoành hành ngang ngược, trong nháy mắt lao đi ngàn dặm, hung hăng chém vào trong cụm tinh khải công kích đi theo ba bộ Cự Thần Binh.
Cự Thần Binh và Cự Thần Binh quyết đấu, tinh khải chỉ là phụ trợ.
Bây giờ, ba bộ Cự Thần Binh của hạm đội Cốc Vũ hầu như đều đánh mất sức chiến đấu, tinh khải còn lại tự nhiên lại càng không phải đối thủ của Lý Diệu.
Chỗ Hoàng Kim Đại Thứu lóe lên, những quả cầu lửa nhanh chóng bành trướng, chỉ chớp mắt đã khuếch tán thành lửa ma ngập trời, mấy trăm bộ tinh khải tiên tiến nhất hết thảy bị Hoàng Kim Đại Thứu phá hủy.
Nếu là hạm đội cùng chiến đoàn tinh khải ở tiền tuyến huyết chiến trăm năm, kinh nghiệm phong phú mà ý chí chiến đấu kiên quyết, thì nên biết đạo lý “Cự Thần Binh khủng bố nữa cũng có cực hạn” này. Chiến đấu cường độ cao như thế, vô luận độ bền bọc thép hay là đạn dược cùng nhiên liệu tồn trữ đều đang điên cuồng tiêu hao.
Đối với Hoàng Kim Đại Thứu mà nói, chân lý tàn khốc này cũng không thể vượt qua.
Cho nên, càng là loại tình huống này, càng phải liều đến cùng, dùng chiến thuật biển người cứng rắn mài chết, hao chết Hoàng Kim Đại Thứu, thậm chí dùng mấy chục bộ tinh khải tự nổ để làm tổn thương nặng khiên linh năng cùng bọc thép của Hoàng Kim Đại Thứu, lại dùng mấy chục bộ tinh khải gắt gao vây khốn tứ chi cùng đơn nguyên động lực của Hoàng Kim Đại Thứu, cuối cùng hơn trăm con tàu vũ trụ vạn pháo cùng nổ vang ―― Thì có khả năng nhất định xử lý siêu cấp Cự Thần Binh của kẻ địch.
Nhưng kinh nghiệm, đảm phách cùng dũng khí thấy chết không sờn như vậy, hạm đội Cốc Vũ luôn ở hậu phương an nhàn sung sướng, ngồi mát ăn bát vàng, là không có khả năng có được.
Ở trung ương chiến trường, Lý Diệu điên cuồng biểu diễn làm tàu đô đốc cùng quần thể hạm đội trung ương của hạm đội Cốc Vũ rung động cực lớn.
Ở bên cánh, đội đột kích Cự Thần Binh phân biệt do Lôi Vô Nhai và Thân Đồ Mãnh dẫn dắt, cũng tạo thành đả kích nghiêm trọng đối với tàu kho vũ khí cùng tàu linh từ quấy nhiễu hạm đội Cốc Vũ bố trí ở nơi đó, Cự Thần Binh hai bên đều loạn chiến với nhau, ngăn trở nghiêm trọng hạm đội Cốc Vũ bài binh bố trận.
Mà ở phụ cận cổng vũ trụ số ba cách chiến trường không xa, thừa dịp Cự Thần Binh tập kích quấy rối cùng ngăn trở, đại bộ phận chiến hạm chủ lực của hạm đội Kinh Lôi hết thảy nhảy ra tinh hải, gạt đi sạch sẽ gợn sóng không gian trên người, mây trôi nước chảy, không chút hoang mang gia nhập đến trong chiến trận càng lúc càng khổng lồ và nghiêm ngặt.
Bọn họ không nóng lòng phát động tiến công, giống như kẻ địch đối diện đã là vật trong bàn tay, cá nằm trên thớt!
Đối mặt thế cục như vậy, hạm đội Cốc Vũ mơ hồ xuất hiện dấu hiệu sụp đổ cả tuyến.
Sự tình bày rõ, hy vọng thắng lợi duy nhất của bọn họ, chính là ở lúc hạm đội Kinh Lôi chưa hoàn toàn nhảy tới, đánh tan tiên phong hạm đội Kinh Lôi do thuần một sắc Cự Thần Binh tạo thành, lại “đánh địch đang qua sông”, đánh hạm đội Kinh Lôi trở tay không kịp.
Hạm đội Kinh Lôi là ngưng tụ chiến lực tinh nhuệ mấy chục đại thiên thế giới của chiến khu thứ ba, một khi hoàn thành bước nhảy cùng bài binh bố trận, nhất định không phải bọn hắn chi lực lượng phòng ngự khu vực biên chế không được đầy đủ này có thể ngăn cản.
Lửa đạn của hạm đội Cốc Vũ trở nên hỗn độn.
Trận hình công kích hình cung vốn hoàn mỹ không sứt mẻ cũng trở nên lồi lõm, không ít tàu vũ trụ chần chờ nên tiếp tục tiến tới hay không, hay là chạy trối chết.
Lý Diệu sâu sắc bắt giữ được kẻ địch bối rối.
Những kẻ ngu xuẩn này, thật sự không nên cho hắn nhiều thời gian điều tức cùng chuẩn bị như vậy.
Hoàng Kim Đại Thứu đứng thẳng trong ngọn lửa hư không, cánh và đôi tay thật lớn cùng lúc mở ra, linh năng hóa thành hơn trăm luồng huyền quang mắt thường có thể thấy được kéo dài ra bốn phương tám hướng, bao phủ hài cốt tinh khải vừa mới bị mình hủy diệt.
Hài cốt đang ở trong linh năng và nhiên liệu hai tầng phản ứng hừng hực thiêu đốt, đều bị hắn tháo dỡ thành mảnh vỡ cơ bản nhất, toàn bộ mảnh vỡ lại không ngừng ngưng tụ và tổ chức lại, biến thành những thanh kiếm khổng lồ dài ngắn không đồng nhất, hình thái khác nhau, nhưng đều hoa lệ, dữ tợn, sắc bén.
Trong hư không không ngừng xuất hiện từng đạo linh văn hồng hoang cổ sơ, lại bị thanh kiếm khổng lồ hấp thu hết vào, hóa thành hoa văn nổi như vật còn sống trên thân kiếm.
Chỉ một lát, hơn trăm thanh kiếm khổng lồ lượn lờ ánh vàng lơ lửng ở chung quanh Hoàng Kim Đại Thứu, theo mỗi nhịp thở của Lý Diệu nhẹ nhàng vận động có quy luật, nở rộ ra hào quang đâm xuyên lòng người.
Hoàng Kim Đại Thứu chậm rãi giơ cao tay phải, mũi kiếm hơn trăm thanh kiếm khổng lồ cũng điên cuồng rung động lên, như là rắn độc phát hiện con mồi.
Đôi mắt hai màu đen đỏ của Lý Diệu lập tức co rút lại thành hai điểm lóe sáng màu vàng to cỡ mũi kim, thao túng Hoàng Kim Đại Thứu hung hăng bổ cánh tay phải, ánh sáng vàng quanh quẩn ở chung quanh hơn trăm thanh kiếm khổng lồ cùng lúc hóa thành hơn trăm thông đạo linh từ, thanh kiếm khổng lồ ở sau khi cấp tốc xoay tròn bắn ra như điện, phát ra tiếng rít đủ để xé rách chân không, lao thẳng tới cụm tinh khải công kích còn lại!