Chương 2268: Không khống chế được cùng thăng cấp
Chương 2268: Không khống chế được cùng thăng cấpChương 2268: Không khống chế được cùng thăng cấp
Sở Thiên Hà tối hôm qua bàn bạc với đám người Triệu Chấn Vũ một đêm, mọi người cùng nhau làm ra đoạn văn tế dài lưu loát.
Nhưng bây giờ mới mở đầu, người vợ góa của trung tướng Chu Lực Phu đã “Oa” một tiếng khóc to lên.
Khi bà mẹ vừa khóc, ít nhất mấy đứa nhỏ cũng khóc theo, mấy nữ quan quân bên cạnh chiếu cố bọn họ xúc cảnh sinh tình, cũng tâm phiền ý loạn, âm thầm rơi lệ.
Sở Thiên Hà nhìn thấy một màn này, không khỏi ảm đạm đau lòng, một đoạn văn tế là như thế nào cũng không đọc nổi nữa, chỉ xoay người “Phốc” quỳ gối trước pho tượng khổng lồ của Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ, mở cổ họng kêu lên: “Bệ hạ, bệ hạ ơi!”
Vừa kêu vậy, không ít tướng tá đều bắt đầu gào khan theo.
Du khách, dân chúng cùng người thăm viếng xung quanh thấy đều tức sùi bọt mép, lòng đầy căm phẫn.
Đúng lúc này, cách đó không xa lại có một mũi đội ngũ khí thế hùng hổ đến, trong đội ngũ không ít người còn mặc đồng phục vệ đội thủ lăng.
Ngay từ đầu, đại chúng còn tưởng những người này là tới xua tan các tạp hào tướng quân khóc lăng, không khỏi nhỏ giọng nghị luận, thậm chí có người to gan tiến lên ngăn trở.
Nhưng trong đội ngũ càng lăn đi càng to lớn này cũng mơ hồ truyền đến tiếng gào khóc, không khỏi làm đại chúng đều nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.
Không đợi đám người Sở Thiên Hà, Triệu Chấn Vũ tiến lên hỏi, thủ lĩnh của đội ngũ này đã tự giới thiệu ―― thì ra đều là tôn thất đế quốc Chân Nhân Loại, con cháu của Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ.
Hoàng lăng đế quốc chính là một thành trì khí thế hoành tráng, liên miên không dứt, trừ lăng tẩm các đời bệ hạ, nghĩa trang liệt sĩ cùng nhà bảo tàng quốc gia, bốn phía còn có rất nhiều nhà bảo tàng, khách sạn, quán cơm cùng khu vực buôn bán quy mô nhỏ, xem như chỗ sản nghiệp du lịch tương đối thịnh vượng phát triển.
Mà đại bộ phận ích lợi của sản nghiệp du lịch, cùng với vệ đội thủ lăng, nghĩa trang liệt sĩ cùng nhân viên công tác nhà bảo tàng quốc gia… các cương vị, đều bị tôn thất nắm giữ chặt chẽ.
Đây cũng coi như bốn đại tuyển đế hầu gia tộc để lại cho tôn thất “hoa màu đáng tin”, rất nhiều tôn thất đều tụ tập ở trong thành trì này, dựa vào đó để sống.
Các tôn thất họ “Vũ Anh” này, đã rất nhiều năm không nhiều tướng quân đế quốc như vậy cung kính như vậy với tổ tông bọn họ, lại nhìn truyền đơn, đã biết ý đồ đến của bọn họ, không khỏi càng thêm cảm động, còn thỏ chết cáo thương, nghĩ tới cảnh ngộ của mình, thế mà cũng ở dưới người hữu tâm cổ động, tạo thành một “đại quân khóc lăng” đông nghịt tiến đến.
Tôn thất là dân bản xứ nơi này, nhân số tự nhiên nhiều hơn tạp hào tướng quân mấy chục lần, cho dù một phần mười trong đó gia nhập đại quân khóc lăng, khí thế cũng đột nhiên tăng lên rất nhiều, như sóng dữ cuồn cuộn, cuồn cuộn chảy về phía trước, tô đậm không khí đến bậc thang cao hơn.
