Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2304 - Chương 2260: “Món Quà” Trước Khi Quyết Chiến!

Chương 2260: “Món quà” trước khi quyết chiến! Chương 2260: “Món quà” trước khi quyết chiến!Chương 2260: “Món quà” trước khi quyết chiến!

Lý Diệu hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, chống hai tay ở trên bàn, cách bàn công tác kim loại lạnh như băng đối diện với Lôi Thành Hổ, nói từng chữ một: “Ta không hy vọng nhìn thấy tinh hải trung ương sinh linh đồ thán, cũng không muốn đối mặt một văn minh nhân loại vỡ tan tành, bên bờ sụp đổ, càng không thể dễ dàng tha thứ Thánh Ước Đồng Minh những con rối máu thịt không có thất tình lục dục cùng ý chí tự do kia thổi quét toàn bộ vũ trụ, để đồng bào của ta cùng đời đời con cháu đều phải hướng Bàn Cổ tộc hoặc là bất cứ một loại thần ma vũ trụ nào khúm núm, ba quỳ chín vái!

“Hoàng hậu điện hạ có thể ngăn cản tất cả cái này xảy ra, ta liền kiên định không dời đứng về bên đó của bà ta, dốc hết khả năng, liều hết tất cả đi ủng hộ bà ta.

“Giả thiết hoàng hậu điện hạ không thể ngăn cản tất cả cái này, thậm chí mang đến tai hoạ rất lớn cho tinh hải trung ương, như vậy, ai có thể ngăn cản bà ta, ai có thể kết thúc tất cả hỗn loạn, ta liền đứng về phía người đó.

“Xét đến cùng, ta không phải trung với hoàng hậu điện hạ hoặc là đế quốc, mà là trung với bản thân văn minh nhân loại!

“Lôi tướng quân, đáp án này, ngươi hài lòng chưa?”

Lôi Thành Hổ nhìn chằm chằm đôi mắt mơ hồ lóe ra ánh vàng của Lý Diệu chốc lát, gật đầu nói: “Ta biết rồi, xem ra, ngươi và hoàng hậu điện hạ quả thực không quá giống nhau, như thế lại làm ta trở nên phi thường tò mò, ngươi rốt cuộc lai lịch gì, hoàng hậu điện hạ sao có thể bồi dưỡng ra ngươi một vị tồn tại... Không bám vào một khuôn mẫu, muốn nổi bật, có một không hai như vậy?”

Lý Diệu cười cười, chưa trả lời, lại nói sang chuyện khác: “Lôi tướng quân, ngài cảm thấy khả năng hoàng hậu điện hạ ‘cược quá tay’ cao bao nhiêu? Vô luận bà ta dã tâm bừng bừng như thế nào nữa, khát vọng quyền lực chí cao vô thượng nữa, cũng không có khả năng đối địch với cả tinh hải nhỉ? Trước không nói bà ta có thể lấy sức một người cắn nuốt bốn đại tuyển đế hầu gia tộc hay không, chỉ nói hạm đội chiến đấu của Thánh Minh còn như hổ rình mồi trong bóng đêm, bà ta sẽ ngu xuẩn và điên cuồng đến loại trình độ này, không nhìn thấy một điểm này sao?

“Nếu vất vả khổ sở cướp quyền lực cao nhất đế quốc, kết quả lại bị Thánh Minh ngư ông đắc lợi, chẳng phải là trở thành trò cười lớn nhất?”

“Ta không biết sự tự tin của hoàng hậu điện hạ rốt cuộc từ đâu mà đến, có lẽ cô ta còn có càng nhiều con bài chưa lật không muốn ai biết, tương tự... Tồn tại kiểu như ngươi.”

Lôi Thành Hổ thản nhiên nói: “Ta chỉ biết là, đối với một dân cờ bạc mà thôi, tỷ lệ ‘cược’ là trăm phần trăm, trong từ điển của dân cờ bạc không có bốn chữ ‘thấy tốt liền thu’, vô luận ngay từ đầu là thắng cũng tốt, thua cũng thế, dân cờ bạc sẽ chỉ mang càng lúc càng nhiều thẻ đánh bạc lần lượt đặt vào, thẳng đến thua sạch, thua mất máu thịt cùng thần hồn của mình mới thôi.

“Bản thân ta, chính là một dân cờ bạc không thể tự rút ra được như thế, hoàng hậu điện hạ cược so với ta còn lớn hơn, bây giờ lại nếm được sự ngon ngọt được ăn cả ngã về không, bà ta có thể kịp thời thu tay lại sao, ta... Phi thường hoài nghi.”

