Chương 2266: Khóc hoàng lăng!
Chương 2266: Khóc hoàng lăng!Chương 2266: Khóc hoàng lăng!
Khóc hoàng lăng!
Cả người Triệu Chấn Vũ giật mình một cái, kiễng mũi chân, nương ánh nến lay động bất định, hướng người nọ vung tay kêu gọi nhìn lại, phát hiện thế mà lại là “đội trưởng” lớp của hắn trong lớp tướng tá học tập, chiến đoàn cấp Giáp quân viễn chinh đế quốc, trung tướng chiến đoàn trưởng Sở Thiên Hà!
Sở Thiên Hà này ở tiền tuyến chính là “trí tướng” tiếng tăm lừng lẫy, sở trường nhất tập kích bất ngờ, khi đánh hết bộ đội bất đắc chí đến hậu phương, lại nghe nói hắn ở quê nhà còn có mấy chỗ sản nghiệp, biết thực lực của mình không đủ nhất định không giữ được, giành trước một bước bán hết đi, cũng coi như cầm một khoản tiền mặt không nhỏ trong tay, lại am hiểu đầu tư cùng kinh doanh, tình huống so với học viên khác tốt hơn nhiều.
Kẻ này rất có phong thái hào hiệp cổ, là nhiệt tình vì lợi ích chung, trọng nghĩa khinh tài nhất, vô luận bạn học nào cảnh ngộ khó khăn, trước kia có giao tình với hắn hay không, luôn là người đầu tiên đi ra tiếp tế.
Trong non nửa năm qua, tận mấy chục bạn học quẫn bách đến cực điểm, đều là được Sở Thiên Hà tiếp tế, mới miễn cưỡng chịu đựng đến bây giờ, mà tích tụ của Sở Thiên Hà cũng đã tiêu hơn phân nửa, sắp nghèo rối tung rối mù giống với bọn họ.
Người ngoài tự nhiên không hiểu, Sở Thiên Hà lại cười hì hì nói ―― Mọi người đều là trong đống người chết ở chiến trường Tu La bò ra, qua nhiều năm huyết chiến như vậy, sống chết cũng nhìn phai nhạt rồi, chẳng lẽ ngay cả một chút của cái thối cũng nhìn không thấu?
Tiền tài vật ngoài thân, bay đi lại trở về, vẫn là tình chiến hữu quan trọng hơn!
Lời vừa nói ra, bao gồm Triệu Chấn Vũ ở trong, không có một bạn học nào không phục hắn.
Kẻ này ở lớp tướng tá học tập uy vọng cực cao, mơ hồ là thủ lĩnh của lượng lớn “tạp hào tướng quân, tư lệnh ‘không quân’”, một lời đã ra, mọi nơi đều yên tĩnh, mọi người đều cẩn thận cân nhắc đề nghị của hắn.
Tâm tư Triệu Chấn Vũ xoay chuyển thật nhanh, càng cân nhắc càng cảm thấy biện pháp này của Sở Thiên Hà tốt!
Ngày xưa Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ thành lập đế quốc Chân Nhân Loại, tự nhiên hy vọng đế quốc có thể trở thành quốc gia cường thịnh nhất, vĩ đại và dài lâu nhất từ xưa đến nay, tuyệt không thể giống đế quốc Tinh Hải huy hoàng khoảnh khắc, nháy mắt rơi rụng như vậy.
Không nói thiên thu muôn đời, ít nhất giống Yêu tộc thống trị tinh hải, kéo dài ba năm vạn năm như vậy chứ?
Làm tượng trưng cho sự thống trị, quy mô hoàng lăng của hắn tự nhiên sẽ tuyệt đối không nhỏ.
Từ lúc Vũ Anh Kỳ còn sống, đã tìm kiếm phong thuỷ bảo địa Cửu Long hội tụ, dựa vào núi cao sông lớn dựng lên hoàng lăng, thậm chí mang cả một ngọn núi đều đục thành pho tượng nguy nga của hắn, nhìn xuống non sông tươi đẹp của Cực Thiên giới, Thiên Cực tinh.
Nghe nói cả lăng mộ dưới lòng đất càng rắc rối phức tạp như mê cung, đủ có thể chứa cả một mũi quân đội!
