Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2336 - Chương 2292: Hang Ma Ăn Thịt Người, Khách Không Mời Mà Đến!

Chương 2292: Hang ma ăn thịt người, khách không mời mà đến! Chương 2292: Hang ma ăn thịt người, khách không mời mà đến!Chương 2292: Hang ma ăn thịt người, khách không mời mà đến!

Lý Diệu từng có một đoạn từng trải bị lực lượng dị chủng Huyết Văn tộc xâm nhập, hoặc là nói thẳng tới hôm nay, “lực lượng dị chủng” này vẫn lưu lại ở trong cơ thể hắn, còn cùng cảm xúc mặt trái của hắn dung hợp thành “Huyết Sắc Tâm Ma”, cho nên hắn và Huyết Sắc Tâm Ma đối với lực lượng dị chủng đều phi thường mẫn cảm, tuyệt không có bất cứ một loại lực lượng quỷ dị thần bí khó lường nào có thể tránh được bọn họ dò xét.

Mặc dù là... lực lượng đến từ Đế Hoàng, cũng tuyệt đối không có khả năng.

Mò mẫm cả buổi cũng không tra ra chân tướng, Lý Diệu chỉ có thể chậm rãi hút lực lượng ra, buông ra Lệ Gia Lăng, hồ nghi nói: “Ngươi cắn nuốt lực lượng Đế Diễm Châu chất chứa nhanh như vậy, chính mình không cảm thấy có gì không ổn sao?”

“Không có gì không ổn cả!”

Lệ Gia Lăng vung tay, há mồm thở dốc, rất nhanh khôi phục bình thường, lắc lắc đầu nói: “Cảm giác rất tốt, có lẽ là ta trước kia ở ‘Thiên không chi thành, mạn châu sa hoa’ từng chịu quá nhiều đau khổ, đã sớm quen các loại lực lượng cổ quái rót vào trong cơ thể nhỉ? Lực lượng trong Đế Diễm Châu tuy mãnh liệt mênh mông, lại làm ta cảm giác phi thường thoải mái, hoàn toàn khác với trong quá khứ.

“Quá khứ, những lực lượng đó sau khi điên cuồng rót vào trong cơ thể, thường thường làm ta sinh ra cảm giác không chịu nổi nữa, hoàn toàn không thể khống chế, thân thể lúc nào cũng có thể nổ tung; Nhưng hấp thu lực lượng Đế Diễm Châu, chỉ làm ta cảm thấy tự tin không gì sánh kịp, giống như... Mang tinh tú khắp trời hết thảy cắn nuốt đến trong cơ thể của ta, ta cũng có lòng tin có thể hoàn toàn nắm giữ!”

“Cổ quái như vậy?”

Tâm tư Lý Diệu xoay chuyển thật nhanh, biết đây ước chừng là “dấu ấn tinh thần” Đế Hoàng lưu lại trong Đế Diễm Châu đang phát huy tác dụng.

Đế Hoàng mà, tự nhiên là tuyệt thế mãnh nhân nắm giữ tinh tú khắp trời cũng không nói chơi.

Lý Diệu ở lúc tu luyện cũng từng mơ hồ chịu một ít vương bá chi khí ảnh hưởng, nhưng hắn dù sao cũng là người trưởng thành thân trải trăm trận, ba loại quan điểm đã sớm định hình, thần hồn chắc chắn vô cùng, không dễ dàng bị một lần nữa đắp nặn.

Mà Lệ Gia Lăng trước đây vẫn là thiếu niên ngây thơ vô tri, đột nhiên gặp phải tinh khí thần Đế Hoàng rèn luyện, sẽ xảy ra thay đổi nho nhỏ, cũng chẳng có gì lạ.

Đây là ảnh hưởng bình thường, không thể đánh đồng với thủ đoạn tà dị kiểu như “lây nhiễm, đoạt xá”.

Cái đó giống như một thiếu niên ba quan điểm còn chưa định hình, đọc được một quyển truyện ký của Đế Hoàng, bị sự nghiệp to lớn phong công cứu vớt nhân loại, thống nhất tinh hải của Đế Hoàng rung động thật sâu, lập chí cũng muốn trở thành một đại anh hùng đội trời đạp đất. Chỉ cần nắm chắc chừng mực, cũng không có gì không tốt.