Lý Diệu và Lôi Thành Hổ đồng thời trầm mặc, đều lộ ra vẻ mặt như có chút suy nghĩ.

Nhưng tâm tư cuồn cuộn trong đầu hai người, rõ ràng là hoàn toàn khác nhau.

Tinh hải tuy mênh mông, dã tâm của nhân loại lại càng thêm tràn đầy, tinh tú cùng thế giới nhiều nữa cũng nhất định không chịu tải được, thế nào cũng phải tràn đầy ra.

Đúng lúc này, máy thông tin chiến trường trên bàn công tác kim loại phát ra tín hiệu đến từ tàu đô đốc Long Uyên của hạm đội Biển Sâu.

Hình tượng ma nữ tóc bạc, như một mảng u hồn, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở giữa hai người.

“Lý thị vệ, vất vả rồi, biểu hiện của ngươi phi thường xuất sắc, thật sự là ra ngoài đoán trước của ta rất nhiều, xem ra ta cần một lần nữa đánh giá tác dụng của ngươi ở trong cả sóng triều cách tân, cùng với địa vị của ngươi ở đế quốc mới trong.”

Hoàng hậu đế quốc Lệ Linh Hải ý vị sâu xa cười nói với Lý Diệu, sau đó lại chuyển hướng Lôi Thành Hổ, mặt mày hớn hở nói: “Lôi tướng quân, ta đã hoàn thành hứa hẹn, đại biểu phái cách tân lấy được toàn bộ Lệ gia ủng hộ, chưa cô phụ ngươi cùng toàn bộ chiến sĩ đổ máu hy sinh nhỉ?”

“Hoàng hậu điện hạ tính toán không bỏ sót, tự nhiên tất cả đều ở trong nắm giữ của ngài.”

Lôi Thành Hổ bất động thanh sắc nói: “Nhưng, ta rất tò mò là, ngài rốt cuộc là làm sao thuyết phục ‘Ngân Hồ’ Lệ Kiến Đức —— Nếu ta không đoán sai, Lệ gia bây giờ, vẫn như cũ là Lệ Kiến Đức đang chủ sự nhỉ?”

“Rất đơn giản.”

Lệ Linh Hải nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta nói với Lệ Kiến Đức, toàn bộ phái cách tân còn có ngươi cùng hạm đội Kinh Lôi, hết thảy đều bị ta lợi dụng, Lệ gia hoàn toàn có thể mang phái cách tân, Lôi tướng quân và hạm đội Kinh Lôi coi là đao, đâm về phía Đông Phương gia, để phái cách tân và Đông Phương gia lưỡng bại câu thương, Lệ gia liền có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, thừa cơ quật khởi.

“Lệ Kiến Đức lão hồ li này kéo dài hơi tàn một trăm năm còn chưa chết, nguyên nhân là gì, còn không phải muốn nhìn thấy ngày nào đó Đông Phương gia suy bại sao? Lão sao có thể không động lòng?

“Với lại, chúng ta một cái gai lớn như vậy hung hăng cắm ở giữa ngực bụng Lệ gia, một lời bất hòa có thể cho Lệ gia cái cục diện mổ bụng vỡ ruột, bày rõ là ngọc đá cùng vỡ, lão cuối cùng sẽ chọn như thế nào, còn cần nói sao?”

“Nghe qua rất có đạo lý.”

Lôi Thành Hổ nói: “Vậy chúng ta lại làm sao biết, đây chỉ là hoa ngôn xảo ngữ, không phải là cách nghĩ chân thật của ngài, ngài là đại biểu phái cách tân đang lừa gạt Lệ Kiến Đức, mà không phải đại biểu Lệ gia đang lợi dụng phái cách tân chứ?”

“Ta đương nhiên đang lợi dụng các ngươi, Lôi tướng quân không phải cũng đang lợi dụng ta sao, mọi người có lợi ích chung, lợi dụng lẫn nhau để đạt thành mục đích nhất trí, chẳng phải là quan hệ củng cố nhất, bền chắc nhất, so với bất cứ huyết thống, thân tình hoặc là nghĩa lý nào cũng đáng tin cậy hơn?”

