Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2362 - Chương 2318: Đoàn Kết Một Lòng, Không Sợ Hy Sinh!

Chương 2318: Đoàn kết một lòng, không sợ hy sinh! Chương 2318: Đoàn kết một lòng, không sợ hy sinh!Chương 2318: Đoàn kết một lòng, không sợ hy sinh!

Nguyền rủa làm lông tóc người ta dựng cả lên, phối hợp âm điệu không chút để ý của cô nói ra, thực sự cho người ta cảm giác quỷ dị tới cực điểm lại không thể không tin tưởng.

Ba siêu nhất lưu cao thủ cảnh giới Hóa Thần kỳ đỉnh phong, có lẽ ở lúc đối mặt cả một hạm đội bao vây, cũng chưa từng có áp lực to lớn như thế.

Khí đen dưới lòng đất cùng mây đen trên bầu trời hóa thành những con rắn độc hắc ám, hướng mỗi một lỗ chân lông quanh thân bọn họ chui vào.

“Giết ả!”

Râu tóc Lệ Kiến Đức đều dựng, khàn cả giọng lại sợ hãi vô cùng gầm rú: “Ả tuyệt không cường đại như nhìn bề ngoài, nếu không không cần dong dài nhiều như vậy với chúng ta! Chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, không sợ hy sinh, nhất định có thể giết ả!”

“Phải không?”

Bao gồm Đông Phương Thánh ở trong, bốn cường giả Hóa Thần còn đang do dự, Lệ Linh Hải đã cười một tiếng dữ tợn, từ đỉnh sắc bén của măng đá, đạp cầu thang hư không không tồn tại, đi từng bước xuống.

Bước ra mỗi một bước ở trên hư không, đều như là trống trận địa ngục sâu trong Cửu U hoàng tuyền gõ vang nhịp trống nặng nề, mặt đất phập phồng xuất hiện càng nhiều vết nẻ, mây đen trong trời đêm cũng như là sóng đục ngập trời, toàn bộ măng đá xung quanh đều đang co duỗi và rung động, bao gồm trái tim mỗi người ở đây, giống như đều sắp cứng rắn xé rách lồng ngực, từ trong thể xác giãy ra, hốt hoảng chạy trốn!

“Vậy thì để trẫm nhìn cho rõ, một thế hệ mới người tu tiên đế quốc ngàn năm sau, rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng đi!”

Làn da Lệ Linh Hải vẫn trắng đến mức long lanh trong suốt, nhưng móng tay hết thảy biến thành màu đen kinh tâm động phách, càng có những hoa văn màu đen, theo vân tay của cô nhuộm dần, như đeo một bộ bao tay đã hoa lệ lại quỷ dị.

Cô hướng “Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa, vươn tay phải, bày ra động tức “bò tới đây”.

Bướu thịt trên đầu “Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa chợt bành trướng, như mười mấy cái sừng nhô lên cao cao, hai mắt hầu như sắp phát nổ, phát ra từng vòng hào quang như vòng xoáy, hung hăng va chạm với ánh mắt của Lệ Linh Hải.

Trong nháy mắt, từ trường sinh mệnh của hai người hết thảy kích động đến cực hạn.

Đây là “lĩnh vực” cùng “lĩnh vực” đối kháng, giống như là hai vực sâu chăm chú nhìn lẫn nhau.

Mọi người ở đây chỉ có thể nhìn thấy không khí phụ cận hai người mơ hồ cùng vặn vẹo một phen, như bọn họ sắp từ vũ trụ ba chiều hoàn toàn biến mất, hóa thành những luồng mây mù vặn vẹo.

Xuyên thấu qua mây mù mờ mịt, mơ hồ có thể nhìn thấy “Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa sắc mặt xanh mét, lúc quắc mắt nhìn trừng trừng, lúc nghiến răng nghiến lợi, lúc lại toát ra sợ hãi từ trong lòng, một tư thái đau khổ cầu xin.

“Phốc!”

Ánh mắt hai bên va chạm chỉ một giây, vài cái bướu thịt trên đầu “Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa liền nhanh chóng khô quắt, trong miệng cũng điên cuồng phun máu tươi, cả người lảo đảo vài bước, tựa như bị Lệ Linh Hải hút khô tinh huyết quanh thân, bộ dáng uể oải.

“Vù! Vù vù vù vù!”

