Chương 2314: Hoàng thành màu máu!
Chương 2314: Hoàng thành màu máu!Chương 2314: Hoàng thành màu máu!
Khi sâu trong biển Ngân Nguyệt phía tây đại lục chính Thiên Cực tinh, nước biển bị máu tươi nhuộm thành một mảng đỏ bừng, ở phía đông đại lục chính cách vạn dặm, ánh chiều tà trên không hoàng cung cũng dần dần rơi vào trong dãy núi, một luồng ánh chiều tà cuối cùng sát dãy núi liên miên phập phồng quét ngang tới, cũng như là biển máu cuồn cuộn, hội tụ thành sóng to ăn thịt người, bao phủ cả tòa hoàng cung.
Trong ngoài hoàng cung, sương mù đỏ bốc hơi, huyết quang nổi lên bốn phía.
Bởi vì cả mảng tinh vực đều tràn ngập khe hở không gian cùng lỗ giun, phi thường thích hợp bước nhảy tinh hải, sớm ở thời đại hồng hoang mấy chục vạn năm trước, lúc liên minh văn minh Bàn Cổ huy hoàng cường thịnh, Cực Thiên giới, Thiên Cực tinh chính là một chỗ đại thiên thế giới khai phá cao độ.
Mặc dù Bàn Cổ tộc cùng Nữ Oa tộc ở trong chiến tranh hủy thiên diệt địa ùn ùn ngã xuống, Cực Thiên giới, Thiên Cực tinh vẫn là trung ương của ba ngàn thế giới, phong vân tế hội, binh gia giao tranh.
Thời đại cổ tu, chỉ có tông phái cường thịnh nhất mới có tư cách vấn đỉnh bá quyền Cực Thiên giới, mà tông phái nào có thể hoàn toàn nắm giữ Cực Thiên giới, liền ý nghĩa có được tiền vốn hướng bốn phương tám hướng không ngừng mở rộng, có thể mạnh mẽ nhất thời, tạo ra hào môn đại tông truyền thừa ngàn vạn năm.
Thời đại đại hắc ám ba vạn năm, Cực Thiên giới cũng là trung tâm chính trị của yêu thú đế quốc, bị quân phiệt Yêu tộc cường đại nhất khống chế.
Đế Hoàng lật đổ Yêu tộc thống trị, lại càng thêm cường hóa địa vị của Cực Thiên giới, làm giới này hoàn toàn xứng đáng trở thành lớn trái tim của vũ trụ mênh mông!
Mấy chục vạn năm qua, vô số cường giả coi Cực Thiên giới thành vương bá cơ nghiệp để khổ tâm kinh doanh, người trước ngã xuống, người sau tiến lên thành lập vô số động phủ, sơn môn, cứ điểm quân sự, căn cứ chiến tranh cùng với hoàng cung, lại vơ vét tài nguyên khắp tinh hải, hết thảy tụ tập ở nơi này.
Hoàng cung triều đại cũ vừa mới ở trong lửa đạn bị san thành bình địa, hoàng cung triều đại mới liền sốt ruột không chờ được ở trong một mảng hỗn độn đội đất mọc lên. Chỉ là từ đế quốc Tinh Hải sụp đổ, đến nước cộng hòa Tinh Hải thành lập cùng với đế quốc Chân Nhân Loại soán quyền, trong một vạn năm ngắn ngủn, chuyện như vậy đã xảy ra vô số lần.
Nếu mang vỏ quả đất phụ cận hoàng cung xé vuông góc ra, nhất định có thể phát hiện phân tầng địa chất tầng tầng lớp lớp, vân da rõ ràng, như ngàn tầng bánh ngọt, mỗi một tầng đều đại biểu cho một thời đại huy hoàng trong quá khứ, cổ xưa nhất thậm chí có thể ngược dòng đến mười mấy hai mươi vạn năm trước, có thể nói tồn tại như hoá thạch, tùy tay đào, có thể đào ra tường đổ ngói vỡ thậm chí mảnh vỡ pháp bảo mấy vạn, mười mấy vạn năm trước, thật sự là không khoa trương chút nào.
