Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2352 - Chương 2308: Kẻ Địch Thật Sự!

Chương 2308: Kẻ địch thật sự! Chương 2308: Kẻ địch thật sự!Chương 2308: Kẻ địch thật sự!

Trên đôi mắt Lý Diệu hiện lên hai vòng vàng mỏng manh, hắn rót linh năng ở trong con ngươi, lại chiếu xạ đến trên người Đông Phương Vọng, liền có thể rõ ràng cảm giác được từ trường sinh mệnh của Đông Phương Vọng.

Loại thăm dò nhằm vào từ trường sinh mệnh này, là hành vi tương đối khiêu khích, nếu lúc Đông Phương Vọng đầu óc rõ ràng hơn nữa thần hồn kiên cố, tất nhiên sẽ tự động phát ra phản kích.

Nhưng bây giờ tiền thủ tướng của đế quốc đần độn, điên điên khùng khùng, hoàn toàn sa vào ở trong ảo tưởng huy hoàng cùng cuồng loạn ngày cũ, không chú ý tới thăm dò từ bên ngoài chút nào.

Ở trong “linh nhãn” của Lý Diệu, cả người Đông Phương Vọng hoàn toàn biến mất, thay thế vào đó là những mảng từ trường vặn vẹo cùng xao động, như vô số xích hai tầng xoắn ốc lập lòe tỏa sáng dây dưa với nhau.

Nhưng hai tầng xoắn ốc vốn nên muôn màu, rạng rỡ tỏa sáng, lại bị bóng tối không ngừng xâm nhập, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hủ bại, héo rũ cùng đứt gãy, cuối cùng hóa thành những đám sương mù đen tản ra bốn phía, tiêu tán trong không khí, hủy diệt vào vô hình.

Long Dương Quân không lừa hắn, Đông Phương Vọng quả thực ở lúc hấp hối, từ trường sinh mệnh sắp hoàn toàn sụp đổ, từ thân thể máu thịt đến thần hồn cùng ý chí đều sắp ngã xuống.

Nhìn thấy đường đường tiền thủ tướng đế quốc Chân Nhân Loại rơi vào tình trạng như thế, đáy lòng Lý Diệu cũng cảm xúc lẫn lộn. Đối với người tu chân mà nói, Đông Phương Vọng chính là thủ lĩnh của người tu tiên, rõ ràng nên là tồn tại cấp số “đại ma đầu đứng đầu”, không phải nên đại chiến ba vạn hiệp, sau khi trả giá các loại thảm thiết, vô cùng gian nan mới có thể tiêu diệt hắn sao?

Không ngờ, mình còn chưa động một ngón út, gã đã dễ dàng chết đi như vậy?

Lý Diệu cùng toàn bộ Tinh Diệu Liên Bang hơn một trăm năm trước ảo tưởng cùng sợ hãi đối với đế quốc, câu chuyện tựa như hoàn toàn không phải như vậy, đây có phải cái gọi là “mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh” hay không?

Liên bang có uy hiếp sinh tử của liên bang, đế quốc cũng có vấn đề căn bản của đế quốc, lúc đối mặt tinh hải mênh mông, vô luận liên bang hay là đế quốc, đều là nhỏ bé như vậy!

Trầm ngâm một lát, Lý Diệu dang hai tay, phóng ra hai luồng linh năng nhu hòa, ùa vào trong cơ thể Đông Phương Vọng, tận lực kéo dài thời gian từ trường sinh mệnh của gã sụp đổ toàn bộ, kích thích vỏ đại não bên bờ vực khô kiệt của gã, tỉnh táo chút thêm được một lát.

Theo linh năng màu vàng nhạt cuồn cuộn không ngừng bao phủ toàn thân, Đông Phương Vọng phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh, điên cuồng cùng không cam lòng đáy mắt thoáng rút lui tan rã, ánh mắt rõ ràng trong chốc lát, lại bị sương mù xám của đau khổ cùng tuyệt vọng bao phủ.

“Là ngươi... Ngươi rốt cuộc đến rồi... Thời điểm của ta đến rồi.”

Giờ phút này Đông Phương Vọng, như là một lão nhân rốt cuộc có thể đối mặt sự thật, khẽ tựa đầu vào trên bọc đồ hình người trong lòng, lẩm bẩm, “Ta thua rồi, thua sạch sẽ rồi, thất bại thảm hại!”

Tuy ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Diệu, nhưng sức chú ý của gã hiển nhiên không ở trên người Lý Diệu, lại như là lâm vào hồi ức xa xưa, đang tổng kết cả đời của mình.

“Ta thua rồi, nhưng đã không phải thua Thánh Minh, cũng không phải thua phái cách tân các ngươi, lại càng không phải thua bốn đại tuyển đế hầu gia tộc những kẻ vong ân phụ nghĩa đó...”

Đông Phương Vọng lúc nghiến răng nghiến lợi, lúc hối hận, lúc lại mang toàn bộ biểu cảm trên mặt đều thu liễm sạch sẽ, không mang theo chút cảm tình nói: “Ta là thua ba ngàn đại thiên thế giới, ta là thua cả mảng tinh hải, ta là thua tất cả nhân loại, dục vọng cùng dã tâm của tất cả mọi người!

“Ha ha, ta từng cho rằng mình có thể hoàn thành bá nghiệp ngàn năm chưa toại nguyện của Hắc Tinh Đại Đế, chỉnh hợp đế quốc Chân Nhân Loại, hoàn toàn thống nhất tinh hải, thống nhất cả vũ trụ mênh mông!

“Ngây thơ, ta sao có thể có cách nghĩ ngây thơ như thế, sao có thể mang tinh hải cùng nhân loại đều nghĩ đơn giản như vậy?

“Đế quốc Chân Nhân Loại, mấy trăm đại thiên thế giới, hơn vạn tinh cầu tài nguyên, mỗi thế giới đều cách nhau ngàn vạn năm ánh sáng, hoàn cảnh sinh tồn cùng phong thổ hoàn toàn khác nhau, đều có quê nhà tán đồng cùng quan hệ lợi hại khác nhau, thậm chí bên trong mỗi thế giới đều có vô số tông phái, bên trong mỗi tông phái đều có vô số người tu tiên, mỗi người tu tiên đều đang có tính toán nhỏ nhặt của mình, so đấu tâm kế, chém giết lẫn nhau, sao có thể thống nhất lại với nhau, làm bọn họ hết thảy phục tùng hiệu lệnh của ta?

“Đế quốc căn bản không phải một quốc gia, chỉ là năm bè bảy mảng ngụy trang thành quốc gia, là một liên minh rời rạc miễn cưỡng được ghép lại một chỗ, mà kẻ địch lớn nhất của mọi người trong liên minh này, chính là ‘minh hữu’ bên người! Ta thật sự là ngu không ai bằng, sao có thể ngay cả sự thực đơn giản như vậy cũng thấy không rõ?

“Uổng phí rồi, nhiều năm tâm huyết như vậy thậm chí sinh mệnh của ta đều lãng phí vô ích!

“Ta thiêu đốt toàn bộ ý chí cùng thần hồn của mình, mang mình hiến tế hoàn toàn cho đế quốc, kết quả lại đổi lấy cái gì?

“Bao gồm Đông Phương gia ở trong, bốn đại tuyển đế hầu gia tộc đều âm thầm cản trở ta, đám địa đầu xà cùng quân phiệt bên ngoài đế quốc càng bỏ ngoài tai hoặc là bằng mặt không bằng lòng đối với mệnh lệnh của ta! Ta muốn tăng 5% thuế chiến tranh, bọn họ sau khi xuống dưới tăng giá từng tầng liền dám tăng 50%! Ta muốn xử lý hủ bại, thanh liêm chính phủ, bọn họ liền dám cả ngày ngồi ở trong văn phòng mắt to trừng mắt nhỏ cùng máy tính! Ta muốn bộ đội quân phiệt hướng tiền tuyến cực kỳ quan trọng đẩy mạnh, bọn họ liền dám ‘gặp bão vũ trụ, toàn quân bị diệt’, cho nên tàu vũ trụ chuồn mất hết, không những không bỏ sức ở tiền tuyến, thậm chí hóa thành tinh đạo, thừa dịp binh lực hậu phương trống trơn ra sức cướp bóc, đâm người một nhà một đao!

“Những kẻ gian thương trữ hàng đầu cơ, lấy hàng kém thay thế, phát tài quốc nạn phát tài chiến tranh càng không cần phải nói, ta muốn nghiêm trị, kết quả tất cả bốn đại gia tộc, bao gồm cao tầng Đông Phương gia thậm chí con ta đều đến cầu tình cho gian thương, ta có thể như thế nào? Ta ‘tể tướng thiết huyết’ này lại có thể như thế nào!

“Dù vậy, mặc dù đối mặt nhiều khó khăn cùng phiền toái không tưởng được như vậy, ta vẫn dốc hết tâm huyết, vượt mọi chông gai, dốc hết khả năng chỉnh hợp tư nguyên, rốt cuộc đánh thắng đế quốc phản kích chiến! Các tướng quân tiền tuyến chỉ biết cắm đầu chém giết, đưa tay hướng ta đòi tàu vũ trụ cùng tài nguyên, biết thắng lợi này rốt cuộc có không dễ đến bao nhiêu không? Biết ta chùi đít bao nhiêu, xử lý bao nhiêu nan đề to lớn cho bọn họ không!

“Ta vốn cho rằng, lấy được thắng lợi huy hoàng như thế, những kẻ đó nhất định đều không còn gì để nói, mà đế quốc cũng có thể ở dưới sự lãnh đạo của ta, lần thứ hai bước lên đỉnh phong nhỉ? Không ngờ, ha ha, không ngờ ta vẫn đã xem nhẹ sự không biết xấu hổ của những kẻ này, chiến tranh còn chưa hoàn toàn chấm dứt, đã sốt ruột khó dằn nổi như vậy muốn đâm sau lưng ta, các ngươi sợ hãi ta như vậy, vội như vậy muốn trừ bỏ ta, không muốn nhìn thấy một đế quốc cường đại xuất hiện như vậy sao?”

Đông Phương Vọng giống như là lão già đáng thương dong dài, liên miên cằn nhằn.

Lý Diệu yên lặng nghe, không biết nên oán hận hay là đáng thương vị từng là thủ lĩnh người tu tiên này.

Xét đến cùng, người tu tiên tôn trọng cá lớn nuốt cá bé, người thắng ăn thông, không có khả năng thật sự đoàn kết với nhau, cũng không có khả năng có một thủ lĩnh trên ý nghĩa thật sự.

Cái gọi là thủ lĩnh, chẳng qua là đầu sỏ bọn cướp lấy bạo lực tuyệt đối mạnh mẽ trấn áp toàn bộ cường giả, lại hứa hẹn có thể mang đến lợi ích lớn nhất cho toàn bộ cường giả mà thôi.

Đối với Đông Phương Vọng mà nói, lão ngay cả “tuyệt đối bạo lực” cũng không có, lại nào có thể khiến toàn bộ người tu tiên kiệt ngạo bất tuân, vì lợi riêng đều cam tâm tình nguyện phục tùng lão, tùy tùng lão, hy sinh vì lão chứ?

Đông Phương Vọng có lẽ là một “người yêu nước” thật sự, dã tâm của lão cùng vận mệnh đế quốc Chân Nhân Loại là buộc chặt với nhau, cho nên lão là thật muốn trở thành một thủ tướng có thành tựu, mà không phải giống “Ngân Hồ” lệ Kiến Đức, thoáng gặp khó khăn, đã đi xuống không làm nữa.

Chính bởi vì như thế, bi kịch của Đông Phương Vọng ngay từ đầu đã là định sẵn, lão nhất định vì dã tâm của mình, dã tâm của toàn bộ người tu tiên mà chết.

“Ta hiểu rồi, ta rốt cuộc hiểu rồi.”

Đông Phương Vọng ôm chặt bọc đồ hình người trong lòng, khóe miệng nhão nhoét phác họa ra một mảng ý cười cực độ trào phúng, “Ta rốt cuộc hiểu rồi, vì sao ngay cả ‘Đế Hoàng’ cùng ‘Hắc Tinh Đại Đế’ ngày xưa cũng chưa thể dài lâu khuếch tán đến cả tinh hải, bởi vì vũ trụ mênh mông bao quát ba ngàn thế giới, vốn đã không phải nhân loại có năng lực có thể thống nhất!