Lúc ánh mắt hai người va chạm, “lĩnh vực” kịch chiến, “Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân sớm mang linh năng rót hết vào trong ngàn vạn “kiếm hoàn” quanh thân, những kiếm hoàn này đều là lấy kim loại mềm có tính ghi nhớ rất mạnh cùng hợp kim trạng thái dịch luyện chế thành, dưới linh năng tràn đầy, ùn ùn kéo dài ra, hóa thành những lưỡi dao mảnh như lá liễu sắc bén không thể chống đỡ.

Mặt ngoài mỗi một lưỡi dao mỏng đều là hào quang sặc sỡ, trải rộng linh văn huyền ảo phức tạp, khi lưỡi dao nhỏ đan xen, mơ hồ có tiếng sấm nổ.

Ở lúc Tống Hoàn Chân toàn lực thúc giục, những lưỡi dao lá liễu đó mang tốc độ tăng đến cực hạn, có thể hóa thành những đường đạn kim loại, ngay cả bọc thép dày nhất của tinh không chiến hạm cũng có thể xuyên thủng.

“Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa vừa mới lui, “Toái Tinh Kiếm” của Tống Hoàn Chân liền giống như sao băng vỡ vụn gào thét mà tới, một phần ba đánh về phía hai tay Lệ Linh Hải, không cho cô có bất cứ động tác nào lấy ra pháp bảo, tinh khải thậm chí Cự Thần Binh; một phần ba đánh về phía huyệt khiếu cùng yếu hại quanh thân cô; Một phần ba cuối cùng, lại là phong kín toàn bộ không gian né tránh bốn phương tám hướng của cô!

Hơn vạn lưỡi dao lá liễu, mỗi một cái đều phát ra tốc độ cùng lực phá hoại của một thanh cực phẩm phi kiếm, lại huyễn hóa ra quỹ tích phi hành khó nắm bắt giống như sương mù, quả thực như là có hơn trăm tên kiếm tu xuất sắc đang cùng lúc khống chế. Tổng huấn luyện viên kiếm tu Tống gia, quả thực danh bất hư truyền!

Nhưng, ngay tại khoảnh khắc Toái Tinh Kiếm ra tay, giao long hắc ám xoay quanh ở đỉnh đầu mọi người lại ùn ùn tụ lại đến chung quanh Lệ Linh Hải, như phủ lên cho cô một tầng khiên linh năng không thể phá vỡ, hơn vạn lưỡi dao lá liễu ùn ùn đóng đinh ở trên khiên linh năng, thế mà lại không đâm vào được nửa tấc, chỉ là không ngừng run rẩy, phần đuôi lay động bất định.

“Xẹt xẹt xẹt xẹt!”

Tống Hoàn Chân phát ra tiếng thét chói tai thê lương, giữa mười ngón tay phát ra ngàn vạn hồ quang, ùn ùn đánh trúng phần đuôi lưỡi dao lá liễu, làm toàn bộ lưỡi dao lá liễu chợt sáng ngời lên một cấp độ.

Nhưng vô luận cô thúc giục linh năng như thế nào, lại không đâm vào được, thậm chí không ít lưỡi dao lá liễu đều từ phần đuôi hướng phía trước vặn vẹo với nhau, biến thành những cục sắt, vẫn bị khiên linh năng của Lệ Linh Hải gắt gao ngăn cản.

Lệ Linh Hải nheo mắt, khẽ lắc đầu, hướng phía Tống Hoàn Chân chậm rãi đưa tay, hung hăng bóp một cái, như cách không trung khóa yết hầu Tống Hoàn Chân.

Hai mắt Tống Hoàn Chân trợn lên, trên cổ thế mà thật sự xuất hiện năm dấu tay màu đen, dấu vết sâu, giống như muốn xé rách yết hầu của cô, ngay cả cổ cũng sắp bị mạnh mẽ bẻ gãy!

Sắc mặt Tống Hoàn Chân lập tức trở nên so với người chết còn tái hơn, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, ra sức vội vàng thối lui.

Cô như thế nào cũng không hiểu được lực lượng của đối phương rốt cuộc làm sao mà thần không biết quỷ không hay xuyên thấu khiên linh năng của mình, tự nhiên càng không rảnh đi cố kỵ những lưỡi dao lá liễu kia.

Toàn bộ lưỡi dao lá liễu hết thảy rơi vào sự khống chế của Lệ Linh Hải, bị cô tiện tay vung lên, hướng “Hận Địa Vô Hoàn” Vân Khoát Hải sau lưng cuốn ngược tới.