Tôn thất cầm đầu ba bước coi như chỉ hai bước chạy tới bên cạnh Sở Thiên Hà, trước quỳ ở trên đất “cộp cộp cộp” hướng pho tượng khổng lồ của Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ dập đầu ba cái, sau đó máu chảy đầy mặt quay đầu, hướng đám đông vỗ ngực nói: “Ta dám đảm bảo, mọi thứ Sở tướng quân nói đều là thật, đế quốc biến chất hủ bại đến loại trình độ này, ngay cả chúng ta những tôn thất họ ‘Vũ Anh’ này cũng ở bước đường cùng, ăn bữa hôm lo bữa mai, huống chi các vị các tướng quân chứ?
“Tổ gia gia, ngài mở mắt, hiển linh đi, bây giờ đế quốc có người xấu, có người xấu!”
Khi nói chuyện, gã tôn thất này cũng khóc không thành tiếng.
Tôn thất khóc lên, khác với các tướng quân.
Như Sở Thiên Hà, Triệu Chấn Vũ các tạp hào tướng quân, chung quy đều là quân nhân thiết huyết ý chí sắt đá, người tu tiên lãnh khốc vô tình, mỗi kẻ đều là tồn tại tâm địa độc ác, giết người không chớp mắt.
Mặc dù thật sự quẫn bách đến cực điểm, trong lòng có vạn loại buồn rầu cùng tủi thân và uất ức, chung quy còn có chút cốt khí của quân nhân với người tu tiên, muốn bọn họ giống phụ nữ trẻ con vô tri, nước mũi nước mũi khóc, đó là tuyệt đối không làm được, nhiều nhất âm thầm rơi lệ, hướng pho tượng Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ cúi đầu, hoa tươi, như thế mà thôi.
Nhưng giờ phút này tôn thất tụ tập lại, rất nhiều người ở đây sống mấy trăm năm, đã sớm là kéo vợ dắt con, già trẻ kết đội.
Hơn nữa chưa từng trải qua vào sống ra chết, lại chưa trải qua quá nhiều tu luyện, rất nhiều người đã sớm trở nên không khác gì bình dân.
Những đại tẩu, ni cô và bà thím hơi lớn tuổi chút ném hết mọi việc, ai cũng tóc tai bù xù, giậm chân đấm ngực, gào khóc, thật sự là khóc tới mức núi sông biến sắc, nhật nguyệt vô quang, trời sụp đất nứt, sức chiến đấu so với các tướng quân mạnh hơn gấp mười có thừa.
Khung cảnh khóc lăng thanh thế lớn như vậy, như nước lũ tràn đê, núi lửa bùng nổ, phát ra không thể vãn hồi, rất nhanh dẫn phát cảm xúc của toàn bộ du khách, dân chúng và người hành hương ở đây.
Virus đau thương nháy mắt khuếch tán đến từng góc hoàng lăng, mọi người đều ở trong cảm xúc cộng hưởng vi diệu, mấy chục vạn, hơn trăm vạn người cùng lúc khóc rống lên, thật sự là khóc tới mức hoàng lăng cũng phải sụp đổ, Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ cũng tức giận đến mức muốn từ trong lăng tẩm bò ra!
Nghi thức khóc lăng bất ngờ biến chuyển đến một bước này, đã mơ hồ vượt qua các tạp hào tướng quân nắm giữ.
Lúc này, mọi người trong ngoài hoàng lăng đều khóc không thể kiềm chế, thậm chí ngay cả Ngự Lâm quân đóng ở bên ngoài cũng hùng hùng hổ hổ, mắng đau ngày nay đế quốc quá nhiều người xấu, mới làm bọn họ những tôn thất họ “Vũ Anh” này cũng rơi vào tình trạng như vậy, mỗi người cũng vừa khóc vừa mắng theo, hướng phía nguyên lão viện phun nước miếng
Ngược lại, các tạp hào tướng quân ngược lại trở thành người tỉnh táo nhất.
Triệu Chấn Vũ mơ hồ cảm giác có chút tâm hoảng ý loạn.