Lệ Linh Hải nói như lẽ đương nhiên, cười cười, lại nói: “Yên tâm đi, Lôi tướng quân còn có Lý thị vệ, ta là thật tâm thực lòng thờ phụng lý niệm ‘cách tân đế quốc’, thề phải quét dọn hết thảy thế lực cùng thể chế mục nát xuống dốc.

“Ta đối với Lệ gia đã không có chút quyến luyến, càng không có bất cứ hứng thú gì, đạo lý rất đơn giản —— Ở ngày nay kỹ thuật phát triển như thế, văn minh tiên tiến như thế, số lượng người tu tiên cấp thấp càng ngày càng nhiều, trí tuệ vô luận chèn ép như thế nào cũng từ từ khai hóa, loại thủ pháp thống trị tương tự vương quyền phong kiến ‘độc chiếm thiên hạ’ này của bốn đại tuyển đế hầu gia tộc thật sự quá lạc hậu, quá đơn sơ, quá yếu ớt.

“Loại phương thức một người một họ thống ngự thiên hạ này, mặc dù ở thời đại cổ tu, cũng thường thường ngay cả một tinh cầu cũng không thể hoàn toàn thống trị, càng đừng nói hiện tại, từng gia tộc đều phải thống trị mười mấy, mấy chục đại thiên thế giới, muốn lấy huyết duệ gia tộc chỉ chiếm chưa tới 1% tổng dân cư để trấn áp hơn 99% anh hùng hào kiệt cùng thảo mãng long xà còn lại, thống trị như vậy, sao có khả năng lâu dài, lại nào có thể củng cố?

“Nói từ trên điểm đó, mặc dù thể chế hiện hành của đế quốc, cũng tiên tiến hơn nhiều so với thể chế bên trong bốn đại tuyển đế hầu gia tộc—— Tốt xấu đế quốc có được nguyên lão viện, ích lợi các phương đều phải ở nguyên lão viện lấy được cân bằng, hoàng quyền suy sụp cũng dẫn tới họ khác quật khởi, rất nhiều người ít nhiều cũng có thể phát ra một ít thanh âm, có con đường thông thiên chật hẹp gập ghềnh nhưng thấy được ánh sáng.

“Mà ở lãnh địa của bốn đại tuyển đế hầu gia tộc, chỉ cần không họ Lệ, họ Vân, họ Đông Phương, thì vĩnh viễn không có ngày nở mày nở mặt, về phần rất nhiều đấu đá, tranh đấu cùng quy củ hôi thối không nói nổi bên trong gia tộc, càng nhiều không đếm xuể.

“Thể chế như cái xác mục nát vạn năm, mang sức chiến đấu cùng sức sáng tạo của mọi người trong lĩnh địa đều trói buộc nghiêm trọng, sao có thể lãnh đạo đế quốc đi hướng tương lai? Chẳng qua là quái thai dị dạng, bánh xe lịch sử xoay vần, mặc dù to lớn mạnh mẽ nhất thời, cuối cùng sẽ bị không lưu tình chút nào nghiền nát và diệt trừ.

“Dã tâm của ta rất lớn, lớn đến toàn bộ đế quốc, cả mảng tinh hải cũng chưa chắc chứa nổi, sao có thể mang vận mệnh mình, cùng một gia tộc chắc chắn đi hướng suy sụp và diệt vong như vậy buộc chặt với nhau chứ?”

Lôi Thành Hổ và Lý Diệu liếc nhau, trầm ngâm một lát nói: “Được, ta đương nhiên nguyện ý tin tưởng cùng ủng hộ hoàng hậu điện hạ, tạm thời hợp tác với Lệ gia.

“Bây giờ đã được Lệ gia ủng hộ hoàn toàn, một bước tiếp theo lại nên như thế nào, chúng ta chung quy không thể phát động đích hệ Lệ gia, khai chiến toàn diện với tinh nhuệ Đông Phương gia nhỉ?”

“Cái đó đương nhiên không có khả năng, Lệ Kiến Đức cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý phương pháp đơn giản thô bạo như vậy, chúng ta là cách tân, không phải nội chiến.”

Lệ Linh Hải như có định liệu trước nói: “Xin Lôi tướng quân yên tâm, ở trên chuyện này, ta tuyệt đối có chừng mực, mục tiêu của chúng ta rất rõ ràng, ‘Chỉ giết đầu đảng tội ác, không hỏi tới kẻ còn lại’, trước dốc hết khả năng bắt thủ tướng Đông Phương Vọng, đánh sập nội các Đông Phương Vọng!”