Sau khi Hắc Tinh đại đế băng hà, các đời bệ hạ đều an táng ở đây, quy mô hoàng lăng cũng không ngừng mở rộng, liên miên thành một tòa thành thị khí thế hoành tráng.
Nhưng, đế quốc Chân Nhân Loại chung quy không phải các vương triều phong kiến cổ đại mấy vạn năm trước, sau khi trải qua văn minh nước cộng hòa Tinh Hải khai hóa, từ trên đến dưới rất nhiều quan niệm đều xảy ra biến hóa, cũng không có cái gọi là “hoàng lăng thần thánh không thể xâm phạm”.
Ngược lại, ở lúc Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ còn sống đã quy hoạch mang xây dựng hoàng lăng thành trung tâm tinh thần của cả tinh hải, chủ thể kiến trúc trên mặt đất, trừ lăng tẩm, chính là “nhà bảo tàng đế quốc”, chuyên môn tuyên dương công tích vĩ đại của đế quốc Chân Nhân Loại, cùng với vô thượng quang huy của tu tiên đại đạo.
Năm trăm năm trước, lúc hoàng quyền cường thịnh, mỗi ngày đều có đội ngũ thăm lăng cuồn cuộn từ bốn phía tinh hải chạy tới, thậm chí đế quốc lấy hình thức văn bản pháp luật rõ ràng quy định, mỗi một người tu tiên cuộc đời này ít nhất đều phải đến đế đô thăm viếng hoàng lăng một lần.
Sau năm trăm năm, hoàng quyền suy sụp, bốn đại tuyển đế hầu gia tộc đương nhiên không hy vọng bóng ma Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ vẫn nồng đậm như thế, điều luật này dần dần bị hoang phế cùng vứt bỏ.
Nhưng quan niệm hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng đã xâm nhập lòng người, quyền thần ương ngạnh như thế nào nữa, cũng không thể ngăn cản mọi người đến thăm lăng, vậy tương đương mang quyền hợp pháp ẩn hình thống trị của mình phủ định hết, ngược lại sẽ kích động đại chúng mâu thuẫn cùng phản kháng.
Cho nên, hoàng lăng và nhà bảo tàng đế quốc ngày nay, mỗi ngày vẫn đông nghịt, du khách như dệt, có kẻ triều bái đến từ hơn trăm đại thiên thế giới các nơi của tinh hải.
Rất nhiều kẻ triều bái và du khách lặn lội đường xa đến, tự nhiên không có khả năng liếc một cái rồi đi, lại sẽ ở trong thành trấn chung quanh hoàng lăng ở lại mười ngày nửa tháng, chậm rãi du lãm nhà bảo tàng cùng toàn bộ đế đô, thật sự náo nhiệt vô cùng.
Hơn một ngàn tướng quân hiện phục vụ đế quốc quân, chiến sĩ trung thành nhất của hoàng đế bệ hạ, ở trong hoàng lăng, hướng lăng tẩm Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ khóc lớn một hồi ―― khẳng định sẽ quấy kinh thiên động địa, được cả thiên hạ biết đến!
Một điểm hay nhất là, bây giờ Cực Thiên giới, Thiên Cực tinh ra sức giới nghiêm, các nơi đều là đích hệ của bốn đại tuyển đế hầu gia tộc, như hoàng cung, nguyên lão viện, các ban ngành chính phủ vân vân những chỗ yếu hại, hết thảy đều bị vây chật như nêm cối.
Bọn họ đám tư lệnh ‘không quân’ hổ xuống đồng bằng này tự nhiên là không xông vào được, chỉ sợ cách nguyên lão viện còn có mấy chục dặm, đã bị người ta lấy roi điện cùng súng gây tê đánh ngã bắt lại.
Nhưng bộ đội đóng ở hoàng lăng, lại không phải đích hệ bốn đại tuyển đế hầu gia tộc, mà là ―― Ngự Lâm quân!
Đây là đạo lý rất tự nhiên, tuyệt đại bộ phận thành viên Ngự Lâm quân đều là tôn thất, là họ “Vũ Anh”, là con cháu của Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ cùng các đời bệ hạ.
Lăng mộ của tổ tông, bọn họ không canh, ai tới canh?