Vân Khoát Hải biệt hiệu tuy cương mãnh vô cùng giống như hắn công pháp tu luyện, nhưng phong cách chiến đấu lại là không biết xấu hổ cùng âm hiểm, thấy sức chú ý của Lệ Linh Hải bị “Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa cùng “Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân hấp dẫn, liền muốn vụng trộm lẻn đến sau lưng Lệ Linh Hải đánh lén.

Không ngờ Lệ Linh Hải đã sớm khóa chặt sự tồn tại của hắn, hơn vạn lưỡi dao như mưa bão đánh tới, tốc độ cùng sức phá hoại đều không thua kém gì Tống Hoàn Chân tự mình thi triển, nhất thời bắn cho hắn luống cuống tay chân.

“Các ngươi còn chờ cái gì?”

Lệ Kiến Đức tru lên: “Ai không có Cự Thần Binh đều theo Vân Khoát Hải cùng nhau cuốn lấy ả, người còn lại hết thảy dùng Cự Thần Binh đi!”

Lệ Linh Hải lấy một địch ba, bức lui ba đại cường giả Hóa Thần đỉnh phong, chỉ là động tác mau lẹ trong mấy giây, thẳng đến giờ phút này, đám đông cường giả Nguyên Anh bên ngoài như ở trong mộng mới tỉnh, ùn ùn khởi động tinh khải, phát ra tiếng nổ xé rách không khí, hướng Lệ Linh Hải bổ nhào tới.

“Vẻn vẹn vài tên tiểu bối Nguyên Anh kỳ, đã dám làm càn như thế!”

Khi mấy chục tên Nguyên Anh như mũi tên rời cung lao tới quanh thân Lệ Linh Hải, Lệ Linh Hải bỗng phát cuồng cười to, hai tay đột nhiên hướng lên trên nhấc lên, từ trong khe hở mặt đất xung quanh đột ngột lại bắn ra vô số luồng khí đen áp suất cao cực độ.

Trong chỗ khí đen này không biết ẩn chứa lực lượng âm độc cùng tà dị cỡ nào, vài tên Nguyên Anh có chút vô ý, bị khí đen phun trúng, không những khiên linh năng quanh thân nháy mắt sụp đổ, ngay cả tinh khải cũng như là dính virus, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành màu đen, lực lượng hắc ám không ngừng thẩm thấu đến trong khe hở tinh khải, ăn mòn làn da cùng máu thịt bọn họ, làm bọn họ phát ra tiếng kêu thảm thiết khổ sở không muốn sống nữa.

Lệ Linh Hải nhân cơ hội xòe mười ngón tay, cách không chế trụ mũ giáp của mấy tên Nguyên Anh, cười dữ tợn nói: “Các ngươi, đáng tru di cửu tộc!”

Mũ giáp của tinh khải, trên lý luận hẳn là một đơn nguyên pháp bảo chất liệu cứng rắn nhất, bảo hộ nghiêm mật nhất.

Những cường giả Nguyên Anh này cũng đều là hào cường một phương, tinh khải sử dụng tự nhiên đều là cực phẩm tỉ mỉ luyện chế, sự chắc chắn của mũ giáp, ngay cả pháo tinh từ dí ở trên đầu toàn lực đánh phá, cũng nên có thể triệt tiêu và giảm xung.

Nhưng Lệ Linh Hải cách không bóp đầu, lại để lại trên mũ giáp của mấy tên Nguyên Anh này vài vết tay lớn đen sì, vết tay lớn màu đen giống như có được sinh mệnh, không ngừng mò mẫm khe hở mũ giáp, phát ra tiếng kim loại ma sát “kẽo kẹt”, cuối cùng thật sự chui vào trong mũ giáp.

Mọi người chỉ nghe được trong kênh thông tin truyền đến tiếng kêu thảm thiết không thuộc về con người của mấy tên Nguyên Anh này, còn có tiếng “Rắc rắc, rắc rắc” giống như xương khớp ùn ùn vỡ vụn, trong nháy mắt, vài tên Nguyên Anh này đều giống bị rút đi xương cốt, mềm nhũn ngã xuống.

Trong lòng mọi người hoảng sợ, đảm phách đã sớm bị trường hợp khủng bố Lệ Linh Hải vừa rồi lấy một đánh ba ép lui ba gã Hóa Thần đỉnh phong, còn có giờ phút này nhẹ nhàng bâng quơ liền cách không bóp nát đầu vài tên Nguyên Anh cướp đi, trong lòng đều nghĩ: “Có năm tên Hóa Thần cường giả ở đây, nhất định có thể sử dụng Cự Thần Binh xử lý ả, ta cần gì phải góp vô chịu chết, còn... Có khả năng đứt đoạn gia tộc của mình?

“Dù sao có nhiều người như vậy vây công, ta xen lẫn trong đám người, xông lên hơi chậm một chút, cũng nhìn không ra được!”

Tu vi đạt tới cấp số Nguyên Anh, tự nhiên đều là chuyên gia khống chế tốc độ cùng tư thái, trong lúc nhất thời, các cường giả Nguyên Anh đó ùn ùn bất động thanh sắc khẽ điều chỉnh phù trận động lực của tinh khải, không những động tác đã chậm vài phần, ngay cả phương hướng xông lên cũng không phải đối diện Lệ Linh Hải, mà là tận khả năng điều chỉnh tuyến đường, làm mình tránh ở phía sau người khác.

Nếu chỉ có một Nguyên Anh làm như vậy, có lẽ là thật giả lẫn lộn, chưa chắc nhìn ra được.

Nhưng toàn bộ Nguyên Anh đều “có chung tiếng lòng”, như một cơn sóng lớn thế tới rào rạt bỗng chậm nửa nhịp, không ít người vì trốn tới phía sau đối phương còn suýt nữa va vào nhau, trường hợp không khỏi có chút xấu hổ.

Thậm chí ngay cả Hóa Thần đỉnh phong “Hận Địa Vô Hoàn” Vân Khoát Hải kia, nếu hắn thật có thể không để ý tất cả bổ nhào tới trên người Lệ Linh Hải, gắt gao dây dưa Lệ Linh Hải, nhất định có thể khiến đám người “Ma Uyên” Lệ Kiến Nghĩa và “Toái Tinh Kiếm” Tống Hoàn Chân thong dong lấy ra Cự Thần Binh.

Thậm chí, nếu hắn không sợ hy sinh, ôm tâm tính ngọc đá cùng vỡ đánh quấn lấy Lệ Linh Hải, có lẽ toàn bộ Nguyên Anh cũng sẽ người trước ngã xuống, người sau tiến lên lao lên, hoàn toàn giải quyết Lệ Linh Hải.

Nhưng, muốn Vân Khoát Hải người tu tiên bậc cao như vậy vô tư kính dâng, quên mình vì người, nào có khả năng?

Bốn đại tuyển đế hầu gia tộc vốn là đều mang ý xấu, chẳng qua là bị “Ngân Hồ” Lệ Kiến Đức miễn cưỡng du thuyết mới liên thủ triển khai lần hành động bắt giữ này, thậm chí trong bốn đại gia tộc cũng có không ít người, cũng không đồng ý ý kiến của Lệ Kiến Đức, hoặc là còn có mưu đồ sâu hơn nữa.

Đám người Vân Khoát Hải và Lệ Kiến Nghĩa, Tống Hoàn Chân cùng với Đông Phương Thánh, vốn là quan hệ vi diệu một nửa minh hữu một nửa đối thủ cạnh tranh, vốn tưởng Lệ Linh Hải chỉ là Hóa Thần kỳ trung đê giai, nhiều nhất tu vi Hóa Thần kỳ cao giai, vậy “ba đại Hóa Thần đỉnh phong” liên thủ trấn áp cô, phiêu lưu không lớn, tiền lời hậu hĩnh, đương nhiên là được.

Bây giờ lại phát hiện, thực lực Lệ Linh Hải so với đánh giá cao hơn nhiều như vậy, muốn bọn họ hy sinh bản thân vô ích, làm lợi cho Lệ gia cùng Tống gia, dựa vào cái gì? Cửa cũng không có!

Cho nên, “Hận Địa Vô Hoàn” Vân Khoát Hải căn bản không để ý tới “Ngân Hồ” Lệ Kiến Đức gào rống muốn hắn đi lên bám trụ Lệ Linh Hải, ngược lại sải bước vội lui, vừa tử thủ, vừa lấy ra Cự Thần Binh của mình. Cục diện hung hiểm như vậy, tốt xấu triệu hồi ra Cự Thần Binh trước rồi nói, sự sống chết của người khác, có quan hệ gì với hắn đâu?
Bình Luận (0)
Comment