Mà ở trong quá trình đào móc hoàng cung cùng động phủ cổ đại, kích hoạt các loại phong ấn cùng cấm chế thượng cổ, thả ra thượng cổ hung thú cùng hung cực ác nào đó, hoặc là dẫn phát vụ nổ kinh thiên động địa, thối nát hơn trăm dặm, chết ngàn vạn người, đây cũng là bi kịch trong các loại tư liệu cùng điển tịch lịch sử có ghi lại nhiều, thỉnh thoảng xảy ra.
Thậm chí có người suy đoán, Đế Hoàng cùng Huyết Thần Tử kịch chiến, chính là trình diễn ở sâu trong lòng đất Thiên Cực tinh, kết quả dư âm hai người kịch chiến xúc động lực lượng ngủ say hoặc là cỗ máy hủy diệt nào đó thời đại hồng hoang, mới tạo thành thảm trạng vỏ quả đất Thiên Cực tinh xé rách, khắp nơi đều là khe hở thật lớn, cả tinh cầu hầu như hủy hoại chỉ trong chớp mắt.
Mặc dù có phiêu lưu như vậy, các đời cường giả cùng kẻ thống trị vẫn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, dựng lên hoàng cung quy mô lớn, đào móc bí mật chỗ sâu nhất dưới lòng đất.
Trong đó, Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ có thể xưng là kẻ tập hợp lại ngàn vạn năm qua.
Nghe nói hắn ở sau khi đoạt được quyền lực cao nhất của nước cộng hòa Tinh Hải, đầu tiên là hoa ngôn xảo ngữ đối với những người tu chân thấp thỏm lo âu, hứa hẹn chỉ cần bọn họ cống hiến ra 50% tài sản cùng tài nguyên, thì có thể tha cho bọn họ một con đường sống, cho bọn họ cơ hội ‘hối cải để làm người mới’, trở thành công dân đế quốc.
Tuyệt đại bộ phận người tu chân quả nhiên mắc mưu, từ bỏ phản kháng, ngoan ngoãn giao ra tài sản cùng tài nguyên, trở thành một tài nguyên lớn cho Hắc Tinh Đại Đế xây dựng hoàng cung.
Nhưng chờ sau khi Hắc Tinh Đại Đế thật sự nắm giữ toàn cục, không cần lá mặt lá trái với những người tu chân này, lập tức trở mặt vô tình, bắt lại hết người tu chân, làm nô lệ công nhân xây dựng hoàng cung, lấy sinh mệnh những người đáng thương này làm thẻ đánh bạc, thi triển lần lừa gạt thứ hai.
Dựa vào tài nguyên cùng sinh mệnh của người tu chân, diện tích quy mô hoàng cung đế quốc Chân Nhân Loại đạt tới ba vạn kilomet vuông xưa nay chưa từng có, nghiễm nhiên là một tòa thành siêu cấp lớn khí thế hoành tráng.
Trên mặt đất, cung điện, trung tâm chỉ huy san sát nối tiếp nhau cùng hệ thống phòng ngự cài răng lược tự nhiên không cần phải nói, sâu trong mê cung rắc rối phức tạp trong lòng đất càng giấu vô số căn cứ chiến tranh, cứ điểm quân sự cùng kho pháp bảo, tinh khải thậm chí Cự Thần Binh mới tinh đều lấy bí pháp tỉ mỉ bảo tồn, cho dù qua ngàn năm thời gian ăn mòn cũng vẫn như lúc ban đầu, có thể kích hoạt mọi lúc, lúc nào cũng có thể đưa vào chiến đấu.
Nghe nói Hắc Tinh Đại Đế còn từng hao tổn tâm cơ tìm được chín mảnh vỡ thế giới, cũng tiêu hao vô số tài nguyên, mang cửa vào chín mảnh vỡ thế giới lớn, hết thảy chuyển dời đến sâu trong lòng đất.
Về phần những mảnh vỡ thế giới này có gì huyền diệu, hoặc là cất giấu hung thú cùng pháp bảo gì không muốn để ai biết, trừ Hắc Tinh Đại Đế, không có người thứ hai biết được.
Ngay cả sau Hắc Tinh Đại Đế, các đời hoàng đế bệ hạ của đế quốc Chân Nhân Loại cũng không biết 100% bí mật của “hoàng cung trong lòng đất”, đặc biệt chín mảnh vỡ thế giới lớn, càng là truyền thuyết hư vô mờ mịt.