Nói thì buồn cười cũng có chút châm chọc, phóng mắt toàn bộ đế quốc Chân Nhân Loại, mấy trăm đại thiên thế giới, hơn một ngàn tinh cầu màu mỡ, có thể cũng chỉ có hoàng lăng còn nắm giữ ở trong tay Ngự Lâm quân.
Mà Triệu Chấn Vũ những tạp hào tướng quân, tư lệnh ‘không quân’ này, bây giờ bị xếp vào “Trường quan quân cao cấp hoàng gia”, là thuộc về hệ thống Ngự Lâm quân, nói càng chuẩn xác hơn, bọn họ đều là “quân dự bị Ngự Lâm quân” !
Hoàng lăng, là địa bàn của bọn họ!
Việc này có khả năng lớn thành công!
Trong lúc nhất thời, máu tươi cả người Triệu Chấn Vũ đều bốc lên đầu, hơi thở cũng nhịn không được nặng nề thêm ba phần.
Bạn học Hạ Bằng bên người, còn có toàn bộ tạp hào tướng quân chung quanh cũng tình cảm quần chúng xúc động, ùn ùn nghị luận, đều trầm trồ khen ngợi vì chủ ý của Sở Thiên Hà.
Lại cũng có người chần chờ nói: “Động tĩnh lớn như vậy, có thể dẫn lên động tác kịch liệt của phương diện nguyên lão viện hay không. Bây giờ đế đô đang lùng bắt phần tử hội Huyết Minh khắp nơi, nên bắt không nên bắt, đều bị bắt thành chuỗi dài.”
Sở Thiên Hà lớn tiếng nói: “Chúng ta đều là người chờ chết hoàn toàn không có gì cả, bắt lại nhốt vào trong nhà tù tăm tối không có ánh mặt trời lại như thế nào? So với cuộc sống bây giờ có gì khác nhau sao? Cho dù là mất đầu, tốt xấu còn có thể quậy cho thống khoái!”
Lại có người nói: “Ngự Lâm quân nói như thế nào, chúng ta đông người như vậy, nhất định dẫn tới chú ý, đoàn thể thăm lăng đều là cần xin trước.”
Sở Thiên Hà nói: “Ngự Lâm quân đều là tôn thất, rất nhiều kẻ còn là bạn học cùng huấn luyện viên của chúng ta bây giờ, tuy mọi người bình thường ở trong ‘Trường quan quân cao cấp hoàng gia’ có nhiều ma sát, nhưng đều là việc nhỏ, cũng coi như ‘Không đánh không quen biết’.
“Tôn thất và chúng ta là đồng bệnh tương liên, đều thống hận bốn đại tuyển đế hầu gia tộc ương ngạnh, nếu có cơ hội để bốn đại tuyển đế hầu gia tộc mất mặt chịu thiệt, bọn họ tự nhiên là vui vẻ nhìn nó xảy ra.
“Với lại, chúng ta đi hướng tổ tông bọn họ khóc lóc kể lể, là biểu đạt mình vô cùng trung thành đối với hoàng tộc, đối với Vũ Anh gia, bọn họ sao có thể ngăn trở chứ?
“Điểm ấy, các vị bạn học hoàn toàn có thể yên tâm, ta cùng vài tên tôn thất Ngự Lâm quân cũng có giao tình nho nhỏ, ta đi nói, chuyện này tuyệt không có vấn đề, bây giờ chỉ xem mọi người có đảm lượng này hay không, là đồng ý tiếp tục giống như bây giờ đần độn, hồ đồ sống sót, sau đó giống Chu tướng quân chết đi thê thảm vô cùng như vậy, hay là muốn bùng lên phản kích, liều chết một phen!”
Máu ập tới đầu Triệu Chấn Vũ sôi trào hết lên.
Trong lúc hoảng hốt, lại nhìn thấy khuôn mặt giám bảo sư cao ngạo trong tiệm cầm đồ Đông Phương gia lúc trước, lại nhìn thấy nắm đấm như mưa giông bão giật của hộ vệ cùng nhàn hán, lại nhìn thấy nam nhân lúng ta lúng túng kia từ trong nhà mình đi ra, lại nghe thấy tiếng cười lạnh lùng, bất đắc dĩ của lão bà.