Xu thế sự tình không nên là như vậy ―― đêm qua bọn họ thương lượng sẵn là, đến hoàng lăng khóc lớn một hồi, hướng dân chúng phát ra truyền đơn, sau đó hướng pho tượng Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ cúi đầu, hiến hoa tươi, tạo thành thanh thế, sau đó mọi người liền đều tự giải tán.
Như vậy, đã tạo thành ảnh hưởng, cũng không đến mức bị nhà cầm quyền bắt thóp được cái gì ―― Tế bái hoàng lăng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thậm chí là nghĩa vụ mỗi một quân nhân đế quốc và người tu tiên nên tận, nhà cầm quyền cao nhất trừ ngầm mắng vài tiếng, ở bề ngoài còn dám làm gì bọn họ?
Nhưng tình hình trước mắt, rõ ràng bắt đầu mất khống chế.
Mấy chục vạn, hơn trăm vạn người ở hoàng lăng xôn xao, đây rõ ràng là sắp có chuyện!
Triệu Chấn Vũ nhìn trộm Sở Thiên Hà bên cạnh, lại thấy tên “Khóc lăng đại tướng quân” này hoàn toàn đầu nhập đến trong nhân vật, tiến vào trạng thái vô cùng cuồng nhiệt và phấn khởi, hai mắt đỏ tới mức có thể khóc ra máu trong lòng, vừa khóc còn vừa kích động, như còn ngại không khí không đủ khô nóng!
“Sở Thiên Hà không phải nổi danh ‘trí tướng’ sao, sao hôm nay đầu óc chậm chạp như thế?”
Trong lòng Triệu Chấn Vũ lo sợ bất an, có chút thấp thỏm nhìn về phía nguyên lão viện, lập tức trợn to mắt.
Hoàng lăng chính là dựa vào núi mà xây, chỗ pho tượng khổng lồ của Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ tự nhiên là giữa sườn núi. Triệu Chấn Vũ ở cao nhìn xuống, đưa mắt trông về phía xa, lại nhìn thấy cách hoàng lăng không xa, có từng dòng lũ màu đen đang cuồn cuộn tiến đến!
Đó là đám người đông nghịt, số lượng càng gấp tôn thất chục lần, trăm lần, hơn nữa đều mặc đồng phục thống nhất, đều là quân phục màu đen của quân viễn chinh đế quốc.
Dòng lũ tốc độ thổi quét cực nhanh, trong nháy mắt đã đột phá phòng tuyến của Ngự Lâm quân ―― Đương nhiên, Ngự Lâm quân đang vừa khóc vừa mắng, cũng không thật lòng muốn ngăn trở những người này.
“Là bộ đội của nguyên lão viện?”
Trong lòng Triệu Chấn Vũ căng thẳng, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Không giống, bọn họ không mặc tinh khải, không mang theo bất cứ pháp bảo hạng nặng nào, cũng không có tàu cường tập tầng trời thấp ở trên đầu áp trận, không phải bộ đội của nguyên lão viện!”
Nhưng, nửa phút sau, từ bên dưới truyền đến tin tức lại làm hắn chấn động, hầu như muốn ngất đi.
Người tới lại là lão binh thương tàn xuất ngũ đánh ra trong mười mấy năm đế quốc phản kích chiến!
Đều là người từ các đại thiên thế giới bên ngoài đế quốc chạy tới hoàng lăng tế bái!
Đã có vài vạn lão binh thương tàn xuất ngũ lao vào hoàng lăng, phía sau còn có mấy chục vạn hoặc là nhiều người hơn nữa, đang cuồn cuộn không ngừng, người trước ngã xuống, người sau tiến lên chạy tới!
Tình trạng của lão binh thương tàn xuất ngũ so với bọn họ các tạp hào tướng quân này càng thảm hại hơn ―― Bọn họ những người này tốt xấu còn có “Trường quan quân cao cấp hoàng gia” thu lưu, còn có tiền trợ cấp và bổ trợ gầy còm, còn có thể sống tạm.
Rất nhiều lão binh thương tàn xuất ngũ đến từ thế giới bên ngoài, lại bị một cước đá trở lại thế giới ngoại vi, do tài chính địa phương cung cấp nuôi dưỡng.