“Vậy ngươi có làm gặp giấc mơ lạ nào cổ quái, ở trong mơ biến thành một người khác kiểu như vậy hay không?”

Lý Diệu nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Hoặc là bình thường vẻ mặt sẽ có chút hoảng hốt, thường xuyên nghe được một ít thanh âm lén lút, sinh ra các loại ảo giác lờ mờ, thậm chí ngẫu nhiên sẽ mất đi ký ức, không biết trong vòng mấy phút thậm chí mấy giờ vừa qua rốt cuộc đã làm cái gì?”

Lệ Gia Lăng mở to mắt, đột nhiên lắc đầu nói: “Không có, hoàn toàn không có, ta bây giờ cảm giác so với bất cứ thời điểm nào trước đây cũng tốt hơn, chưa bao giờ xuất hiện quá những bệnh trạng cổ quái đó. Với lại Diệu ca không phải mỗi ngày đều ở cùng ta sao, nếu ta thực có cái gì khác thường, ngươi cũng nên có điều phát hiện nha!”

“Điều này cũng đúng, xem ra bản thân Đế Diễm Châu quả thực không có bất cứ vấn đề gì.”

Lý Diệu thật sự không nghĩ ra, phất phất tay lung tung nói: “Thôi, ngươi tiếp tục tu luyện đi, nhớ kỹ hôm nay nhất định phải mang bộ 《 Liệt Phong Lôi Sát Đao 》 kia của ta luyện thuộc, hoàn toàn lĩnh hội mỗi một chỗ tinh diệu, đây là sát chiêu ta lúc trẻ tuổi tự nghĩ ra, uy lực rất mạnh.”

“Đã luyện thuộc rồi!”

Lệ Gia Lăng hưng phấn nói: “Hơn nữa Diệu ca, ta phát hiện ngươi ở trong《 Liệt Phong Lôi Sát Đao 》giấu mười chín chỗ sơ hở, tất cả đều là sai lầm ảnh hưởng phát lực, tốc độ cùng linh năng vận chuyển. Đao pháp căn bản không nên thi triển như vậy!

“Cái này nhất định là ngươi cố ý, cố ý muốn khảo nghiệm ta, xem ta có thể phát hiện những sai lầm này hay không, đúng không?

“Ha ha, ta chẳng những phát hiện, hơn nữa còn mang bọn nó hết thảy sửa lại cùng ưu hoá một phen, ít nhất làm uy lực《 Liệt Phong Lôi Sát Đao 》tăng lên 10%, hẳn là có thể thông qua khảo nghiệm của ngươi rồi nhỉ?”

Lý Diệu: “... Ặc, hảo tiểu tử, ngươi được đó, thế mà mang sơ hở ta cố ý dấu diếm ở trong đao pháp phát hiện hết. Ha ha ha ha, tiểu đệ ngươi ưu tú như vậy, Diệu ca ta thật sự rất vui mừng.

“Được rồi, ngươi đi tu luyện trước đi, ta còn cần trò chuyện với tướng quân Lôi Thành Hổ!”

“Lôi tướng quân?”

Lệ Gia Lăng chớp mắt, “Tìm hắn làm gì, có việc gì thế?”

“Không có việc gì cũng có thể liên lạc cảm tình một chút mà!”

Lý Diệu sờ cằm, lẩm bẩm: “Ta mơ hồ có loại cảm giác, không có việc gì vẫn nên câu thông, trao đổi với tướng quân Lôi Thành Hổ nhiều một chút, làm sâu sắc tình cảm chút, nói không chừng thời khắc mấu chốt, hắn có thể giúp được việc lớn đó!”

...

Ngày 10 tháng 6, dưới lòng đất đế đô, khu 27, hành động Thiên Biến!

Khu 27 ở sâu trong dãy núi trung ương đại lục chính của Thiên Cực tinh, ba ngàn đến năm ngàn mét dưới lòng đất, là một thành thị lòng đất không có ánh mặt trời, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời, lại muôn màu rực rỡ.

Sắt thép, đá, mỏ quặng cùng máy móc cấu thành chủ thể của tòa thành thị này, lò tinh luyện kim loại cùng lò động lực vĩnh viễn không tắt chẳng phân biệt ngày đêm nổ vang, sâu trong từng mỏ quặng lộ ra khoáng thạch nhiều màu, tản mát ra các loại ánh huỳnh quang mang theo phóng xạ yếu, làm thành thị bao phủ ở trong từng mảng ánh sáng sương mù gần như thối nát.

Ngẩng đầu nhìn, là khe nứt nối thẳng bầu trời, nhưng bởi vì cách mặt đất thật sự quá mức xa xôi, trên khe nứt luôn bao phủ những đám mây mù, che kín trời xanh mây trắng.

Lại có các loại đường ống cùng cầu thang đan xen ngang dọc, xuyên qua phay đứt gãy hai bên khe nứt, ống dẫn trải qua hơn trăm năm mục nát, đường nối đã sớm không quá kín, “tí tách” rơi các loại chất lỏng đáng ngờ, như một trận mưa nhỏ vĩnh viễn không ngừng nghỉ, tí tách rả rích.

Đây là quê nhà của vô số nhân loại, hoặc là nói, động vật được chụp cho cái danh “Người vượn” sống cả đời.

Tất cả mọi người đều sinh hoạt ở khu 27, chỉ có số rất ít có thể ở căn cứ đào mỏ, nhà xưởng tinh luyện hoặc là trạm cung ứng năng lượng địa nhiệt dưới lòng đất tìm được một công việc “chính thức”, tuyệt đại đa số mọi người đều cần nhờ khu vực thượng tầng rò rỉ với ném xuống cơm thừa canh cặn để sống qua ngày.

Cơm thừa canh cặn, lúc ban đầu đến từ thành thị người tu tiên trên mặt đất, sau khi bị người tu tiên hưởng dụng, một bộ phận cặn ném xuống cùng rơi vãi trước đến khu vực trong lòng đất cách mặt đất không xa một ngàn mét, lại bóc lột cùng tiêu hao từng tầng, chờ lúc thẩm thấu đến khu 27, chỉ còn lại có một chút xíu tội nghiệp.

Nhưng khu 27 vẫn không phải thê thảm nhất, bởi vì ở chỗ sâu nhất mấy ngàn mét lòng đất phía dưới bọn họ, trong vực sâu bóng tối vẫn có vô số đôi tay cùng vô số cái mồm, chờ đợi phế vật cùng rác rưởi bọn họ ném đi.

Nếu là ở cổ đại tài nguyên cằn cỗi, kỹ thuật không quá phát triển, tuyệt đại đa số người thế giới dưới lòng đất đã sớm nên chết bởi những đại nạn đói tàn khốc.

Bây giờ kỹ thuật chế tạo thức ăn phát triển cao độ, chế tạo lượng lớn thức ăn tổng hợp vị như ăn sáp thậm chí khó có thể vào cổ họng, lại có được nhiệt lượng cực cao, miễn cưỡng bảo vệ các sinh mệnh tầng dưới chót xã hội, lại vẫn không sao an ủi linh hồn hoang vu của bọn họ, làm những “người vượn”, “con kiến” đó đều như là cô hồn dã quỷ vĩnh viễn bồi hồi ở lòng đất.

Vô luận có công việc chính thức hay không, cũng mặc kệ nam nữ già trẻ, số mệnh bọn họ đều giống nhau, dùng các loại phương thức bán rẻ cơ thể máu thịt của mình, đổi lấy thức ăn tổng hợp cùng với hàng tiêu dùng giải trí cùng thuốc mê tinh thần giá rẻ nhất, ở trong ảo giác tự mình an ủi, để linh hồn của mình tạm thời thoát khỏi hiện thực không có ánh mặt trời, phi thăng đến thiên đường hạt cát hư ảo xây thành, hưởng thụ khoảnh khắc vui sướng.

Ở trong trầm luân ngày qua ngày, năm qua năm, cơ thể máu thịt tiền vốn duy nhất của bọn họ tiêu hao cực nhanh.

Mà các loại vui thích hư ảo, thường thường cũng sẽ kết hợp cùng một chỗ với thân thể phóng túng.

Ở sau khi tiêm vào các loại thuốc mê tinh thần, mấy chục thân thể trắng bóng trắng trợn quấn lấy, tận tình hưởng thụ khoái hoạt nguyên thủy nhất. Đây có lẽ là thời khắc hạnh phúc nhất của người vượn dưới lòng đất.

Nhà cầm quyền đế quốc đối với loại hành vi này của người vượn cũng áp dụng thái độ ngầm đồng ý.

Một mặt nhà cầm quyền cho rằng “người vượn” loại sinh mệnh giống người cấp thấp này không khống chế được bản năng thú tính của mình là rất bình thường, với lại, người vượn mang tất cả tinh lực đầu nhập trong dục vọng, cũng sẽ không dư thừa tâm tư đi cân nhắc những thứ rối rắm, có lợi cực lớn đối với duy trì bảo vệ đế quốc trật tự cùng ổn định.

Do đó, các loại tật bệnh thiên kì bách quái, ở thế giới cổ tu cũng chưa từng nghe nói, tự nhiên ra sức phát triển ở thế giới lòng đất.

Ở trong nhà xưởng máu thịt vì cạnh tranh với con rối linh năng, không thể không lấy phương pháp cực đoan nhất áp bức thân thể của mình, vất vả lâu ngày thành tật tạo thành đủ loại đau khổ.

Ở mỏ quặng dưới lòng đất tràn ngập phóng xạ, suốt ngày đắm chìm dưới ánh huỳnh quang khoáng thạch nhìn như rực rỡ, thân thể dần dần xảy ra biến dị, diễn biến thành các loại dị dạng.

Lại thêm vật phẩm giải trí giá rẻ cùng thuốc mê tinh thần tạo thành dị hoá tầng diện thần kinh; cùng với phát tiết dục vọng tạo thành các loại bệnh lây qua đường sinh dục lây quy mô lớn... Các loại cực khổ như âm hồn không tiêu tan dây dưa toàn bộ người vượn dưới lòng đất, ăn mòn thân thể cùng linh hồn bọn họ.

Lúc này, một bệnh viện mặc dù không trị tận gốc được tật bệnh, ít nhất có thể cho bọn họ gây tê cùng an ủi trình độ lớn nhất, không thua gì thiên đường quang minh của lòng đất tối tăm.

Trung ương khu 27, có một khu bệnh viện quy mô cực lớn như vậy.

Bệnh viện không có tên, nhưng suốt ngày không ngừng nở rộ hào quang màu trắng ngà, lại như là có thể chiếu sáng lên bóng tối đáy lòng tất cả mọi người khu 27.

Phương tiện cùng tiêu chuẩn chữa bệnh nơi này tự nhiên một trời một vực so với thành thị của người tu tiên trên mặt đất, cũng may người vượn dưới lòng đất yêu cầu không cao, chỉ cần có thể miễn cưỡng lừa gạt thần kinh đau đớn trong cơ thể, phong bế các khớp cùng cơ bắp bị hao tổn, làm bọn họ ngày mai tiếp tục có sức đi giãy dụa kiếm ăn, hoặc là có thể giúp bọn họ cắt bỏ những bộ vị dị dạng biến dị đó là được.

Các bác sĩ cùng y tá của bệnh viện không tên, làm rất khá công việc này.

Bởi vậy, chẳng những khu 27, ngay cả vài khu vực phụ cận cũng không ngừng có người mộ danh mà đến, đại đa số mọi người cũng là hài lòng mà về, đối với các bác sĩ “Tế thế hoạt nhân, diệu thủ nhân tâm” trong bệnh viện này khen không dứt miệng, cảm động đến rơi nước mắt.

Cực ít có người biết, bệnh viện không tên này, lại là hang ma quỷ ăn thịt người.

Chẳng qua, ăn không phải người vượn. Tuyệt đại bộ phận người vượn, còn chưa có tư cách bị bệnh viện này cắn nuốt.

Giờ phút này, một lượng lớn khách không mời mà đến, sớm đã thông qua các loại con đường, từ bốn phương tám hướng, thẩm thấu đến phụ cận bệnh viện vô danh.
Bình Luận (0)
Comment