Từng khuôn mặt, từng tiếng cười lạnh, châm biếm, cười thảm, hết thảy xé nát, lại biến thành những quả bom trên chiến trường, cùng những tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của các anh em cũ.
“Phú quý đâu? Lão đại, chúng ta đến tiền tuyến liều chết như vậy, rốt cuộc vì cái gì chứ!”
“Liều mạng!”
Triệu Chấn Vũ không biết dũng khí từ đâu tới, siết chặt nắm tay nổi giận gầm lên một tiếng, “Lão tử ở tiền tuyến ngay cả người Thánh Minh còn không sợ, trở lại hậu phương còn sợ bọn cẩu tạp chủng này? Liều mạng với bọn chúng, chết thì chết, vài năm trước nếu có thể ở tiền tuyến chết oanh oanh liệt liệt, nào có nhiều chuyện vớ vẩn như vậy!”
“Không sai!”
Hai mắt Sở Thiên Hà sáng ngời, cao giọng nói: “Chấn Vũ huynh nói không sai, người tu tiên không có ai sợ chết, bao nhiêu huynh đệ của chúng ta đều ở tiền tuyến chết oanh oanh liệt liệt? Chúng ta mặc dù là chết, cũng phải giống với bọn họ, chết ra trò!”
“Xin mời Sở đại ca làm tổng chỉ huy của chúng ta, ‘Khóc lăng đại tướng quân’ !”
Triệu Chấn Vũ ma xui quỷ khiến thốt ra, “Chúng ta cùng đi hoàng lăng, quậy long trời lở đất!”
Lời vừa nói ra, vạn người hoan hô, các tạp hào tướng quân buồn khổ đã lâu ùn ùn hưởng ứng, làm Triệu Chấn Vũ lại nhấm nháp được vài phần tư vị nhất hô bá ứng ngày xưa, thân hình vừa rồi còn gù lưng, lập tức thẳng lên, khí thế tăng vọt!
Sở Thiên Hà khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Tốt, việc này một khi thật sự làm lớn, kẻ cầm đầu nhất định dữ nhiều lành ít ―― nhưng bị ép đến nước này, cũng không để ý được nhiều như vậy, mất đầu, thì mất đầu!
“Huống chi, liều cái đầu này của Sở mỗ, nếu có thể có một đường ra cho mọi người, để nguyên lão viện trả lại cho chúng ta tôn nghiêm cùng đãi ngộ nên có, cũng là có lãi!
“Các vị huynh đệ, các vị đạo hữu, chức vị ‘Khóc lăng đại tướng quân’ này, Sở mỗ liền việc nhân đức không nhường ai, nếu đều đồng ý tin tưởng ta, tất cả nghe ta điều hành cùng an bài, ngày mai chúng ta phải đi gặp lịch đại bệ hạ, gặp chúng ta người tu tiên tổ tông, Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ!”
Việc đã đến nước này, khó có kết cục tốt đẹp.
Toàn bộ tướng tá, không một ai không theo.
Bọn họ ở tiền tuyến kịch chiến mười mấy năm, bộ đội và tu vi đều bị đánh hết sạch, nhưng kinh nghiệm nghề quân nhân lại phong phú vô cùng, lập tức dựa theo chương trình trong quân đội tổ chức hẳn lên, mang mọi người chia làm mười đội, do Sở Thiên Hà đảm nhiệm “tổng chỉ huy khóc linh”, đặt mười phân đội trưởng khác, ước định sáng mai từ các phương hướng tập kết về hoàng lăng.
Triệu Chấn Vũ là người đầu tiên nhảy ra hưởng ứng, cũng kiếm được chức phân đội trưởng vang vang.
Đây là vụ làm ăn mất đầu, hắn lại mí mắt cũng không chớp lấy nửa lần đã đáp ứng.
Vừa mưu tính tuyến đường, bàn bạc đối sách, ủng hộ sĩ khí, vừa ở trong đầu mơ hồ nghĩ, ngày mai sự tình ầm ĩ, lão bà có thể ở trên linh võng nhìn thấy, cho dù ―― Chỉ nhìn thấy tên của hắn hay không?