Lôi Thành Hổ lắc đầu nói: “Đông Phương Vọng làm thủ tướng đế quốc hai mươi năm, môn sinh thủ hạ cũ trải rộng thiên hạ, vô luận ở đế đô hay rất nhiều thế giới công nghiệp nặng cường đại đều có muôn vàn quan hệ rắc rối khó gỡ, lại có cái uy ‘đế quốc phản kích chiến lấy được toàn thắng’, có danh hiệu ‘Thiết huyết tể tướng’, vô duyên vô cớ muốn Đông Phương Vọng xuống đài, thậm chí đánh sập toàn bộ nội các của hắn —— sao có khả năng?”

Lệ Linh Hải nói: “Nếu ba nhà còn lại cùng nhau phản đối Đông Phương gia, thì có khả năng.”

Lôi Thành Hổ lạnh lùng nói: “Dứt bỏ Lệ gia không nói, hai đại tuyển đế hầu khác cũng đều là hạng người cáo già, thất khiếu linh lung, sao chịu xé rách da mặt, đối địch với Đông Phương gia?”

Lệ Linh Hải cười nói: “Nếu chúng ta có cách làm Đông Phương Vọng thân bại danh liệt, Đông Phương gia bị nghìn người nhằm vào, đạt tới mức ‘người trong nước đều viết có thể giết’, thậm chí ngay cả bên trong Đông Phương gia cũng có nhân vật mạnh mẽ đứng lên phản đối Đông Phương Vọng, những hạng người ‘cáo già, tinh tế’ kia, chỉ sợ cũng phải xé rách mặt nạ hư tình giả ý, lộ ra mặt mũi thật ‘hung tàn âm hiểm, lòng tham không đáy’, đến bỏ đá xuống giếng, từ trên người Đông Phương Vọng chia một ly canh.”

Ánh mắt Lôi Thành Hổ chợt lóe: “Như thế nào mới có thể khiến Đông Phương Vọng thân bại danh liệt?”

“Sự kiện hội Huyết Minh.”

Lệ Linh Hải nói: “Tất cả bởi nó dựng lên, tự nhiên cũng phải quy kết đến trên chuyện này, âm mưu này 100% chính là Đông Phương Vọng làm ra, nếu có thể hoàn toàn vạch trần tội của hắn, để người đời đều biết là Đông Phương Vọng mưu tính ám sát một nguyên lão Đông Phương gia, như vậy, vô luận trong ngoài gia tộc, hắn đều vạn kiếp bất phục!”

Lôi Thành Hổ bật cười: “Mặc dù sự kiện hội Huyết Minh thật sự là một tay Đông Phương Vọng bày ra, lấy trí tuệ cùng tâm cơ của hắn, chẳng lẽ sẽ lưu lại chút điểm yếu nào bị chúng ta bắt được?”

“Không có điểm yếu, cũng có thể tự mình sáng tạo, dù sao việc này hoàn toàn chính xác không thoát được quan hệ với hắn, cũng không tính là oan uổng hắn.”

Lệ Linh Hải nói: “Đương nhiên, đây là sát chiêu trí mạng một kiếm tắt thở, chưa có 100% xác xuất thành công, tuyệt không thể tùy tiện thi triển. Ở trước bật ra chân tướng ‘sự kiện hội Huyết Minh’, ta còn chuẩn bị cho Đông Phương gia rất nhiều ‘đạn pháo’, bây giờ có Lệ gia ủng hộ, truyền thông và mạng lưới toàn đế quốc đều không là chướng ngại nữa, những đạn pháo này liền có thể phóng ra từng quả, mang Đông Phương gia nổ cho đầu óc choáng váng, không rảnh để ý thứ khác.

“Lôi tướng quân, Lý thị vệ, chuẩn bị một phen, chúng ta có thể đường đường chính chính trở lại đế đô, triển khai quyết chiến.”

Lý Diệu và Lôi Thành Hổ đều hơi ngẩn ra: “Nhanh như vậy?”

“Nhanh sao, ta lại là lòng nóng như lửa đốt, ý muốn trở về giống như mũi tên.”

Lệ Linh Hải nhếch miệng mỉm cười, phối hợp mái tóc bạc xõa bay, giống như là nữ quỷ báo thù, “Huống chi, ta ở đế đô lưu lại cho nguyên lão viện cùng thủ tướng đại nhân một món quà nho nhỏ, mắt thấy... Cũng nên lên bàn rồi nha!”
Bình Luận (0)
Comment