Chờ bốn đại tuyển đế hầu gia tộc cướp hoàng quyền, bùng nổ một chuỗi chính biến cung đình cùng đoạt đích tanh máu, vô số hoàng tộc và tôn thất ùn ùn ngã trong vũng máu, bí mật “hoàng cung trong lòng đất” cũng vĩnh viễn chìm vào vực sâu trong lòng đất, trừ phi mang cả tinh cầu đều bổ thành hai nửa, nếu không, vĩnh viễn đừng nghĩ thấy ánh mặt trời nữa.
Hoàng cung hôm nay, đã sớm không còn sự huy hoàng của thời đại Hắc Tinh Đại Đế.
Bốn đại tuyển đế hầu gia tộc chế hành cùng liên lụy lẫn nhau, lại cố ý xa lánh địa vị trung tâm của Cực Thiên giới, Thiên Cực tinh, lại lấy nguyên lão viện thay thế tác dụng của hoàng cung.
Qua năm trăm năm cô đơn, cung điện vốn liên miên phập phồng, khí thế hoành tráng nguy nga, đã tử khí nặng nề như là một tòa quỷ thành, ngẫu nhiên có cung nữ và thị vệ đi qua, cũng như là những cô hồn dã quỷ chân không chạm đất, đặc biệt ở dưới ánh chiều tà chiếu rọi, càng có hương vị từng đợt gió âm, quỷ khí âm u, tiêu điều đến cực điểm.
Lệ Linh Hải cầm một quyển sách cổ da thú rất hiếm thấy, khi chậm rãi bước ra khỏi thư viện hoàng gia, đối mặt hoàng cung trống trải đến hoang vu, ánh chiều tà nổi lên sương máu đã tiêu tán gần hết, màn đêm như biển cả màu đen trút xuống, từng đầu ngọn sóng cắn nuốt những mảng màu đỏ cuối cùng của bầu trời.
Ánh mắt Lệ Linh Hải xuyên thấu con rồng khổng lồ giương nanh múa vuốt trên cung điện phương xa, chăm chú nhìn ngôi sao đầu tiên chói mắt trên đường chân trời, đầy cõi lòng tâm sự, như có chút nghĩ ngợi.
Theo “sự kiện ăn thịt người tu luyện” cùng “sự kiện hội Huyết Minh” lục tục lộ ra, nội các Đông Phương Vọng rơi đài đã là kết cục đã định, Đông Phương gia tộc tổng sụp đổ cũng chỉ là vấn đề thời gian, quan hệ của phái cách tân cùng ba đại tuyển đế hầu gia tộc còn lại càng thêm khăng khít, không ít thành viên phái cách tân đã có thể chính đại quang minh xuất hiện ở trên đường cái đế đô, tuyên truyền chủ trương của mình, cũng nhận được lượng lớn người tu tiên tầng trung và thấp thậm chí dân chúng tầng dưới chót hoan nghênh.
Bởi vì Thần Vũ hoàng đế bệ hạ còn ở trong tay Đông Phương Vọng, rất nhiều nguyên lão đế quốc ùn ùn thỉnh cầu Lệ Linh Hải có thể trở lại hoàng cung ổn định lòng người.
Lại thêm vấn đề đãi ngộ của tạp hào tướng quân cùng lão binh thương tàn xuất ngũ tụ tập ở hoàng lăng cũng dần dần được giải quyết, “sự kiện khóc lăng” sắp có một kết quả tất cả đều vui, Lệ Linh Hải cũng không có lý do tiếp tục ở lại hoàng lăng.
Cô không có khả năng cả đời tránh ở hoàng lăng không ra, cân nhắc mãi, vẫn trở lại bên trong hoàng cung.
Lệ Linh Hải tự nhiên sẽ không hoàn toàn tín nhiệm những tên cáo già kia của ba đại tuyển đế hầu gia tộc, cũng không có khả năng dựa vào đám Ngự Lâm quân gà đất chó ngói của tôn thất để bảo hộ mình an toàn.