“Nhân loại, không phải là sinh linh tự nhiên, mà là tạo vật của thần ma, chúng ta không phải tự nhiên mà vậy khuếch tán đến ba ngàn thế giới, chậm rãi thích ứng tất cả cái này, mà là bị văn minh Bàn Cổ cùng Nữ Oa ở trong mấy vạn năm ngắn ngủn, mạnh mẽ gieo rắc vào trong tinh hải.

“Tiền thân của chúng ta chỉ là khỉ vượn trên tinh cầu nào đó, ở trong rừng cây đu qua đu lại, ngay cả Bàn Cổ cùng Nữ Oa cũng mang gien của bọn họ rót vào trong cơ thể chúng ta, mang chúng ta điều chế thành công cụ cùng vũ khí, nhưng trí tuệ của chúng ta vẫn chưa chuẩn bị tốt tiếp thu ‘ba ngàn thế giới’ di sản khổng lồ như thế.

“Đây là món quà chúng ta không thừa nhận nổi, cũng là tai nạn vĩnh viễn dây dưa vận mệnh nhân loại, dã tâm của chúng ta bị tinh hải phóng đại không có hạn độ, lại không đủ trí tuệ cùng kỹ thuật thật sự chinh phục mảnh tinh hải... khiến người ta vừa yêu vừa hận này!

“Đế Hoàng từng muốn thống nhất tinh hải, nhưng đế quốc của hắn lại ở trong ngàn năm ngắn ngủn đột ngột sụp đổ; Hắc Tinh Đại Đế cũng muốn thống nhất tinh hải, nhưng đế quốc của hắn trải qua ngàn năm, cũng biến thành bất trị như hôm nay; Ta cho rằng mình có thể cứu vớt đế quốc, thậm chí cũng đã thấy được hy vọng thành công, không ngờ... Vẫn là như thế này.

“Có lẽ, tinh hải từ trước tới nay đã không nên bị thống nhất, chia tách thành mấy chục thậm chí mấy trăm quốc gia nhỏ, mới là hình thái tốt nhất của văn minh nhân loại? Nhưng, ha ha, nhưng mà mấy trăm nước nhỏ này sẽ tuyệt không yên lòng với hiện trạng, thủ lĩnh của bọn nó vẫn sẽ bị dã tâm cắn nuốt, ma sát lẫn nhau, phát động chiến tranh mới, nhấc lên chiến hỏa mãnh liệt hơn gấp trăm lần!

“Đây là số mệnh của văn minh nhân loại, chúng ta nền ‘văn minh nhân tạo’ này từ khi vừa sinh ra đã định sẵn hủy diệt tất cả, bao gồm chính chúng ta, không ai có thể thay đổi vận mệnh như vậy. Ta không thể, hoàng đế bệ hạ không thể, bốn đại tuyển đế hầu gia tộc không thể, các ngươi bọn phái cách tân tràn ngập nhiệt huyết đầu óc đơn giản này, càng không có khả năng!”

Ánh mắt Đông Phương Vọng rốt cuộc ngưng tụ đến trên người Lý Diệu, rõ ràng đến mức đủ để nhận rõ thân phận Lý Diệu.

“Cho dù các ngươi có thể làm ta thân bại danh liệt, khiến ta chết không có chỗ chôn, thậm chí tiêu diệt bốn đại gia tộc, do phái cách tân các ngươi nắm giữ đế quốc, lại như thế nào? Đây chỉ là bước đầu tiên của hành trình vạn dặm, một bước nhỏ bé nhỏ không đáng kể!”

Đông Phương Vọng cười ác độc, “Kẻ địch thật sự của các ngươi căn bản không phải ta, không phải bốn đại gia tộc, mà là mảnh tinh hải này, mà là dục vọng cùng dã tâm của mọi nhân loại trong mảnh nhân loại này. Các ngươi có thể dễ dàng đánh bại ta cùng bốn đại gia tộc, nhưng đừng nghĩ đánh bại cả tinh hải, một ngày nào đó, các ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục như ta, thậm chí so với ta càng thê thảm hơn gấp trăm lần!”
Bình Luận (0)
Comment