Nhưng bây giờ chính phủ các thế giới ngoại vi của đế quốc đều sắp phá sản rồi, còn có các loại thuế chiến tranh, quyên góp quốc phòng phải nộp, nào có tiền nuôi những phế vật này?
Cho nên, các lão binh thương tàn xuất ngũ đều tích lũy đầy bụng oán khí, nghe nói có các tướng quân ở đây khóc lăng, thế mà cũng chạy tới, khóc lớn một hồi!
“Không đúng nha!”
Đầu óc Triệu Chấn Vũ “Ông” một tiếng, một vạn cái dấu chấm hỏi hết thảy nổ tung.
Lão binh thương tàn xuất ngũ khổ sở hắn tự nhiên là biết, nhưng những người này nếu ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, sao có thể gánh vác phí dụng từ thế giới ngoại vi đến Cực Thiên giới, Thiên Cực tinh đến giao thông, dừng chân cùng tế bái?
Hơn nữa mấy chục vạn, hơn trăm vạn thậm chí quy mô lớn hơn nữa lão binh thương tàn xuất ngũ, rốt cuộc là như thế nào tổ chức và vận chuyển đến đế đô, cái này cần tính tổ chức, tính kỷ luật cùng tài lực tinh vi cùng mạnh mẽ cỡ nào, căn bản không có khả năng là hành động tự phát.
Triệu Chấn Vũ phi thường rõ, giờ phút này đế đô đang ở thời kì phi thường, các điểm nhảy cùng cảng vũ trụ ra vào đế đô đều bị hạm đội của bốn đại tuyển đế hầu gia tộc nắm giữ chặt chẽ, chỉ có tàu vũ trụ của bốn đại gia tộc mới có thể thông suốt, tàu vận tải dân dụng muốn vào đế đô, thế nào cũng phải trải qua mấy chục thẩm tra phê duyệt cùng điều tra nghiêm mật nhất, sao có khả năng để các lão binh thương tàn xuất ngũ này dễ dàng chuồn vào?
Còn có, chuyện này cũng quá khéo đi, bọn họ vừa ở đây khóc lăng khóc non nửa ngày, tôn thất đã nghe tin lập tức hành động, ngay cả lão binh thương tàn xuất ngũ cũng đến giúp vui, cái này, cái này, cái này!
Triệu Chấn Vũ càng cân nhắc càng cảm thấy không ổn, nháy mắt toát mồ hôi lạnh đầy đầu, có chút chột dạ nhìn về phía Sở Thiên Hà: “Tổng chỉ huy...”
“Lão Triệu!”
Hai mắt Sở Thiên Hà đỏ bừng, vẻ mặt lại bình tĩnh tới cực điểm, ở sau lưng hắn vỗ mạnh một cái, ghé đến bên tai thấp giọng nói: “Việc đã đến nước này, như thế nào cũng là tội danh mất đầu, có lẽ càng quậy càng lớn, quậy long trời lở đất, ngược lại có thể đặt vào chỗ chết rồi sau đó sống. Ngươi cũng là người cầm quân, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu sao?”
Nhìn ánh mắt như yêu ma của Sở Thiên Hà, Triệu Chấn Vũ rùng mình một cái thật sâu, cả người cứng ngắc đến cực điểm, nửa câu cũng không nói ra được.
Sở Thiên Hà nặn ra một cái mỉm cười vô cùng dữ tợn, bỗng vung tay hô to: “Nhìn đi, trăm vạn lão binh thương tàn xuất ngũ đều gia nhập hàng ngũ chúng ta, chúng ta hôm nay không đi nữa, mọi người chờ ở hoàng lăng, nhất định nguyên lão viện phải ra mặt cho chúng ta một câu trả lời mới được! Không có câu trả lời, chúng ta thà rằng tất cả đều chết ở dưới chân Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ!”
“ẦM!”
Triệu Chấn Vũ cảm thấy cả người mình đều bị nổ tan xương nát thịt, căn bản không biết mình đang ở nơi nào, rốt cuộc đang làm gì!