Trừ hạm đội Kinh Lôi tiếp tục bố trí ở nội địa Lệ gia, xa xa kiềm chế ba đại tuyển đế hầu gia tộc, tinh nhuệ của hạm đội Biển Sâu cũng do Đông Phương Thánh dẫn dắt, đóng quân ở trong hoàng cung, có chút dị động, có thể cất cánh bất cứ lúc nào.
Lại thêm quyền hạn khống chế toàn bộ phòng ngự đại trận trong ngoài hoàng cung hết thảy rơi vào trong tay Lệ Linh Hải, có thể nói an toàn không đáng ngại.
Nhưng mà...
Lệ Linh Hải nhìn hoàng cung trống rỗng như quỷ vực, ngửi được một tia khí tức nguy hiểm.
Khóe miệng khẽ kéo ra nụ cười lạnh nhàn nhạt, cô vuốt ve mái tóc bạc đầu đầy, cũng chưa để ý thị vệ mình bố trí ở bên ngoài rốt cuộc đã đi nơi nào những “vấn đề nhỏ” đó, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một mình một người, chậm rãi đi về phía trước.
Phía trước, một luồng huyết quang cuối cùng của ánh chiều tà mang ba bóng người kéo ra thật dài, như ba thanh đao màu máu sắc bén, toàn bộ chỉ về phía Lệ Linh Hải.
Đây là ba người tướng mạo khác nhau, nhưng khí thế cuồng bạo cùng bá đạo như nhau.
Bọn họ chẳng hề để ý xé nát sự bình tĩnh trong hoàng thành, sát ý ngưng tụ thành hồ quang mắt thường có thể thấy được, vang lên “tanh tách”, từ ba phương hướng bao vây Lệ Linh Hải.
Cường giả đứng ở phía đông có một cái đầu lớn vô cùng, trên cái đầu trọc lốc còn mọc đầy bướu thịt lồi lõm, thoạt nhìn giống như là đầu đầy sừng, cho người ta một loại cảm giác buồn cười như “đứa bé đầu to”.
Nhưng bất cứ người nào nghe được tên của hắn, đều tuyệt đối không cười nổi.
Bởi vì hắn chính là minh tu sư số một đế quốc Chân Nhân Loại, mang thế giới tinh thần tu luyện đến thâm thúy cùng khủng bố như Cửu U hoàng tuyền, chuyên gia tinh thần chiến cường đại nhất đế quốc, được xưng “Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa!
Sở dĩ có danh hiệu “Ma Uyên”, là vì bất luận kẻ nào một khi chịu tinh thần công kích của hắn, bị hắn cuốn vào trạng thái hốt hoảng thôi miên, giống như rơi vào vực sâu yêu ma cuồn cuộn, tuyệt đối không bò ra được!
Cường giả phía nam, nhìn như dáng người vừa phải, thường thường không lạ gì, lại có được một đôi bàn tay to như quạt hương bồ.
Đôi tay này đã có thể bóp nát kim cương cứng rắn nhất, cũng có thể cứng rắn xé rách dị thú hung hãn nhất trong vũ trụ, thậm chí có thể mang một khối tinh khải, bàn tay trần “vò” thành một cục kim loại.
Mà người này cũng chính là bằng vào một đôi tay sắt như vậy, trở thành viện trưởng học viện võ đấu đại học đế quốc!
“Hận Địa Vô Hoàn” Vân Khoát Hải, hung danh hiển hách, trăm năm trước đã rung động toàn bộ đế quốc!
Cường giả phía tây, là nữ nhân thân hình gù.
Luận thân hình, là một kẻ thấp bé nhất trong ba cường giả, nhưng luận khí thế, tựa như lại là một kẻ kinh người nhất.
Quanh thân cô rậm rạp bao lấy một tầng lưỡi đao vàng nhạt bán trong suốt, mỗi một lưỡi đao đều chỉ to bằng móng tay, lại theo hơi thở của cô không ngừng cuồn cuộn cùng vận động có quy luật, kéo ra những tia sáng màu vàng, như ngàn vạn phi kiếm, nóng lòng muốn thử.
Được xưng cao thủ phi kiếm số một đế quốc, tổng huấn luyện viên kiếm thuật của ngàn vạn người tu tiên Tống gia, một trong bốn đại tuyển đế hầu gia tộc, “Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân!